Cặp Đôi Nồng Cháy

Chương 4

Sự chú ý của khách mời đã dồn hết về hôn lễ.

Triệu Khanh Vũ bị Minh Uyển Lam lôi đi, mặc kệ Lâm Sơ Nguyệt nên cô cũng không ở lại lâu lắm mà tự mình đi trước.

Thời tiết Minh Châu hôm nay rất đẹp, trời xanh mây trắng, càng bổ trợ cho tiếng vỗ tay, tiếng nhạc trong đám cưới được vang vọng. Lâm Sơ Nguyệt đứng dựa lưng vào tường, đứng mệt rồi thì lại ngồi xuống.

Triệu Khanh Vũ nhắn tin cho cô, chỉ đúng hai chữ “Đợi anh.”

Đợi đến bốn mươi phút đồng hồ.

Triệu Khanh Vũ chạy đến, vẻ mặt anh vô cùng tức giận, không hỏi gì thêm mà chỉ nói cộc cằn: “Đi!”

Lâm Sơ Nguyệt ngồi lâu, đôi chân tê cả đi nên chỉ có thể lững chững theo sau. Triệu Khanh Vũ bực bội, than vãn không ngừng, cuối cùng anh nắm chặt tay cô: “Bé Nguyệt, em yên tâm.”

Cô gật đầu: “Em yên tâm.” Giọng cô bình thản, dịu dàng, lộ ra nét cười: “Nhưng anh có nghĩ rằng, anh không nhất thiết phải lấy đá chọi đá làm gì, bản thân sẽ khó chịu biết bao.”

Giọng anh lạnh hẳn đi: “Em có ý gì?”

Lâm Sơ Nguyệt: “Em thấy hôm nay anh không ổn chút nào.”

“Không ổn ở đâu?” Mặt Triệu Khanh Vũ xám ngắt: “Anh đang nghĩ cho em đấy! Anh đã giới thiệu em với tất cả người thân của mình, vậy mà còn không đủ à?”

“Anh đang làm trước rồi báo sau đấy.” Lâm Sơ Nguyệt bình tĩnh nói: “Hơn nữa, anh có hỏi em sẽ cảm thấy như thế nào không?”

“Sao anh lại không quan tâm tới cảm xúc của em?” Triệu Khanh Vũ tức điên lên: “Thế em có nghĩ đến cảm xúc của anh không? Em có đứng về phía anh không hả?”

Chủ đề cứ mãi quanh co không tìm thấy lối ra, Lâm Sơ Nguyệt im lặng chịu đựng, chấm dứt cuộc trò chuyện vô nghĩa này.

Triệu Khanh Vũ đóng sầm cửa lại, Lâm Sơ Nguyệt ngồi ở ghế phụ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt ai cũng hằm hằm.

Phía sau cây cột La Mã khi nãy cô đứng, lúc này Ngụy Ngự Thành mới từ từ bước ra, lấy cớ đi hút thuốc nhưng cứ nhìn mãi ánh đèn ở đuôi xe đang ngày một xa xôi. Lý Tư Văn tìm thấy anh, giọng ngập ngừng: “Chủ tịch.”

Ngụy Ngự Thành không đáp lại mà quay về tiệc cưới.

Buổi chiều sẽ về công ty theo thường lệ, sau hai cuộc họp online, đèn mới được bật sáng. Màn hình dần tối, chỉ còn lại ánh xanh lờ mờ. Ngụy Ngự Thành ngồi gọn trên chiếc ghế da, khuôn mặt góc cạnh cũng mờ ảo theo tia sáng. Lý Tư Văn cố tình nhìn đồng hồ, thời gian hẵng còn sớm, đang chuẩn bị đi tới báo cáo công việc thì anh chợt hỏi: “Cậu có nhớ cô ấy không?”

Tay Lý Tư Văn đơ lại, tài liệu đưa được nửa đường rồi cũng phải cẩn thận rút về, lát sau anh mới trả lời: “Tôi nhớ.”

Lý Tư Văn đưa cho anh hồ sơ về chuyên gia tâm lý của Chung Diễn, ngay ở trang đầu tiên là một bức hình vô cùng tươi sáng, ghi đầy đủ họ tên. Ánh mắt Ngụy Ngự Thành như đang khắc họa ba chữ “Lâm Sơ Nguyệt” này.

Phòng làm việc rộng như vậy, thế nhưng bây giờ lại lặng im như kim chìm trong dịch lỏng đen kịt, một lúc lâu sau Ngụy Ngự Thành mới khẽ nói: “Cô ấy đã quên tôi. Cô ấy không hề nhớ đến tôi một chút nào.”

Lý Tư Văn không nói nên lời.

Tình yêu sương mai vào hai năm trước ấy, Ngụy Ngự Thành đã vô cùng hạnh phúc, tận tâm tận tình nhưng chỉ đổi lấy cái quay lưng của người ta, thậm chí đến giờ anh cũng mới được biết tên cô là gì.

“Chủ tịch, lý lịch sơ lược này thì thế nào?”

“Chung Diễn quan trọng hơn.”

Giọng anh bình thản, nói xong thì ép lòng bàn tay xuống che kín bức ảnh của Lâm Sơ Nguyệt.



Trước hôm phỏng vấn, Lâm Sơ Nguyệt ngồi chuẩn bị đến mười giờ đêm.

Hạ Sơ gửi voice chat đến, giọng như pháo nổ: “Cậu cãi nhau với Triệu Khanh Vũ à?”

Lâm Sơ Nguyệt: “Thám thính ở đâu thế?”

“Đừng giả vờ nữa, Triệu Khanh Vũ gọi điện cho tớ đấy. Ớ không đúng, anh ta sai ở đâu mà phải gọi cho tớ chứ?” Hạ Sợ cáu bẳn: “Đàn ông con trai mà lắp ba lắp bắp không man lì gì cả, cứ nói mãi nói mãi nhưng tớ vẫn chả hiểu mô tê gì. Hai người làm sao đấy?”

Lâm Sơ Nguyệt cũng không nói dối, kể gọn một mạch cho cô nghe.

“Thật luôn, anh ta mới ba tuổi hay gì?” Hạ Sơ gào lên.

Lâm Sơ Nguyệt vội giảm âm lượng, quay đầu nhìn phòng ngủ đối diện, sợ sẽ đánh thức em trai dậy.

“Sao thằng này càng ngày càng ấu trĩ vậy, hồi theo đuổi cậu có thấy bị nhược trí như thế đâu! Nghĩ đến cảm xúc của cậu à, có mà nhét cậu vào chỗ chết đấy chứ!” Hạ Sơ càng nghĩ lại càng điên tiết: “Thế giờ cậu nghĩ như thế nào?”

Lâm Sơ Nguyệt thành thật trả lời: “Lúc ấy còn giận chứ giờ nghĩ lại thì tớ thấy cũng chẳng dễ dàng gì với anh ấy.”

Hạ Sơ lập tức gửi đến voice chat dài 60 giây, cô còn chưa ấn nghe thì Triệu Khanh Vũ đã gọi tới. Cô đi xuống tầng thì thấy anh đang đứng một mình cạnh cây ngô đồng từ đằng xa.

Triệu Khanh Vũ cao gầy, anh mặc chiếc áo khoác dài màu đen, mái tóc anh mềm mại che đi nửa vầng trán, trông đáng thương vô cùng. Chưa kịp đợi cô đi tới thì anh đã chạy đến ôm chầm lấy cô.

Triệu Khanh Vũ khom người, cúi đầu xuống, tựa vào cổ cô. Cúc áo trên ngực anh cộc vào đầu cô đau nhói, cô vừa định đẩy anh ra thì nghe thấy tiếng anh nghẹn ngào.

“Bé Nguyệt à, anh xin lỗi.” Giọng anh nức lên.

Trái tim lúc này đây như con sông băng bỗng gặp được gió xuân ùa tới làm nó tan chảy. Bao cách trở đã hóa thành hư không, hai tay đang chống cự cũng tự biến thành một cái ôm vững chắc.

Lâm Sơ Nguyệt nhắm mắt: “Khanh Vũ, anh dũng cảm, vậy em cũng sẽ trở nên dũng cảm.”



Thời gian gặp Chung Diễn được hẹn vào lúc ba giờ chiều thứ hai. Đi từ đây đến đó phải mất bốn mươi phút, trước khi đi Lâm Sơ Nguyệt lại nhận được một cuộc điện thoại.

“Xin chào.” Đợi chút, cô phải dừng lại để thay giày: “Có xe đến đón sao?”

Đối phương cho xe tới đón cô, bảo cô nửa tiếng sau ra đứng ở bến xe buýt gần đó. Tiếng xấu của Chung Diễn đã lan truyền gần xa, các chuyên gia sợ hãi bỏ chạy nhiều không đếm xuể, muốn mời chuyên gia tới nhà cũng không biết phải làm sao, giờ giữ được ai thì hay người đó. Vừa gọi điện xong, đối phương đã nhắn luôn biển số xe cho cô.

Cùng lúc ấy, tại Trung tâm Tài chính Minh Châu.

Lý Tư Văn nghe điện thoại xong, đi từ cửa sổ ra trước bàn làm việc: “Chú Trương chuẩn bị đi.”

Ngụy Ngự Thành đưa lưng về phía anh, chỉ “Ừ” một tiếng.

Lý Tư Văn không nắm thóp được ông chủ nên đành thăm dò: “Chủ tịch có đi cùng xe không?”

“Không đi.”

Lý Tư Văn gật đầu: “Để tôi bố trí xe khác cho anh.”

“Không cần.” Ngụy Ngự Thành xoay người, nhẹ nhàng ấn đầu bút viết lên mặt bàn: “Ngồi xe chú Trương.”

Lý Tư Văn rối rắm, mâu thuẫn thế chứ nhỉ, anh muốn hỏi lắm nhưng cũng chẳng dám hỏi. Ngụy Ngự Thành không sốt sắng, tiếp tục ký tài liệu, giữa chừng còn bảo thư ký mang nước vào cho mình.



Chiếc Audi đen đến sớm, khi Lâm Sơ Nguyệt vừa xuống tầng đã thấy xe.

“Cô Lâm.” Cửa kính xe được kéo xuống, tài xế chừng bốn mươi tuổi, nở nụ cười ôn hòa lịch sự.

Lâm Sơ Nguyệt nhìn biển số xe, xác nhận đúng như tin nhắn gửi đến rồi mới lên.

“Người nhà cho tôi tới đón cô, cô cứ gọi tôi là chú Trương.” Chú Trương vòng xe, lái xe ra đường cái: “Vất vả thật, trời nóng thế này cơ mà.”

“Phiền chú quá.” Lâm Sơ Nguyệt lấy chai nước từ trong túi ra đưa cho chú.

Chú Trương cười: “Cảm ơn cô, tôi có rồi.”

Chú là người hiền lành, dễ hòa hợp. Lâm Sơ Nguyệt đang muốn được hiểu thêm về Chung Diễn: “Chú Trương, thế này ạ, Tiểu Diễn ở nhà một mình không sao đúng không?”

Làm quen một cách khéo léo để hỏi thăm một cách hợp tình hợp lý. Chú Trương mỉm cười trả lời cô: “Không sao, ở nhà có người trông. Cậu ấm ấy mà, nên tính có hơi cứng đầu, hổ báo. Mong cô Lâm quan tâm, thông cảm nhiều hơn.”

Lâm Sơ Nguyệt đáp: “Được.”

“Không có chuyện nên hay không nên, đều là con người, không có lý do gì để mà làm chuyện sai trái cả.” Chú Trương vòng tay lái rất mượt: “Cô Lâm quan tâm nhiều như vậy, cậu nhà coi trọng lắm, sẽ nhớ rõ lòng tốt của cô.”

“Thế bố mẹ Tiểu Diễn thì?”

Chú Trương vẫn mỉm cười: “Mẹ cậu nhà mất sớm, người giám hộ là cậu của cậu ấy.”

Trong hồ sơ không nhắc đến bố mẹ của Chung Diễn, Lâm Sơ Nguyệt hơi rùng mình, cũng ngờ ngợ, không biết tính cách Chung Diễn bất ổn như này có liên quan đến chuyện đó không. Cô đang muốn được hiểu thêm nhưng chưa kịp mở lời, chú Trương đã hỏi: “Cô Lâm không bị say xe đúng không? Tôi còn phải đi thêm một đoạn để đón người khác.”

Thoạt nhìn thì thấy chú Trương là một tài xế bình thường, cách nói chuyện và làm việc vô cùng nề nếp, còn nói đến tính ung dung bình tĩnh thì chú cũng phải là lão làng.

Xe đi đến trung tâm thành phố, cả đường Lâm Sơ Nguyệt vẫn chìm trong suy tư, thỉnh thoảng mới ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Rẽ trái trên đường Chương Hoa, sau hai ki lô mét rợp bóng cây ngô đồng là có thể thấy được bức tường được tráng men bạc bên ngoài một tòa nhà.

Tòa nhà là thiết kế của bậc thầy kiến trúc sư Chung Thiện Viễn, tròn vuông cân đối, dung nạp đất trời, thiết kế vô cùng tinh xảo.

Khi xe đi sang hướng này, Lâm Sơ Nguyệt ngắm theo mãi. Đến khi cô ngước mắt về hướng chính diện, tòa nhà đã ngày một gần hơn, có thể thấy rõ được phong cảnh và con người ở đây.

Ánh mắt cô cứ trông về một phía, khoảng cách rút ngắn lại gần rồi tụ thành một điểm nhất định.

Ngụy Ngự Thành mặc bộ âu phục màu xám nhạt đứng đợi ở đó với vẻ mặt đơn côi, đủ khiến cho Lâm Sơ Nguyệt câm nín. Dự cảm xấu bỗng ập tới trong lòng, cô hỏi trong vô thức: “Chú đến đón ai thế?”

Chú Trương không trả lời cô, chỉ đánh xe rẽ sang trái rồi từ từ giảm tốc độ. Xe dừng lại ngay bên cạnh Ngụy Ngự Thành, chú Trương hạ cửa kính xuống: “Chủ tịch Ngụy, thư ký Lý.”

Lý Tư Văn gật đầu chào: “Chú Trương.”

Lâm Sơ Nguyệt tháo dây an toàn, đặt tay lên nắm cửa xe nhưng chưa cần cô mở thì cửa xe đã mở ra rồi. Ngụy Ngự Thành đi đúng một bước, cứ vậy mà ngồi vào trong xe, coi cô như người vô hình.

Không gian của xe Audi vô cùng rộng rãi nhưng Lâm Sơ Nguyệt lại thấy nghẹt thở như bị dây chun siết chặt cổ họng. Mà Lý Tư Văn lên xe chậm hơn Ngụy Ngự Thành cũng bất ngờ, cửa xe mới khép được một nửa đã quên phải đóng nốt.

Chú Trương điềm nhiên nói: “Cô Lâm, cô thắt dây an toàn vào.”

Lâm Sơ Nguyệt vẫn ngồi im, chú Trương cũng không giục, chỉ là không lái xe đi.

Trong bầu không khí chậm rãi này, cô đã dần vỡ ra được các mối quan hệ ở đây. Bàn tay đang nắm chặt cũng được thả lỏng, sau rồi cô mới thắt lại dây an toàn cho mình.

Xe bắt đầu lăn bánh.

Chú Trương giới thiệu: “Cô Lâm, đây là cậu của Tiểu Diễn, chủ tịch Ngụy.”

Lâm Sơ Nguyệt quay mặt sang tiếp đón ánh mắt của Ngụy Ngự Thành, cô gật đầu đầy khách sáo. Ánh nhìn của cô đã tạo ra một khoảng cách vừa đủ, lịch sự, kìm nén, còn có thể thấy được nét hờ hững vô cùng rõ ràng.

Chiếc mặt nạ cô dựng lên cẩn thận đến mức đủ để chịu được mọi cái nhìn săm soi dò xét.

Ngụy Ngự Thành bĩnh tĩnh dời mắt đi: “Vất vả rồi.”

Giọng anh cũng mang đến sự khách sáo như đang phối hợp diễn với cô vậy. Lâm Sơ Nguyệt thả lỏng ngón tay đang bấu chặt rồi hơi cúi đầu, xong nhìn ra ngoài cửa sổ. Đây là thái độ muốn làm người lạ nhưng Ngụy Ngự Thành không cho cô có được cơ hội này. Ánh mắt anh lại chằm chằm vào cô, đôi mắt ấy giờ đã sắc lẹm như dao, bớt đi sự dịu dàng nhân nhượng lúc ban đầu, sao cô có thể không cảm nhận được chứ.

Vậy nhưng cô vẫn cố tình bơ anh, bao cái chớp mắt cũng đều hiện ra chữ “chẳng quan tâm.”

Bầu không khí im lặng tuyệt đối, chỉ còn mỗi ánh mắt nặng nề, chính điều ấy đã vang lên một lời cáo buộc vô hình. Ngụy Ngự Thành tự hỏi, cô còn có thể chịu được bao lâu?

Lâm Sơ Nguyệt bỗng quay đầu lại, đôi mắt nhìn thẳng vào anh. Mấy giây sau, môi cô dần cong lên, nói một cách lịch sự và dịu dàng: “Triệu Khanh Vũ đã từng nhắc đến anh khi nói chuyện với tôi. Cậu Ngụy, nếu bây giờ anh thấy phải tránh bị nghi ngờ thì cũng không sao, tôi có thể xuống xe ngay lập tức.”

Ngụy Ngự Thành nhíu mày, giờ mới nhận ra cô đang phủ đầu trước. Cô nói không có chừng mực, nhưng anh lại chỉ để ý tới chuyện cô là Lâm Sơ Nguyệt. Cái không chừng mực ấy cũng chẳng thể sánh được với những hơi ấm khi xưa còn sót lại trong lòng mà anh không tài nào vứt bỏ.

Ngụy Ngự Thành lên tiếng: “Nói tôi nghe tại sao lại phải tránh bị nghi ngờ.”

Vẻ mặt Lâm Sơ Nguyệt bình thản, mắt cô hơi cụp xuống: “Anh là cậu của Triệu Khanh Vũ.”

Ngụy Ngự Thành “Ừ” lên: “Sao nó lại nói với em về tôi?”

Đến cả Lý Tư Văn cũng nghe ra được cả hai đang tung chiêu trong âm thầm, người đến thì ta đi, không ai chịu nhường ai.

Lâm Sơ Nguyệt cũng không lùi bước: “Anh ấy nói anh là trưởng bối rất thương hậu bối.”

“Tôi thương hậu bối như thế nào?” Ngụy Ngự Thành hỏi lấn tới.

Lâm Sơ Nguyệt sắp xếp câu chữ, đang định trả lời thì anh đã không cho cơ hội, anh khẽ nói: “Em phải là người hiểu rõ hơn cả nó.”

Trong không khí bỗng có lửa nhóm lên xém vào lòng người. Vì vậy mà anh đã phải đi vòng cả một quãng đường dài, cố tình nhặt nhạnh những mảnh ký ức đã vỡ tan hòng vá lại giấc mơ năm ấy có cô chung đường.

Radio đang phát một ca khúc cover, có những câu từ được nữ ca sĩ luyến láy ngân vang mang đến cảm giác vô cùng bi thương.

Cả một đường chỉ còn sự tĩnh lặng mãi đến khi xuống xe.

Lâm Sơ Nguyệt đi sau lưng Ngụy Ngự Thành, ngẩng đầu lên là có thể thấy được bóng lưng cao gầy với bờ vai rộng cùng vòng eo thon gọn của anh. Lúc này cô mới nhớ ra tên của bài hát ấy là gì…

Gặp lại cũng chỉ là người dưng.
Bình Luận (0)
Comment