Cát Bụi

Chương 52


Lâm Duyệt lúc này chẳng còn tâm trạng mà xấu hổ, đi theo sau trình bày tình hình.

Phùng Dung nghe xong cũng không thèm nói gì, một lúc lâu sau mới lạnh nhạt liếc mắt nhìn cô, “Nó sao lại bị thương?”
Lâm Duyệt không chút giấu giếm, thành thực kể lại.
Hai mày Phùng Dung càng nhíu chặt hơn, bà đưa mắt đánh giá Lâm Duyệt một lần, sau đó quay đầu đi chỗ khác, không thèm để ý đến cô nữa.
Trần Tổ Thực muốn xoa dịu không khí, cất lời trấn an Phùng Dung, “Bác sĩ bảo tình hình không nghiêm trọng, bà đừng tự dọa mình.”
“Ông không nói không ai bảo ông câm!” Phùng Dung trừng mắt.

“Ông không bị thương, tất nhiên không biết đau.

Con người đâu phải sắt thép, đau một lát là hết ngay được sao?”
Vành mắt Lâm Duyệt thoáng chốc lại đỏ lên.

So với lúng túng khó xử, lòng cô càng cảm thấy hổ thẹn hơn.
Một lát sau, điện thoại trong túi đổ chuông, cô vội vàng lấy ra, quay người đi nhận điện thoại.
Hà San hỏi cô, “Mẹ với bố con đến bệnh viện rồi, tầng mấy?”
Lâm Duyệt thấp giọng nói, “Mẹ, hai người bây giờ đừng lên đây.

Cô Phùng và chú Trần đã đến rồi.”
Bên kia thoáng im lặng trong chốc lát, “Vậy càng nên đến, kể rõ mọi chuyện, có gì bồi tội, miễn cho người ta cảm thấy nhà mình không biết lễ nghĩa.”
Lâm Duyệt lúc này vẫn còn sợ hãi, nghĩ thấy nếu có bố mẹ ở bên tốt xấu gì cũng đỡ bất an, vậy nên cũng không cự tuyệt nữa mà báo lại vị trí phòng.
Chỉ chốc lát sau, Hà San và Lâm Lập Minh tới nơi.
Phùng Dung vừa thấy Hà San, lập tức nổi cáu, “Cô tới làm gì?”
Hà San không thèm so đo, chỉ hỏi Lâm Duyệt, “Tình hình thế nào rồi?”
Lâm Duyệt nhỏ giọng kể lại.
Phùng Dung cười lạnh một tiếng, “Con tôi đúng là bị quỷ ám mới cứu nhầm người, chính mình bị hại, người khác còn lại đây chế giễu.”
Hà San vẻ mặt cũng không tốt lắm, nhưng giọng điệu vẫn khách khí, “Cô muốn cãi nhau thì để đến khi khác, giờ đứa nhỏ còn nằm bên trong…”
“Thế cũng không đến phiên cô mèo khóc chuột.”
Hà San mặt tối sầm, song bà hít sâu một hơi, cố gắng nhẫn nhịn.
Lâm Duyệt thấy không khí căng thẳng càng cảm thấy xấu hổ.


Cô nắm chặt tay mẹ mình, cúi đầu khẽ xin lỗi.

Hà San liếc mắt nhìn cô một cái, không nói gì.
Một bàn tay vỗ không kêu, không có người ứng chiến, Phùng Dung cũng không tiếp tục công kích được nữa.
Không biết đợi đã bao lâu, cửa phòng điều trị cuối cùng mở ra, Trần Lộc Xuyên được đẩy ra ngoài.

Nét mặt anh lúc này cuối cùng đã có chút huyết sắc, cười chào hỏi Lâm Lập Minh và Hà San.
Phùng Dung lập tức bước đến, bắt tay anh, liên miệng hỏi xem có đau không, có nặng không.
Mọi người vây quanh, cùng đi về phía phòng bệnh.
Chỉ chốc lát sau, y tá đến gọi người đi đóng tiền, làm thủ tục nhập viện.
Trần Tổ Thực đang định đi thì Lâm Duyệt vội vàng nói, “Chú Trần, để cháu.” Lúc này Phùng Dung vẫn còn ở bên giường bệnh, ở lại chốc lát cô có lẽ cũng chẳng nói được mấy câu.
Trần Tổ Thực thấy cô vẻ mặt u sầu, cười trấn an, “Không sao.

Lâm Duyệt, cháu đừng nghĩ nhiều, để chú đi là được, cháu ở chỗ này cùng Lộc Xuyên.”
Ông vừa dứt lời, trên giường bệnh, Trần Lộc Xuyên đã gọi, “Lâm Duyệt.”
Trần Tổ Thực cười, vỗ vai cô, “Cháu đi đi.”
Hà San khẽ đẩy chồng, nhỏ giọng, “Ông đi làm.”
Lâm Lập Minh liền nói với Trần Tổ Thực, “Để tôi đi cho, Lộc Xuyên dù sao cũng là vì Lâm Duyệt mới bị thương, không để cho chúng tôi trả phí, lòng cũng áy náy.”
Trần Tổ Thực cười nói, “Chút chuyện nhỏ, nhà chú đừng quá khách khí.”
“Hẳn rồi.” Lâm Lập Minh gật đầu, đi theo y tá ra ngoài.

Hà San chần chừ một lát rồi cũng theo sau.
Lâm Duyệt nghe tiếng Trần Lộc Xuyên gọi lập tức đi đến, song cô cũng không dám đứng quá gần mà cách một khoảng.

Trần Lộc Xuyên vươn tay về phía cô.

Lâm Duyệt thoáng liếc qua vẻ mặt của Phùng Dung, bà trông không thoải mái lắm.
Trần Lộc Xuyên nằm trên giường, anh đang bó thạch cao, không thể di chuyển nhiều, hiển nhiên với không tới, chỉ đành vẫy tay, “Em lại đây.”
Lâm Duyệt lại liếc sang phía Phùng Dung, cẩn thận đi đến.

Trần Lộc Xuyên cầm lấy tay cô, hỏi, “Em không bị thương chứ?”
Lâm Duyệt vội vàng lắc đầu, “Không.”
“Vậy là tốt rồi.”
Phùng Dung không xem nổi nữa, hừ nhẹ một tiếng, “Chính mình thành nằm ra đấy rồi còn rảnh rỗi quan tâm người khác.”
Trần Lộc Xuyên cười cười, “Mẹ à, đâu có nghiêm trọng đến thế.

Mấy chuyện thương gân động cốt này thường xảy ra, mẹ đừng lo lắng quá.”
Hai mắt Phùng Dung lập tức đỏ bừng, “Con một tí thì bị chó cắn, một tí chân lại giẫm phải đinh, rồi leo núi thì bị ngã… Lớn như vậy rồi, không làm cho bố mẹ bớt lo được hả?”
Trần Lộc Xuyên đành cười trấn an vài câu, cảm xúc của Phùng Dung mới thoáng dịu xuống.
Một lúc lâu sau, Lâm Lập Minh làm xong thủ tục nhập viện trở về, Hà San cũng mang đến một túi hoa quả và đồ bổ.
Y tá đến làm kiểm tra, lát nữa còn đến truyền dịch.

Nhiều người ở lại cũng không phải chuyện tốt, sẽ quấy rầy đến người bệnh nghỉ ngơi.
Phùng Dung bảo những người khác về, bà sẽ ở lại chăm sóc Trần Lộc Xuyên.
Lâm Duyệt vội nói, “Cô Phùng, cô để cháu ở lại.”
Phùng Dung liếc mắt nhìn cô một cái, “Chuyện nhà chúng tôi, không phiền đến cháu.”
Lâm Duyệt sắc mặt trắng bệch, cô cắn môi, song cũng không định từ bỏ, kiên trì nói, “Cô Phùng, đây là chuyện cháu nên làm.”
Trần Lộc Xuyên tiếp lời, “Mẹ à, để Lâm Duyệt ở lại, mẹ về nghỉ ngơi, bao giờ rảnh đến thăm con là được.

Năm ngoái mẹ mới phẫu thuật, cứ chăm sóc con làm thân mình mệt mỏi, lúc đó lợi bất cập hại.”
Phùng Dung đương nhiên không chịu, nhưng thái độ của Trần Lộc Xuyên còn kiên quyết hơn, “Mẹ, nếu mẹ bắt buộc muốn ở lại, con không nằm viện nữa.”
“Con đừng vớ vẩn!”
“Vậy mẹ với bố về trước, để Lâm Duyệt ở lại.”
Giằng co một lát, Phùng Dung đành phải lùi bước, bà lạnh nhạt liếc Lâm Duyệt một cái, nói, “Vậy con nghỉ ngơi cho tốt, tối mẹ tới đưa cơm.”
Bốn người rời đi, phòng bệnh cũng yên tĩnh lại.

Thần kinh Lâm Duyệt trước giờ căng như dây đàn giờ mới thả lỏng được một chút.
Chờ treo bình truyền lên, Lâm Duyệt mang ghế tới, ngồi xuống cạnh giường bệnh, thấp giọng hỏi, “Anh còn đau không?”
Trần Lộc Xuyên lắc đầu.

Lâm Duyệt cầm lấy bàn tay phải không cần truyền thuốc của anh, đầu cúi xuống.
Một lúc sau, Trần Lộc Xuyên nghe thấy tiếng nức nở nho nhỏ, vội lắc tay cô, “Em đừng khóc, thực sự không có việc gì.”
Cô lúc trước bị dọa sợ, giờ này mới bình tĩnh lại, tinh thần vừa thả lỏng, lòng lại nhớ đến lúc ấy, chỉ cảm thấy nghĩ mà sợ, khàn khàn nói, “Anh cứu em hai lần rồi, em biết trả như thế nào đây…”
Trần Lộc Xuyên cười, “Vậy lấy thân báo đáp.”
Lâm Duyệt phì cười, “Giờ em tin anh thực sự không đau.”
Ngồi một lát, Lâm Duyệt giúp Trần Lộc Xuyên uống chút nước rồi kéo rèm xuống để anh nghỉ ngơi.

Đợi đến lúc anh ngủ, cô ra ngoài gọi điện cho mẹ.
Xảy ra việc này, Hà San cũng không còn lý do để phản đối, cho dù bà với Phùng Dung có khúc mắc gì, Trần Lộc Xuyên cũng đã cứu con gái bà.

Nếu không có lòng, nào ai có thể làm được.
“Con không cần giải thích, đó là chuyện giữa mẹ và Phùng Dung.

Trước con đừng lo chuyện khác, chăm sóc tốt Trần Lộc Xuyên là được.”
Lâm Duyệt đáp lời, còn nói thêm, “Mẹ còn nhớ hồi trước Trần Lộc Xuyên từng bị chó cắn không?”
“Còn nhớ, sao vậy?”
Cô kể lại chuyện hôm đó, “Lúc ấy anh ấy cũng là vì cứu con.”
Hà San nghe xong, hồi lâu không nói gì, cuối cùng thở dài, “Đứa nhỏ này cũng là người thành thật.”
Lâm Duyệt nghe thấy những lời này, khóe miệng hơi cong cong, xem ra, bọn họ đã qua cửa của mẹ cô rồi.
Hà San thở dài, “Lúc trước mẹ cũng bảo rồi, mẹ không phản đối hai đứa, chỉ sợ con gả sang chịu ẩm ức, thái độ của Phùng Dung con cũng thấy rồi đấy.”
“Mẹ, con có chuẩn bị tâm lý rồi.”
Lâm Duyệt quay lại phòng bệnh, vừa trông bình thuốc vừa ngồi chơi game lần trước Trần Lộc Xuyên cho cô.
Nửa giờ sau, Trần Lộc Xuyên tỉnh lại.
Lâm Duyệt cất điện thoại, hỏi anh có muốn ăn chút hoa quả không.
Trần Lộc Xuyên lắc đầu, “Em có muốn ngủ một lát không?”
“Em không buồn ngủ.”
Trần Lộc Xuyên cười, “Xem ra mai em không khai trương được rồi.”
Lâm Duyệt trừng anh, “Lúc này rồi còn khai trương cái gì, người quan trọng hay tiền quan trọng?”
Trần Lộc Xuyên nghe cô nói vậy tức khắc vui vẻ, lưng dường như cũng chẳng còn đau nữa.

Anh thầm nghĩ, bị thương cũng chẳng sau, không mệt chút nào.
Đến lúc chạng vạng, Phùng Dung mang theo một cái hộp giữ ấm đến.

Bà vừa bước vào là lập tức coi Lâm Duyệt như không khí.


Cô có lòng muốn giúp, bà cũng vờ như không thấy.
Lâm Duyệt thấy không đỡ được việc gì, đành nói, “Cô Phùng, phiền cô ở đây một lát, cháu đi lấy cho Trần Lộc Xuyên mấy bộ quần áo.”
Phùng Dung vẻ mặt thản nhiên, coi như không nghe thấy.
Trần Lộc Xuyên lấy chìa khóa ra đưa cho Lâm Duyệt, dặn cô chú ý an toàn.
Lâm Duyệt hỏi, “Anh còn cần gì không?”
“Em mang thêm cái sạc điện thoại.

Đừng vội, em cứ ăn tối xong lại đến.”
Lâm Duyệt gật đầu, cất tiếng chào Phùng Dung, “Cháu đi một lát rồi về.

Cô Phùng, phiền cô một lát.”
Lâm Duyệt ra khỏi cửa, Trần Lộc Xuyên mới thu hồi ánh mắt, cười cười, “Mẹ, mẹ làm thế chẳng phong độ gì cả.”
Phùng Dung cũng không nể mặt, “Ồ, ngạc nhiên thật đấy, con đang nằm trên giường, còn đòi mẹ độ lượng với người ta?”
“Con cam tâm tình nguyện làm như vậy, Lâm Duyệt cũng đâu có bức con.”
“Đó là con ngốc, bị bán còn thay người ta đếm tiền.”
Trần Lộc Xuyên nghiêm túc nói, “Mẹ, con biết mẹ và cô Hà có mâu thuẫn, nhưng chuyện này không liên quan đến Lâm Duyệt.

Con thực lòng thích cô ấy, có ý định kết hôn.

Nếu mẹ không muốn qua lại chỗ cô Hà, cứ như bây giờ cũng được, chỉ mong mẹ có thể công bằng với Lâm Duyệt, đừng giận chó đánh mèo cô ấy.

Lâm Duyệt khó chịu, con cũng khó chịu.”
Phùng Dung trừng mắt, “Con uy hiếp mẹ?”
Trần Lộc Xuyên cười nói, “Con nào dám, không phải con đang cầu mẹ giơ cao đánh khẽ sao?”
Phùng Dung hừ nhẹ, “Con đừng có làm trò.”
Một giờ sau, Lâm Duyệt mang theo đồ dùng trở lại.

Lúc thu dọn, cô nhìn thấy cái PSP[1] Trần Lộc Xuyên đặt trên tủ đầu giường, cũng tiện thể cầm đến cho anh giết thời gian.
[1] play station portable: máy chơi game cầm tay
Trong phòng bệnh, Phùng Dung đang nói chuyện với Trần Lộc Xuyên, tay gọt táo.
Lâm Duyệt cất tiếng chào, Phùng Dung nhìn cô, không mặn không nhạt “Ừ” một tiếng.
Lâm Duyệt kinh ngạc, không khỏi nhìn về phía Trần Lộc Xuyên.
Anh cười cười, mấp máy môi: Lát nữa nói sau..

Bình Luận (0)
Comment