Cặp Đôi Nồng Cháy

Chương 5

Bao lo lắng bỗng chốc biến tan bởi Lâm Sơ Nguyệt đã gặp được Chung Diễn.

Penhouse ở Minh Châu Uyển tiếng tăm lừng lẫy, căn nhà đơn giản mà rộng rãi thoáng mát, được trang trí bằng tông màu xám có độ bão hòa thấp. Dì giúp việc rầu rĩ: “Cậu nhà vẫn còn chưa dậy.”

Ngụy Ngự Thành nghiêm mặt, đi thẳng lên tầng, gõ tay lên cửa phòng, đã vậy anh còn rất kiên nhẫn: “Mở cửa.”

Có tiếng trả lời hay không thì Lâm Sơ Nguyệt không nghe rõ vì cô ở dưới tầng. Sắc mặt Ngụy Ngự Thành cũng không thay đổi, một tay anh vẫn đặt trên nắm cửa, tay còn lại thì gõ lên cửa phòng.

Lực gõ bây giờ đã nặng hơn lúc trước, tựa như quãng tám cực trầm, một cái nện xuống đã sinh ra áp lực nặng nề.

Cửa phòng mở ra.

Cả phòng tối om, rèm che kín mít. Tóc Chung Diễn hẵng còn rối bời, áo phông trắng còn “lủng lẳng” trên người, cậu không tài nào mở mắt được vì ánh sáng rọi thẳng vào phòng.

Ngụy Ngự Thành nhìn cậu mà chán nản, anh quay lưng đi: “Ra ngoài gặp cô.”

Cậu đi theo sau, cậu gù lưng, rụt vai lại, cả người toát ra vẻ chán nản nhưng cũng không thể giấu được chiều cao nổi bật của cậu. Dù đã đến trước mặt nhưng cậu vẫn không thèm nhìn thẳng vào Lâm Sơ Nguyệt.

Anh đánh mắt sang khiến cậu phải đứng thẳng người, nở nụ cười ngây thơ: “Chào cô.”

Lâm Sơ Nguyệt liếc cái là biết cậu đang diễn trò nhưng việc cậu sợ Ngụy Ngự Thành là thật. Cô cũng gật đầu cười theo: “Chào em, chị là Lâm…”

Cậu ngắt lời cô bằng một cái ngáp dài: “Cô Lâm, giờ chúng ta tham vấn luôn đi.”

Hệt như một chương trình máy được thiết lập sẵn, cậu biết mình phải ra vẻ ngoan ngoãn trước mặt ai, biết phải đối phó với những “chuyên gia” như thế nào. Cô cũng không vạch mặt cậu mà chỉ bước theo sau. Ánh mắt Ngụy Ngự Thành chưa từng rời đi, vẫn dõi theo vòng cầu thang ấy, mãi đến khi hai người tiến vào phòng.

Cô nói: “Không phải đi học nên không cần giữ kẽ làm gì.” Cô xoa dịu không khí, khi mỉm cười ánh mắt cô lấp lánh như sao trời: “Chị có thể quan sát phòng em một chút được không?”

Chung Diễn xoay người, nụ cười tươi rói của chàng thiếu niên khi nãy đã không còn tăm hơi: “Đừng có làm quen, đừng có đến gần tôi, tôi lại chả rõ đống chiêu trò của mấy người quá. Dưới tầng đưa cô bao nhiêu tiền, đưa mã thanh toán đây, tôi trả cô gấp đôi rồi cô phắn ngay đi.”

Băng giá phủ ngập trong đôi mắt cậu, hàng mày cậu cau lại, gương mặt toát lên vẻ chán ghét cùng cực.

Lâm Sơ Nguyệt đối mặt với cậu vài giây, cô bình tĩnh nói: “Đưa mã thanh toán đây.”

Chung Diễn cau mày: “Làm gì?”

“Trả em gấp ba rồi chị ở lại đây.”

Chung Diễn câm nín nhưng cũng không quạu. Hai tay cậu đan trước ngực, ăn nói tùy tiện, cậu bước đến gần cô hơn rồi cúi đầu, giọng điệu giết người: “Kiêu đấy nhỉ.”

Lâm Sơ Nguyệt ngẩng đầu nhìn thẳng vào cậu. Chung Diễn lại nhích thêm một bước nữa, hai mặt sát cạnh nhau, cậu nở một nụ cười quái ác: “Tôi sẽ xuống nói cho Ngụy Ngự Thành biết cô có ý định quấy rối tôi ngay bây giờ.”

“Cứ nói đi.” Lâm Sơ Nguyệt gật đầu, vẫn bình tĩnh đáp lại cậu: “Để cho cậu em tự phân xử.”

Cô không hề giả vờ ra vẻ hững hờ, không những vậy thái độ cô còn đi cùng với chút khinh thường khiến Chung Diễn phải đạp cái bộp vào ghế đẩu cạnh giường, lộ ra bộ mặt thật là một anh giai nóng tính.

“Cô thích ở lại thì cứ đực tại đây đi!” Chung Diễn đi huỳnh huỵch ra ngồi trước máy tính, đập mạnh chuột xuống bàn.

Lâm Sơ Nguyệt dựng thẳng ghế đẩu cậu vừa đạp đổ xong ung dung ngồi xuống, không nói bất cứ câu nào. Điện thoại trong túi chợt đổ chuông, cô lấy ra nhìn thì thấy Triệu Khanh Vũ gọi đến. Trong thời gian làm việc cô không bao giờ nghe điện thoại nên đã ấn từ chối cuộc gọi.

Ánh mắt Chung Diễn hơi ngước sang rồi cậu mở file ra xem phim. Gu phim không đến mức quá nặng nhưng tất cả đều là phim bị cấm chiếu ở châu Âu. Cảnh máu me, bạo lực không hề được làm mờ, đã vậy âm thanh cũng phải rúng trời mới chịu. Chung Diễn là “sinh vật” sống về đêm nên ban ngày rèm cửa được che kín mít không một tia sáng lọt vào.

Cố tình đấy.

Cậu liếc mắt ra sau lưng thấy Lâm Sơ Nguyệt với dáng người nhỏ nhắn vẫn ngồi bình tĩnh như thường, cô vắt chéo chân, tay nhẹ nhàng đặt trên đầu gối, chẳng có vẻ rúm ró gì cả. Ánh mắt cô không hề tránh né mà cứ nhìn thẳng màn hình, xem thấy thú vị thật sự.

Cái liếc trộm của Chung Diễn đã bị cô bắt được, mặt cô thả lỏng: “Phim hay quá.”

Cậu đập mạnh xuống mặt bàn, thể hiện rõ thái độ căm ghét của mình: “Cút!”

Ngày đầu ra mắt được nửa tiếng đồng hồ.

Khi Lâm Sơ Nguyệt đi ra, Ngụy Ngự Thành và Lý Tư Văn vẫn còn đang ở nhà. Ánh nắng mùa hạ len lỏi tràn ngập căn hộ. Dưới ánh mặt trời ấy có thể thấy rõ hoa văn in trên áo vest của Ngụy Ngự Thành.

Lý Tư Văn bất ngờ: “Đây là thời gian dài nhất của Chung Diễn từ trước tới giờ, cô Lâm, sau này cô phải nhọc lòng nhiều rồi.”

“Được.” Lâm Sơ Nguyệt gật đầu, giọng nhẹ nhàng: “Nhưng tôi có một yêu cầu.”

Ngụy Ngự Thành nhìn sang.

“Tăng lương cho tôi.”

Lý Tư Văn sững người vì sự thẳng thừng của cô. Vài giây im lặng ngắn ngủi, Ngụy Ngự Thành cúi đầu, nụ cười chợt thoáng qua mặt anh.



Chú Trương vẫn là người chở cô về. Lâm Sơ Nguyệt vừa đi vừa gọi điện thoại cho Triệu Khanh Vũ, chú thuận miệng hỏi: “Bạn trai cô Lâm sao?”

Lâm Sơ Nguyệt gật đầu: “Vâng.”

Ngụy Ngự Thành đương ngồi bỗng nghiêng đầu nhìn. Điện thoại đã được ấn nghe nhưng không thấy ai trả lời. Gọi lại lần nữa thì bị từ chối. Đến lần thứ ba, Triệu Khanh Vũ mới điên tiết nói: “Sao em không nghe điện thoại của anh?”

Lâm Sơ Nguyệt dở khóc dở cười: “Em đang làm việc.”

“Em không đi làm thì việc ở đâu?” Triệu Khanh Vũ buột miệng hỏi. Nụ cười dần phai trên gương mặt Lâm Sơ Nguyệt, cô không trả lời anh.

Triệu Khanh Vũ lúc này mới nhận ra câu hỏi của mình gây tổn thương cho cô nên anh mới dịu giọng, buồn bực nói: “Định đi ăn với em nhưng thôi, không ăn nữa.”

“Đừng mà.” Lâm Sơ Nguyệt dỗ anh: “Bây giờ em đến gặp anh nhé? Anh muốn ăn gì?”

“Không muốn ăn.” Điện thoại tắt cái rụp.

Lâm Sơ Nguyệt thở dài một cách bất đắc dĩ.

Chú Trương mỉm cười: “Cô Lâm chiều người quá.”

Cô giật mình, cô chiều Triệu Khanh Vũ ư?

“Cậu chiều còn chưa đủ à?! Thằng đó yêu cậu vào không khác nào trẻ con mẫu giáo cả!” Hạ Sơ bực dọc trợn trắng mắt: “Còn không muốn ăn với cậu cơ đấy, thế đừng ăn nữa, chết đói đi. Bọn mình đi ăn.”

Đúng là bạn thân, chị ngã em nâng mọi lúc mọi nơi. Quán lẩu bốc khói nghi ngút, xua tan đi bao phiền muộn trong ngày.

“Gặp Chung Diễn rồi đúng không? Thấy thế nào?” Hạ Sơ hỏi.

Lâm Sơ Nguyệt nhíu mày, đang yên đang lành nhưng vừa nhắc tới là cô lại nhớ đến cái phim máu me chiều nay, thế là im lặng thả lại miếng thịt đang chuẩn bị đưa lên miệng vào bát.

“Thằng bé rất bài xích việc nói chuyện với người khác nên cũng phải từ từ.”

“Còn người nhà thế nào?” Nguyên nhân gây nên rất nhiều vấn đề tâm lý đều phát sinh từ gia đình mà ra.

Lâm Sơ Nguyệt gắp một miếng rau cải, bấy giờ mới nhớ ra Ngụy Ngự Thành. Cô híp mắt, nói một cách khách quan: “Cũng thấu tình đạt lý.”

Hạ Sơ gật đầu, yên lặng ăn một lúc rồi lại ra mặt kiểu muốn nói rồi lại thôi.

“Sao thế?” Lâm Sơ Nguyệt ngẩng đầu lên.

“Thực ra thì cũng không định nói cho cậu chuyện này.” Hạ Sơ đặt đôi đũa xuống: “Vì cũng không biết có phải thật hay không, tớ chỉ nghe bạn nói thôi, về Triệu Khanh Vũ ý.”

“Triệu Khanh Vũ?” Lâm Sơ Nguyệt cau mày.

“Hình như công ty bố anh ta gặp vấn đề gì đó, phải vay mượn khắp nơi.” Hạ Sơ như được thả lỏng: “Mới nghe đồn vậy thôi, cậu đừng nghĩ nhiều.”

Hạ Sơ là bạn thân của cô, đây là lời nhắc nhở thật lòng, không có chuyện gì thì tốt nhưng lỡ gặp trắc trở thật thì cô cũng được rào trước.

Về đến nhà, Lâm Dư Tinh còn đang ghép lego, cậu ngẩng đầu lên gọi: “Chị.”

“Em uống thuốc chưa?” Lâm Sơ Nguyệt sợ cậu chơi say quá mà quên chuyện phải làm.

“Em uống rồi” Lâm Dư Tinh chỉ vào phòng bếp: “Phần cho chị nửa bát cháo, còn nóng đấy.”

Lâm Sơ Nguyệt xoa đầu cậu: “Bạn Tiểu Tinh, mong bạn chú ý sức khỏe.”

Lâm Dư Tinh cũng bắt chước theo, cậu nắm tay cô: “Bạn Tiểu Nguyệt, mong bạn chú ý nghỉ ngơi.”

Nghỉ ngơi thì không được rồi, Lâm Dư Tinh tìm loại phim mà Chung Diễn xem chiều nay để xem cả đêm. Lúc đầu còn khó chịu, hãi hùng rồi chuyển sang chết lặng, bình tĩnh. Cuối cùng, cô nhắm mắt cũng đoán ra được câu chuyện phía sau những bộ phim này.

Ngày hôm sau, cô đến Minh Châu Uyển đúng giờ. Ngụy Ngự Thành không ở nhà, chỉ có dì giúp việc đảm nhiệm chuyện sinh hoạt hằng ngày. Dì rất nhiệt tình, rửa cho cô cả một rổ anh đào. Lâm Sơ Nguyệt nói cảm ơn rồi hỏi: “Chung Diễn thích ăn sao?”

“Không thích.” Dì lắc đầu: “Cậu nhà không ăn trái cây.”

“Vậy em ấy thích ăn cái gì?”

Dì suy nghĩ cẩn thận rồi đáp: “Cơm rang xì dầu. Ôi, cũng khổ cho cô Lâm rồi, tính cậu nhà tồi quá.”

Ban ngày mà phòng ngủ không lấy một tia sáng, Chung Diễn ngủ trùm chăn kín đầu. Lâm Sơ Nguyệt đi vào kéo rèm cửa ra, ánh nắng bỗng rọi vào khiến Chung Diễn bật dậy trong tích tắc. Cơn thịnh nộ phừng phừng trên gương mặt, tay cậu che mắt, giận dữ chửi lên: “Bị điên à!”

Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười hiền dịu, giọng cô uyển chuyển: “Dậy đi, chị mua cơm rang xì dầu cho em.”

Chung Diễn ngớ người rồi càng nóng hơn: “Ăn cái rắm!”

Cô gật đầu: “Khẩu vị em mặn thật.”

Cậu ngây ra rồi bực tức vén chăn đi xuống giường. Cô nhìn cậu với vẻ điềm nhiên: “Sao nào? Em định đánh phụ nữ à?”

Chung Diễn im luôn: “Nếu cô không phải phụ nữ thì tôi đã tẩn cô từ lâu rồi.”

“Em đánh nhau siêu lắm à?”

“Nói thừa.”

“Hồi chị học cấp ba, ở trường bên cạnh có bạn nam đánh nhau đỉnh lắm, một mình cậu ấy có thể chấp hết bốn người đấy.”

“Thế đỉnh nỗi gì, một mình tôi quật sạch mười người.” Chung Diễn ra vẻ khinh mạt, nói xong sắc mặt cậu bỗng thay đổi. Cậu gãi đầu trong ảo não, sao lại nói với cô ta nhiều thế làm gì.

Lâm Sơ Nguyệt: “Buổi chiều có chuyện gì không?”

“Làm sao?”

“Định mượn em máy tính để xem phim.” Cô nói ra tên một phim, nét mặt cậu bỗng nghi ngờ: “Cô còn biết phim này?”

Đêm qua Lâm Sơ Nguyệt ngồi lướt đến hơn hai mươi bộ phim, nhớ hết tên mấy phim nổi, phải gãi đúng chỗ ngứa thì khoảng cách mới dần được rút ngắn.

Chung Diễn trầm ngâm rồi mới dời mắt đi, ngáp một cái thật dài: “Được rồi. Tự cô mở máy đi.”

Lâm Sơ Nguyệt vui vẻ, máy tính vừa mới bật, giọng Chung Diễn đã vang lên từ đằng sau: “Này.”

Cổ tay cậu chệch đi, lọ mực đỏ đổ ập xuống quần áo cô. Thế nhưng kẻ gây họa vẫn tỏ vẻ vô tội: “Ối, xin lỗi chị, em sơ ý quá.”

Hôm nay cô mặc một chiếc áo phông sáng màu nên giờ một nửa cái áo đã được nhuốm trong màu mực. Chung Diễn đút hai tay vào túi quần, rặt vẻ ăn chơi trác táng không giấu đi được, khuyên cô mà làm như gãi ngứa: “Chị, chị thế này thì không tham vấn cho em được rồi.”

Cô nhìn cậu, bình thản mà gật đầu: “Được.”

“Thế thì chị về đi, em sẽ bảo cậu em chỉ trừ nửa tiền lương trong ngày của chị thôi.” Chung Diễn đắc ý, huýt sáo vô cùng tự đắc ra vẻ thắng lợi, đang định quay về giường nằm tiếp…

“Chị cũng sẽ nói với cậu em là em tỏ tình chị nhưng thất bại nên quay sang ghét chị, cố tình làm mấy trò vặt vãnh trẻ con này để lôi kéo sự chú ý của chị.”

Bả vai Chung Diễn cứng đờ lại rồi gào lên như sấm: “Chị, chị nói linh tinh cái gì đấy?! Ai ghét chị vì tỏ tình không được, nhầm, ai muốn lôi kéo sự chú ý của chị!”

Lâm Sơ Nguyệt thản nhiên cầm tờ giấy lên lau quần áo: “Hôm qua em dám nói chị quấy rối em nên hôm nay chị bảo em thèm muốn sắc đẹp của chị cũng hợp lý chứ nhỉ?”

Mặt cậu đen như đít nồi, chưa bao giờ gặp phải đối thủ kiểu này, trông cổ họng đang nghẹn lời của cậu lúc này nực cười lắm. Mãi sau, cậu mới gắng nặn ra được một câu: “Tôi không hề nói câu đó.”

Lâm Sơ Nguyệt gật đầu: “Trí nhớ kém quá.”

Trận đối đầu với lửa trong câm lặng bỗng phải đình chiến bởi một tiếng cười nhẹ. Lâm Sơ Nguyệt và Chung Diễn đồng thời quay đầu nhìn. Không biết Ngụy Ngự Thành đã đứng ngoài cửa từ bao giờ, hai tay anh đan vào nhau, tựa mình vào cánh cửa, ánh mắt vừa lúc chạm tới Lâm Sơ Nguyệt. Khi đối mặt với nhau vẫn có thể thấy được ý tứ ẩn hiện trong đó dù anh đã cố cất đi, nó chỉ không quá nồng đượm mà thôi.

“Cậu!” Chung Diễn chưa bao giờ mong Ngụy Ngự Thành xuất hiện như bây giờ, hệt một đứa trẻ đang ỷ vào bố mẹ, phải sốt sắng đi mách tội ngay. Cả nghìn chữ đang chực chờ trước môi nhưng cuối cùng lại ấp a ấp úng chả nói được câu nào, cuối cùng chỉ rút được đúng bốn chữ:

“Cô ta tệ lắm.”

Lâm Sơ Nguyệt nghe mà muốn bật cười, cô vô thức nhìn sang anh. Tư thế anh đứng toát nên vẻ dửng dưng nhưng vẻ mặt anh lại vô cùng nghiêm túc. Chung Diễn cũng thấy được Ngụy Ngự Thành đang tán thành với mình. Có chỗ dựa rồi nên chả phải sợ gì sất, cậu còn hừ với cô, như đang khiêu khích: Cô đợi đến lúc bị đuổi đi đi.

Lâm Sơ Nguyệt lạnh nhạt: “Được chiều quá.”

Ba người đứng ở ba góc, Ngụy Ngự Thành giờ đã thành trung tâm, ai cũng chờ anh ra phán quyết. Lâm Sơ Nguyệt thờ ơ, cường hào ác bá lúc nào cũng muốn giành chiến thắng.

Mãi lâu sau, Ngụy Ngự Thành mới bước vào phòng, đi đến cạnh Chung Diễn. Cậu cao một mét tám lăm nhưng nếu phải so sánh thì dường như Ngụy Ngự Thành còn cao hơn cậu một chút, ánh mắt anh áp xuống lại càng khiến khí chất nơi anh chèn ép người hơn.

“Cứ thử gây chuyện nữa xem.”

Anh nói xong quay đầu về phía Lâm Sơ Nguyệt. Mới vừa rồi khí thế còn hùng hồn cay nghiệt nhưng giờ ánh mắt anh đã hóa dịu dàng. Câu nói tiếp theo của anh còn cố tình khiến người ta nghe ra hai nghĩa khác nhau:

“Cô Lâm nói đúng, người mà tôi chiều cũng có trí nhớ kém lắm.”

*
Bình Luận (0)
Comment