Cát Bụi

Chương 53


Phùng Dung gọt táo xong, đưa cho Trần Lộc Xuyên rồi rút khăn ra lau tay, “Mẹ về trước.”
Trần Lộc Xuyên gật đầu, “Nếu trong nhà có việc thì mẹ cũng đừng vội lại đây.”
“Ồ, mẹ không đến thì con uống gió tây bắc mà sống hả?” Phùng Dung lườm anh một cái, cầm túi xách và hộp giữ ấm lên, “Mẹ đi đây.” Ngừng một lát, bà quay về phía Lâm Duyệt, không mặn không nhạt nói câu tạm biệt.
Lâm Duyệt vội đáp, “Trên đường về cô chú ý an toàn.”
Đợi Phùng Dung rời đi, Lâm Duyệt vừa sửa sang đồ dùng vệ sinh mới mua ở siêu thị, vừa hỏi, “Anh nói gì với cô Phùng vậy?”
Trần Lộc Xuyên cắn miếng táo, cười nói, “Anh cũng chẳng nói gì mấy, chỉ bày tỏ quyết tâm với mẹ thôi.”
Lâm Duyệt thở dài, “Em hại anh thành như vậy, cô Phùng giận cũng phải.”
“Vớ vẩn.”
Lâm Duyệt liếc mắt nhìn anh, đột nhiên cười rộ lên, “Năm nay có phải mệnh anh vào sao Thái Tuế không, sao mà suốt ngày gặp tai bay vạ gió vậy.”
Trần Lộc Xuyên bật cười, “Vận may muôn đời không đổi, được cái này mất cái kia.”
“Riêng anh thì chỉ thấy xui xẻo.”
Trần Lộc Xuyên cười nhìn cô, “Có cơ hội một lần tương ngộ với em, còn chưa đủ may mắn sao?”
Nghe xong mà lòng ngọt ngào, Lâm Duyệt cũng cười theo.

Cô lấy khăn mặt trong túi ra, “Không thèm nghe anh nói nữa, em đi rửa mặt đây.”
Chờ đến lúc cô quay lại, táo trong tay Trần Lộc Xuyên vẫn còn non nửa quả, “Ăn hộ anh một chút, anh ăn không hết.”
Lâm Duyệt liếc anh một cái, cắn một miếng nhỏ quả táo anh giơ lên.
“Em cắn miếng nhỏ như chuột nhắt.”
Lâm Duyệt phì cười, “Cô Phùng mất công gọt, anh tự ăn đi.”
Cô lấy dây buộc lại tóc.

Vừa rửa mặt xong, trên da cô vẫn còn vương vài giọt nước.

Trần Lộc Xuyên nhìn cô, “Em lại đây.”
Lâm Duyệt không hiểu, “Sao vậy?”
“Nằm lâu, vai hơi mỏi.”
Lâm Duyệt vội ngồi xuống bên mép giường, “Em xoa bóp giúp anh.”
Trần Lộc Xuyên khép hờ hai mắt, để mặc cô đấm bóp.
Lâm Duyệt quan sát nét mặt anh, “Anh đỡ chút nào chưa?”
“Ừm,” Trần Lộc Xuyên dài giọng, hơi nhíu mày, “Nếu em hôn anh một chút thì tốt hơn.”
Lâm Duyệt mặt hơi nóng lên, yên lặng một lát, cô nghiêng người, khẽ mổ lên môi anh một cái, nhỏ giọng hỏi, “Vậy được chưa?”

Trần Lộc Xuyên bực mình cười.
Vân vê tay cô thêm một lát nữa, Trần Lộc Xuyên mới nói, “Tạm được.”
Lâm Duyệt lấy máy chơi game trong túi ra, “Anh có chán không? Chơi game nhé?”
“Không cần.” Trần Lộc Xuyên cũng không thèm nhìn sang, “Em nói chuyện với anh một lát.”
Lâm Duyệt cười cười, ngồi xuống ghế.
Hàn huyên chốc lát, điện thoại của Trần Lộc Xuyên vang lên.

Lâm Duyệt lấy hộ anh, khẽ liếc qua màn hình, cô ngạc nhiên, “Đinh Lộ Hi.”
“Em nhận giúp anh, có lẽ là hỏi số phòng.”
Lâm Duyệt do dự, “Anh tự nghe đi.”
“Không sao đâu, em nghe là được.”
Lâm Duyệt đành phải nhận.

Quả nhiên, Đinh Lộ Hi đã ở dưới tầng bệnh viện.
Đợi đến khi cô cúp máy, Trần Lộc Xuyên giải thích, “Chiều mai cô ấy về Bắc Kinh, hôm nay đến đây tạm biệt.”
Chuyện lần trước, sau này nghĩ lại, Lâm Duyệt cũng có phần áy náy.

Dù sao đó cũng là việc riêng tư của Đinh Lộ Hi, không nên ép cô ấy bày ra trước mặt nhiều người như vậy.
“Có phải vì chuyện lần trước…”
Trần Lộc Xuyên lắc đầu, “Nhà cô ấy vốn ở Bắc Kinh, trở về cũng tốt, cơ hội phát triển càng nhiều.”
Lâm Duyệt gật đầu, cũng biết tính anh vốn trượng nghĩa, chuyện người khác không tiện nói ra.
Chỉ chốc lát sau, Đinh Lộ Hi đã mang theo một bó hoa đến.

Lâm Duyệt nhận lấy, để trên tủ bên cạnh, tiếp đó lại lấy ghế mời ngồi.
Đinh Lộ Hi lắc đầu, cười nói, “Chị Lâm Duyệt không cần đâu.

Em nói vài câu là đi, còn phải về thu dọn đồ đạc.”
Lâm Duyệt gật đầu, đi lấy ví tiền và điệ thoại, “Vậy hai người cứ tán gẫu, chị đi mua nước.”
Đinh Lộ Hi nhìn Lâm Duyệt đi xa, ngồi xuống ghế, “Cũng may không quá xa lạ, nếu không em cũng chẳng biết giải thích thế nào.”
“Lâm Duyệt không phải người cố tình gây sự.”
Đinh Lộ Hi gật đầu, “Dù sao lát nữa em vẫn phải xin lỗi chị ấy.”
Trần Lộc Xuyên nhìn cô, “Em thật sự muốn đi?”

Nét cười trên mặt Đinh Lộ Hi nhạt đi, “Ở lại cũng chẳng ích gì, vô duyên vô cớ ảnh hưởng đến Lâm Triển.”
“Cậu ta phản ứng thế nào?”
Đinh Lộ Hi nhất thời không đáp, buông tiếng thở dài, “Cứ như vậy đi, em không xứng với anh ấy.

Phạm sai lầm luôn phải trả giá đắt.”
Trần Lộc Xuyên cũng không biết nên an ủi ra sao, chỉ có thể nói, “Về Bắc Kinh bắt đầu lại cho tốt.”
Lâm Duyệt vào siêu thị đối diện bệnh viện mua một chai nước lớn.

Đang lúc chờ thang máy, cô thấy hai người phía trước trông khá quen, ngẩn người, gọi hỏi, “Tôn Lỗi?”
Hai người đứng trước quay lại, đúng là Cảnh Hạo Nhiên và Tôn Lỗi.
Tôn Lỗi thấy tay cô đang xách đồ thì vội cầm giúp.
Ba người cùng vào thang máy, Cảnh Hạo Nhiên cười hỏi, “Trần Lộc Xuyên thế nào rồi?”
“Không sao, khoảng một tuần là có thể xuất viện, nhưng có lẽ phải tĩnh dưỡng một hai tháng mới khỏi hẳn.”
Tôn Lỗi hỏi, “Nghe Lộc Xuyên kể cậu định mở cửa hàng, thể nào rồi?”
“Chuẩn bị cũng đã xong, chờ Lộc Xuyên khỏe lại là khai trương.”
Ba người trò chuyện mấy câu, chỉ chốc lát là đến ngoài phòng bệnh.
Đẩy cửa bước vào, Đinh Lộ Hi cũng đang định rời đi.

Cô vừa đứng dậy, quay người lại thấy Cảnh Hạo Nhiên, nhất thời sửng sốt.
Cảnh Hạo Nhiên cũng ngẩn cả người.
Nhưng mà chỉ một giây sau, hai người thu lại biểu tình cứng đờ, nhìn lướt qua, vẻ mặt thản nhiên.
Trần Lộc Xuyên ngay gần Đinh Lộ Hi lại quan sát hết tất cả mọi chuyện.
Trong chớp mắt đó, một suy nghĩ chợt nảy ra, anh đột nhiên hiểu được, người lúc trước có khúc mắc với Đinh Lộ Hi là ai.
Đinh Lộ Hi quay đầu nhìn anh, “Anh Xuyên, vậy em đi trước.”
“Trên đường cẩn thận, ngày mai lúc đi nhắn tin cho anh.”
Đinh Lộ Hi gật đầu, bước về phía cửa, “Chị Lâm Duyệt, em đi trước.” Lâm Duyệt gật đầu đáp lại.
Đinh Lộ Hi vòng qua bên cạnh, vội vàng rời đi.Ba người vào phòng bệnh, Cảnh Hạo Nhiên vẻ mặt vẫn có chút không được tự nhiên.

Anh ta nghĩ một hồi, cuối cùng quanh co lòng vòng hỏi, “Lão Trần, cô gái vừa rồi là gì của cậu vậy, trông giống ngôi sao thế?”

Trần Lộc Xuyên vẻ mặt lạnh nhạt, “Bạn bè.”
Cảnh Hạo Nhiên cười gượng, muốn hỏi lại, song lại sợ càng nói càng sai đành im tiếng.
Hai người ở lại một lát, thấy thời gian cũng không còn sớm liền đứng dậy cáo từ.
Cuối cùng phòng bệnh lại yên lặng trở lại, “Hôm nay chắc không còn ai đến thăm nữa nhỉ?”
Trần Lộc Xuyên cười cười, “Anh được nhiều người thích như thế, biết đâu đấy.”
Lâm Duyệt liếc xéo anh, cười nói, “Nhưng mà tốt nhất đừng thêm cô nào đến, nếu không em chặn cửa không cho vào.”
“Tùy em, đảm bảo không có.”
Ngồi trong chốc lát, Lâm Duyệt đỡ Trần Lộc Xuyên vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Lưng anh bó thạch cao, không thể xoay người, hiển nhiên cũng không tắm rửa được.
Lâm Duyệt bóp kem đánh răng, đưa bàn chải cho anh, dò hỏi, “Hay là em giúp anh lau người?”
Trần Lộc Xuyên đánh răng, mơ hồ ừm một tiếng.
Lâm Duyệt lấy quần áo sạch, khăn mặt và chậu rửa lại.

Cô vắt quần áo lên móc treo, lấy một chậu nước ấm rồi thả khăn mặt vào.

Cô giúp anh cởi áo, vắt khăn, cẩn thận lau từ cổ xuống thắt lưng.
Lau xong, cô lại cho khăn mặt vào vắt, “Ừm, còn lại anh tự làm đi.”
Trần Lộc Xuyên dừng động tác lại, vô tội nhìn cô.
Lâm Duyệt liếc anh, “Tay chân anh có bị sao đâu.”
“Không cúi người vẫn cởi được quần, em làm thử xem?”
Lâm Duyệt ngẫm nghĩ, quả đúng là không làm được.
Trần Lộc Xuyên nhìn cô, bật cười.
Lâm Duyệt cắn răng, “Cười nữa là em mặc kệ anh đấy.”
Trần Lộc Xuyên cố dừng lại, “Được.”
Lâm Duyệt quay lại khóa trái cửa lại cho chắc.
“Anh… Anh quay người sang chỗ khác.”
Trần Lộc Xuyên nghe theo.
Lâm Duyệt tháo dây lưng ra, cởi quần dài xuống, miệng chỉ huy, “Nâng chân trái, rồi, nâng chân phải.”
Tiếp theo phải cởi quần trong.

Cô loay hoay hồi lâu, cuối cùng cắn răng, nhìn sang chỗ khác kéo tụt xuống.
Cô lấy vòi hoa sen bên cạnh xuống, chỉnh nước ấm rồi đưa cho Trần Lộc Xuyên, “Xong thì bảo em.”
Trần Lộc Xuyên cười gian, “Cũng đâu phải chưa nhìn.”
Lâm Duyệt đỏ mặt, “Anh im đi.”
Một lát sau, Lâm Duyệt nghe thấy tiếng anh gọi, quay đầu lại.
Nào ngờ Trần Lộc Xuyên đã quay người lại rồi.

Lâm Duyệt lập tức quay đầu lại, bên tai nóng như lửa đốt, xấu hổ nói, “Anh có thể đứng đắn chút được không!”
Trần Lộc Xuyên giọng điệu hết sức vô tội, “Anh cũng đâu khống chế được, ai bảo em ở đây.”
“Vậy em ra ngoài.”
“Trước khi ra ngoài, giúp anh lau người đã.”
Lâm Duyệt giờ xấu hổ muốn chết.
Chần chứ một lúc, cô vẫn không đành lòng mặc kệ bệnh nhân, chỉ có thể kiên trì.
Cuối cùng, Lâm Duyệt giúp anh lau khô người, lấy quần áo sạch ra mặc vào cho anh.
Trần Lộc Xuyên cười nói, “Chuyện này hoàn toàn trong sáng mà, em đừng nghĩ nhiều.”
Lâm Duyệt trừng anh, “Em nghĩ nhiều lúc nào?”.

ngôn tình hài
“Em xem, nếu điều dưỡng ai cũng thái độ như em thì có kiếm ăn nổi không?”
Lâm Duyệt than thở, “Em đâu phải điều dưỡng.”
“Anh thì không thể tự làm được rồi.

Về sau ngày nào cũng như vậy, chỉ có thể thuê điều dưỡng thôi.”
“Nam điều dưỡng hay nữ điều dưỡng?”
Trần Lộc Xuyên cố ý trêu cô, “Nữ đi, nữ cẩn thận.”
“…”
“Em xem, mời nữ em lại không vui.

Vậy hết cách rồi, em đành cố thích ứng một chút vậy.”
Lâm Duyệt mặt nóng bừng, không thèm để ý đến anh, mở cửa ra, “Anh mau cút đi.”
Trần Lộc Xuyên cười, đi ra ngoài.
Lâm Duyệt tắm rửa xong bước ra, Trần Lộc Xuyên đang đứng thẳng cạnh giường.

Cô vội vàng bỏ đồ đạc xuống, đến dìu anh nằm.
Lâm Duyệt tắt đèn lớn, nằm xuống bên cạnh.

Cô nghiêng người, nhìn Trần Lộc Xuyên đối diện đang nằm thẳng, “Lưng anh còn đau không?”
“Sớm không còn đau rồi.”
Trong phòng vô cùng yên lặng, chỉ có hai ngọn đèn nho nhỏ trên đầu tỏa ánh sáng dìu dịu.
Hồi lâu sau, Lâm Duyệt khẽ gọi, “Trần Lộc Xuyên.”
Trần Lộc Xuyên quay đầu sang, chăm chú nhìn cô, trong mắt hơi ánh lên tia sáng, in bóng hình ảnh của cô.
“Anh nói xem, sau này anh già đi, em vẫn sẽ chăm sóc anh như vậy, có được không?”.

Bình Luận (0)
Comment