Hơi thở tiếp theo lại xuất hiện một đạo sóng thần khác về phía đám người chạy trốn.
Lục Thánh vẫn hời hợt ra tay, kết quả đồng dạng.
Hắn khó khăn lắm mới hấp dẫn tới một đám con mồi, vậy hắn làm sao có thể dễ dàng thả bọn hắn chạy đi.
Trong phương viên một trăm km hải vực phảng phất như trở thành lĩnh vực của Lục Thánh. Hắn đến bất kỳ địa điểm nào thì thời gian đều không đến mấy hơi thở.
Sóng trắng chạy trốn trên mặt biển nhanh chóng giảm bớt.
Bên phía Võ quán Siêu Việt, Đường Các lo lắng trùng trùng, thần sắc ngưng trọng dặn dò Đông Thắng Y cùng một gã thanh niên khác bên người: "Đợi lát nữa nếu như hắn đuổi theo ta sẽ tận lực ngăn cản hắn, hai người các ngươi chạy trốn là được."
Ầm!!!
Đường Các còn chưa nói xong thì đột nhiên bị trọng kích, cả người hắn tựa như tảng đá đột ngột rơi xuống đáy biển.
Hai người Đông Thắng Y bên cạnh thấy vậy thần sắc cứng lại.
Sau đó con ngươi bọn hắn hung hăng co rút lại, trong mắt phản chiếu một đạo thân ảnh tuấn mỹ cao lớn.
“Ngăn cản ta sao? Ai cho ngươi tự tin đó? Lâm Chinh Nguyệt à?” Lục Thánh mang tư thái tùy ý, đứng trước mặt hai người Đông Thắng Y chất vấn.
Đông Thắng Y cùng gã đệ tử của Lâm Chinh Nguyệt bên cạnh chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí từ xương cụt điên cuồng kéo lên, trong nháy mắt đã truyền khắp toàn thân.
Thân thể bọn hắn không ngừng run rẩy, đó là phản ứng bản năng nguyên thủy nhất.
Ý chí võ đạo cường đại hơn nữa cũng không cách nào ngăn chặn.
Ầm!!!
Lục Thánh tiện tay đánh thanh niên bên cạnh Đông Thắng Y ngã xuống biển, ánh mắt đảo qua người Đông Thắng Y.
Hắn không có ra tay với Đông Thắng Y, chỉ lấy túi vải năng lượng bên hông Đông Thắng Y rồi rời đi.
Từng tên cường giả trước đây bị Lục Thánh đánh bay, túi năng tinh trên người đều bị hắn thu lại.
Lục Thánh đưa mắt nhìn xem bốn phía, hắn thấy trên mặt biển chỉ còn lại mấy gã bất lão bảo đao của Long bộ đang chạy trốn thì liền tạm dừng.
Thân hình hắn nhoáng lên một cái, lần nữa trở lại vị trí ban đầu.
Trên trăm cái túi vải màu đen dưới tác dụng của tinh thần lực đồng thời xé mở.
Rào!!!
Đại lượng năng tinh trút xuống, tụ lại cùng một chỗ.
Lục Thánh ước tính sơ lược một chút, ít nhất là 300 kg năng tinh.
"Không còn nhiều thời gian lắm, làm nóng người kết thúc, ta cũng nên trở về!”
Lục Thánh nheo mắt nhìn ra Thiên Thánh đảo xa xa, đạp sóng biển chậm rãi đi tới.
Mỗi bước đi của hắn chiến ý trên người hắn sẽ đốt lên một phần.
“Đây là đại chiến chưa từng có, thật khiến cho ta chờ mong!”
...
“Ta không sao ư?”
Đông Thắng Y từ trong hoảng hốt chậm rãi phục hồi lại tinh thần, tự hỏi.
Hắn vốn đã chuẩn bị sẵn sàng ngã xuống biển như đại sư huynh và nhị sư huynh của mình, kết quả thanh niên tuấn mỹ tựa như thiên tai sóng thần kia lại buông tha hắn.
Đông Thắng Y không cách nào lý giải, nhưng đây cũng coi như là chuyện tốt.
Lúc này trong lòng vẫn có từng đợt sóng kinh hãi cùng hoảng sợ tuôn ra.
Thật kinh khủng! Rất khó tưởng tượng trong đại tông sư cấp 8 lại còn tồn tại dạng quái vật này!
Rõ ràng hắn còn không đạt tới cấp chín nhưng lại dễ dàng đánh giết được đại tông sư đỉnh phong như giết gà giết chó!
Thật quá khó để lý giải, gần như có thể so sánh với Lục Thánh!
Đông Thắng Y chỉ có thể liên tưởng đến Lục Thánh, là yêu nghiệt kinh thế hãi tục tại đại tông sư cấp 8 có thể nghịch cảnh sát phạt Võ Thánh.
"Bây giờ ngẫm lại lúc trước ta mưu toan thử võ thiên hạ để chứng minh ta vô địch quả là ý nghĩ quá buồn cười!”
“Trên thế giới này số người xuất sắc gấp mười lần thậm chí gấp trăm lần so với ta có nhiều lắm!"
Đông Thắng Y nhìn xem chân trời hải vực xa xa, trong miệng lẩm bẩm nói.
"Đáng tiếc Lục Thánh không tới, nếu không sẽ không tới phiên người này kiêu ngạo như thế! Yêu nghiệt tự có yêu nghiệt khắc chế! Aiii..."
“Đông sư đệ......”
Bỗng nhiên có một tiếng kêu yếu ớt từ dưới chân Đông Thắng Y truyền tới.
Đông Thắng Y cúi đầu, hắn nhìn thấy hai vị sư huynh đệ của mình đang yếu ớt nằm úp sấp trên mặt biển.
“Chết tiệt, ta quên mất!”
Đông Thắng Y lúc này mới nhớ tới bọn hắn mà vội vàng hạ tới.
“Đại sư huynh, nhị sư huynh, các ngươi đừng nóng vội, ta sẽ tới cứu các ngươi!”
...
“Hắn đi rồi sao?”
“Hình như hắn thật sự không đuổi theo chúng ta!”
Ba gã Bất Lão Bảo Đao của Long bộ cẩn thận dò xét phía sau nhiều lần, xác định nguy cơ đã giải trừ, bọn hắn mới hơi thở phào nhẹ nhõm, dừng lại thân hình.
Một đám người, vô luận già trẻ trên mặt đều mang theo biểu cảm lòng còn sợ hãi cùng rung động thật sâu.
"Phương Tây vậy mà xuất hiện một tên quái vật như vậy! Thật khó có thể tưởng tượng nổi!"
"Nếu như tương lai chi thần Lục Thánh của Long bộ chúng ta ở đây thì tốt rồi, hắn chưa hẳn không thể cùng tên này tranh phong!"
“Ngươi nói bậy bạ cái gì đó?” Một gã đại lão Long bộ trừng to hai mắt, lớn tiếng quát: "Tương lai chi thần của Long bộ chúng ta mà ở đây thì sẽ đánh tiểu tử này như đánh chó! Tiểu tử này lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ có thể trang bức một chút trước mặt chúng ta, hắn còn dám đi trêu chọc Võ Thánh sao?"
“Đúng vậy a…”
Mấy lão nhân thương lượng trong chốc lát, khoác lác hoài niệm về Lục Thánh một phen, biểu đạt vài phần tiếc nuối, rồi lại cảm thấy kế hoạch đánh cướp lúc trước của mình thật sự có nguy hiểm quá cao, vì thế đã nhất trí lập tức trở về Thiên Thánh đảo lại nói sau.
"Dù sao trong tay chúng ta hiện tại có số năng tinh cũng không ít, cùng những tên bị cướp kia so sánh coi như là hơn rất nhiều."
“Chúng ta có vận khí quá tốt, tất cả mọi người đều bị đánh mà chỉ có chúng ta tránh được một kiếp.”
“Long bộ chúng ta có khí vận tăng vọt, gặp dữ hóa lành, đây là xu thế tất nhiên.”
“Ha ha ha ha......”
…
Cùng lúc đó, rất nhiều cường giả trên Thiên Thánh đảo đều vô cùng chấn kinh.