Cặp Đôi Nồng Cháy

Chương 3

Hồ sơ Hạ Sơ gửi đến rất đơn giản, chỉ có vài câu ngắn ngủn chả đủ để nhét vừa một tờ giấy. Tuy nhiên đọc những chiến tích điên rồ của anh nhỏ thì thấy khó trị thật.

Ngón tay Lâm Sơ Nguyệt chạm vào hai chữ “Chung Diễn”, màn hình máy tính chợt tối thui, bấm một lúc rồi cũng không mở lại được.

Lâm Dư Tinh đi tới: “Để em xem cho.” Ngắm nghía một hồi, cậu đóng máy tính lại: “Card đồ họa bị hỏng rồi, phải thay cái mới.”

Không Bình Thường – cái tên cũng đốt luôn cái máy tính.

May mà không phải chuyện phức tạp gì, đặt trên mạng một cái card xịn xịn rồi Lâm Dư Tinh sẽ tự sửa được. Lâm Dư Tinh là một cậu bé vô cùng thông minh, có rất nhiều thứ chỉ cần học qua thôi đã hiểu hết. Tháng trước cậu vừa tròn mười bảy tuổi, đáng lẽ bây giờ phải lên lớp mười hai rồi nhưng trong ngày thi cuối kỳ năm mười một, khi cậu đứng dậy nộp bài thì bỗng ngã sụp xuống đất, cơn nhồi máu cơ tim ập tới, môi cậu tím đen lại, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.

Vì tình trạng sức khỏe không cho phép, phía trường học cũng không dám mạo hiểm nên cậu chỉ đành nghỉ học ở nhà.

Lâm Sơ Nguyệt đau lòng khôn nguôi nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, sợ rằng em trai mình sẽ càng khó chịu hơn.

Lâm Dư Tinh cũng vậy.

Hai chị em đều là người hiểu chuyện, luôn giấu đi từng chút từng chút thương tổn vào lòng. Có một lần Lâm Sơ Nguyệt vô tình nhìn thấy em trai trốn trong phòng ngủ, xem lại từng bằng khen và giấy chứng nhận cuộc thi Vật Lý, Hóa học một cách nghiêm túc.

Xem xong rồi lại cẩn thận cất đi. Đến khi khóa lại, ánh sáng trong đôi mắt cậu như vang lên tiếng “lách tách” để rồi lụi tàn.

Lâm Sơ Nguyệt rất ít khi khóc, chỉ đúng lần ấy, cô quay lưng lại, ngẩng mặt lên trời nhưng lệ đong đầy khóe mắt cũng chẳng thể ngừng tuôn rơi.

Hôm nay, cô cũng đã giải quyết xong một ca với khách hàng cực kỳ khó tính. Dù đã sửa lại luận văn và nhắc nhở anh ta về những chi tiết cần phải thay đổi nhưng đối phương vẫn bới lông tìm vết, tỏ ý không hài lòng. Lâm Sơ Nguyệt cũng là người nóng tính, gõ phím như đang múa: “Tôi không nhận việc của anh nữa, tiền tôi cũng không cần.”

Đối phương tỏ thái độ xin lỗi ngay tức khắc.

Dù đã đi làm hay mới cầm bằng tốt nghiệp ra trường thì luận văn vẫn là thứ không biết nói dối và đâu phải ai cũng có thể trau chuốt nó một cách tỉ mỉ và chuyên nghiệp. Người này chỉ muốn vạch lá tìm sâu để bớt được chút tiền thôi, thế nhưng Lâm Sơ Nguyệt đã sẵn sàng vứt cả việc luôn.

Vậy nên, biết điều ngay ấy mà.

Lâm Sơ Nguyệt xoa cổ sau khi nhận thông báo 800 tệ đã được rót vào Alipay, cuối cùng cũng thở phào.

Lâm Dư Tinh bưng ly nước đến: “Mấy hôm nay không thấy anh Vũ đâu, chị, anh chị không đi hẹn hò à?’

Cô liếc cậu: “Tí tuổi mà biết nhiều phết nhỉ.”

“Trên tivi cũng diễn vậy còn gì.” Lâm Dư Tinh bĩu môi: “Bạn trai phải nên chủ động.”

“Anh ấy còn bận việc của mình chứ.”

Đây là lý do không thể nào bắt bẻ.

Lâm Dư Tinh lại bĩu môi, lẩm bẩm: “Bận gì đâu, đêm qua anh ấy còn đăng lên vòng bạn bè đang đi hát hò với bạn đấy.”

Lâm Sơ Nguyệt chợt nhớ đến câu hỏi Hạ Sơ lần trước hỏi cậu: “Không ưng Triệu Khanh Vũ à?”

Lúc ấy cậu không trả lời, bây giờ nghĩ lại mới thấy đáp án của thằng nhóc này là không ưng thật.



Đúng là tối qua Triệu Khanh Vũ có đến karaoke nhưng không phải chơi bời gì mà anh đang mượn rượu giải sầu.

Minh Uyển Lam ép kinh quá, buộc anh phải qua lại với Lâm Lâm. Đã vậy bà còn gọi thẳng người ta đến nhà nhưng lại nói là vô tình gặp trên đường nên dẫn về nhà đưa ít đồ.

Thực ra thì ý đồ của bà rõ quá rồi. Bà quái tính: “Con làm bạn với Lâm Lâm thì sao? Bạn gái của con hẹp hòi thế cơ à?”

Triệu Khanh Vũ nổi giận đùng đùng: “Mẹ rộng lượng thế thì để bố đi tìm bạn gái như vậy đi!”

Bố ở dưới tầng nghe được nên đi lên dạy cho anh một bài học, mắng anh hỗn láo, bất hiếu. Cả nhà rung chuyển, thái độ của bố mẹ lại cương quyết bất ngờ, không đồng ý là không đồng ý.

Triệu Khanh Vũ phải chịu áp lực khủng khiếp, không về nhà, không nghe điện thoại của bố mẹ, một mình đứng trước sóng gió.

Hôm thứ sáu anh đi ngang qua một cửa hàng thì bị thu hút bởi con búp bê được đặt ngoài cửa sổ đến mức đứng lặng người. Anh mua về, đàn ông trưởng thành lại ôm búp bê dài gần một mét vào lòng nên trông rất buồn cười.

Triệu Khanh Vũ đi tới nhà Lâm Sơ Nguyệt, đứng ở dưới tầng. Sau khi cô thấy anh thì giật mình: “Anh sao thế?”

Anh không nói câu gì mà cứ ôm búp bê nhìn cô chăm chú. Đã mấy ngày không gặp nhau, người anh gầy hẳn đi, râu cũng không cạo, cô thấy mà vừa thương vừa lo cho anh. Triệu Khanh Vũ dang tay, nói đầy đáng thương: “Anh muốn được ôm một cái.”

Ôm chầm lấy nhau.

Anh rúc đầu vào cổ cô rồi lẩm bẩm: “Bé Nguyệt à, anh yêu em.”

Trái tim Lâm Sơ Nguyệt đã bị chôn vùi trong lớp cát ngập sắc màu vì chữ “yêu” này. Cô cũng hiểu được mang máng chuyện gì đã xảy ra nhưng không biết phải nói thế nào nên đành yên lặng, vòng tay ôm anh càng chặt hơn.

Điện thoại anh đổ chuông. Lúc anh lấy di động ra cô đã thấy “Mẹ” hiện trên màn hình. Anh bực đến mức bóp chặt máy, lại còn tắt máy đi như để hả giận.

“Thứ tư em rảnh không?” Anh nhìn sang cô, cười nói: “Bạn anh kết hôn, em đi cùng anh đến nhé.”



Ngày 12 âm lịch là ngày đẹp nhất tháng tám, tiệc cưới ở khách sạn Minh Tây đã được đặt kín trước cả nửa năm. Hôm nay cả khách sạn ngập trong sắc phù dung thế này thì có thể thấy được sức mạnh của đồng tiền ra sao.

Cô dâu là em gái út nhà họ Ngụy. Vì tắc đường nên Ngụy Ngự Thành đến muộn, anh cũng không muốn giọng khách át giọng chủ nên đã cho tài xế lái xe xuống bãi đỗ ở dưới hầm còn mình tự đi thang máy lên.

Mặc dù vậy nhưng chỉ cần lộ diện thì anh vẫn sẽ thành trung tâm, chưa kể người nhà họ Ngụy mà người quen làm kinh doanh bên nhà chú rể cũng vây quanh anh.

Ngụy Ngự Thành đi đến đâu thì mọi việc đều suôn sẻ đến đấy.

Minh Uyển Lam đã nháy mắt ra hiệu cho chồng rất nhiều lần, Triệu Nghiêm Phẩm nghiêng người đi tới, bản thân thì không cảm nhận được nhưng trong mắt người ngoài nhìn vào thì thấy sặc mùi nịnh nọt.

Có bà khách ngồi bàn khác lắm mồm: “Ông Triệu và nhà họ Ngụy cách biệt thế nào chứ, có chút họ hàng xa cũng phải cố mà dựa vào. Coi kìa, vẫn còn hùng hổ đi lên, người bằng đấy tuổi rồi mà không biết sĩ diện.”

Một người khác xen vào: “Dám ở lại thử xem, cái nết đanh đá của bà vợ chả nổi tiếng lẫy lừng rồi còn gì.”

Tiếng cười ngầm vang lên, ánh mắt mọi người cũng hướng sang Minh Uyển Lam đang ngồi ở bàn bên cạnh.

“Tôi nghe bảo công ty nhỏ nhà ông ta làm ăn thua lỗ kinh lắm.”

Minh Uyển Lam chào hỏi bên kia xong cũng không biết chuyện gì nên cười tươi rói đi sang bên này. Dù quen nhau hay không thì vẫn phải giả vờ là rất quen. Tất cả đều là những người giỏi thay đổi sắc mặt, một giây trước vừa nói xấu sau lưng xong thì một giây sau đã chị chị em em.

“Khăn lụa của chị đẹp quá, là mẫu mới đúng không.”

Bà vui vẻ khoe mẽ: “Mua ở Tân Thiên Địa đấy.”

“Mắt chị nhìn chuẩn quá, lần sau chị em mình đi spa với nhau thôi nhỉ?”

“Được.”

“À phải rồi, Tiểu Vũ có đối tượng rồi đúng không?”

“Cũng không hẳn.” Minh Uyển Lam nháy mắt giả vờ không quan tâm: “Lâm Lâm mới về nước, cứ từ từ, chuyện của bọn trẻ, tôi cũng không hỏi làm gì.”

“Lâm Lâm? Con gái ông Phó sao?”

Bà cười ẩn ý, coi như đã thừa nhận.

“Ôi, thế hai đứa vẫn đang làm quen à? Khanh Vũ có mắt nhìn tốt đấy!”

Bà vô cùng hài lòng nên cũng ngồi thẳng lưng lại. Ở bàn chính bên kia thì Triệu Nghiêm Phẩm đang ngồi cạnh Ngụy Ngự Thành, bà thấy sắc mặt mình bây giờ rạng rỡ hơn hẳn.

Có thanh âm ồn ã ở ngoài cửa, Triệu Khanh Vũ dẫn Lâm Sơ Nguyệt bước vào, xuất hiện một cách công khai.

“Đây là dì bốn của anh, dì ơi, đây là bạn gái con, dì gọi cô ấy là Tiểu Nguyệt cũng được ạ.” Triệu Khanh Vũ vừa đi vừa giới thiệu, bắt đầu từ bàn gần nhất.

Thật ra thì Lâm Sơ Nguyệt vẫn đang chìm trong mơ màng. Không phải đám cưới của bạn à? Sao lại thành gặp mặt người nhà thế này?

Triệu Khanh Vũ như đã quyết tâm phải “công khai” cô từ lâu rồi. Không có gì phải chê trách về thái độ cả nhưng việc “chém trước tâu sau” thế này cũng khiến người ta bị khó chịu.

“Khanh Vũ dẫn bạn gái ra mắt hả?”

“Đúng vậy bác hai, bạn gái con đấy.”

Triệu Khanh Vũ tiếp tục dắt cô đi lên phía trước, Lâm Sơ Nguyệt chỉ đành cười gượng gạo, không làm được gì hơn ngoài việc đi theo chào hỏi mọi người.

Đến khi Minh Uyển Lam nhận ra thì hơn nửa họ hàng đã thấy người rồi. Triệu Khanh Vũ chống đối trực tiếp như này không hề nằm trong dự đoán của bà.

“Hả? Không phải vừa nói Khanh Vũ đang qua lại với Phó Lâm à?” Đã hóng hớt thì không ngại chuyện lớn nhỏ, có người ngồi cùng bàn còn cố tình cao giọng.

Mặt Minh Uyển Lam đỏ tía tai, bà cười mỉa, cũng không nói câu nào. Tuy vậy ánh mắt nhìn về con trai thì sắp ăn thịt người đến nơi rồi. Triệu Khanh Vũ mặc kệ bà, anh vẫn còn nhiều chiêu trò lắm, căn bản thì anh không hề để tâm để cảm xúc của người khác.

Bước chân anh sải dài nhưng Lâm Sơ Nguyệt hẵng còn chần chừ, trầm giọng gọi anh: “Triệu Khanh Vũ.”

Minh Uyển Lam muốn giữ thể diện nên vẫn mỉm cười: “Nào, qua kia trước đi lấy cho mẹ ít đồ đã.”

Có người hỏi to: “Khanh Vũ, đây là ai?”

“Bạn gái cháu.” Câu trả lời thẳng thắn đã khiến Minh Uyển Lam giận điên lên.

Bà hạ giọng: “Con đừng quá trớn.”

Dường như Triệu Khanh Vũ không phải đang thể hiện quyết tâm của mình mà là đang dỗi mẹ. Anh quay lưng đi, tiếp tục giới thiệu cô với mọi người. Khách mời đông đủ, từ bạn bè thân thiết đến người quen xã giao. Chú, bác, dì, mẹ gì chứ, Lâm Sơ Nguyệt đã hoàn toàn choáng váng bởi hành động của anh rồi.

Mười ngón tay đan chặt vào nhau, người khác nhìn vào sẽ thấy đây là một cặp đôi nồng thắm.

Hôn lễ sắp bắt đầu, Ngụy Ngự Thành và một nhóm người cùng bước ra khỏi sảnh trong. Anh mặc chiếc sơ mi màu xám tro mang chất vải satanh, ánh sáng cứ lúc ẩn lúc hiện theo động tác của anh, dáng người anh còn rất quyến rũ hút mắt người nhìn. Tuy nhiên anh cũng không hề cướp spotlight của chính chủ, đúng là một khí chất rất Ngụy Ngự Thành.

Triệu Khanh Vũ đặc vẻ thiếu niên đang trong thời kỳ nổi loạn, khi quay đầu lại thì vô tình chạm mặt Ngụy Ngự Thành. Máu dồn lên não, anh giữ chặt tay Lâm Sơ Nguyệt: “Đây là cậu anh.”

Lâm Sơ Nguyệt vẫn chưa quay mặt lại, nhưng vào giờ phút này như có một trọng lực vô hình nào đó “nổ tung” từ độ cao gần ba mươi nghìn mét.

Nó không hề chạm đất mà lại nện thẳng vào người cô. Lâm Sơ Nguyệt cau mày, cô ngẩng đầu lên, ngã vào ánh mắt Ngụy Ngự Thành. Trong suốt mười mấy giây lặng im này, ánh mắt anh vẫn chưa từng dời đi.

Triệu Khanh Vũ bấu vào ngón tay cô: “Em cũng có thể gọi là cậu.”

Câu này không phải để cho Lâm Sơ Nguyệt “nhận người nhà” thật mà anh chỉ đang đứng trên bờ vực mất kiểm soát khi giở trò đấu tranh với Minh Uyển Lam thôi. Anh muốn chứng minh rằng anh sẽ không đầu hàng, anh muốn để bố mẹ phải chịu thua.

Ông Triệu vội vàng đi đến hòa giải, cười gỡ gạc, dẫn Ngụy Ngự Thành đi về phía trước. Hãy còn trẻ người non dạ, không biết phép tắc, không cần phải để ý làm gì, mau đi qua thôi.

Ngụy Ngự Thành lại vẫn đứng yên tại chỗ không hề xê dịch. Đôi mắt anh vẫn điềm đạm không thấy vẻ gì khác thường nhưng chỉ mình anh rõ, có gì đang cạy phá, có gì đang cuồn cuộn dâng trào ở nơi sâu thẳm kia.

Lâm Sơ Nguyệt bình tĩnh đón nhận ánh nhìn đăm đăm của Ngụy Ngự Thành đang chiếu thẳng vào mình. Anh quay đầu nhìn sang Triệu Khanh Vũ, hỏi một cách bình thản: “Yêu nhau à?”

Triệu Khanh Vũ chợt rùng mình không rõ nguyên do, dường như lý trí đã quay trở lại: “Vâng, đúng rồi ạ.”

“Yêu nhau bao lâu rồi?” Gọng anh bây giờ như một vị trưởng bối đang hỏi thăm ân cần.

Mặt Triệu Khanh Vũ đỏ rực lên: “Mới thôi ạ.”

Ngụy Ngự Thành không hỏi nữa, cũng không có ý bước đi. Khung cảnh bỗng trở nên thật vi diệu. Anh dùng thái độ tỉnh bơ làm sức ép để tạo ra một tấm bảo vệ bằng thủy tinh vô hình. Người không hay biết gì thì chỉ thấy hào quang của anh khiến người ta áp lực quá. Còn người hiểu rõ mọi chuyện… Ngụy Ngự Thành lại nhìn về phía Lâm Sơ Nguyệt một lần nữa.

Hai năm không gặp, cô cũng không hề thay đổi. Khuôn mặt trong trẻo xinh đẹp, đôi mắt sáng như vầng trăng ấy vẫn hớp hồn người. Vậy nhưng hình như Lâm Sơ Nguyệt lại không hề nhận ra anh. Vào giây phút quay đầu đối mặt với nhau đó, anh không hề nhìn ra được vẻ cố tình hay nét giả vờ được họa trên gương mặt của cô.

Cô đã quên rồi.

Bao ngang tàng kiêu ngạo đã cạn sạch, lúc này hoảng loạn và hối tiếc đã ăn mòn lý trí vừa mới quay về của Triệu Khanh Vũ. Anh nói ngắc ngứ, qua quýt thúc giục Lâm Sơ Nguyệt: “Gọi đi em, gọi, gọi cậu đi.”

Một câu nói vừa đột ngột vừa bất lịch sự, khách ngồi gần đó ai cũng cười châm biếm. Lâm Sơ Nguyệt đứng thẳng lưng, hai vai cô duỗi ra, không hề rụt rè chút nào. Cô vẫn luôn mỉm cười, không xun xoe, không nhiệt tình, không hoảng hốt, nên cũng không tự dưng mà mở miệng gọi một tiếng “Cậu.”

Ngụy Ngự Thành không đứng lại nữa, đôi chân dài sải bước đến bàn vip ở tiệc cưới.

Trong đầu anh nghĩ, cậu chứ gì, không cần phải gọi. Cô mà gọi cậu thì chắc chắn sẽ ngang tai lắm.

Hai năm trước, trong đêm ở Boston ấy, Tiểu Nguyệt nằm trong lòng anh như cá gặp nước, dục vọng nồng đượm mà rên rỉ, gọi “anh ơi” để xin tha.

*
Bình Luận (0)
Comment