Harold đang chuẩn bị đứng lên tỏ vẻ mình sẽ đi tìm một chút, lúc này liền có người hô to.
“Hắn đến rồi!”
Vô số ánh mắt nhìn về phía xa xa.
Chỉ thấy trên mặt biển có một đạo nhân ảnh đạp sóng mà đến, trong nháy mắt đã đi tới Thiên Thánh đảo.
Mái tóc màu nâu hạt dẻ, ngũ quan tinh xảo tuấn mỹ, vô luận hoàn cảnh thế nào hắn đều có thể bảo trì sự tự tin, cường đại, bình tĩnh.
Không cần ai phải nhắc đi nhắc lại đó là ai.
Harold vừa nhìn thấy bóng dáng này xuất hiện, trái tim đang treo lơ lửng của hắn lập tức thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm.
Lục Thánh đi vào bên trong, chỗ hắn đi qua đám người liền nhao nhao tránh né, chủ động nhường cho hắn một con đường.
Cơ hồ ánh mắt mỗi người khi nhìn hắn đều tràn ngập sự khẩn trương cùng sợ hãi, tựa như bầy cừu nhìn thấy mãnh thú bá chủ trở về vậy.
Fiona chạy đến rìa tháp cao trung tâm, ghé đầu ra cửa sổ rào chắn, mừng rỡ vẫy tay với Lục Thánh,.
Lục Thánh nhìn về phía Fiona cười cười, sau đó đi tới khu vực trung tâm.
Hắn thả xuống túi đen căng phồng sau lưng, mở ra đổ xuống.
Rào!!!
Số lượng lớn năng tinh trút xuống mặt đất, trực tiếp chất thành một ngọn núi nhỏ.
Đồng tử của mọi người đều hung hăng co rút lại, trên mặt lộ ra biểu tình chấn động.
Ngay cả hơn hai mươi gã Võ Thánh trên các tòa tháp cao cũng đều nhịn không được mà thăm dò một chút, cố gắng muốn nhìn cho rõ.
Bọn hắn chỉ biết số lượng năng tinh trên tay Lục Thánh là không ít, nhưng không nghĩ tới lại nhiều đến như vậy, phỏng chừng có thể bằng tổng số năng tinh của các khóa trước.
Cuối cùng kết quả đã có, 345 kg năng tinh!
Hít!!!
Trên quãng trường vang lên một mảnh âm thanh hít khí lạnh.
Bên trên các tòa tháp cao, có Võ Thánh nhịn không được đứng lên, trên mặt lộ ra nụ cười.
Ngay cả Võ Thánh tóc bạc Cumberland cũng động dung, đứng dậy đi tới rìa tháp cao, đứng bên người Fiona từ trên cao nhìn xuống Lục Thánh.
Hắn tựa hồ muốn đánh giá thật tốt một chút vị người trẻ tuổi trong tương lai có lẽ sẽ trở thành con rể ưu tú của hắn.
Tổng trọng lượng năng tinh lần này đạt tới gần 500 kg, vượt qua khóa trước hơn 100 kg.
Điều này cũng có nghĩa là định mức năng tinh mà các Võ Thánh được phân tới tay trong đợt này cũng vượt xa các lần trước.
“Đây là một điều tuyệt vời! Chàng trai trẻ, sự xuất sắc của ngươi đã được chứng kiến! Thắng lợi và vinh quang cuối cùng chắc chắn thuộc về ngươi!" Võ Thánh tóc bạc Cumberland nhìn chằm chằm Lục Thánh, trong mắt mang theo vài phần thưởng thức, nhàn nhạt mở miệng nói: "Hãy nói cho ta biết tên của ngươi, ngươi có tư cách được tất cả mọi người ở đây ghi nhớ!”
Fiona hưng phấn nhìn Lục Thánh phía dưới, vui sướng không cần nói cũng hiểu.
Nàng hiện tại cảm thấy rất khẩn trương, muốn lớn tiếng nói cho mọi người biết rằng: Đúng, chính là người này, hắn chính là nam nhân mà Fiona ta nhìn trúng! Cũng chỉ có hắn mới có tư cách hái đi viên minh châu chói mắt trên vương miện của ta!
Lúc này những người khác cũng dùng ánh mắt hâm mộ thậm chí là ghen tị để nhìn Lục Thánh.
Có thể đạt được khen ngợi từ chính miệng Võ Thánh đỉnh cấp Cumberland, là tổng hội trưởng của hiệp hội võ giả thế giới, là chủ tịch liên minh võ đạo phương tây, vị thanh niên đến từ Hoàn Ấn này về sau nhất định sẽ một bước lên mây, chấn động toàn cầu, đạt được đủ loại danh tiếng, hoa tươi, ánh sáng.
Giờ này khắc này, ánh mắt mọi người ở đây đều hội tụ trên thân Lục Thánh.
Lục Thánh giống như bị hào quang gia nhập, phong thái của hắn vốn đã đáng chú ý nay càng thêm chói mắt.
Lục Thánh thoáng một cái đã trở thành trung tâm toàn trường, là nhân vật chính của cả đại hội.
Mà Lục Thánh quả thật cũng có tư cách này, bởi vì khi đối mặt với sự thưởng thức của Võ Thánh tóc bạc Cumberland và sự chú ý của mọi người, hắn chẳng những không có nửa điểm xốc nổi cùng kiêu ngạo, ngược lại còn rất nho nhã lễ độ, thái độ khiêm tốn giống như một thân sĩ hoàn mỹ.
Lục Thánh trả lời Cumberland một cách lịch sự: "Thưa Võ Thánh tóc bạc Cumberland tôn kính, trước khi ta báo cho ngươi biết tên thì ta còn có một nghi vấn nho nhỏ muốn được chư vị đại nhân ở đây giải đáp. Không biết có được hay không?”
“Hả?!!”
Trên mặt Cumberland lộ ra vài phần tò mò, nhưng cũng không có dị nghị gì, mỉm cười gật đầu nói: "Ngươi có vấn đề gì cứ việc nói ra!”
“Cảm tạ đại nhân khoan hồng!” Lục Thánh cố chịu đựng nói ra mấy lời nói buồn nôn này, học theo giọng điệu của Cumberland, ngẩng đầu nhìn lên đám người trên từng tòa tháp cao trên.
Ánh mắt Lục Thánh đảo qua Cumberland đang mang vẻ mặt thưởng thức, đảo qua Fiona đang mang vẻ mặt tươi cười đầy mặt, đảo qua Harold đang mang vẻ mặt kỳ quái, đảo qua Siêu Việt Võ Thánh Lâm Chinh Nguyệt, đảo qua Đàm Trung Ngọc,…
Lục Thánh quét nhìn từng người trên tháp cao, và rồi bình tĩnh mở miệng nói: "Câu hỏi nho nhỏ của ta là chư vị đại nhân ở đây phế vật như thế mà vì sao cũng có thể đứng trên tháp cao tự xưng là thánh?"
Lục Thánh vừa nói xong, trong chốc lát đám người ở đây đều dừng lại mọi động tác.
…