Chương 657: Thiên Ngoại Phong
Chương 657: Thiên Ngoại PhongChương 657: Thiên Ngoại Phong
Thiên Sơn là một ngọn núi có độ cao lớn nhất so với mực nước biển trong lãnh thổ Long Quốc.
Trước Võ Đạo năm thứ 1 nó đã hấp dẫn vô số người yêu thích thể thao cực hạn và người yêu thích leo núi chen chúc đến đây.
Sau khi võ đạo hưng khởi, võ giả đến Thiên Sơn khiêu chiến và khổ tu càng nhiều.
Lúc này có hai gã nam nhân mặc đồ leo núi vừa mới leo lên đỉnh Thiên Sơn. Bọn hắn đứng ở chỗ cao quan sát tầng tuyết trắng xóa dưới chân và biển mây cuồn cuộn phía xa xa.
Mặc dù không thấy nhật nguyệt, nhưng đối mặt với phong cảnh bao la hùng vĩ này bọn hắn lại có một loại nhiệt huyết dâng trào, nội tâm kích động như thủy triều.
Bỗng nhiên có gió thổi qua, một trong hai nam nhân leo núi này nhìn thấy từ trong biển mây cuồn cuộn phía trước dần dần lộ ra hình dáng của một ngọn núi.
Ngọn núi kia tựa như lợi kiếm đâm thẳng lên trời, so với ngọn núi mà bọn hắn đang đứng cao hơn rất nhiều.
Ở giữa hai ngọn núi là một mảnh biển mây mênh mông, chim bay tuyệt tích, mông lung mơ hồ, tựa như tiên sơn không tồn tại trong hiện thực.
"Thì ra tin đồn trên đỉnh Thiên Sơn có Thiên Ngoại Phong là thật!" Gã nam nhân leo núi có tướng mạo kiên nghị nhìn ra biển mây phiêu miểu xa xa, mở miệng nói: "Chỗ chúng ta đang đứng căn bản không tính là đỉnh núi chân chính, nơi đó mới là đỉnh núi chân chính."
Đồng bạn của hắn lấy tay làm nón che đặt ở trên mắt, nhìn ra xa trong chốc lát rồi cười nói: "Bây giờ ngươi mới biết sao? Người nào leo qua một lần Thiên Sơn đều biết được chuyện bên trên Thiên Ngoại Phong có thiên trì, bên trong thiên trì có nhân gian chỉ thần, phàm nhân dừng bước!"
"Nhân gian chỉ thần? Phàm nhân dừng bước?" Nam nhân kiên nghị mở to hai mắt, tựa hồ bởi vậy mà nghĩ ra điều gì đó, khó có thể tin hỏi: "Chẳng lẽ đó là một trong ba vị Võ Thánh đại nhân của Long quốc chúng ta?"
Đồng bạn của hắn giơ ngón tay trỏ lên, nhẹ nhàng đặt ở trên môi kêu "Suyt" một tiếng, sau đó gật đầu nói: "Ngươi biết là tốt rồi, không cần nói ra tục danh của vị đại nhân kia."
Nam nhân kiên nghị gật đầu, trên mặt hắn lộ ra rất nhiều vẻ cảm khái. Tại thời đại võ đạo đại hưng, có rất nhiều sự tích trước kia chỉ có khả năng tồn tại ở trong truyền thuyết, nhưng hiện tại đều đã chiếu rọi tới hiện thực từ trong ảo tưởng.
Quanh năm ở trên đỉnh Thiên Sơn làm bạn với thiên địa tự nhiên trong vũ trụ, quan sát chúng sinh dưới chân, được vô số người sùng bái, quả thật là tồn tại như nhân gian chỉ thần, phàm nhân căn bản không thể đo lường.
Hai nam nhân leo núi này cũng không biết khi bọn hắn đưa ánh mắt tới, trong tầng biển mây che lấp Thiên Ngoại Phong kia đang có bốn đạo thân ảnh nhanh chóng phóng lên đỉnh núi.
Bốn người này có khí huyết như lò lửa ngàn độ C, dáng người như chim lớn đằng không mà lên, thỉnh thoảng bọn hắn mới mượn lực vách đá.
Điều kinh người nhất chính là trên vai bốn người này còn đồng thời khiêng một cỗ quan tài màu đỏ rực.
Nắp quan tài được làm bằng thủy tỉnh nên có thể nhìn thấy rõ ràng người nằm bên trong là một mỹ nhân mặc gấm vóc đỏ thẫm.
Hai mắt nàng nhắm chặt, môi hơi mím lại, lằng lặng nằm trong quan tài giống như đang ngủ.
Bốn người này nâng quan tài phóng lên đỉnh núi như diều gặp gió, hàn phong và bão tuyết tàn sát bừa bãi xung quanh Thiên Ngoại Phong không thể tạo thành một chút ảnh hưởng đối với bọn hắn.
Cũng không biết qua bao lâu, bốn người này rốt cục cũng leo lên đỉnh Thiên Ngoại Phong.
So sánh với hoàn cảnh ác liệt trước đây, trên đỉnh núi lại vô cùng bình tĩnh.
Trong tầng biển mây, ánh mặt trời vàng rực chiếu xuống không hề trở ngại, rơi vào một mảnh băng tuyết thật dày không biết đã tích lũy bao nhiêu năm tháng.
Ở giữa đỉnh núi còn có một cái hồ nhỏ, mặt hồ gần như hoàn toàn đóng băng, dưới ánh mặt trời nó tựa như gương sáng hoàn mỹ, phản chiếu ra màu sắc của bầu trời.
Mảnh địa phương này tựa như tiên cảnh chân chính.
Bốn đạo nhân ảnh lên núi có nam có nữ, vai nâng quan tài từng bước một đi tới bờ thiên trì.
Bọn hắn nhẹ nhàng đặt quan tài trên vai xuống, một nam nhân trung niên dẫn đầu tiến lên một bước, nhẹ giọng hô: "Đại nhân."
Ở bên trên đỉnh núi trống vắng mơ hồ, tiếng hô của hắn vô cùng rõ Không lâu lắm, những điều kỳ lạ liền xảy ra.
Chỉ thấy trên mặt nước bóng loáng như gương của thiên trì, ánh sáng mặt trời vàng rực hội tụ lại, ngưng tụ ra một đạo hình người màu vàng.
Hình người vừa xuất hiện thì trên mặt bốn vị nam nữ lập tức lộ ra vẻ cung kính, trực tiếp quỳ một gối xuống đất.
"Thi thể của Ngũ phu nhân đã được mang đến." Nam nhân trung niên dẫn đầu nhỏ giọng mở miệng.
Hình người màu vàng nghe vậy liền chậm rãi từ trong mặt nước đi ra.
Trong không khí hiện ra một đạo hình người màu vàng nửa hư hóa, thấy không rõ khuôn mặt, chỉ có thể mơ hồ phân biệt ra hình dáng tứ chỉ cùng thân thể.
Nhưng cái này cũng đã đầy đủ thần dị, nếu như có người bình thường ở đây thì sợ là hắn sẽ chấn kinh mà trực tiếp quỳ rạp xuống đất, dập đầu hô to thần minh hiển linh.
Bốn vị nam nữ đem đầu mình cúi xuống thấp hơn một chút.
Hình người màu vàng đi tới chỗ quan tài, vươn ra một tay về phía nữ nhân bên trong quan tài.
Cánh tay của hắn trực tiếp xuyên qua nắp đậy thủy tinh trên quan tài không hề bị ngăn cản, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt xinh đẹp của nữ nhân này.