Đợi đến khi Chu Đỉnh Nguyên bộc phát hết cảm xúc một cách hào sảng và nhiệt tình, hắn mới nhận ra mình đang nắm lấy tay Quý Thiên. Ngón tay của Quý Thiên thon dài, làn da mềm mịn, nhìn qua cũng biết là chưa từng làm việc nặng, đúng chuẩn một thiếu gia nhà giàu.
Rốt cuộc có gì không đúng ở đây nhỉ? Sao hắn lại nắm tay người ta? Chu Đỉnh Nguyên cắn chặt răng, ánh mắt dừng trên gương mặt của Quý Thiên, vậy nhưng trong đầu không ngừng tua lại mọi chuyện vừa xảy ra.
Rõ ràng là Quý Thiên chủ động nắm tay hắn trước, đến khi hắn nói chuyện đến đoạn cao hứng thì dường như thế trận đã đảo ngược. Không những không khó chịu trước sự tiếp xúc này, mà hắn còn chủ động siết chặt tay Quý Thiên. Rốt cuộc từ bao giờ mà hắn đã quen với sự hiện diện của y đến vậy?
"Làm sao thế?" Quý Thiên khẽ hỏi, y nhận thấy Chu Đỉnh Nguyên không nói gì mà cứ nhìn mình chằm chằm.
Lại nữa rồi, cái giọng nói dịu dàng như có thể vắt ra nước ấy. Quý Thiên dạo này sao toàn nói chuyện kiểu này nhỉ? Thật sự nghĩ mình là vợ y rồi sao?
Vợ?
Chu Đỉnh Nguyên bất giác rùng mình một cái, hắn vừa rụt tay về vừa chuyển ánh nhìn sang chỗ khác: "Không có gì, tôi xem thử làm quần áo cho ông ấy thì dùng loại vải nào."
Thời gian để Chu Đỉnh Nguyên may đồ cho bố hắn vốn còn rất dư dả. Cho đến một ngày, tài khoản video của họ nhận được một tin nhắn riêng, từ người gửi xưng là Cục Văn hóa và Du lịch.
Lúc mới nhìn, Quý Thiên còn tưởng là lừa đảo, y định tắt luôn khung trò chuyện. Nhưng khóe mắt lại thoáng thấy biểu tượng chính thức của tài khoản, ngón tay đang lơ lửng giữa không trung liền khựng lại, do dự một lát rồi nhấp vào trang chính của đối phương.
Xem xong mới biết, quả thực đó là tài khoản chính thức của Cục Văn hóa và Du lịch của huyện này. Họ đã đăng tải khá nhiều video nhưng lưu lượng truy cập thấp đến mức khó tin, không giống một tài khoản chính thức chút nào.
Quý Thiên nhanh chóng tìm kiếm thông tin về ngành du lịch ở huyện này. Không ngờ thị trấn nhỏ của họ lại sở hữu một khu thắng cảnh đạt chuẩn 5A. Trực giác thứ sáu mách bảo y rằng, đây có thể là một cơ hội hợp tác với cơ quan chính quyền, y nhanh chóng trả lời tin nhắn của đối phương.
*5A trong du lịch là Điểm thu hút, Khả năng tiếp cận, Tiện nghi, Chỗ ở và Hoạt động.Sau khi kết nối liên lạc, đối phương nói rõ mục đích. Họ muốn Chu Đỉnh Nguyên thiết kế một bộ trang phục nhân hóa cho khu thắng cảnh 5A đồng thời quay video quảng bá. Thời gian công chiếu tốt nhất là trước Tết Dương lịch để vừa vặn thu hút khách cho kỳ nghỉ ngắn ngày.
Hai chữ "chính thức" quả thật có sức hấp dẫn đặc biệt. Quý Thiên gần như đã hình dung được lợi nhuận khổng lồ mà video hợp tác này có thể mang lại, đây là cơ hội hiếm có khó tìm. Y đoán khả năng cao đây là cuộc cạnh tranh vị trí, chắc chắn không chỉ có đội của họ được chọn, có lẽ họ chỉ là một trong các phương án dự bị. Y muốn biết tình hình của các đối thủ cạnh tranh, biết người biết ta, nhưng không ngờ đối phương lại nói rằng Cục Văn hóa và Du lịch không tìm đến các blogger khác.
"Chỗ chúng tôi nhỏ, số lượng các người có sức ảnh hưởng lớn không nhiều. Có vài người rất nổi bật, nhưng nội dung video của họ không phù hợp với thông điệp chúng tôi muốn truyền tải."
Lời nói rất uyển chuyển nhưng Quý Thiên cũng hiểu ý. Trước đó, y từng xem qua một vài video của những blogger nổi tiếng trong vùng, nội dung video quả thực khá thô tục, gần như chỉ dựa vào chiêu trò để thu hút sự chú ý, chất lượng video cũng không cao.
"Nhìn gì mà cười vui thế?" Chu Đỉnh Nguyên để ý Quý Thiên từ nãy giờ, y dán mắt vào điện thoại như đang trò chuyện với ai đó, khuôn mặt cười tươi không giấu nổi vẻ hân hoan. Không phải là y đang yêu qua mạng đấy chứ? Với cái kiểu suy nghĩ rối loạn và nhiều tình huống bất ngờ của Quý Thiên, chuyện này cũng không phải là không thể xảy ra. Dù sao thì yêu qua mạng vẫn còn tốt hơn việc cứ đòi mình chịu trách nhiệm. Nhưng... lỡ đối phương là đàn ông thì sao? Chẳng phải càng tệ hơn à?
Quý Thiên gọi Chu Đỉnh Nguyên lại gần, đưa đoạn tin nhắn trò chuyện cho hắn xem. Nhìn xong, Chu Đỉnh Nguyên cười lên: "Chuyện này cũng đến lượt chúng ta à?"
"Anh không sợ đây là giả?" Quý Thiên bị sự hào hứng trong giọng điệu của Chu Đỉnh Nguyên làm cho bất lực, cảm giác như hắn chẳng hề có chút cảnh giác nào.
Chu Đỉnh Nguyên đáp như lẽ dĩ nhiên: "Nếu là giả thì cậu đã chẳng đưa tôi xem rồi."
Với tính cảnh giác của Quý Thiên, những kẻ lừa đảo từ lâu đã bị y loại bỏ từ sớm rồi. Những tin nhắn mà Chu Đỉnh Nguyên được xem gần như chắc chắn là thật.
Cảm giác được Beta của mình tin tưởng vô điều kiện khiến Quý Thiên thấy rất dễ chịu. Y hỏi: "Thời gian hơi gấp, phải hoàn thành trước Tết Dương lịch. Anh nghĩ có làm được không?"
"Làm chứ. Cùng lắm thì thức đêm, làm ra rồi xem người ta có hài lòng không đã." Nếu đặt vào trước đây, Chu Đỉnh Nguyên chắc chắn đã rút lui. Nhưng bây giờ bên cạnh hắn có Quý Thiên làm việc cùng, khó khăn nào cũng hóa thành động lực.
Vừa nghe hắn nói đồng ý, Quý Thiên liền nhắn tin lại cho đối phương. Ngay ngày hôm sau, phía đó cử người đến tận nơi để bàn bạc chi tiết. Sau khi trình bày yêu cầu, họ hy vọng Chu Đỉnh Nguyên sớm gửi bản thiết kế.
Người vừa đi, Chu Đỉnh Nguyên liền vò đầu bứt tóc, "Chuyên nghiệp thế này cơ à, còn phải có cả bản thiết kế nữa."
"Anh chưa học qua thiết kế phải không?" Đây quả thực là cơ hội tốt, nhưng nếu khiến Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy áp lực thì Quý Thiên cũng không muốn ép buộc hắn.
Chu Đỉnh Nguyên lắc đầu: "Tôi chưa học qua cái đó bao giờ. Tất cả đều là mẹ tôi cầm tay chỉ dạy."
Cũng đành, Quý Thiên vốn đang định lên tiếng đề nghị từ chối để phía đối tác còn kịp sắp xếp kế hoạch khác nhưng Chu Đỉnh Nguyên lại bất ngờ nói: "Vẽ tay thì còn tạm được, chứ trên máy tính thì chịu. Tôi giỏi nhất là đánh bài thôi, bảo vẽ trên máy thì tôi chịu chết."
Nghe hắn nói vậy, Quý Thiên ngạc nhiên: "Anh biết vẽ tay à?"
"Vẽ thì có gì đâu mà không vẽ được. Chỉ cần bút với giấy thôi, có điều hơi thô chút." Chu Đỉnh Nguyên vừa nói vừa ngồi xuống bên máy may, hắn tiện tay rút tờ giấy nháp. Nhưng khi vừa cầm bút lên, hắn lại đặt xuống, mặt mày cau có nói: "Thật ra họ nói nhiều thế, tôi vẫn không hiểu họ muốn bộ đồ trông thế nào. Bảo phải phù hợp với hình tượng của huyện mình, chứ một cái huyện cũ kỹ thế này thì có hình tượng gì đặc biệt đâu."
Tuy sinh ra và lớn lên tại đây, điều đó khiến hắn trở nên quá quen thuộc đến mức chẳng nhận ra nơi mình sống có điều gì đẹp đẽ.
Bên ngoài trời đã tối, thời tiết lành lạnh, đường phố vắng lặng từ sớm. Khoảng bảy giờ tối, hai người đã ăn tối xong và đóng cửa tiệm.
Cửa cuốn đóng kín, gió lạnh bên ngoài đập vào tạo nên tiếng kêu rầm rầm. Từ những khe nhỏ trên cửa cuốn có thể nhìn thấy ánh sáng bên trong tiệm vẫn rực rỡ.
Chu Đỉnh Nguyên chăm chú làm quà sinh nhật cho bố hắn, đôi chân đạp máy may thoăn thoắt. Bộ vest hắn làm vừa khéo tay vừa chuyên nghiệp, đều được đo dựa trên số đo của ông.
Cách đó không xa, Quý Thiên nằm trên ghế xếp, trên tay y là chiếc laptop của Chu Đỉnh Nguyên. Cũng may là laptop, nếu không việc sử dụng bằng tay trái của y sẽ bất tiện hơn. Bên cạnh y là một ly cà phê đặt trên chiếc ghế đẩu, dưới sàn là chiếc máy sưởi tỏa hơi ấm dễ chịu.
Tiếng máy may và tiếng gõ bàn phím hòa quyện, hai người ai nấy đều tập trung vào công việc của mình. Tiếng thở nhè nhẹ của họ đôi khi vang lên hòa vào không gian yên tĩnh.
Khi Quý Thiên sắp xếp xong tư liệu tìm được, y mới nhận ra lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi, cả lòng bàn tay y cũng ẩm ướt.
Máy sưởi để nhiệt độ cao quá à? Một luồng nhiệt bức bối dâng lên từ ngực Quý Thiên, y với tay chỉnh máy sưởi xuống một mức.
Tiếng
tách của núm xoay vang lên rõ ràng, đúng lúc Chu Đỉnh Nguyên vươn vai hét lớn: "Xong rồi!"
Hắn quay lại nhìn Quý Thiên, "Nhìn coi nè, thế nào?"
Từ kiểu dáng đến đường cắt may, Chu Đỉnh Nguyên đều bỏ ra rất nhiều tâm huyết. Bộ vest phản ánh thái độ nghiêm túc, hắn thực sự không muốn để ba mình xem thường thêm nữa.
Dù đã quen với vest đặt may riêng, Quý Thiên vẫn không khỏi ấn tượng với tay nghề của Chu Đỉnh Nguyên. Y gật đầu, "Ba anh chắc chắn sẽ thích."
"Mai là ủi lại nữa là xong." Chu Đỉnh Nguyên ngắm nghía thành phẩm của mình, nghĩ bụng việc bố hắn có thích hay không cũng không còn quan trọng. Điều quan trọng là hắn đã làm hết sức mình.
Quý Thiên ôm laptop bước đến gần, mở tài liệu vừa sắp xếp ra: "Không phải anh bảo không hiểu họ muốn trang phục như thế nào sao? Tôi vừa tra được lịch sử của huyện anh. Nơi đây không chỉ từng là kinh đô của những vị vua nổi tiếng, mà còn là nơi nhiều thi sĩ để lại thơ ca. Lấy những điều này làm chủ đề thiết kế, anh có cảm hứng không?"
Chu Đỉnh Nguyên nhìn đống tài liệu mà ngạc nhiên: "Cậu tìm được nhiều thế à?"
Dù cho sinh ra ở đây, nhưng nhiều thứ trong đó hắn còn chưa từng nghe qua.
"Vẫn là cậu đáng tin nhất." Chu Đỉnh Nguyên dùng mu bàn tay nhẹ vỗ vào ngực Quý Thiên, sau đó tiện tay lấy điếu thuốc và bật lửa. Tiếng bật lửa
tách lên, mùi thuốc lá nhanh chóng lan tỏa trong không khí.
Quý Thiên định khuyên hắn bớt hút thuốc lại, nhưng khi thấy đôi môi đỏ hồng của Chu Đỉnh Nguyên ngậm lấy đầu điếu thuốc, cổ họng y như nghẹn lại.
Chu Đỉnh Nguyên rít một hơi sâu, làn khói chậm rãi phả ra, gương mặt hắn trầm ngâm, ánh mắt khó mà có khi chăm chú vào tài liệu, thỉnh thoảng hầu kết sẽ nhấp nhô mỗi khi hắn nghi hoặc hoặc thở dài.
Quý Thiên cảm thấy mình như bị ma nhập, thậm chí có chút thôi thúc muốn chạm vào yết hầu của Chu Đỉnh Nguyên, thậm chí... y muốn cắn vào đó.
Cửa tiệm đóng chặt, không khí ngột ngạt không thoát ra được. Mùi khói thuốc dần hòa quyện với mùi thuốc Đông y đặc trưng.
Chu Đỉnh Nguyên giật mình tỉnh lại khỏi dòng suy nghĩ, hắn nhận ra Quý Thiên đang cúi người gần mình, hơi thở nóng ẩm của y phả thẳng vào mặt hắn.
"Cậu... không sao chứ?"
Có lẽ do bản thân nhạy cảm, Chu Đỉnh Nguyên thấy mùi thuốc Đông y từ Quý Thiên trở nên đậm đặc đến lạ, giống như trong nhà vừa nấu cả chục nồi thuốc vậy.
Quý Thiên quay mặt đi, cố gắng điều hòa nhịp thở. Giọng y cũng bất giác khàn khàn, "Không sao."
"Cậu chắc là mình không sao chứ?" Thấy mặt Quý Thiên đỏ bừng, Chu Đỉnh Nguyên sợ y lại bị sốt. Hắn định giơ tay lên trán Quý Thiên kiểm tra.
Quý Thiên lập tức lùi lại hai bước, né tránh sự chạm vào của hắn.
Kỳ mẫn cảm? Bây giờ không phải thời điểm thích hợp, đặc biệt sắp tới còn là thời điểm quan trọng với Chu Đỉnh Nguyên., y không muốn trở thành gánh nặng làm ảnh hưởng đến kế hoạch của đối phương.
Nếu có thuốc ức chế, y còn có thể tạm kiểm soát tình hình đến sau Tết Dương lịch. Nhưng ở nơi này muốn tìm thuốc ức chế cũng khó như lên trời.
Quý Thiên cắn chặt môi, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Chu Đỉnh Nguyên, sợ rằng bản thân sẽ để lộ ra điều gì đó.
"Anh cứ từ từ xem. Tôi lên tầng trên rửa mặt một chút." Nói xong y chạy như trốn lên tầng.