Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 660 - Chương 660: Không Có Manh Mối

Chương 660: Không Có Manh Mối Chương 660: Không Có Manh MốiChương 660: Không Có Manh Mối

"Cực Đạo Võ Thánh chỉ là Võ Thánh cấp chín, cũng không phải là cường giả cấp mười, hắn làm không được một tay che trời, vậy tại sao hắn biết rõ ta sẽ được quân bộ bảo vệ?"

"Hơn nữa hắn ngoài mặt cũng không có bất kỳ chứng cớ nào chỉ rõ là ta giết chết Liên Tố mà lại dám ra tay với ta?"

"Nữ nhân Liên Tố này đối với Cực Đạo Võ Thánh mà nói thật sự quan trọng như vậy ư?"

"Rốt cuộc là phân đoạn nào đã xảy ra sơ suất?"

Tinh thần lực của Lục Thánh đã đạt tới cấp tám, não vực đã khai phá hơn người thường gấp trăm lần trở lên cho nên trí lực của hắn cực tốt, hơn nữa hắn còn có trạng thái hư không.

Lục Thánh cảm thấy mình đã tính toán tất cả các phương diện, có thể khống chế hết thảy thế cục.

Hành vi của Lục Thánh nhìn như to gan lớn mật, nhìn như đang khiêu vũ trên lưỡi dao, không nói hắn nắm chắc mười phần, nhưng ít nhất cũng có chín phần đều ở trong lòng bàn tay hắn.

Tuy nhiên bây giờ Lục Thánh lại thua cả bàn.

Trong khoảng thời gian ngắn hắn không khỏi rơi vào trong sự hoài nghỉ bản thân thật sâu.

Trong đầu Lục Thánh, la bàn màu xám đại biểu cho Thập Toàn tông sư đạo chậm rãi chấn động, tựa hồ có từng đạo vết nứt không thể phát hiện xuất hiện ở phía trên.

Lục Thánh rời khỏi không gian mộng cảnh, nhưng hắn không có nửa điểm ý muốn đứng dậy, hắn vẫn ngồi ở dưới tàng cây dương liễu, mi mắt buông xuống tựa như đang ngủ.

"Người này ngồi đây làm gì?"

Một đôi tình nhân dựa sát vào nhau từ xa đi tới, khi nhìn thấy Lục Thánh ngồi dưới tàng cây liền nhỏ giọng nghị luận.

Bọn họ cũng đi qua rất nhanh.

Thời gian trôi qua từng chút một, thỉnh thoảng sẽ có người đi vào khu rừng nhỏ này và nhìn thấy Lục Thánh ngồi dưới tàng cây. Ai tò mò thì sẽ nhìn hắn vài lần, nhưng sau đó cũng liền rời đi.

Hoàng hôn buông xuống, màn đêm dần dần bao phủ khu rừng.

Nhiêt đâ không khí lanh dần. hàn nhong nổi lên nhủ vuấng mêt tầna sương trắng mỏng manh trên cỏ cây.

Bình minh ló dạng, một ngày mới lại đến.

Vào sáng sớm, tiếng chim hót vang vọng khu rừng.

Một con chim hoang dã to gan vỗ cánh đáp xuống bờ vai Lục Thánh.

Lục Thánh vẫn không nhúc nhích giống như tượng đất, thỉnh thoảng lại có người đến người đi, mặt trời lại mọc rồi mặt trời lại lặn.

Ánh sáng luân phiên biến ảo trên người Lục Thánh trọn vẹn ba ngày đêm, nhưng hắn vẫn không có chút thay đổi nào.

Trên quần áo của Lục Thánh đều tích tụ một tầng lá rụng cùng bụi bặm, xa xa nhìn lại hắn giống như người gỗ vậy.

Trong ba ngày qua điện thoại di động trong túi Lục Thánh đã vang lên rất nhiều lần, nhưng Lục Thánh đều ngoảnh mặt làm ngơ.

"Trời ạ!" Đôi nam nữ kia lần nữa đi tới chỗ Lục Thánh, nữ nhân từ đằng xa nhìn thấy Lục Thánh vẫn đang ngồi ở dưới tàng cây, nhịn không được kinh ngạc khẽ hô lên: "Người kia chúng ta tại mấy ngày trước đã nhìn thấy vậy mà vẫn còn ngồi ở đó!"

Nam nhân hiển nhiên cũng có ấn tượng đối với Lục Thánh, thần sắc hắn khẽ động, nhanh chóng nói: "Đi qua xem thử."

Hai người giẫm lên lá cỏ bước nhanh về phía Lục Thánh.

Đi được nửa đường thì nam nhân đột nhiên dừng lại.

"Còn thở! Người này còn sống!"

Đến gần liền có thể thấy rõ ràng miệng mũi của Lục Thánh có sương trắng nhàn nhạt phun ra nuốt vào.

"Hắn ngồi ở đây suốt mấy ngày liền đoán chừng là do bị điều gì kích động rồi. Là thất tình hay gì gì đó."

"Hắn lớn lên đẹp trai như vậy mà cũng có thể bị thất tình sao?"

Tuy rằng Lục Thánh đang cúi đầu nhưng nữ nhân vẫn có thể nhìn ra nhan sắc kinh người của hắn.

Nam nhân tức giận trừng mắt nhìn nữ nhân một cái. Suy nghĩ một chút hắn rốt cuộc vẫn là căn cứ vào tinh thần nhân đạo mà tiến lên hai bước hỏi thăm Lục Thánh.

"Này người anh em, ngươi làm sao vậy?"

Những lời này giống như đánh thức Lục Thánh đang ngủ say.

Hắn dần dần tỉnh lại, chậm rãi ngẩng đầu lên. một đôi mắt tràn đầy sự hoang mang.

Ánh mắt Lục Thánh rơi vào trên thân hai người kia và dần dần có thần.

"Không có gì, chỉ là ta đang suy nghĩ một chuyện mà vẫn không nghĩ thông suốt."

Giọng nói của Lục Thánh có chút khô khan cùng tối nghĩa, có lẽ là do đã quá lâu rồi hắn không ăn cơm cùng mở miệng nói chuyện với ai.

Khá lắm! Ta suy nghĩ suốt ba ngày trời mà cũng không nghĩ thông suốt!"

Nam nhân chép chép miệng, thò tay vào túi móc ra một hộp thuốc lá rồi đưa cho Lục Thánh một điếu.

"Nếu ngươi không ngại thì hãy nói cho ta nghe một chút đó là chuyện gì mà người lại không thể suy nghĩ thông suốt?"

Nói xong nam nhân đưa cho nữ nhân một đạo ánh mắt.

Nữ nhân rất không tình nguyện, nhưng nàng rốt cuộc vẫn là đi sang bên cạnh để cho Lục Thánh và nam nhân kia có không gian đàm luận.
Bình Luận (0)
Comment