Chương 658: Võ Thánh Động Thủ
Chương 658: Võ Thánh Động ThủChương 658: Võ Thánh Động Thủ
"Ngươi có biết nàng chết như thế nào không?"
Hình người màu vàng nhàn nhạt mở miệng, âm thanh trong suốt mang theo vài phần linh tính kỳ ảo.
Nam nhân trung niên mở miệng nói: "Nàng bị người bẻ gãy xương cổ mà chết."
"Vì sao?"
Nam nhân trung niên do dự một chút, sau đó đem hành động của Liên Tố lúc còn sống nói ra.
Nói xong hắn liền nghe thấy hình người màu vàng khẽ thở dài một tiếng.
Ánh mắt hình người màu vàng dừng trên người Liên Tố nằm trong quan tài, cúi đầu nói: "Vậy chính là nàng đáng chết."
Nam nhân trung niên nhanh chóng nói: "Khi Tố phu nhân chết thì người mà Tố phu nhân nhắm vào đang ở ngoài ngàn dặm, đoán chừng không phải là hắn ra tay."
"Nhưng cái chết của Tố phu nhân tuyệt đối không thoát khỏi liên quan đến hắn."
Hình người màu vàng giật giật khóe miệng, cũng không biết là giễu cợt hay là khinh miệt.
Hắn không để ý, chỉ thuận miệng nói: "Nếu nàng đã chết thì chuyện này coi như xong đi."
Nam nhân trung niên ngẩn ra, hỏi: "Đại nhân, Tố phu nhân chết quá không minh bạch, chúng ta cứ như vậy quên đi sao? Đã biết rõ là do Lục Thánh gây ra thì chugns ta phải..."
Hình người màu vàng thản nhiên cắt lời: "Vậy ngươi nói xem chúng ta nên làm như thế nào? Giết hắn để báo thù Liên Tố ư?"
"Tiểu tử kia bây giờ là đối tượng bồi dưỡng số một của quân bộ, nếu như chúng ta động thủ với hắn thì quân bộ sẽ liều lĩnh bảo vệ hắn."
"Huống hồ tiểu tử này còn đầy đủ thông minh khi không để lại bất kỳ dấu vết nào, không có bất kỳ chứng cứ nào có thể chứng minh Liên Tố bị hắn giết."
"Thanh Long, ta chỉ là Võ Thánh cấp 9 chứ không phải chân chính là nhân gian chỉ thần. Có những quy tắc ta cũng cần phải tuân thủ."
Nam nhân trunda niên cúi đầu thât câu: nói: "Thanh Land hiểu rồi" "Nhưng chuyện này muốn bỏ qua cũng không phải đơn giản như vậy." Bàn tay của hình người màu vàng nhẹ nhàng vuốt ve trên thân Liên Tố nằm trong quan tài, hời hợt nói: "Quân bộ cũng phải hung hăng cắt ra mấy miếng thịt mới được."
Bàn tay của hình người màu vàng lướt qua vị trí bụng dưới của Liên Tố thì đột nhiên dừng lại.
Hình người màu vàng định nhìn chằm chằm vào vị trí đó, trong mắt bắn ra ánh sáng kỳ dị.
Loại dao động kỳ dị hóa này lấy hình người màu vàng làm trung tâm mà nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía.
Trong phút chốc, hàn phong trên Thiên Ngoại Phong trở nên bất động, mây mù cuồn cuộn bốn phía cũng đình chỉ.
Tất cả âm thanh đều biến mất, tất cả hành vi đều dừng lại, giống như ngưng đọng thời gian vậy.
Hình người màu vàng dần dần từ hư ảo chuyển sang chân thật.
Đôi mắt hắn tỏa ra ánh sáng kỳ dị, một khuôn mặt trẻ tuổi dần dần lộ ra.
Chỉ sau mấy cái hô hấp ngắn ngủi, một gã nam nhân tóc trắng như tuyết nhưng lại có khuôn mặt thiếu niên từ trong kim quang đi ra.
Hắn bình tĩnh nhìn xem Liên Tố nằm trong quan tài, nhỏ giọng nỉ non: "Thì ra Triệu Cực ta cũng từng có con nối dõi."
Những lời này vừa bị hắn nói ra khỏi miệng thì bốn vị nam nữ đang quỳ một gối phía sau hắn liền đồng loạt ngẩng đầu lên.
Từng khuôn mặt đều tràn ngập biểu tình kinh động khó có thể nói thành lời. ...
"Thánh ca! Ngươi mau nói một chút chiến trường địa quật là bộ dáng gì đit"
Trong một tiệm trà sữa nho nhỏ, Lục Thánh cùng Lâm Trạch và Dương Diên đang ngồi tán gẫu với nhau.
Sau khi trải qua sự hưng phấn lúc vừa gặp mặt, Lâm Trạch liền kéo Lục Thánh lải nhải hỏi không ngừng.
Nửa năm không gặp Lâm Trạch đã đen đi không ít, hắn cũng cao lên và cường tráng hơn, xem ra nửa năm này hắn đã có không ít khổ công trong võ đạo.
Dương Diên thì ngược lại không có gì thay đổi, chỉ là cách ăn mặc của nàng có chút thay đổi, càng giống như một cô sinh viên đại học. Ngươi thay đổi lớn nhất ngược lại chính là Lục Thánh.
Lúc mới gặp mặt vô luận là Lâm Trạch hay là Dương Diên đều không dám xác nhận.
Đối mặt với các loại vấn đề thiên kỳ bách quái của Lâm Trạch thì Lục Thánh chỉ thỉnh thoảng trả lời vài câu, Dương Diên thì không nói một lời, nàng chỉ cầm ly trà sữa im lặng ngồi ở bên cạnh Lục Thánh lắng nghe hai người nói chuyện phiếm.
Thời gian trôi nhanh, Lục Thánh nhìn lướt qua đồng hồ trên tường quán trà sữa, đề nghị: "Chúng ta đi ăn cơm thôi."
"Được đó!" Lâm Trạch lập tức đứng lên, xung phong nhận việc: "Ta biết một tiệm thịt nướng có hương vị rất không tệ."
Lục Thánh nhìn xem Dương Diên.
Dương Diên tự nhiên không có ý kiến khác.
Vì thế ba người liền đi ra quán trà sữa, Lâm Trạch lấy điện thoại di động ra gọi taxi.
Xe taxi tại thành phố đại học vẫn là rất dễ gọi, chỉ chốc lát sau xe taxi đã đến.
"Ta sẽ ngồi phía trước." Xe taxi vừa dừng lại thì Lâm Trạch liền nhảy vào ghế lái phụ, sau đó nháy mắt ra hiệu: "Thánh ca, ngươi cùng chị dâu ngồi phía sau đi nhé."
Tiếng chị dâu này khiến cho khuôn mặt Dương Diên đỏ lên, nhưng nàng cũng không nói gì, chỉ mở cửa xe phía sau ngồi vào trước.
Lục Thánh khẽ lắc đầu, hắn đang lo lắng chưa biết nên xử lý chuyện giữa mình và Dương Diên như thế nào thì Lâm Trạch đã gây thêm phiền toái rồi.