Ngày hôm sau, Cá voi sát thủ người biến mất cùng lúc với Ai Đi Làm Mà Không Điên đã đăng một video mới nhất với chủ đề: Trừng phạt.
Video chỉ có đúng hai chữ nhưng nhanh chóng thu hút được sự chú ý của cư dân mạng.
[Trời ơi cứu tôi với!! Cuối cùng daddy cũng up video mới rồi! Em còn tưởng anh không cần tụi em nữa chứ!]
[Ê khoan nha, đây có phải kiểu trừng phạt mà tôi đang nghĩ tới không á?]
[Á đủ má vãi cả chưởng, thật này! anh S ăn tốt vậy sao?!!]
[OMG, đối diện là ai vậy???]
[Ai đã làm điều mà tui mơ ước từ lâu thế? Dám trói daddy thật luôn?!]
[To gan suy đán, có phải Ai Đi Làm Mà Không Điên không!!!!]
[Bé yêu ơi bé yêu dễ thương của chị ơi! Đừng mà! Đừng thưởng em cho anh ấy nhé!]
...
Cũng lâu rồi Quý Nhiên không dùng mạng xã hội nữa, trưa hôm sau cậu chợt nhớ tới chuyện này nên trong giờ nghỉ đã lén lút vào trang cá nhân của Cá voi sát thủ xem.
Video chỉ có một phút, ba giây đầu là cảnh tỉnh, tiếp theo lần lượt là cảnh quay giàu, mắt cá chân, đùi, ngực, cuối cùng là ống kính kéo ra để lộ hình ảnh Cá voi sát thủ bị trói chặt.
Hàn Thâm không chỉnh sửa nhiều phần hành động và âm thanh, chủ yếu chỉ dùng cận cảnh để tạo bầu không khí, nhưng nhiêu đó thôi cũng đủ khiến cư dân mạng kinh ngạc.
Video bắt đầu từ cảnh Cá voi sát thủ tách hai chân ra ngồi trên ghế, trong lúc đó có chiếc roi da lướt nhẹ qua phần cơ thể anh, cuối cùng kết thúc ở cảnh Quý Nhiên đạp vào chỗ đó ----
Dân mạng:???
KHÔNG!!!!!! SAO LẠI DỪNG NGAY Ở ĐÂY CHỨ?!
Dân mạng bình luận rất mạnh dạn, mà Cá voi sát thủ cũng táo bạo không kém, khiến Quý Nhiên tức đến mức chỉ muốn lao vào văn phòng của Hàn Thâm, xóa sạch những lời lẽ ngông cuồng ấy.
Cư dân mạng: "Aaaaa, tôi không đồng ý! Tại sao lại trừng phạt Daddy? Daddy, nếu anh bị bắt cóc thì nháy mắt đi anh nhé!
[Cá voi sát thủ]: Bị trừng phạt vì tôi làm sai.
[Cư dân mạng]: Đại thần Cá voi sát thủ ơi, người trong video là bé yêu của chúng em đúng không??? Lâu lắm rồi chúng em không gặp em ấy huhuhuhu.
[Cá voi sát thủ]: Em ấy không cho tôi nói.
Quý Nhiên: "..."
[Cư dân mạng]: Dám cá là sau đó chắc chắn còn chuyện khác nữa đúng không?
[Cá voi sát thủ]: Có, nhưng em ấy không cho tôi nói.
Quý Nhiên:???
[Cư dân mạng]: Đối diện là ai thế? huhuhu ghen tị chết luôn á!!!
[Cá voi sát thủ]: Bạn trai tôi, có cơ hội sẽ giới thiệu cho mọi người.
[Cư dân mạng]:???
Quý Nhiên:!!!
Sao anh ấy nói thẳng vậy chứ!!!
Quý Nhiên vừa ngượng vừa tức, chỉ muốn chạy thẳng vào văn phòng đoạt lấy điện thoại của Hàn Thâm.
"Hàn Thâm, sao anh có thể ----"
Trong giờ nghỉ trưa, cậu không gõ cửa, nhưng khi bước vào thì thấy Asher và Luke đều có mặt, dường như đang bàn công việc.
Quý Nhiên khựng lại, nhanh chóng đổi sang trạng thái nghiêm túc: "Xin lỗi, không biết mọi người đang họp, em sẽ quay lại sau."
Hàn Thâm nói với Asher và Luke: "Cuộc họp xong rồi, hai cậu ra ngoài trước đi."
Quý Nhiên lúng túng không thôi, định tranh thủ chuồn theo.
Hàn Thâm nói: "Julian ở lại."
Quý Nhiên: "..."
Cậu đứng lại đầy lúng túng, vẻ mặt hiên ngang ban nãy đã biến mất sạch.
Thấy Hàn Thâm không lên tiếng, Quý Nhiên chủ động hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Hàn Thâm lấy trong tủ lạnh ra hai chiếc bánh nhỏ, để một cái trước mặt Quý Nhiên rồi nói: "Bánh bà anh làm, ăn giúp anh một phần nhé."
Bà của Hàn Thâm làm sao? Trước đó Quý Nhiên có nghe Hàn Thâm kể khi come out đã gặp nhiều chuyện phiền phức, hình như mối quan hệ với gia đình còn đang khá căng thẳng. Cậu lo lắng hỏi anh: "Bây giờ mọi chuyện ổn rồi chứ anh?"
Hàn Thâm đáp: "Bà biết anh đang yêu nên cứ muốn gặp em mãi, chờ khi nào em rảnh anh sẽ dắt em ra mắt gia đình."
"Ý em không phải vậy." Quý Nhiên vội vàng lắc đầu: "Sao nhanh vậy được chứ, chúng ta vừa mới quen nhau thôi mà."
"Được," Hàm Thâm không ép cậu, nói: "Chờ em chuẩn bị kỹ thì bàn sau vậy."
Quý Nhiên gật đầu, suýt nữa giật mình bởi hiệu suất quá cao của Hàn Thâm. Không ngờ anh đã sắp xếp việc với người lớn xong hết cả rồi, so ra thì chuyện công khai trên mạng chẳng còn là gì nữa.
Quý Nhiên ăn bánh với Hàn Thâm xong, lau miệng rồi nói: "Vậy em ra ngoài trước nha."
"Chờ đã," Hàn Thâm lại nói.
Quý Nhiên: "Còn chuyện gì à?"
Hàn Thâm: "Em qua đây."
Quý Nhiên tưởng Hàn Thâm gọi cậu sang coi máy tính bèn đi lại gần rồi cúi đầu xuống, ngay lúc đó, cậu bị Hàn Thâm ôm vào trong lòng.
Quý Nhiên kêu lên một tiếng, vội vàng giãy ra: "Lỡ bị ai nhìn thấy thì sao ----"
"Không ai thấy đâu," Hàm Thâm tì cằm lên vai Quý Nhiên, nói: "Anh không có nhiều thời gian để nghỉ, em để anh ôm một chút nhé."
Quả nhiên Quý Nhiên không nhúc nhích nữa, còn xót xa hỏi anh: "Anh bận lắm à?"
Hàn Thâm đáp: "Phong Thịnh thì ổn rồi, chủ yếu là chuyện của tập đoàn."
Vốn Quý Nhiên còn định hỏi anh là cậu có giúp được gì không, nhưng nghe anh nói vậy thì cũng đành thôi.
Trong phòng làm việc trở nên yên tĩnh, Hàm Thâm bắt đầu nghịch ngón tay cậu. Tay Quý Nhiên thon dài, xương khớp đẹp, làn da trắng đến nỗi thấy rõ cả đường mạch máu. Vào mùa đông, đôi tay cậu hơi lạnh, Hàn Thâm liền nắm chặt trong lòng bàn tay mình.
Chốc sau Hàn Thâm hỏi: "Sao không đeo nhẫn vậy?"
Anh đang nói đến chiếc nhẫn lúc tỏ tình đã tặng cho cậu.
"Có đeo mà," Quý Nhiên lấy một sợi dây chuyền trên cổ ra: "em đeo trên cổ ấy."
Công ty đông người, cậu thì lại không dám hiên ngang như Hàn Thâm.
"Cũng được," Hàn Thâm không để ý nữa, nói: "Chờ kết hôn rồi đeo nhẫn cưới luôn."
Kết hôn gì chứ...
Hai người mới vừa yêu nhau hôm qua mà.
Mặt Quý Nhiên nóng bừng, tay cũng dần dần ấm lên. Cậu ngồi trên đùi Hàn Thâm, cảm nhận rõ ràng có thứ gì đó đang thay đổi.
Quý Nhiên đỏ mặt, không dám ngồi lâu nữa: "Được rồi, em phải ra làm đây."
Hàn Thâm không buông tay, chỉ hỏi: "Lúc nãy em tìm anh có việc gì thế?"
Quý Nhiên: "Có gì đâu."
Hàn Thâm không hỏi nữa, lại bắt đầu nghịch vành tai cậu.
Quý Nhiên phát hiện Hàn Thâm cực kỳ thích chạm vào cơ thể cậu. Khi còn dùng thân phận Cá voi sát thủ thì nghịch tóc cậu, sau này hai người quen nhau rồi thì anh càng không kiêng nể gì cả, bắt đầu chạm vào tay, chân, tai và cả môi nữa...
Quý Nhiên thấy nhột, khẽ co vai lại để tránh: "Đừng nghịch nữa mà..."
"Em không thích à?" Động tác Hàn Thâm dừng lại, nhưng tay vẫn đặt ở sau tai Quý Nhiên.
Quý Nhiên đáp: "Tai em nhột lắm."
Hàn Thâm lập tức ngừng lại, tay anh chuyển ra phía sau cổ cậu, nhẹ nhàng vuốt ve phần xương gáy.
Sao đến chỗ này anh ấy cũng...
Quý Nhiên thấy hơi xấu hổ, mãi đến khi cậu thấy cấn ở một vị trí nào đó, lúc này cậu mới nhận ra, chắc Hàn Thâm đang chạm vào nốt ruồi nhỏ sau gáy mình.
Cậu hỏi: "Anh đang nhìn nốt ruồi của em đấy à?"
Hàn Thâm: "Là một nốt ruồi son, em đã thấy chưa?"
"Em chưa."
"Để anh chụp em xem."
Hàn Thâm cầm điện thoại của mình rồi nói Quý Nhiên cúi thấp cổ xuống. Quý Nhiên ngoan ngoãn làm theo, vài giây sau Hàn Thâm đưa điện thoại sang cho cậu nhìn.
Bức ảnh có góc rộng hơn Quý Nhiên tưởng, Hàn Thâm không chỉ chụp riêng cậu mà còn có cả một phần thân thể cậu, đủ để ai nhìn cũng thấy rõ sự gần gũi giữa hai người.
Nhưng vì không lộ mặt, Quý Nhiên cũng không bận tâm mà chỉ tập trung nhìn vào bức ảnh.
Sau mười giây, Quý Nhiên ngơ ngác ngẩng đầu lên: "Nốt ruồi của tôi ở đâu?"
Hàn Thâm lướt qua một tấm rõ hơn: "Đây này."
Tóc của Quý Nhiên hơi dài, Hàn Thâm đặt tay trái lên sau gáy cậu, ngón cái nhẹ nhàng vén tóc, để lộ ra một nốt ruồi nhỏ màu đỏ nhạt.
Nốt ruồi này rất nhỏ, màu cũng nhạt nhạt. Nếu Hàn Thâm không nói ra thì có lẽ cả đời Quý Nhiên cũng chẳng biết mình có một nốt ruồi ở đó.
Bức ảnh này chụp rất rõ, nhưng bố cậu thì lại hơi mờ ám, trông như Hàn Thâm đang siết chặt cổ cậu từ phía sau vậy...
Chỉ cần anh ấy dùng thêm chút lực, có thể sẽ ép Quý Nhiên nằm xuống bàn phía trước.
Quý Nhiên đỏ mặt, trả lại điện thoại cho Hàn Thâm: "Hàn Thâm, em muốn xuống."
Hàn Thâm cất điện thoại nhưng không trả lời cậu.
Thật ra Quý Nhiên có hơi lo, văn phòng của Hàn Thâm có cách âm không quá tốt, thậm chí lâu lâu còn nghe tiếng động ở ngoài cửa.
"Để em ra có được không?" Quý Nhiên nắm lấy tay Hàn Thâm, bắt đầu gọi loạn xạ: "Ông chủ ơi, sếp ơi, Samuel ơi, daddy ơi..."
Bàn tay đang đặt bên eo cậu bỗng siết chặt hơn, giọng Hàn Thâm trầm xuống: "Em vừa gọi anh là gì?"
Quý Nhiên: "Ông chủ? Sếp? Samuel? Daddy... ưm..."
Lời còn chưa dứt thì Hàn Thâm đã tóm chặt gáy cậu, cúi đầu đặt lên môi cậu một nụ hôn.
Quý Nhiên nhắm mắt lại, vô thức nín thở.
Đây là nụ hôn đầu tiên của họ, lúc đầu cũng không quá mãnh liệt. Môi của Hàn Thâm nhẹ nhàng áp vào cậu, hơi thở nóng ấm phủ lên, mang lại cảm giác ấm áp.
Sau đó, Hàn Thâm dần tăng lực, Quý Nhiên cảm thấy hơi đau, rồi lại tê dại, xen lẫn cảm giác ngứa ngáy khó tả.
Cậu bắt đầu không chịu nổi được nữa, nếu cứ tiếp tục hôn thế này chắc cậu không làm nổi hôm nay mất thôi.
Quý Nhiên cố giữ chút tỉnh táo cuối cùng, đưa tay chạm vào ngực Hàn Thâm rồi thì thầm: "Có... được không?"
"Mở miệng ra." Giọng Hàn Thâm khàn khàn trầm đục.
Quý Nhiên vốn không muốn nghe lời, nhưng cơ thể đã tự động làm theo, ngoan ngoãn mở miệng.
Hàn Thâm giữ sau gáy cậu, hôn sâu hơn.
Từ đầu đến xương sống, cả người Quý Nhiên như bị kích thích đến tê dại, như thể linh hồn cũng bị hút cạn. Ban đầu cậu còn có thể bắt kịp nhịp độ của Hàn Thâm, nhưng chẳng mấy chốc, Quý Nhiên đã mềm nhũn trong vòng tay anh.
Kết quả là sau khi hôn xong đầu óc cậu trống rỗng không còn gì nữa. Cậu nắm lấy cổ áo Hàn Thâm thở dốc không ngừng.
Hàn Thâm cũng không khá hơn cậu là bao, trán anh áp vào trán cậu, thở sâu không ngừng. Có thứ gì đó đụng vào Quý Nhiên, nhiệt độ và hình dạng của nó đều rất rõ ràng.
Quý hiên bắt đầu không chịu nổi được nữa, cuối cùng cậu cũng hiểu yêu đương chốn văn phòng đáng sợ thế nào. Giống như những rung động đầu đời thời cấp ba, cực kỳ dễ làm phân tán việc học việc làm.
Họ chỉ có 1 giờ nghỉ trưa, mà Quý Nhiên đã vào đây gặp Hàn Thâm lúc 12:30, ăn bánh rồi hôn nhau, giờ chỉ còn lại mười phút.
Nhân lúc Hàn Thâm đang ngẩn người, Quý Nhiên cuối cùng cũng thoát ra khỏi đó.
Cậu cúi đầu chỉnh lại quần áo, bộ vest có chút lộn xộn, nhưng Hàn Thâm còn thảm hơn, quần áo anh nhăn nhúm đến mức trông như một nắm rau khô.
Quý Nhiên hơi xấu hổ nhưng rồi lại cảm thấy đắc thắng vô cùng, ai bảo Hàn Thâm chủ động hôn cậu trước làm chi.
Duy chỉ có phản ứng cơ thể là không thể che giấu, chiếc vest của Quý Nhiên cũng không che hết được nên cậu định vào nhà vệ sinh của Hàn Thâm để tự giải quyết.
Chưa kịp đóng cửa, Hàn Thâm đã đứng ngay tại đó, đôi mắt đen sâu hun hút, ánh lên sự khao khát nói với cậu là: "Để anh giúp em."
Quý Nhiên bị ánh nhìn đó của anh làm cho run rẩy, nhưng cậu vẫn từ chối thẳng thừng.
"Tại sao?" Ánh mắt Hàn Thâm sâu hoắc.
"Nói chung là không được." Thái độ Quý Nhiên rất kiên quyết.
Hàn Thâm không ép thêm nhưng vẫn đứng ở cửa quan sát cậu.
Quý Nhiên hơi khó hiểu ngẩng đầu lên, Hàn Thâm nói: "Em tự làm, anh không chạm vào em."
Quý Nhiên: "..."
Cậu hơi muốn xù lông lên nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, rửa mặt rồi đẩy Hàn Thâm đi ra ngoài.
Chiều hôm đó có một cuộc họp với khách hàng, cả Hàn Thâm và Quý Nhiên đều có mặt.
Quý Nhiên bình thường đều rất tập trung trong những cuộc họp như thế này, luôn giữ sự tỉnh táo ở mức cao nhất. Nhưng hôm nay cậu cứ bần thần, chốc chốc lại nhìn mặt Hàn THâm, nhìn đôi tay đan chéo của anh, đôi môi đang nói chuyện đó, hoặc đơn giản là nghe giọng nói mà chẳng thật sự nắm được nội dung vào đầu.
Dù vậy, công việc đã được chuẩn bị từ trước, bây giờ chủ yếu là trao đổi với khách hàng nên cũng không xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng.
Chỉ là Quý Nhiên không ngờ rằng, mới sau một lần thân mật ở văn phòng với Hàn Thâm mà tâm trạng mình đã bị ảnh hưởng đến thế, không khác gì những lời nhắc nhở hồi trung học của thầy cô về việc không nên yêu đương sớm.
Đúng là rất khó cưỡng lại được.
Đêm đó về nhà, Quý Nhiên và Hàn Thâm đã lập ra ba quy ước:
Thứ nhất, không được có hành động thân mật trong văn phòng, phải duy trì quan hệ cấp trên cấp dưới.
Thứ hai, không được dùng hành động hay lời nói để trêu chọc nhau, kể cả ám chỉ cũng không.
Thứ ba,...
"À, cái thứ ba thì chưa nghĩ ra, nghĩ ra rồi sẽ bổ sung sau," nói tới đây, Quý Nhiên cảm thấy hơi ngượng ngùng bèn vội vàng kết thúc.
Hàn Thâm: "Anh đồng ý."
"Anh đồng ý luôn sao? "Quý Nhiên thấy khó tin: "anh không xem có yêu cầu hay điều kiện đi kèm gì à?"
"Không," Hàm Thâm đáp: "Anh thấy em nói rất có lý, làm điều đúng ở nơi phù hợp sẽ tăng hiệu quả hơn mà."
Quý Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng quả nhiên Hàn Thâm có kinh nghiệm hơn, việc trao đổi cũng thật dễ dàng.
Xong cậu nghe anh nói tiếp: "nhưng giờ chúng ta đang ở nhà, có thể làm vài chuyện thân mật được không?
Quý Nhiên:???
Mặc dù theo lý thì là vậy nhưng sao cậu cứ thấy nó sai sai?
Chú mèo nhỏ còn đang chơi đuôi mình quanh phòng khách, Hàn Thâm đã đặt Quý Nhiên xuống ghế sô-pha, hôn thật sâu.
Nụ hôn thứ hai, nhờ có kinh nghiệm lần trước, cả hai đã thành thục hơn nhiều.
Quá thành thạo, đến mức họ không dừng lại được nữa.
Lúc bàn tay to lớn của Hàn Thâm mò xuống dưới, Quý Nhiên liếc chú mèo con đang chơi rồi ngăn anh lại bằng chút ý chí của mình: "Đừng ở đây... vào phòng..."
Mùa đông năm nay, Quý Nhiên đã thay bộ chăn ga mới, loại làm từ lông thỏ nhân tạo, tạo cảm giác mềm mại vô cùng.
Nhưng bây giờ, cậu không còn cần tìm cảm giác thoải mái từ chăn gối hay thú nhồi bông nữa. Hàn Thâm ôm chặt lấy cậu, làn da áp sát, không còn một khoảng cách nào.
Quý Nhiên nằm trên tấm chăn lông trắng muốt, trong thoáng chốc làm người ta khó nhận ra cậu trắng hơn hay chăn bông trắng hơn nữa.
Nhưng rồi điều đó không còn quan trọng, chẳng mấy chốc, cậu đã ửng hồng cả người, như thể cả người cậu đã phủ một đám mây ráng đỏ.
Sau khi mọi thứ kết thúc, Quý Nhiên nằm trên lớp chăn bông lặng lẽ thở dốc từng cơn. Làn da cậu trắng mịn màng, chỉ có nơi nào đó phơn phớt hồng tựa như một đóa ngọc lan vừa mới nở rộ.
Hàn Thâm ngồi ở đầu giường, lấy vài tờ khăn giấy ra lau tay.
Mặt Quý Nhiên vẫn đỏ, môi khẽ nói: "Em...giúp anh nhé..."
Hàn Thâm liếc cậu một cái: "Em chắc chưa?"
Quý Nhiên gật nhẹ đầu, hạ quyết tâm: "Em chắc mà."
Hàn Thâm liền bỏ mảnh giấy đi rồi cúi xuống hôn Quý Nhiên lần nữa.
Thật ra Quý Nhiên có hơi lo sợ, nhưng cậu nghĩ đến đây là Hàn thâm thì lại cảm thấy yên lòng. Yêu ai yêu cả đường đi, thậm chí cậu còn thấy cái đó trở nên đáng yêu hơn cả.
Họ ở trong phòng quá lâu, đến mức chú mèo con không chịu nổi nữa, cứ kêu "meo meo" mà cào cửa đòi vào.
Quý Nhiên lúc này lại chẳng còn chút sức lực nào nữa, cả người như tan thành mây, hòa thành nước. Cậu áp má lên ngực Hàn Thâm, cảm giác như bản thân mắc phải chứng thèm khát da thịt, vì thế lại rúc vào anh thêm chút nữa.
Dường như nhận ra cậu đang không muốn xa rời, Hàn Thâm nhẹ nhàng để Quý Nhiên nằm trên người mình để họ có thể tiếp xúc với nhau nhiều hơn.
Hai người quá gần nhau, đến mức Quý Nhiên ngại không dám ngẩng lên, nhưng cúi đầu thì cũng thấy không ổn cho lắm. Cuối cùng cậu nhắm mắt lại rồi vòng tay ôm Hàn Thâm. Không hiểu sao, cậu bỗng nhiên rơi một giọt nước mắt.
"Sao vậy?" Hàn Thâm nâng gương mặt với đôi mắt ươn ướt của cậu lên.
Lúc này Quý Nhiên mới nhận ra mình vừa khóc, cậu cũng không hiểu tại sao nữa, chỉ trả lời anh rằng: "Em thấy hơi buồn ngủ."
"Mệt rồi sao?"
"Dạ, hơi mệt..."
Hàn thâm vỗ nhẹ vai cậu: "Vậy ngủ đi nhé."
Quý Nhiên: "Em còn phải cho mèo ăn."
Hàn Thâm: "Em ngủ đi, mèo để anh cho."
Quý Nhiên yên tâm nhắm mắt lại, chui vào vòng tay ấm áp của Hàn Thâm.