Chương 633: Sùng Bái
Chương 633: Sùng BáiChương 633: Sùng Bái
"Bản thân tên da đen kia hẳn là có thực lực đại tướng, lợi dụng gen dị thú về sau hắn phỏng chừng có chiến lực từ ba mươi lăm sao đến bốn mươi sao." Lục Thánh nhẹ giọng cảm thán."Đáng tiếc ta đã sớm không phải là chiến lực nguyên soái."
Lúc trước một cái Tế bào Bất Diệt đã có thể làm cho Lục Thánh đánh ra chiến lực mười hai sao rưỡi. Bây giờ bảy cái điệp gia chiến lực của hắn không chỉ là chồng chất lên nhau.
Nhờ có hằng tỉnh bất diệt thể mà các phương diện thuộc tính của Lục Thánh đều gia tăng. Hắn đã sớm bước qua ngưỡng cửa chiến lực năm mươi sao từ rất lâu rồi.
Giải quyết xong hai tên top 10 Trụ Ma Thần của Hắc Ma Xã, Lục Thánh dùng tỉnh thần lực tìm kiếm thi thể bọn hắn và ở trong đó tìm ra một ít đồ vật.
Lục Thánh đang xem xét bỗng nhiên tinh thần lực dò xét thấy bên cạnh có người mà tiện tay một đao chém tới.
Vụt!!!
Đao quang chìm vào bóng tối rồi vô thanh vô tức.
Ngay sau đó có một trận tiếng vỗ tay vang dội từ trong bóng tối truyền đến.
Bốp bốp bốp!
Một gã nam nhân ngoại quốc có tướng mạo anh tuấn, dáng người cân xứng, ngũ quan góc cạnh vừa vỗ tay vừa từ trong bóng tối đi ra.
Trên mặt hắn lộ ra nụ cười nhàn nhạt, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra một loại khí chất thong dong tự tin.
Khí tràng của hắn cường đại mà thuần túy, có loại cảm giác thống trị hết thảy.
Hắn lấy một loại tư thái từ trên cao nhìn xuống Lục Thánh, ánh mắt bao hàm vẻ thưởng thức nói: "Lợi hại, ngươi có thể một đao chém giết một trong 72 Trụ Ma Thần của Hắc Ma Xã, thực lực của ngươi được ta tán thành, ngươi là một cường giả đáng giá được tôn kính."
Nam nhân anh tuấn buông tay, có chút thân thiện nhìn xem Lục Thánh, cười nói: "Ta cảm thấy chúng ta không cần phải tiếp tục tranh đấu, nếu không sẽ chỉ lưỡng bại câu thương."
Lục Thánh nhìn xem nam nhân này, ánh mắt hơi nheo lại. "Ngươi nói đúng." Lục Thánh gật đầu đáp.
Trên mặt nam nhân anh tuấn đang muốn nở ra nụ cười sáng lạn thì đột nhiên một đạo đao quang ở trước mắt hắn nở rộ, so với đao quang trước kia còn kinh diễm hơn đâu chỉ gấp mười lần.
Nam nhân anh tuấn sắc mặt đột nhiên thay đổi, trên mặt hắn lộ ra biểu tình kinh hãi muốn chết, không chút do dự xoay người bỏ chạy.
Nhưng thân thể của hắn tựa hồ bị thương nên không chạy được bao xa thì đã bị đao quang chia ra làm hai, chết trên mặt đất.
Lục Thánh đi tới, dùng nguyện luân đao rạch ra ống quần nửa người dưới của nam nhân anh tuấn, nhìn xem một vết thương mới mẻ máu chảy đầm đìa mà không khỏi cảm thán.
"Tên này thật sự là một nhân tài, giả bộ thật sự quá giống."
"Nếu không là tinh thần lực của ta bắt được nhịp tim của hắn có tần suất không bình thường, lỗ chân lông trên người hắn còn một mực đang đổ mồ hôi, trên chân hắn còn có thương tích, vậy suýt chút nữa ta đã bị hắn lừa thật rồi."
"Ta là một đối thủ xứng đáng? Chúng ta sẽ lưỡng bại câu thương? Làm sao hắn có mặt mũi nói ra lời này." Lục Thánh thán phục nói."Không thể không nói tố chất tâm lý của tên này quả nhiên là rất mạnh."
Trước đó hắn bị một đao của ta chém bị thương vậy mà không bỏ chạy, còn có thể to gan đi ra.
Lục Thánh tùy ý vơ vét trên thân ba người này, ghi nhớ tọa độ rồi sau đó xoay người vòng lại.
Rất nhanh hắn liền trở lại vị trí dừng tàu cao tốc.
Lúc trở về Lục Thánh đương nhiên không rêu rao như lúc đi, bình bình đạm đạm trở về.
Lúc này một đám sĩ quan trên tàu cao tốc đã xuống xe, kiểm tra đường ray bị tổn hại.
Có người đã bắt đầu liên lạc với cấp trên, Quách Ngải Oánh cũng có ở đây.
Lục Thánh trở về không có che dấu thân hình, một đám quan quân đã chú ý tới hành tung của hắn mà lập tức đứng thẳng hướng về hắn hành lễ.
Đối với vị đại thủ trưởng Lục Thánh xuất quỷ nhập thần này, bọn họ hiện tại cũng đã thành quen.
"Bao lâu thì sửa xong?" Lục Thánh hỏi.
Môêt eŸ quan đeo auân hàm eao nhất khuân mặt chữ điền nahiêm túc nói: "Báo cáo thủ trưởng, ta đã liên hệ với bộ phận đường sắt, bọn họ đã phái người lập tức tới sửa gấp. Ta không rõ ràng lắm sẽ sửa trong bao lâu, tuy nhiên chúng ta nhất định sẽ lấy thời gian ngắn nhất để hoàn thành, tuyệt sẽ không chậm trễ hành trình của thủ trưởng."
Lục Thánh suy nghĩ một chút, đường ray bị tên đại hán da đen kia phá hư ước chừng mấy km, cho dù tăng ca sửa gấp thì phỏng chừng cũng phải tốn hao một đoạn thời gian rất dài.
"Thôi quên đi." Lục Thánh nói với sĩ quan khuôn mặt chữ điền: "Ta tự mình đi được rồi, các ngươi cứ từ từ mà sửa."
Sĩ quan khuôn mặt chữ điền sửng sốt, theo bản năng hỏi: "Thủ trưởng, ngài cần ta giúp ngài gọi trực thăng không?"
"Không cần." Lục Thánh lắc đầu.
Kỳ thật mặc kệ là phương tiện giao thông gì thì cũng không nhanh bằng hắn tự đi.
"Đúng rồi, phía trước có một nơi chết vài người, ngươi nhớ cho người qua xem xét một chút."
Sĩ quan khuôn mặt chữ điền liếc mắt nhìn Lục Thánh tùy ý cầm nguyện luân đao trong tay còn mang theo chút vết máu, hắn cảm thấy da đầu có chút tê dại, vội vàng thu hồi ánh mắt, nghiêm túc nói: "Hiểu rồi, thủ trưởng!"
Lục Thánh cùng mấy người chào hỏi, xách lên rương vũ khí của mình xoay người đi vào trong bóng tối.
Chớp mắt một cái trước mặt Quách Ngải Oánh và sĩ quan khuôn mặt chữ điền đã mất đi bóng lưng Lục Thánh, vẻ sùng bái trên mặt bọn họ càng lúc càng tăng.