"Ai lại rảnh mà lên mạng tra chuyện đồng tính chứ."
Chu Đỉnh Nguyên kéo ghế ngồi sát bên Chu Tích, hơi men khiến hắn càng trở nên hoạt bát. Hắn dùng khuỷu tay thúc nhẹ vào người Chu Tích như thể đang muốn phát huy tinh thần học hỏi, hắn nói một cách nghiêm túc: "Cậu nói tôi nghe đi, thật ra tôi cũng không hiểu mấy."
Hơi rượu nồng nặc phả vào mặt, Chu Tích vốn không say nhưng cũng bắt đầu cảm thấy choáng váng. Hai anh em chưa bao giờ thân thiết đến mức này, cậu có chút bối rối không biết phản ứng ra sao.
Chu Đỉnh Nguyên vung tay kéo một phát vào gáy Chu Tích, tỏ vẻ đại ca hổ báo cáo chồn: "Hỏi cậu đấy!"
Chu Tích hơi ngẩn người, theo bản năng đưa tay sờ lên chỗ vừa bị đụng. Dưới tác động của cồn, cậu buông bỏ hết sự kiềm chế và nghiêm nghị thường ngày như những anh em ruột thịt thật sự, ghé sát lại rì rầm nói mấy chuyện không đầu không đuôi.
Lúc này, Quý Thiên vừa dọn xong giường đi xuống liền thấy hai anh em ngồi sát bên nhau thì thầm to nhỏ. Biểu cảm của Chu Đỉnh Nguyên thay đổi liên tục, lúc thì ngạc nhiên, lúc lại cười đầy ẩn ý.
"Giường đã dọn xong." Nếu không phải đã quá khuya, Quý Thiên thật sự chẳng muốn phá đám hai người.
Nghe tiếng, cả hai đồng loạt ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Quý Thiên đã lập tức im bặt.
Phản ứng này chẳng cần nghĩ cũng biết họ đang nói chuyện về mình. Chu Đỉnh Nguyên thì chẳng giấu được suy nghĩ, còn Chu Tích uống tí rượu vào cũng y hệt.
Quý Thiên không muốn so đo với hai kẻ ngà ngà say, y dọn dẹp qua loa hiện trường, kéo cửa cuốn xuống rồi giục cả hai lên lầu nghỉ ngơi.
Chu Tích uống không nhiều, cậu tavẫn có thể tự leo cầu thang một cách vững vàng, nhưng Chu Đỉnh Nguyên thì không ổn lắm. Vừa leo vài bước đã nằm ườn ra ghế dài làm mình lảm mẩy làm nũng, buộc Quý Thiên phải vác hắn lên tầng hai.
Quý Thiên ôm Chu Đỉnh Nguyên vào phòng tầng hai, sau đó quay lại dẫn Chu Tích lên tầng ba. Đồ dùng cá nhân và quần áo để thay y đã chuẩn bị xong, chỉ dẫn qua cách dùng vòi sen rồi vội vàng chạy xuống tầng hai xử lý đống lộn xộn còn lại.
Cánh cửa phòng vừa đẩy ra, Chu Đỉnh Nguyên đang nằm dang tay dang chân trên giường, một chiếc giày còn chưa kịp tháo. Quý Thiên vội vàng xuống đây chính là để tranh thủ lúc Chu Đỉnh Nguyên chưa ngủ say hoàn toàn, lôi hắn vào phòng tắm tắm rửa một chút.
"Tắm rửa rồi hẳn ngủ." Quý Thiên vỗ nhẹ lên má Chu Đỉnh Nguyên, y cũng chẳng thèm hỏi han thêm gì, lập tức bế ngang hắn lên.
Chu Đỉnh Nguyên vốn chưa ngủ sâu, cơ thể thì mệt mỏi nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, chỉ là lười không muốn nhúc nhích thôi. Đến khi Quý Thiên đặt hắn xuống phòng tắm, nước ấm vừa xối lên là hắn lập tức tỉnh táo.
Vừa nghe Chu Tích nói đủ thứ chuyện, máu nóng trong người Chu Đỉnh Nguyên dâng lên, hắn mở to mắt vịn vai Quý Thiên ép y dựa vào tường.
"Dậy rồi à? Dậy rồi thì đứng vững mà tắm cho đàng hoàng."
Chu Đỉnh Nguyên ghé sát cổ Quý Thiên, hít một hơi rồi cười mờ ám: "Làm không?"
"Làm gì?" Quý Thiên bị hỏi đến ngẩn người.
Chu Đỉnh Nguyên uống rượu vào, mặt dày đến mức không biết xấu hổ: "Còn làm gì nữa? Đương nhiên là làm anh rồi."
Quý Thiên bị câu nói thẳng thắn ấy làm nghẹn họng, chuyện này không phải nên để tự nhiên sao?
"Anh không thể nói chuyện văn nhã một chút à?"
Chu Đỉnh Nguyên đã đưa tay định kéo quần Quý Thiên: "Sao mà văn nhã cho được? Hay em muốn anh mời em tham gia một sự kết hợp thánh thiện hả?"
Quý Thiên không nhịn được cười, "phì" một tiếng, rồi chủ động cởi nút áo: "Em trai còn ở nhà đấy."
"Cậu ấy ở nhà chứ có ở trong phòng chúng ta đâu, làm sao biết được chúng ta đang làm gì."
Quý Thiên chỉ nói cho có lệ, chứ Chu Đỉnh Nguyên đã nói đến mức này rồi thì y làm gì có lý do từ chối. Y xoay người khóa cửa phòng tắm lại, vòng tay qua cổ Chu Đỉnh Nguyên hôn tới tấp.
Lúc Chu Đỉnh Nguyên đu bám trên người Quý Thiên, hắn vẫn còn nói linh tinh: "Chúng ta chắc phải mua ít bao cao su với gel bôi trơn nhỉ..."
Quý Thiên thở hổn hển, y có chút bực bội. Chu Đỉnh Nguyên có vẻ thoải mái quá mức, vào lúc này mà còn nghĩ tới chuyện khác nữa.
"Đổi chỗ khác nhé?"
Chu Đỉnh Nguyên đúng thật là đã học được cách tận hưởng, thản nhiên nhảy khỏi người Quý Thiên, trần như nhộng đi thẳng ra ngoài.
Quý Thiên cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc. Y chợt nhớ lần đầu gặp Chu Đỉnh Nguyên, hắn cũng xuất hiện trước mặt mình trong bộ dạng không mảnh vải che thân thế này.
Đêm nay tiếng côn trùng rả rích, có lẽ đã sang xuân rồi, mọi sinh vật đều bắt đầu bồn chồn rục rịch, ngay cả con người cũng thế.
Hai người quấn quýt đến tận nửa đêm mới ngủ, sáng hôm sau khi tỉnh dậy, trời chỉ vừa hửng sáng. Chu Đỉnh Nguyên khó khăn nâng cánh tay lên, cả người đau nhức như bị đánh, đặc biệt là eo, hắn phải vịn giường mới ngồi dậy được.
Nhìn sang bên cạnh, Quý Thiên vẫn đang say ngủ, Chu Đỉnh Nguyên không khỏi khó chịu. Nhưng tính hắn cũng kỳ lạ, uống rượu nhiều đến đâu cũng không quên, sáng dậy vẫn nhớ như in mọi chuyện đêm qua. Chính hắn khơi mào, giờ lại tự thấy mình thật kém cỏi, chẳng có tí khí phách đờn ông nào.
Ngẩn người một lúc, Chu Đỉnh Nguyên nghe thấy tiếng động bên ngoài. Hắn sực nhớ Chu Tích vẫn còn ở nhà, mà cậu ta còn phải đi làm hôm nay. Chu Đỉnh Nguyên vội vã mặc đồ vào, không kịp rửa mặt hắn đã mở cửa chạy ra ngoài, suýt va phải Chu Tích đang định gõ cửa.
Chu Tích theo bản năng lùi một bước, chỉnh lại áo: "Tôi còn lo hai người không dậy được nữa."
"Dậy rồi dậy rồi." Chu Đỉnh Nguyên tiện tay kéo cửa phòng lại, hắn xoa rối mái tóc của Chu Tích: "Còn sớm, ăn sáng xong rồi hãy đi làm."
Chu Tích định nói ở công ty có nhà ăn, sáng lên đó ăn cũng được, nhưng Chu Đỉnh Nguyên lại bổ sung: "Tôi cũng muốn ăn sáng với cậu."
Chu Tích liếc nhìn cánh cửa phòng đóng chặt: "Còn anh ấy?"
"Quý Thiên à, cậu ấy còn ngủ."
Trong không khí luôn thoang thoảng mùi thuốc Đông y đặc trưng trên người Quý Thiên giờ cũng bám lên Chu Đỉnh Nguyên. Chu Tích liếc sang, thấy trên cổ hắn có mấy dấu đỏ khả nghi, mặt cũng bất giác nóng lên, cậu đáp: "Ờ."
Hỏi thêm thì thật bất lịch sự.
Quý Thiên chưa dậy, hai người họ đành gọi hai lồng bánh bao để ăn tạm.
"Bánh bao nhà này được lắm, hồi Quý Thiên chưa đến tôi ăn suốt mà không thấy chán."
Lời khen này đúng là rất cao. Chu Tích nghĩ bụng, đúng là Chu Đỉnh Nguyên được hưởng lợi rồi, suốt ngày được Quý Thiên chăm sóc tận tình.
"À này, cậu có biết thêm tên vào sổ nhà thì cần thủ tục gì không?"
Chu Tích bị bánh bao nóng làm giật mình, cậu sững sờ nhìn Chu Đỉnh Nguyên. Bị nhìn chằm chằm thế này, Chu Đỉnh Nguyên hơi ngượng.
"Quý Thiên ở đây không có bạn bè hay người thân. Tuy căn nhà này chẳng đáng giá mấy, nhưng tôi vẫn muốn cậu ấy yên tâm hơn." Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy hơi phiền hà khi nhờ vả Chu Tích, hắn ngập ngừng nói: "Tôi chỉ hỏi thử thôi, lát nữa tôi sẽ ra trung tâm giao dịch bất động sản hỏi lại."
Chu Tích cúi mắt. Quý Thiên đầu óc không được lanh lợi, Chu Đỉnh Nguyên nhìn qua cũng không khôn ngoan gì. Chuyện nhà đất là chuyện lớn, cậu rất lo hai người này sẽ bị lừa, "Để tôi tìm người hỏi giúp cho."
Sau khi ăn sáng xong, tiệm bắt đầu có khách ghé thăm, còn Chu Tích cũng đến giờ đi làm. Cậu xua tay từ chối việc Chu Đỉnh Nguyên muốn tiễn mình, "Anh cứ bận việc của anh đi, tôi đi đây."
Lúc Quý Thiên bị đánh thức bởi tiếng ồn từ chợ sớm dưới lầu, y nhìn qua cửa sổ thấy bầu trời đã ngả màu xanh nhạt, còn Chu Đỉnh Nguyên thì đã biến mất từ lúc nào. Y vội vã dậy rửa mặt, rồi xuống lầu đúng lúc Chu Đỉnh Nguyên tiễn khách ra cửa.
"Tỉnh rồi à? Mới vừa ăn bánh bao sáng đây, em cũng ăn chút đi."
Quý Thiên nhìn bát đũa trên bàn, y nhận ra Chu Tích đã rời đi rồi, "Sao không gọi em dậy? Em còn chưa kịp chào hỏi cậu ấy một câu."
Chu Đỉnh Nguyên giơ tay ra hiệu "số một" với ông chủ tiệm bánh bao đối diện, ông chủ hiểu ý nhanh chóng mang tới thêm một xửng bánh mới, tiện tay dọn luôn chén đũa trên bàn.
"Không phải sau này em còn gặp lại sao? Lần này không chào hỏi thì để lần sau thôi." Chu Đỉnh Nguyên ân cần xoa đầu Quý Thiên, "Ăn đi, anh lên lầu rửa mặt thay đồ."
Trong lúc ăn sáng, Quý Thiên định xem qua doanh thu, nhưng tay trượt nhấn vào trình duyệt. Đã lâu không dùng tới nhưng giao diện vẫn đang dừng lại ở một trang tiểu thuyết mà y từng đọc.
Đó là một truyện gắn mác "ABO," vẫn đang cập nhật nhưng chưa hoàn thành. Quý Thiên do dự một lát, cuối cùng không kìm được tò mò bấm vào đọc tiếp.
Càng đọc, y càng nhận ra bối cảnh của truyện khác xa với thế giới mình từng sống. Quý Thiên không biết tác giả đã lấy thông tin từ đâu, nhưng y cảm thấy cách viết chưa chính xác lắm.
"Lại cắm mặt vào đọc truyện à?" Chu Đỉnh Nguyên vừa rửa mặt xong đi xuống. Hắn thay bộ đồ sạch sẽ, trên người thoang thoảng mùi xà phòng nhẹ nhàng.
Quý Thiên nghĩ đôi lúc Chu Đỉnh Nguyên hiểu lầm mình cũng là có lý. Lần nào đọc tiểu thuyết y cũng bị bắt quả tang nên lười giải thích, y chỉ đáp lại: "Họ viết chưa đúng lắm."
Chu Đỉnh Nguyên liếc qua tên truyện, lập tức nhớ ra đây chính là truyện hắn từng thức đêm đọc, nhưng sau đó bận quá nên quên mất. Hắn buột miệng: "Vậy thì em viết đi, anh thấy trí tưởng tượng của em phong phú lắm."
"Em viết?" Quý Thiên có vẻ đang cân nhắc nghiêm túc lời đề nghị của hắn.
"Đúng rồi đó, em lúc nào cũng tưởng tượng phong phú mà không có chỗ để giải tỏa nên toàn đổ hết lên đầu anh."
Mặc dù phải lo quay video, biên tập, đăng bài, vận hành tài khoản, viết kịch bản, chăm sóc khách hàng nhưng Quý Thiên vẫn cảm thấy mình chưa bận lắm, việc viết truyện để giết thời gian cũng không phải là ý tồi.
Chu Đỉnh Nguyên còn thêm vào một câu: "Nếu truyện của em nhiều người xem, còn có thể kiếm được tiền đấy."
Nghe đến "kiếm tiền" tai Quý Thiên khẽ động, nhưng mặt y vẫn chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu.
Đây vốn chỉ là lời nói đùa của Chu Đỉnh Nguyên, nói xong hắn cũng quên ngay. Nhưng sau đó hắn phát hiện ra Quý Thiên ngày càng chăm đọc truyện hơn, thậm chí trước khi ngủ cũng phải xem một chút, lại còn gõ chữ lách cách trên máy tính không ngừng.
Chu Đỉnh Nguyên nhịn không được, hỏi: "Gần đây em có phải nghiện tiểu thuyết quá rồi phải không? Làm gì cũng thành thói rồi."
"Đang nghiên cứu cách viết của họ, tiện so sánh các trang tiểu thuyết."
Chu Đỉnh Nguyên bật dậy khỏi giường, hắn kinh ngạc: "Em nghiêm túc à? Sao em nói là làm ngay thế chứ?"
"Chuyện gì cũng phải bắt tay vào làm mới có kết quả, chỉ nghĩ thì vô ích."
Nghe cũng hợp lý, nhưng Chu Đỉnh Nguyên vốn chỉ nói đùa. Hắn từng đọc qua vài bộ truyện dài hàng triệu chữ, nhiều tác giả nhưng chẳng có mấy độc giả. Quý Thiên tính tình lại nhạy cảm, dễ kích động, nếu không được đón nhận thì hắn sợ rằng y lại tức đến bệnh mất.
"Công việc ở tiệm vẫn chưa đủ bận rộn sao?"
Quý Thiên đáp lời một cách tự tin: "Không sao, không ảnh hưởng gì đâu."
"Không phải anh lo em bận..." Chu Đỉnh Nguyên ngừng lại, không muốn dội gáo nước lạnh lên sự nhiệt tình của Quý Thiên, "Em cứ viết thử đi, không vui thì bỏ."
***
=)))))) Người ta lo người yêu giãy đành đạch, còn ảnh thì lo anh Thiên bệnh.