Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 81 - Chương 81 - Đá Mài Đao

Chương 81 - Đá Mài Đao
Chương 81 - Đá Mài Đao

Sau khi giới thiệu xong, Đông Tình Tuyết cũng không nói nhảm gì khác mà tuyên bố kết thúc hội nghị, rồi nàng dẫn theo Tần Thiệu Quân rời đi.

Các học viên bắt đầu thảo luận xung quanh mấy quy tắc mà Đông Tình Tuyết vừa nói. Cơ bản đều là người từ một thành phố tụ tập cùng một chỗ thảo luận.

Lục Thánh thấy đám người Dương Diên của thành phố Bạch Hà bỗng nhiên tiến sát vào hắn thì cũng không để ý tới mà trực tiếp đi ra hội trường.

“Aiii......”

Nhìn thấy bóng lưng Lục Thánh rời đi, tuy rằng đã sớm đoán được kết quả như vậy nhugnư Dương Diên vẫn nhịn không được mà khẽ thở dài.

“Tên Lục Thánh này quá kiêu ngạo, hoàn toàn không để chúng ta vào mắt.” Có học viên của Thành phố Bạch Hà căm giận nói.

"Ai bảo hắn có thực lực mạnh làm gì. Hắn thông qua khảo hạch nên đã có một bút khen thưởng, trong khoảng thời gian ngắn hắn căn bản không cần vì điểm tích lũy mà phát sầu." Một học viên khác bên cạnh chua xót nói.

“Điểm tích lũy nhiều hơn nữa thì cũng có một ngày tiêu hết. Lục Thánh có mạnh hơn nữa thì cũng chỉ là hiện tại mạnh, bởi vì người thông qua khảo hạch không chỉ có một mình hắn. Hạ Lâm của thành phố Bảo Định, Tào Dũng của thành phố Dương Lâm, Mạnh Tiến Hà của thành phố Đông Cương, trong bọn họ đâu có ai có thiên phú yếu hơn hắn chứ?”

“Cho dù thực lực bọn họ tạm thời không bằng hắn, nhưng bọn họ ở trại huấn luyện thì sớm muộn gì cũng sẽ đuổi kịp. Mà người ta đều có đoàn đội ủng hộ, chỉ có hắn độc lai độc vãng, đến lúc có người tìm hắn gây phiền toái thì ta xem một mình hắn ứng phó như thế nào? Không chừng đến lúc đó còn muốn hỏi ngược lại chúng ta ấy chứ.”

“Ha ha ha, ngươi nói rất có đạo lý. Ta đã bắt đầu chờ mong vẻ mặt của Lục Thánh khi đó.”

Dương Diên nghe đám học viên bên cạnh nghị luận mà chỉ im lặng không lên tiếng.

Những người này phân tích hình như có chút đạo lý, nhưng bọn họ dường như đã xem nhẹ một điểm rất trọng yếu.

Ở giai đoạn đầu mà bọn họ không có một vị đại cao thủ như Lục Thánh ủng hộ, vậy bọn họ sẽ có thực lực lót đáy so với các thành phố khác. Bọn họ có thể chống đỡ đến ngày Lục Thánh suy sụp uy thế hay không đều là một vấn đề rất lớn.

"Cái tên đáng sợ đó… cuối cùng cũng đi rồi." Hạ Lâm thở phào nhẹ nhõm nói.

Trong lòng nàng tựa như buông xuống một tảng đá lớn nặng trịch, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiêu.

Chỉ cần Lục Thánh xuất hiện ở bên cạnh là Hạ Lâm liền cảm thấy cả người không được tự nhiên, khi đó nàng như có loại cảm giác thở không ra hơi.

Hiện tại Lục Thánh đã rời đi, Hạ Lâm lại bắt đầu chậm rãi khôi phục bộ dáng thiên tài. Các học viên của thành phố Bảo Định liền tự giác tụ tập lại quanh nàng.

Hạ Lâm là đệ nhất thiên tài được đám học viên của thành phố Bảo Định công nhận, vậy tất nhiên nàng sẽ trở thành hạch tâm của bọn họ.

Hạ Lâm đang yên lặng nghe bạn bè thảo luận và phân tích thì bỗng nhiên có người vỗ vai nàng nhắc nhở.

“Hạ Lâm, tổng giáo quan bảo ngươi sau khi xong việc thì liền đi gặp nàng một chuyến, nàng có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi.”

“Ách...... A a a, ta biết rồi.” Hạ Lâm chớp chớp mắt nói.

Nàng cũng không rõ tổng giáo quan Đông Tình Tuyết đột nhiên tìm mình là có chuyện gì.

Đám học viên bên cạnh có tâm tư thông suốt nên trên mặt liền lộ ra thần sắc hâm mộ nồng đậm.

Bọn họ không cần đoán cũng biết tổng giáo quan tìm Hạ Lâm nhất định là chuyện tốt.

Bởi vì tất cả mọi người đều biết Hạ Lâm có được thiên phú tinh thần niệm sư rất hi hữu, mà tổng giáo quan Đông Tình Tuyết cũng

chính là một vị võ giả tinh thần niệm sư cường đại.

"Phỏng chừng sau một hai ngày nữa là toàn bộ việc vặt trong căn cứ đều sẽ bị đám nhóc con này bao trọn." Tần Thiệu Quân đứng dưới đèn đường nhìn xem đại điên đèn đuốc sáng trưng phía xa xa, nói với Đông Tình Tuyết.

“Đây cũng là một loại thủ đoạn để kiềm chế ngạo khí và mài giũa tâm chí, đối với bọn họ mà nói chỉ có lợi không có hại.” Đông Tình Tuyết thản nhiên nói.

“Sau khi lên làm tổng giáo quan, ngươi nói chuyện đã càng ngày càng có uy thế a.” Tần Thiệu Quân cảm khái nói.

Đông Tình Tuyết tức giận lườm hắn một cái, nghiêm mặt nói: "Ta nghĩ ra rồi.”

“Ngươi nghĩ ra cái gì?”

“Ta đã nghĩ ra cách an bài cho Lục Thánh rồi.”

Tần Thiệu Quân hai mắt sáng ngời, vội vàng hỏi: “Ồ? Vậy ngươi định an bài cho hắn như thế nào?”

Sự xuất hiện của quái thai Lục Thánh đã hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hai người bọn họ.

Một mặt thiên phú lực lượng của Lục Thánh tuy rằng xuất chúng nhưng dù sao tiềm lực lại có hạn, không đáng để cho quân khu bỏ ra quá nhiều tinh lực vào hắn, mà lại không tốt để hoàn toàn buông bỏ hắn.

Mặt khác Lục Thánh lại có thực lực quá mạnh, so với các học viên khác căn bản là không cùng một cái cấp độ. Nếu đặt hắn ở trong nhóm người này để cạnh tranh thì phỏng chừng một chút áp lực hắn cũng không cảm nhận được.

Cho nên làm thế nào để bồi dưỡng mầm non Lục Thánh hợp lý vẫn luôn là sự tình làm cho hai người bọn họ đau đầu.

Hiện tại Đông Tình Tuyết nói là nàng có chủ ý nên Tần Thiệu Quân tất nhiên rất tò mò.

Đôi mắt Đông Tình Tuyết ở dưới ánh đèn đường rạng rỡ sinh quang, gằn từng chữ nói ra: “Đá mài đao! Hắn là một khối đá mài đao tốt nhất, có thể kích thích những người khác nhanh chóng trưởng thành."

Trên mặt Tần Thiệu Quân lộ ra vẻ tự hỏi mà hỏi ngược lại: "Vậy ngươi có suy nghĩ qua một vấn đề hay không, nhỡ đâu khối đá mài đao này quá mạnh quá cứng mà đem đao đều mài đứt thì làm sao bây giờ?"

“Cho nên hắn không thể chỉ làm đá mài dao cho một người.” Đông Tình Tuyết quả quyết nói.

Bình Luận (0)
Comment