Chương 623: Ta Đã Trở Lại!
Chương 623: Ta Đã Trở Lại!Chương 623: Ta Đã Trở Lại!
Lục Thánh cúi đầu xem xét Nguyện Luân Đao trong tay, toàn thân nó đều bao phủ trong một tầng ánh sáng màu vàng nhạt.
Hắn tùy ý lau đi một chút máu tươi dính bên trên Nguyện Luân Đao, khuôn mặt lộ ra một tia hài lòng.
Bảy cái Tế bào Bất Diệt trên trán hắn đang tỏa ra quang huy thần thánh, thúc đẩy sinh ra khí huyết bàng bạc như đại dương mênh mông.
"Nguyện Luân Đao cấp 8, bảy cái Tế bào Bất Diệt, lại thêm đao pháp Tứ Cảnh và sát sinh đạo mà còn phải đánh qua đánh lại với ngươi thì ta thật sự nên đi chết." Lục Thánh xoay người nhìn xem thi thể tàn tạ của nam nhân ngoại quốc, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Không quản top 10 Ma Thần của Hắc Ma Xã, Lục Thánh chỉ biết là mình rất mạnh, đủ mạnh để một kích giết chết đối phương, như vậy là đủ rồi.
"Hắn vừa nói hắn là... Thôi quên đi." Lục Thánh suy nghĩ một chút, không nhớ rõ ràng tên kia nói gì nên dứt khoát bỏ qua.
Lục Thánh lắc mình nhảy ra khỏi ngọn đồi, đuổi theo hướng đoàn tàu cao tốc đan chạy băng băng về phía trước.
Lục Thánh ở giữa không trung kéo ra từng đạo tàn ảnh, nhanh chóng tiếp cận đoàn tàu cao tốc.
"Ta bây giờ đã càng ngày càng thoát ly người bình thường, thậm chí là phạm trù võ giả."
Lục Thánh dùng tinh thần lực làm ra một cái cầu thang vô hình trong không khí, có thể làm cho tốc độ thân pháp của hắn hoàn toàn triển khai.
"Đại tông sư đều làm không được như ta. Ta đã sắp chơi thế giới Cao Võ này thành thế giới Huyền Huyễn rồi."
Lục Thánh cảm thán không thôi, trong khoảnh khắc hắn đã đuổi kịp đoàn tàu cao tốc.
Hắn nhìn về con đường phía trước, nơi đó có dãy núi kéo dài cùng đồng bằng rộng lớn. Mặt trời đang từ từ chìm xuống ở vị trí đường chân trời, màn đêm đang đến gần.
"Từ thành phố Bạch Hà đến tỉnh Kinh Đô bằng tuyến đường sắt cao tốc này có tổng quãng đường hơn 8. 000 km."
"Ta phải đi hơn 8. 000 km xa xôi đó! Liên Tố, ta giết ngươi thật sự rất đủ thành ý!"... "Ta... Ta cũng không biết." Nữ tiếp viên xinh đẹp luống cuống đứng ở cửa toa xe, đối mặt với lời chất vấn của một đám binh sĩ mà đều sắp khóc lên."Vị thủ trưởng kia... tự mở cửa xe, thoáng một cái ngài liền nhảy ra ngoài."
"Ngươi đang nói đùa sao?" Một sĩ quan nghiêm nghị đứng trước mặt nàng, nhíu mày lạnh lùng nói: "Đây là đường sắt cao tốc chứ không phải xe buýt muốn xuống là có thể xuống!"
Nữ tiếp viên trưởng bên cạnh an ủi: "Đúng vậy đó Tiểu Ny, có phải ngươi đã nhìn lầm rồi không?"
Nữ tiếp viên xinh đẹp há hốc mồm, không biết nên giải thích như thế nào, khóe mắt lập tức đỏ lên.
Đúng lúc này, cửa toa xe sát bên đám người đột nhiên mở ra, một đạo thân ảnh cao lớn chậm rãi bước vào.
Hắn đi vào rất tự nhiên, mở cửa ra đi vào rồi đóng cửa lại.
Nếu như không phải lúc này sàn tàu hơi rung động, vậy đám người ở đây sẽ cho rằng hiện tại mình không phải đang đứng trên đoàn tàu cao tốc chạy với tốc độ cao, mà là đang ở trong một văn phòng nào đó trên mặt đất bằng phẳng.
Tất cả mọi người đều giật mình một cái, sau đó vài vị binh sĩ kịp phản ứng mà hướng về phía Lục Thánh hành lễ.
"Bái kiến thủ trưởng!"
Lục Thánh gật đầu, ánh mắt dừng ở trên thân nữ tiếp viên xinh đẹp vành mắt phím hồng đang vô cùng ủy khuất, cười nói: "Các người làm khó một tiểu cô nương làm gì vậy? Không nói cho các ngươi biết là lỗi của ta."
"Thủ trưởng..." Vị sĩ quan vừa trách tội nữ viên tiếp viên xinh đẹp kia khuôn mặt đỏ bừng, lập tức xin lỗi nàng.
Lục Thánh phân phó đơn giản hai câu rồi trở về toa xe của mình.
Sau khi Lục Thánh rời đi, trên mặt những nữ tiếp viên và các sĩ quan kia mới lộ ra biểu tình chấn động khó tin. Bọn họ nhìn theo bóng lưng của hắn giống như đang nhìn một vị thần linh vậy. ...
Quách Ngải Oánh ngồi ngay ngắn trước bàn máy tính, một lần nữa khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Từ sau khi Lục Thánh rời đi, trong đầu nàng vẫn luôn hồi tưởng lại cảnh tượng tên lửa tập kích thằng mặt nàng vừa rồi.
Bây giờ Quách Ngải Oánh mới biết nhiệm vụ của mình ở đây nguy hiểm đến mức nào, thậm chí có thể nói là ma huyễn. mình. Nàng chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, suy nghĩ lan man.
Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc!
Tiếng bước chân thanh thúy vang lên ở cuối toa xe làm cho Quách Ngải Oánh tỉnh táo lại. Nàng nhìn thấy Lục Thánh đang chậm rãi đi về phía mình mà vội vàng đứng dậy hành lễ.
"Thủ trưởng!"
"Ừm."
Lục Thánh thản nhiên gật đầu sau đó tiện tay đặt Nguyện Luân Đao lên bàn.
Quách Ngải Oánh nhìn thấy trên thanh trường đao màu vàng nhạt này vẫn còn lưu lại vết máu, mí mắt nàng hung hăng co rút vài cái.
Nàng nhớ tới lời Lục Thánh nói với nàng trước khi rời đi.
"Ngươi chờ ta ở đây, ta đi làm chút chuyện và sẽ lập tức trở lại."
Ngữ khí của hắn tùy ý giống như lời của cha nàng lúc đưa nàng đến trạm xe buýt tới trường học năm xưa.
"Ngươi chờ ta ở đây, ta đi mua chút quả quýt rồi lát nữa sẽ trở lại."
Điểm khác biệt là cha của Quách Ngải Oánh thì đi mua quýt cho nàng, còn Lục Thánh thì lại đi...
Quách Ngải Oánh không dám nghĩ nhiều nữa.
"Ngươi giúp ta gửi tọa độ này cho quân khu địa phương, bảo bọn họ phái người tới đó một chuyến." Lục Thánh đưa ra tọa độ và truyền đạt mệnh lệnh cho Quách Ngải Oánh.
"Vâng!"
Quách Ngải Oánh lấy lại tinh thần, lập tức đem tọa độ kia gửi di.
"Thủ trưởng, bước tiếp theo là gì?" Quách Ngải Oánh hai mắt sáng quắc nhìn xem Lục Thánh hỏi, bộ dáng nghiêm chỉnh chờ đợi mệnh lệnh từ Lục Thánh.
"Bước tiếp theo sao? Không có bước tiếp theo." Lục Thánh lắc đầu nói, vỗ vỗ bả vai Quách Ngải Oánh."Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, sau này có cần thì ta sẽ nói cho ngươi biết."
"Vâng..."
Quách Ngải Oánh có cảm giác thất lạc như vừa dùng sức đánh một quyền đánh vào không khí.