Cấp Trên Lạnh Lùng Là Daddy - Chước Đường

Chương 64

Vào thứ Bảy, Quý Nhiên đưa mèo đến bệnh viện thú y để kiểm tra sức khỏe, tiêm một mũi vắc xin, rồi giao mèo cho người nhận nuôi.

Người nhận là một cô gái đang làm việc ở Thượng Hải được ba năm, thường xuyên up các video về thú cưng trên mạng xã hội. Điều duy nhất khiến Quý Nhiên lo lắng là cô đang sống cùng với bạn trai, cô sợ nếu họ chia tay thì sẽ bỏ lại chú mèo.

Nhưng cô gái khẳng định dù sau này có chia tay thì cô vẫn sẽ mang mèo theo. Quý Nhiên lay động trước sự kiên định đó nên họ đã thỏa thuận ký hợp đồng nuôi mèo, sau đó mèo được giao cho cô ở ngay cổng chung cư đối phương. Cô gái còn được tặng thêm cát vệ sinh, thức ăn và đồ chơi cho mèo.

Cô gái nhận mèo từ tay Quý Nhiên, cảm ơn vài lần trông vui vẻ vô cùng.

Bạn trai cô cũng đứng bên cạnh, dường như không quan tâm đến chú mèo này lắm mà cứ nhìn xung quanh, có vẻ là họ nghĩ cậu là dân địa phương, hỏi với vẻ là lạ: "Anh em, sao cậu không nuôi nổi một con mèo ở đây vậy? Nó có bị bệnh gì không đấy?"

Quý Nhiên đưa báo cáo kiểm tra sức khỏe của mèo ra, mặc dù cậu đã báo về tình trạng của mèo cho cô gái rồi, nhưng giờ vẫn kiên nhẫn đứng giải thích lại.

Đúng là chú mèo này bị nhiễm virus, nhưng đây là hiện tượng thường thấy của mèo, hơn nữa giờ nó cũng không có triệu chứng gì bất thường, nếu nuôi dưỡng khoa học tăng cường thể lực cho nó thì chắc chắn sẽ không phát bệnh.

Cậu trai: "Vậy nếu nó bị bệnh thì sao?"

Quý Nhiên bắt đầu thấy không vui, cậu tặng mèo miễn phí, đã kiểm tra sức khỏe lại còn tặng thêm nhiều thứ mà không ngờ cứ bị hỏi về hậu mãi liên tục.

"Anh im coi." Cô gái trừng chàng trai một cái, cười với Quý Nhiên: "Tôi biết mấy chuyện này rồi, cậu yên tâm, có tôi đây chắc chắn sẽ chăm sóc bé thật tốt."

Cô cũng lo là Quý Nhiên sẽ đổi ý.

Mèo này có ngoại hình rất đẹp, là mèo dài lông, giống bò sữa, mặt tròn xoe đặc trưng, bốn chân màu hồng, có áo khoác và găng tay trắng, tính cách cũng rất thân thiện. Khi Quý Nhiên đăng thông tin nhận nuôi, đã có rất nhiều người nhắn tin. Cô gái này đến sớm, thái độ tốt, nên Quý Nhiên chọn cô làm người nhận nuôi.

Quý Nhiên gật đầu rồi ký hợp đồng nhận nuôi với cô. Cũng không phải hợp đồng gì ghê gớm ngoài những quy định như nuôi mèo một cách khoa học, không bỏ rơi, không ngược đãi.

Dường như cậu trai thấy họ chuyện bé xé ra to, mà lại sợ bạn gái mình giận nên cũng không nói gì, chỉ đưa tay ra nghịch mèo.

Con mèo vẫn nhìn Quý Nhiên, không phản ứng gì với việc bị vuốt cả.

Nó là mèo hoang, rất nhạy cảm với việc gặp gỡ chia ly. Đôi mắt ướt nước nhìn về phía Quý Nhiên như đang thắc mắc, tại sao cậu lại đem tôi cho người khác.

Quý Nhiên ngẩn người một chút, cậu không biết mèo có hiểu được những điều này không, nhưng cậu đã bị một cảm giác tội lỗi trào dâng trong lòng.

Cậu tự tìm đủ lý do cho bản thân, nào là bận nhiều việc quá, thường xuyên không có nhà, lại sống trong nhà thuê...

Nhưng Quý Nhiên thực sự hiểu, dù cậu có nhiều lý do chính đáng đi nữa, thì bản chất vẫn là vì cậu không muốn chịu trách nhiệm, cậu không nghĩ mình có khả năng nuôi dưỡng một sinh mệnh.

Quý Nhiên đã quyết định từ lâu, nhưng biểu cảm đáng thương của mèo lúc này khiến cậu không dám nhìn thêm lần nào nữa, sợ sẽ thay đổi quyết định. Cậu vội vàng ký hợp đồng rồi bỏ đi như chạy trốn.

·

Sáng hôm sau, Hàn Thâm đi dự một cuộc họp tại Bộ Tài Chính, khi trở về thì phát hiện mèo đã không còn ở đó nữa.

"Đã gửi đi rồi sao?" Anh hỏi Quý Nhiên.

"Ừm." Quý Nhiên gật đầu, cảm thấy tâm trạng hơi buồn buồn.

Cậu cũng thấy mình ác độc quá, nói không nuôi là cứ thế không nuôi nữa. Điều làm Quý Nhiên càng khó chịu hơn là khi cậu mang mèo đi, về đến nhà, phát hiện món đồ chơi chim nhỏ mà nó thích vẫn nằm dưới gối mình. Trước khi cậu ra cửa đã tìm hết một vòng rồi mà không thấy, nào ngờ nó lại để món đồ chơi này dưới gối mình. Mèo đã đem món đồ nó thích nhất cho cậu.

Quý Nhiên cầm chim nhỏ lên mà mũi cay xè.

Hàn Thâm vỗ đầu cậu, nói: "Trưa nay đi ăn nhé?"

Quý Nhiên chẳng còn tâm trạng để nấu cơm đành gật đầu đồng ý.

Vì nhà hàng ở gần nên Hàn Thâm không lái xe. Sau khi ăn trưa xong, họ đi bộ về nhà và đi qua một quán cà phê mèo gần đó.

Hàn Thâm: "Vào đây ngồi một chút nhé?"

Quý Nhiên im lặng một lúc rồi lắc đầu: "Thôi không vào đâu."

Cậu sợ mình sẽ mắc phải chứng lo âu chia ly.

Nếu cậu mạnh mẽ hơn một chút thì thật ra cậu đã có một chú mèo cho riêng mình, nhưng cậu sợ phải gánh vác phần trách nhiệm này nên chọn cách hèn nhát đưa nó cho người khác nhận nuôi.

Quý Nhiên đã nuôi mèo cả tuần, nhưng sợ sẽ không nỡ, nên đã không đặt tên cho nó.

Tin nhắn từ người nhận nuôi gửi đến, báo rằng mèo đã về đến nhà và đang bắt đầu khám phá lãnh thổ mới. Quý Nhiên nhắn lại "tốt rồi," hy vọng đối phương sẽ chăm sóc mèo thật tốt.

Quý Nhiên còn đang chìm trong cảm giác tiếc nuối vì mất đi mèo nhỏ nên không nhận ra phía trước xuất hiện người quen. Lúc cậu phát giác thì bọn họ chỉ cách Asher chưa tới mười mét.

Quý Nhiên giật mình, vội vàng buông tay Hàn Thâm.

Nhưng ngay sau đó cậu nhận ra hình như làm vậy không được ổn cho lắm, cậu vội vàng ngẩng đầu nhìn Hàn Thâm một cái, còn đang do dự có nên nắm lại tay anh không thì Asher đã thấy hai người họ, còn tò mò hỏi: "Sao hai người đi cùng nhau thế?"

Quý Nhiên ấp úng, còn đang lưỡng lự không biết có nên nói thật hay không, thì Hàn Thâm đã nhanh chóng kiếm cớ, nói rằng anh dẫn Quý Nhiên đi làm chút việc.

Asher tin vào lời giải thích, rồi quay người rời đi.

Hàn Thâm tiếp tục bước về phía trước, vì Asher vẫn còn trong tầm nhìn nên anh cũng không nắm tay Quý Nhiên nữa.

Hôm nay Hàn Thâm đến dự họp ở Bộ Tài chính, mặc một bộ vest và áo khoác dài trông rất trang trọng, không cười thì nhìn cực kỳ khó gần.

Quý Nhiên đi chậm lại nửa bước phía sau Hàn Thâm, khi chắc chắn rằng Asher đã không còn thấy họ thì cậu mới rụt rè đặt tay mình vào lòng bàn tay của Hàn Thâm. Thấy Hàn Thâm không hề buông tay mình ra, Quý Nhiên nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay anh, rồi nói: "Xin lỗi anh, em không cố tình tránh mặt cậu ấy đâu, chỉ là em sợ cậu ấy hiểu lầm chúng ta..."

Hàn Thâm nắm chặt tay Quý Nhiên, dừng lại xoa đầu cậu, nói: "Không sao đâu, đợi đến khi em muốn công khai cũng được."

Rõ ràng Hàn Thâm rất dịu dàng lúc nào cũng suy nghĩ cho cậu, nhưng trong lòng Quý Nhiên vẫn cảm thấy trống vắng lạ thường. Cậu nắm chặt tay Hàn Thâm, cùng anh sóng vai đi về phía trước.

Lần này cậu đã quyết tâm, dù gặp ai cũng sẽ không buông tay Hàn Thâm nữa. Đáng tiếc là họ không gặp thêm người quen nào, Quý Nhiên cũng không có cơ hội để chứng tỏ quyết tâm của mình nữa.

·

thời gian thấm thoát thoi đưa đã đến dịp tết nguyên đán, họ đã hoàn thành công việc sớm và chừa ra ba ngày nghỉ.

Hàn Thâm hỏi Quý Nhiên muốn đi đâu, nhưng thực ra Quý Nhiên chỉ cần được ở bên Hàn Thâm là đi đâu cũng được. Nhưng vì Hàn Thâm đặc biệt dành thời gian cho chuyến đi, nên Quý Nhiên nghĩ rằng mình nên hỏi lại anh: "Anh muốn đi đâu?"

Lúc cậu hỏi lời này, hai người họ đang ngồi trên chiếc sofa nhỏ hẹp ở phòng khách, ngón tay cái của Hàn Thâm từ từ vuốt nhẹ lên mu bàn tay cậu, trả lời: "Chúng ta có thể đi về phương bắc ngắm tuyết, hoặc đến biển đón nắng, xem em thích nơi nào hơn."

Thật ra Quý Nhiên thích cả hai, nhưng đi biển lại nhắc cậu về lần chia tay với Cá voi sát thủ, hơn nữa cậu cũng nhớ lại khoảnh khắc khi họ cùng nhau ngồi trước đống lửa trại trong lần mất điện ở Thụy Sĩ khi trước.

Vậy là cậu trả lời: "Đi coi tuyết nhé."

Điểm đến của họ là một hòn đảo nhỏ ở phía đông, từ Thượng Hải bay thẳng mất ba tiếng rưỡi.

Quý Nhiên từng học đại học ở miền Bắc, cũng đã đến Thụy Sĩ công tác và từng thấy tuyết rồi, nhưng lại chưa bao giờ gặp một khung cảnh tuyết rơi như thế này cả.

Nói đúng hơn thì đây không phải là tuyết rơi, mà là những bông tuyết nhẹ nhàng trôi xuống từ bầu trời. Từng mảng tuyết lớn nhẹ tựa lông ngỗng từ từ rơi xuống. Tuyết rơi dày đặc nhưng không quá lạnh. Quý Nhiên giơ tay hứng lấy một bông tuyết, chỉ cảm thấy hơi lạnh một chút sau đó lòng bàn tay chỉ còn lại chút nước.

Chờ cậu chơi một lúc, Hàn Thâm thay găng tay cho cậu, không cho Quý Nhiên chơi nữa.

Khách sạn có xe đến đón ở sân bay, lần đầu tiên đến quốc gia này, Quý Nhiên tò mò ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.

Xe chạy rất chậm, khi họ đến khách sạn suối nước nóng thì trời đã về chiều. Quản gia dẫn họ đi qua con đường nhỏ phủ đầy tuyết, Quý Nhiên khẽ thở ra một làn hơi lạnh, nhét tay vào túi áo khoác của Hàn Thâm.

Bữa tối được phục vụ trong phòng, và Quý Nhiên chưa bao giờ thấy nhiều chén đĩa như vậy cả.

Cậu ăn khá nhiều, nhưng đa số đều là hải sản cá sống, không có chất béo nên cũng không thỏa mãn là bao.

Ăn cơm tối xong, Hàn Thâm nhận cuộc điện thoại nên tạm thời ngồi vào bàn làm việc họp online.

Họ ở một biệt viện riêng biệt, trong sân có một suối nước nóng riêng tư. Quý Nhiên định đợi Hàn Thâm xong việc rồi cùng nhau ngâm suối, nhưng vì Hàn Thâm làm việc lâu quá nên cậu tắm xong rồi vào ngâm trước.

Suối nước nóng rất dễ chịu, mùi lưu huỳnh thoang thoảng, nước có vẻ trơn hơn nước máy và cũng sền sệt hơn.

Quý Nhiên nằm trong bể nước nóng, ngâm đến mức người bắt đầu thấy mơ màng.

Không biết đã trôi qua bao lâu, cậu nghe tiếng bước chân phía sau lưng mình, lúc ngẩng đầu lên thì thấy Hàn Thâm kéo cửa đi ra.

Anh mặc vest đi đến trước mặt Quý Nhiên, từ góc nhìn của Quý Nhiên, trông anh áp bách vô cùng.

Mà không biết có phải từ góc nhìn đó không mà ánh mắt Hàn Thâm lúc nhìn xuống cậu trông có vẻ lạnh lùng hơn.

Quý Nhiên lại thích ánh mắt sắc lạnh đấy của anh vô cùng, tim cậu đập nhanh hơn vài nhịp, liền hỏi: "Anh xong việc rồi à?"

"Ừ," Hàn Thâm cúi xuống xoa đầu Quý Nhiên, nét mặt nhanh chóng dịu dàng lại: "Đợi anh nhé, anh sẽ vào ngay."

Quý Nhiên "ừm" một tiếng, không biết nghĩ đến gì mà mặt hơi đỏ lên.

Bên cạnh bể nước nóng có một cây phong, góc vườn có mấy chiếc đèn ban đêm sáng nhẹ, đủ để nhìn rõ cơ thể của nhau.

Khi Hàn Thâm tắm xong bước vào, Quý Nhiên nhìn một cái rồi vội vàng lẩn vào dưới nước, miệng thổi bong bóng lục bục.

"Qua đây." Hàn Thâm ngồi xuống bể, đưa tay phải về phía cậu.

Quý Nhiên do dự một chút rồi nghe lời dịch lại gần, nhưng không dám tiến đến ôm Hàn Thâm mà chỉ tựa vào thành bể cạnh anh.

Mãi một lúc lâu mà chẳng ai nói với ai câu nào, chỉ có tiếng tuyết rơi xào xạc, bầu trời hiện lên một sắc tối nhè nhẹ pha với hồng nhạt.

Một lát sau, Quý Nhiên cảm thấy bên cạnh hơi ngưa ngứa, thì ra đùi Hàn Thâm chạm vào đùi cậu

Quý Nhiên cảm thấy da đầu tê rần.

Nước trong bể này có nhiệt độ khá cao, Quý Nhiên vào ngâm trước nên da cậu đã đỏ lên, chạm nhẹ một cái là cảm thấy ngưa ngứa tê tê.

Cậu cứ ngỡ Hàn Thâm định làm gì đó, nhưng anh lại rất quy củ, dường như chỉ đơn giản là ngâm suối nước nóng mà thôi.

Quý Nhiên ngạc nhiên liếc nhìn Hàn Thâm một cái, thật sự không làm gì sao? Ở một nơi dễ khơi gợi như suối nước nóng, cậu cứ ngỡ ít nhất cũng sẽ có gì đó xảy ra chứ.

"Có chuyện gì sao?" Hàn Thâm cúi xuống nhìn cậu, đôi mắt đượm sương nên càng trở nên sâu thẳm đen láy.

Quý Nhiên cúi đầu, ngập ngừng khó nói thành lời, chỉ đáp: "Có gì đâu..."

Nhưng Hàn Thâm dường như đã hiểu được tâm tư của cậu. Anh đưa tay kéo Quý Nhiên ngồi lên đùi mình rồi cúi đầu hôn cậu.

Lực nâng của nước trong suối nóng khiến động tác này trở nên thật dễ dàng. Quý Nhiên bị Hàn Thâm ôm vào lòng, nhưng hễ cậu khẽ nhúc nhích thì lại bị lực nước đẩy ra xa. Cuối cùng cậu phải vòng tay ôm lấy cổ Hàn Thâm mới có thể chạm vào làn da lẫn đôi môi của anh.

Trơn quá.

Nóng quá.

Nhiều nước quá.

Chẳng mấy chốc, Quý Nhiên cũng trở nên mềm mại, cơ thể tan chảy trong làn nước, dần dần cậu không thể thở nổi được nữa.

Khi cảm giác thiếu dưỡng khí dâng lên trong đầu, Quý Nhiên lén mở mắt nhìn Hàn Thâm một chút. Hàng mi dài của anh rũ xuống, hôn cậu thật chuyên chú, biểu cảm dịu dàng khác hẳn vẻ thường ngày.

Quý Nhiên thấy không chịu nổi nữa, nhưng cậu lại không muốn tỏ ra quá vội vã bèn nhắm mắt lại, vùi mặt mình vào trong lòng Hàn Thâm.

Cậu nghĩ, mình thích Hàn Thâm quá đi mất.

Đến ngay cả nhìn thôi mà cậu cũng không chán nữa.

Rõ ràng là cảm giác hạnh phúc, nhưng không hiểu sao, Quý Nhiên lại thấy cứ buồn vu vơ. Có lẽ là do vui quá.

Hàn Thâm nâng mặt cậu lên, hỏi: "Buồn ngủ à? Muốn ngủ không?"

Quý Nhiên vẫn chưa muốn rời đi, lắc đầu nói: "Không có."

Hàn Thâm liền khẽ cười, đưa tay chạm vào chiếc cổ đã đỏ bừng của cậu: "Vậy là ngượng sao? Anh tưởng em đã quen rồi chứ."

Làm sao mà quen được, có lẽ cậu sẽ chẳng bao giờ bình tĩnh trước mặt Hàn Thâm nổi đâu.

Nhưng cậu không muốn Hàn Thâm biết điều này, sợ rằng anh sẽ tự mãn.

Thế là Quý Nhiên không trả lời câu hỏi ấy, chỉ vòng tay ra sau cổ Hàn Thâm rồi cúi xuống hôn anh thêm lần nữa.
Bình Luận (0)
Comment