Quý Nhiên giật mình tỉnh lại sau giấc ngủ, cậu ý thức được mình rất tỉnh táo nhưng lại không thể mở mắt, còn tay chân thì nặng như đeo chì.
Tuy rằng không mở mắt nhưng cậu cảm thấy mình có thể nhìn thấy xung quanh, Quý Nhiên muốn cất tiếng gọi nhưng không cách nào phát ra được bất cứ âm thanh gì. Cảm giác có một vật vô hình nào đó đè lên người mình rồi bịt kín miệng và mũi cậu.
Như bị bóng đè, Quý Nhiên liều mạng lấy lại quyền kiểm soát cơ thể, không biết qua bao lâu rốt cuộc cũng lấy lại được hơi thở.
Cậu bật dậy, cơ thể vô cùng nặng nề người thì mệt mỏi rã rời, rõ ràng vừa rồi đã ngủ lại cảm giác chưa hề nghỉ ngơi.
Quan trọng hơn, bây giờ cậu đang ở đâu?
Quý Nhiên đánh giá căn phòng ngủ rộng rãi này, phong cách trang trí đơn giản trang nhã. Giường rộng 2m, ngay cả cửa cũng có ba cánh. Quý Nhiên nhìn mà hoa cả mắt, tùy tiện đi đến trước một cánh cửa, vừa chạm tay vào tay nắm thì một bàn tay lớn từ phía sau nắm lấy anh.
Một bàn tay lớn bao trùm tay Quý Nhiên lẫn chốt cửa.
Quý Nhiên vô thức quay đầu, đôi môi gần như chạm vào cằm Hàn Thâm.
Không ngờ Hàn Thâm cách cậu gần như vậy, hai má Quý Nhiên bỗng đỏ ửng đỏ: "Xin lỗi, em..."
"Cửa ra ở bên này." Hàn Thâm buông tay cậu ra, chỉ vào cánh cửa đang mở.
"Vâng ạ!" Quý Nhiên vội vàng gật đầu, nói: "Vậy em ra ngoài trước."
Ra ngoài rồi Quý Nhiên mới phát hiện đây là căn hộ hai tầng, phòng cậu vừa ngủ nằm ở tầng hai, còn ở tầng dưới là một phòng khách rộng rãi. Trong bếp có tiếng nồi tráng men sôi sùng sục, tỏa ra mùi thơm của thức ăn.
Hàn Thâm từ phía sau đi tới, nói: "Rửa tay chuẩn bị ăn cơm."
Thì ra đã đến giờ ăn tối.
Quý Nhiên bước xuống cầu thang, trông thấy ánh mặt trời lặn xuyên qua bức tường kính trong suốt từ trần đến sàn 270 độ, khiến cả phòng khách tràn ngập sắc cam ấm áp.
Tầm nhìn từ cửa sổ cực kỳ choáng ngợp, không có bất kỳ vật cản nào, cậu có thể ngắm nhìn toàn bộ khung cảnh thành phố, đẹp đến mức Quý Nhiên không khỏi nhìn thêm vài lần.
"Cậu muốn dùng bữa bên cửa sổ không?" Hàn Thâm hỏi.
Quý Nhiên bất ngờ ngoài ý muốn: "Có thể ạ?"
"Không gì là không thể." Hàn Thâm đáp: "Để tôi giúp câu bê đồ ăn."
Quý Nhiên vội vàng đi theo, lẽo đẽo sau lưng Hàn Thâm như một cái đuôi nhỏ, Hàn Thâm nhờ gì thì cậu làm đó, cực kỳ vâng lời.
Cuối cùng là một miếng sườn cừu nướng với lớp ngoài vẫn còn cháy sém. Cậu nhìn động tác thuần thục của Hàn Thầm, hơi tò mò: "Thì ra anh biết nấu cơm."
Hàn Thầm nói: "Lúc ở nước ngoài có học được."
Quý Nhiên vô cùng khiếp sợ: "Người như anh cũng tự nấu cơm à?"
Hàn Thâm như đang mỉm cười, sau đó nói: "Không biết cậu có suy nghĩ kỳ cục gì với tôi không nhưng tôi chỉ là một người bình thường thôi."
Quý Nhiên bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh Hàn Thâm du học. Một người đàn ông phương Đông với khí chất và ngoại hình như thế này, kể cả khi đặt ở xã hội người da trắng vẫn sẽ rất nổi tiếng.
Chắc hẳn có nhiều người bày tỏ với anh lắm đúng không? Chắc chắn anh đã có những mối tình khắc sâu vào tận xương tủy...
Nghĩ tới đây, Quý Nhiên bỗng thấy hơi suy, thế là cậu quyết định không suy nghĩ nữa.
Nguyên liệu được đặt lên một chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ, có quá nhiều đồ nhưng bàn lại không đủ rộng, vì thế nó tạo nên một cảm giác chật chội.
Trong lúc ăn cơm, Hàn Thâm liên tục dặn Quý Nhiên ăn nhiều một chút để khỏe mạnh lên. Quý Nhiên nể tình ăn rất nhiều nhưng Hàn Thâm vẫn liên tục gắp đồ ăn vào bát của cậu như cũ.
"Em không ăn thêm được nữa đâu." Quý Nhiên cúi đầu, đau khổ nói: "Bụng em no căng rồi."
"Thật không?" Hàn Thâm liếc mắt nhìn một cái: "Không thấy gì hết."
"Thật mà!" Quý Nhiên dùng tay phải xoa xoa bụng, dưới lớp áo thun nhô lên một khối mơ hồ.
Bụng dưới quá phẳng nên chỉ cần ăn nhiều một chút là mỡ sẽ bị đẩy lên trên.
Hàn Thâm không ép cậu nữa, thu hồi ánh mắt: "Em không ăn nữa thì thôi."
Quý Nhiên tưởng Hàn Thâm tức giận, thế là một lần nữa cầm đũa lên gắp hết phần thịt trong bát ăn sạch.
Đến cuối bữa ăn, cậu không thể nào nuốt thêm nổi, gần như muốn nôn tới nơi.
Hàn Thâm: "Ăn không nổi thì nhổ ra đi, đừng ép mình."
Quý Nhiên không dám nôn, kiên trì nuốt hết xuống dạ dày.
Cậu định gắp thêm đồ ăn thì Hàn Thâm lập tức ngăn cản: "Không phải cậu bảo mình no rồi sao?"
Quý Nhiên hơi tủi: "Không phải anh bảo em gầy cần ăn nhiều chút à..."
Hàn Thâm thở dài, giải thích với cậu: "Tôi chỉ hy vọng cậu giữ gìn sức khỏe thật tốt chứ không hề muốn ép buộc cậu."
"Em tưởng anh tức giận." Quý Nhiên cúi đầu, mặt như đưa đám: "Em xin lỗi, em..."
Quý Nhiên lại muốn khóc.
Cậu không biết dạo này mình bị gì nhưng cứ hay khóc trước mặt Hàn Thâm.
Chắc chắn Hàn Thâm cảm thấy cậu rất vô dụng, không dáng đàn ông.
Quý Nhiên không khóc nữa, dứt khoát im lặng, một lời cũng không thèm nói.
Mặt trời đã lặn xuống đường chân trời, ngay cả tia nắng cuối cùng cũng biến mất khỏi phòng khách, bầu trời chuyển sang màu xanh thẫm, nhuộm cho Quý Nhiên một tầng màu xanh u buồn.
Màn hình điện thoại lại sáng lên, mắc dù Quý Nhiên đã tắt tiếng nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi mỗi khi số điện thoại của người nhà xuất hiện.
Cậu đã cố gắng hết sức để kiềm chế không nghĩ tới những chuyện kia, nhưng những cuộc điện thoại như nhắc nhở, nhanh chóng kéo Quý Nhiên vào vũng lầy.
Quý Nhiên không trả lời điện thoại, cậu chủ động bê đồ ăn vào bếp, sau đó nói với Hàn Thâm: "Cảm ơn anh đã chiêu đãi, em về nha."
"Quý Nhiên." Hàn Thâm đột nhiên gọi cậu lại.
Anh không gọi cậu là Julian, anh gọi cậu là Quý Nhiên.
Nhưng chỉ cần được gọi tên, trong lòng Quý Nhiên dâng lên một cảm giác khó tả. Cậu dừng lại: "Dạ."
Hàn Thâm: "Muốn nói chuyện không?"
Quý Nhiên cụp mắt xuống, không biết nên nói gì.
Thực ra Quý Nhiên muốn bày tỏ hết nỗi lòng nhưng sợ Hàn Thâm không thông cảm được.
Hàn Thâm từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng thì liệu anh có hiểu cho cậu được không? Hay anh sẽ cho rằng mình quá nhỏ nhen khi quan tâm đến số tiền nhỏ như vậy?
Có lẽ trong mắt Hàn Thâm, nỗi đau của cậu đơn giản không quan trọng gì, tất cả đều do cậu không đủ giàu có.
"Cảm ơn lòng tốt của anh nhưng bây giờ em ổn rồi." Quý Nhiên mỉm cười với cậu, nói: "Bữa ăn vừa rồi rất ngon, tâm trạng của em cũng khá hơn rồi."
Hàn Thâm không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cậu.
Quý Nhiên cảm thấy Hàn Thâm đã nhìn thấu biểu cảm giả vờ ổn của cậu nhưng cũng không nói gì, ánh mắt dịu dàng bao dung mang theo vẻ đồng cảm sâu sắc.
Quý Nhiên không nhịn được nữa, xoay người né tránh ánh mắt Hàn Thâm: "Đừng nhìn em như vậy..."
Cậu không muốn anh thông cảm hay thương hại, cậu chỉ muốn trông đẹp hơn một chút trước mặt anh mà thôi.
"Vậy cậu muốn tôi làm gì?" Hàn Thâm đặt tay lên vai cậu, Quý Nhiên rưng rưng nước mắt đối mặt với ánh mắt lo lắng của Hàn Thâm.
Anh đang lo lắng cho cậu.
Quý Nhiên càng muốn khóc hơn, cậu lắc đầu, lẩm bẩm: "Em không biết, em cũng không biết..."
Cậu cảm thấy đau lắm nhưng lại không biết nên thoát khỏi hoàn cảnh này như thế nào.
Đó là cha mẹ đã sinh ra và nuôi nấng cậu, là những người thân quen mà cậu tin tưởng từ nhỏ, là nơi che mưa che gió của cậu. Nhưng giờ đây nghĩ về họ trong lòng chỉ còn lại đau đớn. Cha mẹ thân thiết nhất của cậu thậm chí còn không quan tâm cậu nhiều bằng một người xa lạ như Hàn Thâm.
Quý Nhiên vươn tay muốn ôm Hàn Thâm nhưng Hàn Thâm lại né tránh. Quý Nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe thấy rõ Hàn Thâm lùi lại một bước.
Quý Nhiên tiến lên một bước, Hàn Thâm lại né tránh.
Quý Nhiên ngơ ngác đứng đó, không hiểu sao thấy hơi dỗi.
Hành Thâm ra lệnh cho cậu: "Không được khóc."
Quý Nhiên tiến tới đòi ôm, Hàn Thâm còn nói: "Cũng không được ôm tôi."
Quý Nhiên càng khó chịu hơn, cậu muốn nổi loạn nhưng lại không dám.
Cậu sợ Hàn Thâm sẽ phớt lờ mình.
Hàn Thâm đứng cách cậu nửa cánh tay, nhẹ nhàng mà nghiêm khắc nói: "Trước tiên hít sâu ba lần để bình tĩnh lại."
Quý Nhiên nghe lời hít một hơi nhưng vì tủi thân nên bắt đầu nghẹn ngào.
"Từ từ thôi." Hàn Thâm nhắc cậu: "Để oxy đi vào ngực và bụng, sau đó chậm rãi thở ra rồi hoàn toàn thả lỏng cơ thể."
Giọng nói của Hàn Thâm rất êm tai, chẳng qua tính cách quá lạnh lùng khiến người ta khiếp sợ. Nhưng bây giờ khi thả chậm ngữ điệu, đồng thời thêm một chút kiên nhẫn, anh trở nên dịu dàng đến không ngờ.
Quý Nhiên hoàn toàn bị anh dẫn dắt, lặp lại ba lần mà không một chút chống cự, cậu cảm giác mình dần thoát khỏi cảm xúc hỗn loạn kia.
Đến lần thứ ba, Hàn Thâm dừng lại rồi nói: "Tôi muốn nói chuyện với cậu, cậu cảm thấy trạng thái hiện tại của mình có ổn không?"
Giọng Quý Nhiên buồn buồn: "Nói chuyện gì?"
"Julian." Nhận thấy ngữ khí không vui của cậu, Hàn Thâm nói chậm lại, nhắc nhở lần nữa: "Tôi hy vọng cậu có thể trả lời tôi một vấn đề."
"Dạ." Quý Nhiên nói: "Nhưng em không thích nghe thấy cái tên Julian, em muốn anh gọi là Quý Nhiên."
Hàn Thâm từ chối cho ý kiến: "Nếu cậu biểu hiện tốt, tôi sẽ cân nhắc gọi cậu là Quý Nhiên."
Quý Nhiên không vui lắm nhưng cậu biết cơn giận của mình là vô lý. Quan trọng hơn, hiện tại cậu không có cách nào đối phó với Hàn Thâm nên chỉ đành chấp nhận cách nói này.
"Rất tốt." Hàn Thâm đi sang một bên nói với Quý Nhiên: "Lại đây ngồi đi."
Trong phòng khách trống rỗng đặt hai chiếc sofa đơn đối diện nhau, như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này lâu rồi.
Quý Nhiên ngoan ngoãn đến bên một chiếc sofa ngồi xuống. Một lúc sau, Hàn Thâm ngồi đối diện cậu, chậm rãi vắt chéo chân.
Chỉ bằng hành động này, cảm xúc của Hàn Thâm đã hoàn toàn thay đổi.
Quý Nhiên không thể nói rõ khác biệt chỗ nào nhưng hiện tại cậu cũng không dám nhìn thẳng Hàn Thâm, cậu cảm thấy mình không thể bình tĩnh đối mặt.
Hàn Thâm chỉ nói: "Ngẩng đầu lên nhìn tôi."
Quý Nhiên bắt đầu thấy hơi lo lắng nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn sang.
Hàn Thâm ngồi trên chiếc ghế Barcelona màu đen, dù anh chỉ mặc một chiếc quần tây xám đơn giản và một chiếc áo sơ mi trắng nhưng khi anh khoanh hai tay trên đầu gối, hầu kết ẩn hiện dưới cổ áo sơ mi cùng với đôi chân bắt chéo đều trở nên rất quyến rũ.
Quý Nhiên không hiểu sao hơi miệng đắng lưỡi khô.
Trước đây, mỗi lần gặp áp lực cậu hay tự chữa rách vết thương lành, bây giờ Quý Nhiên chỉ muốn ban thưởng.
Cậu vô thức khép chân lại, muốn co rúm người trên ghế nhưng cậu đã kìm lại được.
Quý Nhiên nhìn về phía Hàn Thâm, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Hàn Thâm hỏi cậu đã sẵn sàng chưa, Quý Nhiên nói rồi.
"Tôi muốn cậu thử suy nghĩ một vấn đề." Hàn Thâm nói: "Cậu có phát hiện ra rằng cậu rất giỏi từ chối sự giúp đỡ có thiện chí của người khác không, nhưng lại không thể từ chối yêu cầu quá phận của người khác."
Quý Nhiên sửng sốt.
Lúc đầu cậu còn tưởng Hàn Thâm đang nói hươu nói vượn, ngay cả một đứa con nít ba tuổi cũng biết rằng mình phải tiếp nhận thành ý của người khác và từ chối các yêu cầu quá phận.
Nhưng khi cậu chân chính suy nghĩ lại việc mình đã làm, cậu phát hiện nó giống hệt như những gì Hàn Thâm nói.
Cậu có thể dễ dàng từ chối sự giúp đỡ của người khác nhưng nếu đối phương đưa ra yêu cầu với cậu, cậu lại không cách nào từ chối. Thậm chí điều này hay mang đến rắc rối cho cậu, cậu thà rằng tâm hồn tan nát còn hơn nói không với người ta.
Quý Nhiên ngẩng đầu, hơi hoang mang: "Tại sao tự nhiên anh hỏi em vấn đề này?"
"Bởi vì cậu từ chối sự giúp đỡ của tôi không chỉ một lần." Hàn Thâm nói: "Vừa rồi khi tôi muốn giải quyết vấn đề với cậu, cậu cũng theo thói quen mà từ chối tôi."
"Tôi là..." Quý Nhiên muốn phản bác nhưng lời nói vừa đến miệng liền dừng lại.
Tại sao cậu lại từ chối Hàn Thâm? Bởi vì không tin anh? Không dám có liên hệ khác với anh? Cậu nghĩ mình có thể tự giải quyết?
Không, đó hoàn toàn không phải những lý do nghe có vẻ cao siêu này.
Cậu chỉ sợ sự giúp đỡ của đối phương không chân thành, hoặc do lĩnh vực đạo đức cho nên cậu luôn từ chối người khác theo thói quen. Nhưng điều cậu thực sự hy vọng sau khi bị cậu từ chối, sẽ có người vẫn kiên định bày tỏ tâm ý của mình.
Thật buồn vì ngay cả chính cậu cũng bỏ rơi bản thân mình thế này.
Từ trước tới nay Quý Nhiên chưa từng yêu đương, cũng không thích ai cả. Cậu biết rõ tính cách mình không tốt, hoàn toàn không xứng đáng bước vào một mối quan hệ thân mật.
Câu hỏi vừa quá sắc bén vừa riêng tư của Hàn Thâm như muốn mở toang trái tim Quý Tim, buộc cậu phải trần trụi đối diện với anh.
Tất nhiên Quý Nhiên biết mình có vấn đề nhưng cậu không muốn ngồi đây bàn luận nó với Hàn Thâm.
Bản năng khiến cậu dựng lên một bức tường phòng thủ kiên cố: "Thì sao chứ, dù sao em cũng đâu tổn thương người khác."
Hàn Thâm: "Nhưng cậu đang tự làm bản thân đau."
Quý Nhiên há miệng định phản bác nhưng không thể thốt nên lời. Cậu chỉ biết ngơ ngác nhìn Hàn Thâm, cảm giác như dưới ánh mắt anh, bản thân ngày càng trở nên trần trụi.
Quý Nhiên cảm nhận được một nỗi xấu hổ chưa từng có. Cậu lại muốn khóc, nhưng dường như đã khóc quá nhiều, đến mức chẳng còn giọt nước mắt nào để rơi.
Thế là cậu tức giận.
"Sao anh có thể như vậy...?!" Quý Nhiên bật dậy khỏi ghế.
Nhưng cái ghế vừa dài vừa lún, cậu vừa đứng lên lại ngồi thụp xuống. Cảm giác xấu hổ dâng trào khiến Quý Nhiên càng giận dữ hơn.
Cậu giẫm lên bàn trà, gần như hét lên với Hàn Thâm: "Sao lúc nào anh cũng bắt nạt em? Em chịu đủ rồi, em không muốn nói tiếp nữa, không muốn ở đây, em..."
Quý Nhiên ôm mặt bắt đầu nấc nghẹn: "Hàn Thâm, em ghét anh."
Lần khóc này khiến Quý Nhiên cảm thấy vô cùng nhục nhã, bởi cậu nhận ra mình luôn mất kiểm soát cảm xúc trước mặt Hàn Thâm. Rõ ràng trước đây mọi thứ đều ổn, nhưng cứ gặp Hàn Thâm là mọi thứ lại rối tung lên.
Cậu trở nên nhạy cảm, tự ti, dễ nổi nóng. Rõ ràng trước đây không phải như vậy, rõ ràng ai cũng khen cậu có tính cách tốt, ngoan ngoãn hiểu chuyện, lễ phép lại dễ thương.
Thế mà giờ đây, những đức tính tốt đẹp ấy đều biến mất.
Hàn Thâm khiến cậu trở thành một người trưởng thành với tính cách tồi tệ.
Phần tối sâu nhất trong tính cách của Quý Nhiên lộ ra. Cậu không còn lý trí, cũng chẳng quan tâm cảm xúc của Hàn Thâm nữa. Cậu bắt đầu hét lên, giống như một đứa con nít trút giận vô tội vạ.
Cậu hy vọng Hàn Thâm sẽ xoa dịu mình, thậm chí là trách mắng cậu cũng được, nhưng Hàn Thâm chẳng làm gì cả.
Người đàn ông ấy chỉ lặng lẽ nhìn cậu, lạnh lùng đến mức đáng sợ.
Đợi đến khi Quý Nhiên xả hết cơn giận, Hàn Thâm mới nói: "Quý Nhiên, cậu bình tĩnh lại chưa?"
Quý Nhiên phát điên vì thái độ thản nhiên của Hàn Thâm. Chính anh khơi dậy cơn giận của cậu, vậy tại sao anh lại thờ ơ như thế?
Cậu lại muốn nổi giận, nhưng lần này lại bị một chuyện khác thu hút sự chú ý.
"Đợi đã, vừa rồi anh gọi em là gì?"
"Tôi gọi cậu là Quý Nhiên."
"Nhưng chẳng phải anh từng nói..." Quý Nhiên ngây ra, không hiểu nổi logic trong chuyện này.
"Tôi nói rồi, nếu cậu cư xử tốt, tôi sẽ gọi tên cậu." Hàn Thâm nhìn Quý Nhiên, nói: "Vừa rồi cơn giận của cậu phát rất tốt."
Hả???
Quý Nhiên hoàn toàn bối rối: "Phát giận tốt nghĩa là gì?"
Hàn Thâm đáp: "Tôi rất vui vì cậu có thể chân thực bày tỏ cảm xúc của mình."
Quý Nhiên sững người trước câu nói ấy.
Từ nhỏ đến lớn, mọi người đều dạy cậu phải ngoan ngoãn, hiểu chuyện, không được tùy tiện nổi giận. Nhưng Hàn Thâm lại nói rằng cơn giận của cậu tốt, rằng anh rất vui khi cậu bày tỏ cảm xúc chân thực.
Quý Nhiên cảm giác mình lại muốn khóc. Nhưng cậu thật sự không muốn rơi nước mắt trước mặt Hàn Thâm nữa, vì như vậy sẽ khiến cậu trông rất, rất, rất yếu đuối.
Quý Nhiên cố gắng kìm nén nước mắt. Cậu muốn nói gì đó, nhưng dường như não bộ ngừng hoạt động. Cậu không nói được lời nào tử tế, cũng không thể thản nhiên đón nhận lời động viên của Hàn Thâm. Cậu đứng đó, bối rối và lúng túng, không biết phải làm gì trước lòng tốt của người khác.
Cuối cùng, cậu nói với Hàn Thâm: "Cám ơn anh."
"Không cần cảm ơn tôi." Hàn Thâm đáp, "Ngược lại, tôi hy vọng cậu có thể tha thứ cho tôi."
Quý Nhiên ngẩn người: "Tha thứ chuyện gì?"
"Xin lỗi, vừa rồi không an ủi cậu khi cậu đang khó chịu." Giọng điệu Hàn Thâm tràn đầy áy náy: "Nhưng tôi hy vọng cậu có thể tỉnh táo lại bằng chính sức của mình."
Quý Nhiên bỗng muốn khóc lần nữa.
Tại sao Hàn Thâm lại như vậy, luôn nói những điều khiến cậu muốn khóc, trước đây anh là giám đốc nhà máy sản xuất nước mắt nào đó sao?
Nhưng lần này Quý Nhiên không khóc nữa, cậu kiềm chế nước mắt hỏi Hàn Thâm: "Anh cảm thấy em làm được không?"
Hàn Thâm hơi bất ngờ, nhưng vẫn nói: "Cậu sẽ làm tốt thôi."
"Coi như phần thưởng..." Quý Nhiên hơi nghiêng người về phía trước, do dự một lát, cuối cùng lấy hết can đảm ngẩng đầu lên: "Bây giờ anh có thể an ủi em được không?"