Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 661 - Chương 661: Ngộ Ra

Chương 661: Ngộ Ra Chương 661: Ngộ RaChương 661: Ngộ Ra

Lục Thánh nhận lấy điếu thuốc, nhưng không châm.

Hắn trầm mặc trong chốc lát mới mở miệng nói: "Có một việc ta tự nhận là kế hoạch phi thường chu toàn, nắm chắc mười phần, thậm chí còn tìm thẩm quyền có uy tín nhất để nghiệm chứng qua nhiều lần, nhưng kết quả vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, kết quả khác một trời một vực so với dự đoán của ta."

"Ài, ta cứ tưởng là chuyện gì chứ." Nam nhân châm điếu thuốc hút một hơi, cười nói: "Nếu là ngoài ý muốn thì rất bình thường a."

"Nhưng ta đã tìm thẩm quyền nghiệm chứng, thẩm quyền nói cho ta biết sẽ không có chuyện ngoài ý muốn phát sinh."

"Vậy chỉ có thể nói rõ thẩm quyền mà ngươi tìm còn chưa đủ thẩm quyền, thậm chí còn là một tên lừa đảo." Nam nhân thuận miệng trả lời một câu.

Những lời này làm cho Lục Thánh thần sắc ngẩn ra.

"Không đủ thẩm quyền... là một kẻ lừa đảo..."

Hai câu này phảng phất như một tia chớp xẹt qua trong đầu hắn, trong phút chốc chiếu sáng rất nhiều chỉ tiết hắn đã từng bỏ qua.

"Tục ngữ nói rất đúng, nhân sinh chuyện không như ý thì mười phần có chín." Nam nhân ngậm điếu thuốc nghiền ngẫm nói, muốn đưa tay tới vỗ vỗ bả vai Lục Thánh, nhưng tay đưa đến một nửa rồi lại không tự chủ mà rụt trở về.

"Có đôi khi không nên nghĩ nhiều như vậy làm gì, té ngã liền đứng lên, thất bại liền làm lại từ đầu. Chuyện đơn giản thì không cần phải phức tạp quá mức."

"Ngươi nói đúng, là ta mỗi lần đều suy nghĩ quá nhiều, là ta tự cho là mình thông minh." Đôi mắt Lục Thánh dần dần sáng lên gật đầu nói, nội tâm hắn đang phát sinh kịch biến.

Lá cây và bụi bặm trên người Lục Thánh rơi xuống, hắn từ dưới tàng cây đứng lên, cả khu rừng dường như có ánh sáng.

Chỉ sau mấy cái hô hấp ngắn ngủi, Lục Thánh đã triệt để hoàn thành một hồi lột xác hoa lệ, giống như một viên kim cương bị chôn trong bùn đất được lau chùi sạch sẽ, một lần nữa trở nên rạng rỡ sáng chói.

Sự chuyển biến thần kỳ này khiến cho nam nhân ngậm thuốc lá trong miệng nhìn đến ngây người, ngây ngốc đứng tại chỗ quên mất lời nói. người hắn tựa như bọt biển hòa tan trong ánh sáng.

Nam nhân há to miệng, điếu thuốc trong miệng rơi xuống đất.

Hắn quay đầu lại nhìn bạn gái của mình cũng đang mang khuôn mặt khiếp sợ.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

"Vãi lồng! Chúng ta gặp ma giữa ban ngày rồi!"...

"Chào thủ trưởng."

Lục Thánh đi vào khách sạn, sĩ quan canh giữ ở cửa khách sạn lập tức đứng lên hành lễ chào hỏi, sau đó nhanh chóng báo cáo: "Quân bộ bên kia không liên lạc được với ngài, bọn họ muốn ngài mau chóng đến quân khu trung tâm báo cáo."

"Được, ta biết rồi." Lục Thánh gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh đi vào thang máy lên lầu.

Vừa đi vào phòng khách sạn, Lục Thánh lấy điện thoại di động ra kiểm tra cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc tích lũy trong ba ngày qua.

Chủ yếu vẫn là quân khu phía đông gọi điện, đoán chừng là ba ngày tìm không thấy Lục Thánh cho nên có chút gấp gáp.

Nhưng hiện tại Lục Thánh đã lộ diện nên cũng không cần phải trở về quân khu phía đông.

Sau đó là điện thoại của vài người quan trọng.

Lục Thánh chọn một cuộc gọi quan trọng nhất.

"Lục Thánh."

Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng quen thuộc của Đông Tình Tuyết, tựa hồ còn kèm theo một tiếng thở phào nhẹ nhõm.

"Xin lỗi, ta gặp chút chuyện nên không nhận được điện thoại." Lục Thánh giải thích.

"Ưm." Đông Tình Tuyết nhẹ nhàng đáp một tiếng, sau đó nói: "Dì chú ở bên này sống rất tốt, chơi cũng rất vui vẻ. Chuyện bên kia của ngươi đã giải quyết xong chưa?"

Đôi mắt Lục Thánh lóe lên, gật đầu cười nói: "Đã giải quyết xong."

"Vậy là tốt rồi."

Đông Tình Tuyết cũng không biết Lục Thánh lần này đến cùng đã đi làm chuyện gì, nhưng mấy ngày nay quân khu phía đông đối với cha mẹ Lục Thánh và cả nàng càng ngày càng có thái độ kính cẩn. Hẳn là Lục Thánh đã làm ra một chút đại sự, hơn nữa hắn còn thành công.

Nếu như sự tình đã giải quyết xong thì Đông Tình Tuyết cũng không cần phải hỏi nữa.

Nàng từ trước đến nay cũng không phải là một người có lòng hiếu kỳ cao.

"Diễn võ toàn quân khu lần này ta có khả năng không thể ở lại đây."

"Không có việc gì, ngươi giúp ta chăm sóc tốt cho ba mẹ ta là được rồi, tự ta có thể ứng phó." Lục Thánh quả quyết nói.

Đông Tình Tuyết cũng không nghe ra sự khác thường trong lời nói của Lục Thánh, chỉ trả lời: "Cứ như vậy nhé, ta cúp máy trước đây."

"Tạm biệt."

Lục Thánh gọi điện cùng cả nhà hàn huyên vài câu. Bọn họ khen Đông Tình Tuyết tốt tính, đối với cuộc sống của quân khu phía đông cũng có chút hài lòng.

Đặc biệt là Lục Khinh Hòa, nàng vui mừng đến quên cả trời đất.

Khóe miệng Lục Thánh không khỏi cong lên vài phần.

Cha mẹ Lục Thánh đã biết hắn đại biểu cho quân khu phía đông đi tham gia diễn võ toàn quân khu, cho nên cũng không có lại thúc giục hắn trở về, ngược lại còn để cho hắn yên tâm mà tỏ ra rất vui vẻ.

Lục Thánh chào tạm biệt cả nhà rồi sau đó thoát khỏi khung chat.
Bình Luận (0)
Comment