Chu Đỉnh Nguyên còn muốn hỏi thêm đôi câu nhưng Quý Thiên chạy nhanh như thỏ vậy. Hắn chỉ kịp chạm vào gấu áo của Quý Thiên, quay đầu lại thì thấy màn hình máy tính trước mặt còn đầy tài liệu mà Quý Thiên đã chuẩn bị sẵn.
Trong khoảnh khắc ấy, một ý tưởng lóe lên trong đầu Chu Đỉnh Nguyên. Loại linh cảm này đến rồi đi rất nhanh, hắn vội cầm giấy bút để ghi lại. Khi đã phác họa toàn bộ hình ảnh trong đầu ra giấy, hắn hít sâu một hơi, trong không khí vẫn phảng phất mùi thuốc Đông y trên người Quý Thiên, mùi rất nhẹ nhưng quyến rũ quyến luyến, khó mà tan biến.
Chu Đỉnh Nguyên liếc nhìn thời gian ở góc phải màn hình máy tính, hắn chợt nhớ ra Quý Thiên vẫn còn đang treo tay, y tự tắm rửa chắc không dễ dàng gì. Hắn vội vàng tắt nguồn điện tầng một rồi bước nhanh lên lầu.
Tầng hai tối om, cửa phòng ngủ của hắn mở toang, ánh trăng mờ nhạt chiếu qua cửa sổ rọi xuống sàn nhà. Nhưng không thấy bóng dáng Quý Thiên đâu.
Chu Đỉnh Nguyên hơi ngạc nhiên, không nghĩ nhiều mà tiếp tục bước lên tầng ba. Vừa đến đầu cầu thang, hắn đã nghe tiếng nước chảy ào ào, đã lâu vậy rồi mà Quý Thiên vẫn đang tắm?
Lên đến tầng ba, cửa phòng ngủ của Quý Thiên khép hờ, ánh sáng từ bên trong rạch một đường nhỏ trong bóng tối. Chu Đỉnh Nguyên dừng lại một chút rồi đẩy cửa bước vào.
Cửa phòng tắm đóng kín, khe cửa không hắt ra chút ánh sáng nào. Quý Thiên không bật đèn.
Tiếng nước vẫn chảy đều, nhưng âm thanh nước nhỏ giọt xuống sàn khiến Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy lạnh lẽo. Hắn tiến tới gõ cửa phòng tắm, gọi: "Quý Thiên?"
Người bên trong dường như bị hắn làm cho giật mình, y không đáp lại mà chỉ có tiếng vật gì đó rơi xuống sàn.
Càng như vậy, Chu Đỉnh Nguyên càng thêm lo lắng: "Cậu không sao chứ? Sao không trả lời tôi?"
Một lúc sau, giọng run rẩy của Quý Thiên mới vọng ra: "Không... không sao."
Nghe chẳng giống như không có chuyện gì. Chu Đỉnh Nguyên lập tức hỏi: "Sao cậu lại lên tầng ba vậy? Cậu có mang theo xô không đó? Làm sao cậu cởi đồ mà tắm được? Đừng để nước dính vào chỗ bó bột!"
Một loạt câu hỏi khiến Quý Thiên không kịp suy nghĩ, y chỉ muốn mau chóng đuổi người bên ngoài xuống dưới: "Tôi không sao... Anh cứ làm việc của anh đi..."
Việc cần làm hắn cũng đã làm xong rồi, còn gì mà bận? Nếu bận, thì cũng phải là Quý Thiên bận gửi bản vẽ cho người ta kiểm tra.
Chu Đỉnh Nguyên không tin lời Quý Thiên, hắn quyết không chịu đi: "Một tay mà cậu mang xô lên tầng ba được à?"
"Tôi thật sự không sao mà..."
Thấy Quý Thiên cứ quanh co mãi, Chu Đỉnh Nguyên càng sốt ruột, tay hắn nắm tay nắm cửa nhẹ nhàng vặn một cái. Cửa không khóa.
Khoảnh khắc lao vào phòng tắm, một luồng khí lạnh buốt xộc thẳng vào người Chu Đỉnh Nguyên. Lúc này, Quý Thiên đang đứng dưới vòi sen, má y đỏ bừng, ánh mắt động tình ướt át. Áo sơ mi trên người y vẫn còn, nhưng đã ướt sũng dính chặt vào cơ thể, quần thì tụt xuống đến mắt cá chân.
Cảnh tượng vừa lộn xộn vừa gợi cảm này khiến Chu Đỉnh Nguyên bị sốc. Mẹ nó, bộ não thằng nhóc này rốt cuộc nghĩ gì vậy? Đúng là phải bắt đi nghiên cứu mới được.
Khỉ thật... Sao mà sốt ruột đến mức này? Ngay cả đồ cũng không cởi. Ánh mắt Chu Đỉnh Nguyên không biết nên nhìn vào đâu, hắn chỉ đành nhìn y mà mặt cũng đỏ bừng lên.
"Ra ngoài..." Quý Thiên khó khăn mở miệng.
Chu Đỉnh Nguyên định dùng vài câu chửi thề để che giấu sự bối rối của mình, nếu sớm biết Quý Thiên đang "cao hứng" thế này thì hắn đã không làm phiền rồi.
Nhưng những giọt nước văng lên mu bàn tay hắn lạnh buốt, hắn khẽ rùng mình.
Nước lạnh?
Chu Đỉnh Nguyên nhìn Quý Thiên dưới vòi sen. Lúc này hắn mới nhận ra trong phòng tắm không có chút hơi nước ấm nào, chỉ thấy lạnh lẽo. Trời đông giá rét thế này mà muốn cởi đồ tắm nước ấm đã cần rất nhiều can đảm rồi, đừng nói chi tới dùng nước lạnh.
"Não cậu bị ngấm nước rồi hả? Sao lại tắm nước lạnh chứ?" Chu Đỉnh Nguyên mặc kệ sự ngượng ngùng, hắn lập tức kéo Quý Thiên ra khỏi vòi sen rồi vơ lấy khăn tắm quấn chặt quanh người y.
Dưới ánh đèn phòng, Chu Đỉnh Nguyên cuối cùng cũng nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt Quý Thiên. Mắt y đỏ rực, không giống bị lạnh đến mức đó mà trông như đang cố gắng kìm nén điều gì. Ánh mắt nhìn hắn cũng đầy tính xâm lược, như thể đang nhìn chằm chằm con mồi mà y đã thèm khát từ lâu.
Chu Đỉnh Nguyên giật mình, hắn nhất thời nghẹn lời: "Cậu..."
Quý Thiên bất ngờ nắm chặt lấy tay hắn, lên giọng chất vấn: "Không phải tôi đã bảo anh ra ngoài sao? Anh cứ nhất định phải vào."
Nghe câu này, Chu Đỉnh Nguyên bỗng nhiên nổi giận: "Nếu tôi không vào thì làm sao biết được cậu là đồ ngốc giữa mùa đông lại đi tắm nước lạnh chứ!"
Hắn biết đầu óc Quý Thiên có vấn đề mà, người bình thường làm gì có ai làm ra chuyện điên rồ thế này.
"Tôi bảo cậu có bệnh mà cậu còn không chịu nhận! Cậu mà có hứng làm thì cứ nói sớm đi chứ!" Chu Đỉnh Nguyên liếc qua bờ vai Quý Thiên, hắn thấy lớp bột bó đã bị nước ngấm ướt hoàn toàn thì càng bực mình hơn: "Tôi đã nói rồi, thứ này mà dính nước thì sẽ biến dạng cho coi, cậu muốn tự sướng thì cứ tự sướng, sao phải làm ra mớ hỗn độn chết tiệt thế này hả?"
Tắm nước lạnh xong, Quý Thiên đã tỉnh táo hơn đôi chút. Đối mặt với lời trách mắng của Chu Đỉnh Nguyên, y không tỏ ra tức giận mà chỉ cảm thấy hối lỗi: "Gần đây nhiều việc quá... Tôi không muốn kỳ mẫn cảm của mình ảnh hưởng đến anh."
Chu Đỉnh Nguyên đi vào phòng tắm chỉnh lại vòi sen sang nước nóng. Nghe không hiểu ý tứ trong lời Quý Thiên mà hắn cũng chẳng buồn hỏi thêm, xoay người quay ra giúp y cởi đồ.
Quần của Quý Thiên tụt lơ lửng nơi cổ chân, trông chẳng khác nào một gã đàn ông đang chơi trò lén lút dã chiến trong công viên. Hình ảnh này hoàn toàn mâu thuẫn với vẻ mặt nghiêm túc và gương mặt điển trai của y.
Chu Đỉnh Nguyên bực bội đến mức bất chấp hết, chẳng thèm xuống tầng lấy xô:
"Thôi, cứ tắm như này đi. Mai đến bệnh viện kiểm tra, nếu bột bó biến dạng thì phải làm lại."
Quý Thiên định nói không cần phải tắm lại, nhưng Chu Đỉnh Nguyên chẳng để y kịp từ chối: "Vào đi, tắm nước nóng xong rồi ra."
Nhìn thấy Quý Thiên đi vào phòng tắm, Chu Đỉnh Nguyên lại vội vàng chạy xuống lầu, đun một ấm nước sôi và tìm thuốc cảm, rồi quay lại tầng ba. Lúc đó Quý Thiên vừa tắm xong.
Khi cửa phòng tắm mở ra, Quý Thiên đã mặc xong quần áo, nhưng trên bụng và chân y vẫn còn vết nước chưa khô hẳn.
Chu Đỉnh Nguyên lấy khăn tắm từ tay y rồi nhẹ nhàng lau khô người, đặc biệt chú ý đến bột thạch cao trên vai. Nước lạnh hay nước nóng đã qua nhiều lần nhưng không biến dạng, Chu Đỉnh Nguyên thở dài. Quý Thiên có lẽ thực sự là nghiệp báo từ kiếp trước của hắn mà, kiếp này đến để đòi nợ.
"Lại phiền cho anh rồi." Dù Chu Đỉnh Nguyên không nói thẳng ra, Quý Thiên vẫn nghe được sự bất lực trong giọng nói của hắn. Mặc dù y không muốn ảnh hưởng đến Chu Đỉnh Nguyên, nhưng sự việc đã không như ý, khiến hắn phải phân thân vừa lo việc vừa lo y.
Nói gì cũng vô ích, Chu Đỉnh Nguyên liếc Quý Thiên một cái, "Cậu biết là được."
"Xin lỗi."
Thật ra không phải là ngại Quý Thiên gây rắc rối, khi Quý Thiên giúp hắn tìm tài liệu, hắn cũng không thấy phiền phức. Chu Đỉnh Nguyên chỉ không hiểu việc y tự ý tắm nước lạnh, có phải đang muốn mình làm khác biệt không? Đã bao tuổi rồi mà vẫn còn phản nghịch thế?
"Uống thuốc đi." Chu Đỉnh Nguyên chỉ vào cốc nước vẫn đang bốc hơi trên bàn, rồi lấy máy sấy tóc ra, ra hiệu cho Quý Thiên ngồi xuống.
Tóc Quý Thiên rất mềm, sau khi sấy khô, tóc nhẹ nhàng quấn quanh các đầu ngón tay của Chu Đỉnh Nguyên. Hắn cúi mắt nhìn Quý Thiên đang lờ đờ uống thuốc, y nuốt viên thuốc xong rồi ừng ực uống nước trong cốc mấy lần cho đến khi cạn.
"Tôi đã vẽ xong bản phác thảo rồi, ngày mai cậu gửi cho bên kia xem, xem có đúng cái họ muốn không." Nói xong, Chu Đỉnh Nguyên tắt máy sấy tóc.
Quý Thiên khẽ "ừ" một tiếng, đặt cốc nước xuống, nhưng không có ý định đứng dậy đi xuống lầu với hắn.
Chu Đỉnh Nguyên muốn hỏi nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu. Quý Thiên không định cùng hắn lên lầu ngủ sao? Nếu hỏi thì lại giống như mình đặc biệt mong muốn ngủ cùng y, mà không hỏi thì lại không đoán được Quý Thiên đang nghĩ gì.
Lại chính Quý Thiên lên tiếng trước, "Mấy ngày nữa tôi sẽ ngủ ở tầng ba."
Quả thật không định ngủ cùng mình, nghe Quý Thiên xác nhận rồi, Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy bực bội không hiểu nổi. Quý Thiên muốn ngủ thì ngủ, không muốn thì đi ngay, hắn là gì chứ? Chỉ là cái giường miễn phí thôi chắc?
Dù sao thì y cũng tạm thời giữ được bình tĩnh, nhưng thời kỳ nhạy cảm sắp tới, việc tiếp xúc quá nhiều với người yêu sẽ là một ám chỉ với y, thế chỉ làm cho thời kỳ nhạy cảm đến sớm hơn. Y cố giữ một khoảng cách với Chu Đỉnh Nguyên, ít nhất là cho đến khi mọi việc hoàn tất.
"Đệt! Cậu thích ngủ ở đâu thì ngủ!" Chu Đỉnh Nguyên bực bội rồi đó, nhét máy sấy tóc vào ngăn kéo rồi hầm hầm định bước ra ngoài. Nhưng vừa đến cửa, sau lưng vang lên tiếng bước chân. Chưa kịp phản ứng, gì, hắn đã bị một lực mạnh kéo ngược lại, Quý Thiên bất ngờ ôm hắn chặt vào lòng.
Bàn tay của Quý Thiên áp lên lưng hắn, còn cằm hắn lại gác lên vai Quý Thiên. Hương thuốc Đông y quen thuộc từ người y lại thoang thoảng trong không khí, làm Chu Đỉnh Nguyên bất giác quên cả phản kháng, hắn chỉ đờ đẫn hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
Quý Thiên chỉ có một tay lành lặn để dùng sức, nhưng cánh tay ấy dần siết chặt, ôm hắn sát hơn nữa. Mũi Quý Thiên chạm gần đến cổ hắn, mùia thuốc đặc trưng trên người Chu Đỉnh Nguyên càng trở nên rõ ràng. Quý Thiên hít sâu, hơi thở nóng hổi phả qua yết hầu của hắn.
Chỉ còn một chút nữa thôi, là y có thể cắn vào yết hầu của hắn. Nhưng y ra sức kìm nén, từ từ cất tiếng, giọng khàn đến mức gần như vỡ vụn, âm thanh tựa như vọng ra từ một vực sâu thăm thẳm.
"Cho tôi ôm một chút."
Sợ hắn từ chối, giọng Quý Thiên mang theo chút nũng nịu, thậm chí là cầu xin nói: "Chỉ một lát thôi."
Chu Đỉnh Nguyên cứng người. Hiệu quả của việc tắm nước nóng thần kỳ đến vậy à? Hắn cảm nhận được hơi ấm từ người Quý Thiên lan tỏa sang mình, lẫn cả mồ hôi lấm tấm trên trán. Câu "cho tôi ôm một chút" như có ma lực, khiến hắn không chỉ k hông đẩy y ra mà còn ngơ ngẩn vòng tay ôm lấy lưng Quý Thiên.
Nhưng cái gọi là "một chút" của Quý Thiên hoàn toàn không đơn thuần. Đôi môi y nhẹ lướt qua cổ hắn, cuối cùng dừng lại ở yết hầu.
Đầu óc Chu Đỉnh Nguyên trống rỗng. Hắn cố gắng nuốt nước bọt nhưng không thể, cho đến khi một nụ hôn dịu dàng và thành kính rơi xuống yết hầu, Quý Thiên mới buông hắn ra.
"Xong rồi."
Lời nói của Quý Thiên khiến Chu Đỉnh Nguyên như một cái máy, bước ra khỏi phòng rồi đi vào hành lang. Lúc này, ba hồn bảy phách của hắn mới trở về, hắn bất giác run như bị điện giật, co rụt người lại. Hắn muốn hét lên, nhưng cổ họng như bị chặn cứng, chỉ có thể cật lực xoa cổ, đặc biệt là vị trí yết hầu.
Trong đầu hắn có một giọng nói không ngừng vang lên.
Y lại hôn hắn rồi!
Tại sao hắn không đẩy Quý Thiên ra? Dù y có bệnh đi chăng nữa thì cũng không thể chiều chuộng đến mức này được chứ!