“Harold, đây thật sự là con cháu của ngươi sao?” Có Võ Thánh tràn ngập kinh ngạc hỏi thăm Harold trên một tòa tháp cao.
Không ít người cũng có nghi hoặc tương tự.
Cho tới bây giờ thanh niên tuấn mỹ đến từ Hoàn Ấn này biểu hiện ra thực lực đã vượt xa dự đoán của bọn hắn, dường như đã tạo ra một cảnh giới mới.
Rõ ràng hắn không có đạt tới cấp chín mà lại có thể ở trong cấp tám có được lực thống trị gần như tuyệt đối. Đã không thể dùng ý nghĩa bình thường của thiên tài để hình dung.
"Đây là một thời đại dựng dục ra kiêu tử, tương lai hắn rất có khả năng cùng chúng ta sánh vai." Võ Thánh có lập trường trung lập bình luận đúng trọng tâm.
Hắn cũng nhận được một bộ phận Võ Thánh khác tán thành.
"Thật khó tưởng tượng loại gen này lại xuất phát từ gia tộc Harold." Có Võ Thánh cười lạnh, âm dương quái khí nói một câu, khiến cho không ít người cười ồ lên, nhưng nhiều hơn là cảm thấy ghen tị.
Hoàn Ấn có hậu bối kinh khủng như vậy đại biểu thì lần này Hoàn Ấn sẽ nghênh đón thu hoạch to lớn trước nay chưa từng có.
Chớ nói chi là thanh niên tuấn mỹ này còn được độc nữ của Cumberland ưu ái, Cumberland trước đây cũng không xem trọng hắn mà lúc này thái độ cũng có chút buông lỏng.
Chuyện này nếu thật sự có thể thành công thì Harold ở trong nhóm Võ Thánh toàn cầu nhất định sẽ có thân phận địa vị nước lên thì thuyền lên, đạt được chỗ tốt rất lớn.
Nhưng thật kỳ lạ là dù có bị trêu chọc hay bị ghen tị nhưng Harold lại không hề có nhiều biểu hiện trên mặt.
Vẻ mặt của hắn có chút kỳ quái, có chút bất đắc dĩ!
…
Fiona mới là người vui sướng nhất ở đây, nàng cảm thấy kiêu ngạo vì ánh mắt trác tuyệt của mình.
“Thấy không cha! Đây là một thiên tài trong tương lai có khả năng cùng ngươi sánh vai, vậy mà ngươi còn không hài lòng sao?"
Võ Thánh tóc bạc Cumberland buông xuống chén sứ trong tay, lãnh đạm nói: "Ta còn phải xem xét nhân phẩm và tính cách của hắn.”
Thái độ của Cumberland tuy rằng vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng hiển nhiên đã buông lỏng không ít.
"Cha nói đúng lắm!" Fiona tươi cười rạng rỡ nói, giống như nữ hoàng giành được thắng lợi.
Ở bên khác, cha con Lâm Chinh Nguyệt và Lâm Vãn Vãn cũng đang nhỏ giọng đàm luận.
"Đại sư huynh vậy mà không ăn nhiều thiệt thòi ở trên tay hắn, hắn còn buông tha cho Đông sư huynh!"
Vẻ mặt Lâm Vãn Vãn rất phong phú, thỉnh thoảng còn chấn kinh nhìn rất đáng yêu.
Lâm Chinh Nguyệt trên mặt mang theo rất nhiều cảm thán, nói: "Nếu không phải tận mắt nhìn thấy ta thật sự rất khó tưởng tượng trên thế giới vẫn còn có loại thiên tài như vậy. Nhưng nghĩ đến người kia thì..."
Lâm Chinh Nguyệt dừng lại một chút, lắc đầu nói: "Thời đại tiến bộ quá nhanh, các loại yêu nghiệt vượt qua nhận thức, phá vỡ thông thường một cái tiếp một cái sinh ra, ta thật sự đã già rồi."
Đôi mắt Lâm Vãn Vãn sáng ngời, hỏi: "Cha đang nói tới Lục Thánh phải không?”
“Lục Thánh so với tiểu tử này còn muốn khoa trương hơn chút ít, mới hai mươi tuổi đã thiếu chút nữa đánh chết một gã Võ Thánh."
“Đáng tiếc trận chiến đó ta không tận mắt chứng kiến, chắc chắn so với một màn vừa rồi càng rung động hơn rất nhiều.”
Vẻ mặt Lâm Chinh Nguyệt có chút tiếc nuối nói.
Lâm Vãn Vãn nhìn về một hướng, nhỏ giọng nói: "Cha, ta nghe nói Lục Thánh trước kia từng được Minh Ngọc Võ Thánh nhìn trúng, thiếu chút nữa được nhận làm đệ tử, chuyện này là thật hay giả?"
Lâm Chinh Nguyệt nhịn không được cười to, liếc mắt nhìn một nam nhân trung niên áo bào trắng vẻ mặt không chút thay đổi trên tháp cao bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Đàm Trung Ngọc được xưng là Minh Ngọc Võ Thánh, đời này hắn đã khai quật ra không ít viên ngọc thô, kết quả lại bỏ sót khối mỹ ngọc tuyệt thế Lục Thánh. Ta đoán hắn đã sớm hối hận đến xanh ruột rồi.”
Nam nhân trung niên áo bào trắng trên tháp cao xa xa tựa hồ cảm ứng được cái gì, bình tĩnh nhìn về phía bên này.
Lâm Chinh Nguyệt vội vàng nghiêm mặt, kéo Lâm Vãn Vãn chuyên chú nhìn về phía trước.
Lúc này đám cường giả của các thế lực tham dự thu thập năng tinh đều đã trở về.
Có người trạng thái bình thường, có người sắc mặt tái nhợt, có người thân mang thương tích đi đường đều khập khiễng.
Số lượng người vẫn còn rất nhiều, sau đó phía tổ chức đại hội bắt đầu thống kê trọng lượng năng tinh mà mỗi người thu thập được, tính toán để phân giá trị.
Giai đoạn này cũng là thời điểm các võ thánh quan tâm nhất.
Bóng người trên hai mươi mấy tòa tháp cao đều chú ý đến kết quả thống kê.
Rất nhanh sau đó, hơn chín thành tuyển thủ dự thi thu thập năng tinh đã được thống kê ra trọng lượng, 132 kg.
Trọng lượng này chỉ bằng khoảng một phần ba các khóa trước, nhưng các Võ Thánh trên hai mươi mấy tòa tháp cao lại không có quá nhiều ngoài ý muốn.
Bởi vì bọn hắn biết số lượng lớn năng tinh đều ở trên người thanh niên tuấn mỹ làm "Vua" kia.
Nhưng sau khi đại đa số tuyển thủ dự thi đều đã đến đông đủ, thân ảnh mà mọi người chờ mong lại chậm chạp không xuất hiện.
“Tiểu tử kia bóp nát vòng tay rồi thì hắn sẽ không chạy đi chứ?” Có Võ Thánh nhíu mày hỏi.
“Harold, người do ngươi mang tới mà thật sự xảy ra chuyện như vậy thì ngươi phải chịu trách nhiệm!”
Từng đạo ánh mắt của Võ Thánh hội tụ trên người Harold.
Harold cũng lập tức khẩn trương lên.
Vãi! Loại chuyện này thật đúng là khó đỡ cho ta a!
Người khác cho rằng Lục Thánh là con cháu của hắn, nhưng chỉ có hắn mới biết Lục Thánh căn bản là một con ác long ngay cả hắn đều không thể trêu vào.
Mấu chốt là Lục Thánh dịch dung quá tốt, tất cả mọi người đều không biết rõ thân phận thật sự của Lục Thánh, Lục Thánh có cầm hàng rời đi thì cũng không có gánh nặng gì.
Đến lúc đó cái nồi to này sẽ hướng trên người Harold mà úp lên, lúc đó hơn hai mươi gã Võ Thánh ở đây còn không xé xác hắn sao?
Harold càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng đó, Võ Thánh chi tâm của hắn đều trở nên luống cuống.