Chương 728: Harold Thần Phục
Chương 728: Harold Thần PhụcChương 728: Harold Thần Phục
Tất cả những điều vừa xảy ra có vẻ chậm chạp, nhưng thực ra nó chỉ xảy ra trong vài hơi thở.
Harold với tư cách người xem gần nhất, khuôn mặt hắn trở nên trắng bệch vô cùng, không có nửa điểm huyết sắc.
Lúc này giống như có thứ gì đó đè lên đầu của hắn, da đầu hắn đã sớm tê thành một mảnh sắt lạnh.
Khi ánh mắt Lục Thánh rơi vào trên người Harold, cả người Harold liền run lên.
Giờ khắc này Harold đã sớm quên mất địa vị Thần Ấn của mình, hắn trực tiếp quỳ xuống giữa không trung hô to: "Đại nhân tôn kính, ngài đã đánh chết một người rồi!"
Từng giọt mồ hôi lạnh điên cuồng từ trán và lưng Harold lăn xuống.
Hắn rất muốn sống!
Võ Thánh cấp 9 cũng là người, mà đã là người thì sẽ có nổi sợ hãi!
Lục Thánh mang vẻ mặt bình tĩnh nhìn xem Harold quỳ gối trước mặt mình, trong lòng hắn không hề dao động.
Lục Thánh không hề có ý định giết Harold. Hắn ẩn mình trong Hoàn Ấn một năm và dựa vào Nepson để nhổ lông cừu của Hoán Ấn, nếu hắn đánh chết Harold thì quả thực có chút không thể nào nói nổi.
Ánh mắt Lục Thánh lướt qua bả vai Harold, hướng về phía hòn đảo Golden Ring xa xa.
Lục Thánh từ trên trời cao nhìn xuống, trên hải vực rộng lớn vô luận là Hoàn Ấn hay là Ám Tinh, Hắc Ma Xã, ... Tất cả đầu đồng loạt quỳ xuống.
Tư thái bọn hắn rất hèn mọn cung kính, trán kể sát mặt đất, không dám phát ra một chút âm thanh nào.
Lục Thánh bây giờ có chút rõ ràng vì sao lúc trước Cực Đạo Võ Thánh giáng lâm đám người quân bộ phải quỳ xuống. Bởi vì quân bộ chịu không chịu nổi áp lực mà lựa chọn phủ phục.
Ngay bây giờ Lục Thánh chính là trời. ...
"Ca, khi ngươi trở về nhất định sẽ giật mình, vì ta đã sắp hoàn thành luyện tập gân cốt, lập tức đột phá cấp bốn!"
Trong màn hình điện thoại, Lục Khinh Hòa mang thần thái phi dương, tựa như con gà trống nhỏ ngẩng đầu sải bước khoe khoang khắp nơi. nói chuyện với bọn họ."
"À à.."
Tại một cái đại sảnh trang nghiêm, tràn ngập cảm giác hội nghị khoa học kỹ thuật, Lục Thánh đang cùng người nhà gọi video nói chuyện phiếm.
Trong phòng hội nghị thỉnh thoảng vang lên tiếng cười như chuông bạc của Lục Khinh Hòa, còn có giọng nói lải nhải của vợ chồng Lục Đại Hải và Trịnh Ngọc Phân.
Những âm thanh tràn ngập khói lửa nhân gian này phá tan bầu không khí nghiêm trang trong phòng hội nghị, nhưng Harold đứng ở một bên bàn hội nghị lại không có nửa điểm bất mãn.
Tư thái của hắn vô cùng kính cẩn, thần sắc bình tĩnh nhưng trong lòng hắn lại có sóng lớn cuồn cuộn nổi lên.
Lục Thánh và người nhà đối thoại không có chút kiêng dè Harold, để cho Harold từ trong cuộc nói chuyện này bắt được một ít tin tức làm cho Harold kinh tâm động phách, cảm thấy choáng váng.
Đại nhân có cha mẹ, tuổi tác còn không quá năm mươi!
Đại nhân còn có em gái chưa trưởng thành!
Vậy đại nhân năm nay bao nhiêu tuổi?
Harold căn bản không thể tin được một người trẻ tuổi còn không lớn tuổi bằng cháu của hắn mà chỉ vài giờ trước, trên vùng biển ngoài hòn đảo Golden Ring, chỉ với sáu quyền đã đánh chết hai gã Võ Đạo Thánh Giả!
Một gã là Ám Tỉnh Võ Thánh còn một gã là Hắc Ma Xã Võ Thánh!
Hai đại tổ chức quốc tế bí ẩn này nổi tiếng khắp thế giới, khiến cho vô số quốc gia đau đầu, chỉ trong vòng một ngày đã bị xóa tên!
Tin tức này nếu như truyền ra thì có trời mới biết sẽ tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng và chấn động trên thế giới. Thậm chí ngay cả kết cấu thế giới cũng sẽ vì vậy mà phát sinh thay đổi.
Harold không khỏi nhớ tới trước đây Hoàn Ấn đã tìm được một tin tức từ Long quốc truyền ra, đó là Cực Đạo Võ Thánh, một trong tam đại Võ Thánh của Long Quốc đã bị một nhân vật thiên kiêu trẻ tuổi của quân bộ Long Quốc đánh bại, sắp chết bỏ chạy.
Lúc trước Harold còn khit mũi coi thường tin tức này, nhận định là lời đồn bậy vô căn cứ.
Nhưng bây giờ hắn tin!
Bởi vì vị đại nhân trước mắt hắn xuất thân từ Long Quốc, nói không chừng chính là naon nauần tin tức. Như vậy vị Võ Thánh cấp 9 tử thương trong tay vị đại nhân này đã có tới ba người!
Toàn bộ cường giả Võ Thánh cấp 9 trên thế giới có được mấy người đâu chứ?
Trong lúc hoảng hốt, Harold loáng thoáng nhận ra điềm báo một thế giới mới sắp tới.
"Được rồi, không nói chuyện với các ngươi nữa, bên này còn có người chờ ta thương lượng."
Lục Thánh dời điện thoại di động một chút, camera chiếu tới chỗ Harold.
Thân thể Harold trong nháy mắt liền cứng ngắc, sau đó trên mặt hắn nặn ra một nụ cười mất tự nhiên, mở miệng chào hỏi với Lục gia trong màn hình điện thoại di động.
"Xin chào..."
Nửa phút sau video bỗng nhiên bị lag, Lục Thánh tiện tay ném điện thoại di động sang một bên, mỉm cười dùng ánh mắt khen ngợi về phía Harold.
"Cảm ơn sự hợp tác của ngươi, Harold."
Harold hơi cúi người, cung kính nói: "Đây là vinh hạnh của Harold, thưa đại nhân."
"Vậy kế tiếp cũng nên tâm sự chuyện của chúng ta." Lục Thánh hơi ngồi thẳng người một chút, nói.
Chỗ hắn ngồi chính là vị trí vốn thuộc về Harold, là cái ghế lưng cao ngang bằng với trần nhà kia.
Đối với hình thể người bình thường mà nói cái ghế này trông quá mức cao lớn. Cho dù là Harold ngày thường ngồi ở phía trên cũng phải lợi dụng kỹ thuật hình ảnh ba chiều để xây dựng ra hình tượng cự nhân vĩ đại mới trông có vẻ thích hợp.
Nhưng khi Lục Thánh ngồi trên cái ghế này thì sự nhỏ bé hay không hài hòa đều không có.
Ngược lại hắn còn cùng cái ghế này hòa làm một thể, thừa kế sự vĩ ngạn, đoạt đi ánh mắt người nhìn, là duy ngã độc tôn ở nơi này.