Vốn tưởng rằng Quý Thiên cũng giống như phần lớn các tác giả tiểu thuyết mạng khác, tác phẩm của y mãi chẳng thể gây được chút sóng gió nào. Nhưng dù trong mơ, Chu Đỉnh Nguyên cũng không ngờ rằng Quý Thiên lại có thể tự mình đăng ký tài khoản tác giả, xuất bản rồi còn nhanh chóng ký hợp đồng.
Chu Đỉnh Nguyên luôn tự nhủ rằng phải coi Quý Thiên như một người trưởng thành, dù y có chút vấn đề về đầu óc thì mình cũng không cần phải chăm sóc y như một đứa trẻ. Thế nhưng, cho dù tự dặn lòng như vậy, sự tò mò trong hắn vẫn chẳng thể dứt bỏ.
"Gần đây em viết tiểu thuyết thế nào rồi?"
Quý Thiên vừa khép laptop lại, y ngẩng đầu nhìn Chu Đỉnh Nguyên: "Cũng tạm ổn, sao thế? Anh muốn xem không?"
Chu Đỉnh Nguyên lắc đầu nguầy nguậy như thể cái trống lắc. Dù gì thì mấy tiểu thuyết Quý Thiên đọc đều là truyện đồng tính, có lẽ những gì y viết cũng vậy. Hắn đã cũng đã cùng y làm chuyện đồng tính rồi thì không cần thiết phải đọc thêm về chuyện của mấy nhân vật hư cấu nữa.
"Không cần không cần, anh chỉ hỏi bâng quơ thôi."
Quý Thiên cũng không ép, y liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ treo tường: "Muộn rồi, lên lầu nghỉ ngơi đi."
Nghĩ bụng tắm xong có thể chỉnh sửa lại bản thảo một chút, Quý Thiên tiện tay mang laptop lên phòng trên tầng hai.
"Anh lên lầu tưới hoa, em tắm trước đi."
Chu Đỉnh Nguyên gọi một tiếng rồi ba bước gộp thành hai nhanh chóng chạy lên tầng thượng. Bây giờ trời đã nóng hơn, tần suất tưới hoa cũng tăng so với mùa đông. Dưới sự chăm sóc của hắn và Quý Thiên, mấy chậu hoa cỏ trên tầng thượng đều tươi tốt ngập tràn sức sống.
Sau khi tưới hoa xong, hắn xuống lầu thì cửa phòng tắm vẫn đóng kín, tiếng nước chảy rào rào vọng ra từ bên trong. Ánh mắt Chu Đỉnh Nguyên dừng lại trên chiếc laptop đặt trên bàn.
Miệng hắn thì nói không hứng thú, nhưng sự tò mò trong lòng thì nổ tung rồi.
Rốt cuộc có nên xem hay không? Thực ra hắn không tò mò nội dung lắm, hắn chỉ sợ Quý Thiên bị người ta lừa. Bây giờ trên mạng đầy rẫy kẻ lừa đảo, nếu y thật sự bị lừa chẳng phải mình lại phải an ủi y sao?
Nghĩ vậy, hắn nhanh chóng tự thuyết phục mình. Chu Đỉnh Nguyên không mảy may bận tâm đến chuyện đồng tính hay không nữa mà đường hoàng mở laptop ra. Bản thảo của Quý Thiên được đặt ngay trong một thư mục trên màn hình rất dễ tìm.
Ngay đoạn đầu tiên, đập vào mắt hắn là tên của chính mình. Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy không ổn lắm, hắn nhíu mày đọc tiếp. Nhân vật nam chính thứ hai nhanh chóng xuất hiện, không ngoài dự đoán, chính là Quý Thiên.
Dựa vào phần mở đầu câu chuyện, có thể thấy nội dung hoàn toàn trái ngược với lời Quý Thiên từng kể. Trong truyện, chính hắn - Chu Đỉnh Nguyên - là người xuyên đến một thế giới song song, nơi hắn gặp được... Quý Thiên đang trong kỳ mẫn cảm.
Thấy ba chữ "kỳ mẫn cảm", thái dương của Chu Đỉnh Nguyên giật thon thót. Tình tiết này chắc không phải mới đến đã lao vào cảnh nóng bỏng như lửa cháy rừng rực đấy chứ? Nếu đúng vậy thì Quý Thiên đúng là hoang dã quá rồi.
Tình tiết đúng thật đang phát triển theo hướng đó. Đến lúc hai người sắp cuốn lấy nhau, đột nhiên cốt truyện "cạch" một cái, dừng lại giữa chừng, sang chương tiếp theo thì đã là sáng hôm sau.
"Ủa?" Chu Đỉnh Nguyên đọc đi đọc lại mấy lần, xác nhận mình không nhấn nhầm chương, cũng không bỏ sót, rõ ràng là thấy thiếu thiếu mất đoạn cảnh cao trào, "Sao lại thiếu mất đoạn này?"
Phải nói thật, trí tưởng tượng của Quý Thiên đúng là phong phú. Những chuyện như công ty bí mật hay thuốc men gì mà hắn từng nhắc đến đều được viết hết vào truyện.
Tiếc là Quý Thiên mới viết được vài vạn chữ, Chu Đỉnh Nguyên lật qua lật lại một lúc đã đọc xong, hắn hơi cảm thấy chưa đã, chép miệng: "Sao mà nhanh như vậy đã đọc hết rồi? Quý Thiên không phải ngày nào cũng viết sao? Chỉ được nhiêu đây à?"
Chu Đỉnh Nguyên cứ thấy mình hình như bỏ sót phần nào đó. Có lẽ Quý Thiên đã để phần thiếu vào một ổ khác. Không cam lòng, hắn lần lượt mở từng ổ để tìm nhưng chẳng thấy đoạn tiểu thuyết bị thiếu đâu mà chỉ vô tình tìm được vài video AV "hàng tuyển" mà mình từng lưu lại trước đây.
Video còn chưa kịp mở, chỉ nhìn bìa thôi cũng đủ biết nội dung nóng bỏng đến mức nào. Mà đã rất lâu rồi hắn không xem mấy thứ không dành cho trẻ em này, một là vì dạo gần đây bận rộn với tiệm, người mà bận thì chẳng nhớ đến những thứ lộn xộn này, hai là vì giờ hắn đã có Quý Thiên kề cạnh. Một người sống sờ sờ bên gối thì cần gì xem phim nữa, thực hành luôn là được rồi.
Chu Đỉnh Nguyên nhìn chằm chằm vào bìa phim, đầu óc bỗng lóe lên một ý nghĩ kỳ quặc.
Mình bây giờ có tính là đồng tính không nhỉ? Đã ở cùng đàn ông rồi, chắc chắn là đồng tính rồi. Nhưng liệu mình còn phản ứng khi nhìn phụ nữ không? Nếu vẫn có thì chẳng lẽ mình không hoàn toàn là đồng tính?Mang theo tâm trạng thấp thỏm, Chu Đỉnh Nguyên di chuột đến biểu tượng video. Không biết vì sao, hắn có cảm giác như mình đang ngoại tình, cứ như thể việc lén lút xem AV sau lưng Quý Thiên chẳng khác gì đang vụng trộm.
"Anh đang làm gì vậy?"
Không biết từ lúc nào tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng, Quý Thiên tắm xong lâu rồi, y lặng lẽ đứng sau lưng Chu Đỉnh Nguyên từ nãy giờ.
Chu Đỉnh Nguyên giật bắn người, tay run lên vô tình bấm vào video. Đúng lúc đó đoạn cao trào của video vang lên ầm ĩ, âm thanh rên rỉ làm hắn suýt đánh rơi laptop.
"Chu Đỉnh Nguyên." Quý Thiên rõ ràng đã nổi giận, y gọi đầy đủ cả tên họ hắn, "Sao anh có thể lén xem mấy thứ này sau lưng em chứ?"
Chu Đỉnh Nguyên cuống cuồng tắt video, thật sự cảm thấy như bị bắt quả tang tại trận vậy. Hắn lắp bắp giải thích: "Anh... anh chưa xem gì cả, là bị em làm giật mình... Nếu em không hù anh thì có khi anh còn không bấm vào."
Quý Thiên không nghe hắn biện bạch. Y đã đứng sau lưng hắn một lúc, thấy rõ ràng hắn cứ đăm đăm nhìn vào thư mục "tài liệu học tập". Nếu không định xem, sao hắn lại mở nó ra chứ?
"Thư mục này tự mở ra chắc?"
Chu Đỉnh Nguyên ấm ức, rõ ràng chưa làm gì mà lại không thể cãi được, "Anh chỉ tình cờ nhìn thấy thư mục này thôi mà... Cảm thấy có chút cảm khái được chưa hả..."
"Cảm khái gì? Anh nhớ những thứ này à?"
Chu Đỉnh Nguyên ngẩng lên, đối mặt với vẻ lạnh như băng của Quý Thiên. Hắn gượng cười, kéo y ngồi xuống cạnh mình: "Không có mà, anh thề."
Chỉ cần nhìn thái độ này của Quý Thiên thôi, dù có phụ nữ khỏa thân trước mặt thì hắn cũng chẳng thể có hứng thú. Hắn đúng là sinh ra đã định làm người đồng tính rồi.
Đúng là tính vụng không được còn mất nắm gạo. Hắn chưa làm gì mà đã sợ hãi, cuối cùng đành xóa luôn cả thư mục.
"Xóa, xóa hết, không cần căng thẳng vậy đâu. Em làm như bắt quả tang anh với ai không rõ ràng ấy."
Quý Thiên lúc này mới dịu lại: "Tính chất thực ra cũng tương tự thôi."
Chu Đỉnh Nguyên bĩu môi, giống thế nào được chứ? Quý Thiên đúng là giỏi chụp mũ. Nhưng hắn chỉ dám phản bác trong lòng, không dám nói ra.
"Anh không phải vì video mà đụng đến máy tính của em sao?"
Sao lại "của em" rồi? Mặt Quý Thiên cũng dày quá trời, máy của anh mà, chạm vào là không được?
Nhắc đến chuyện này, Chu Đỉnh Nguyên bỗng nhớ đến tiểu thuyết.
Hắn vội đổi chủ đề: "Em còn nói nữa. Ai viết tiểu thuyết mà dùng tên thật hả? Có phải đầu óc em bị thiếu mất chỗ nào rồi không?"
Quý Thiên tùy ý mở một chương: "Anh bảo không đọc mà?"
"Không đọc sao biết em dùng tên thật, em đúng là không sợ bị nhận ra mà."
Quý Thiên vô tội nhìn hắn. Chu Đỉnh Nguyên chỉ tay vào y: "Á à anh hiểu rồi. Dù sao em cũng không có họ hàng thân thích, bị nhận ra cũng chẳng sao, em hại anh thì có."
Dù rằng bạn bè người thân của mình cũng không nhiều, nhưng vẫn còn một hai người. Nếu bị nhận ra thì biết giấu mặt vào đâu.
Thôi bỏ đi, Chu Đỉnh Nguyên cũng lười tranh luận thêm. Đúng lúc Quý Thiên mở đến chương bị thiếu nội dung, Chu Đỉnh Nguyên dùng khuỷu tay huých nhẹ vào hông y, hắn ghé lại gần, ánh mắt nheo lại mờ ám nói: "Anh vừa mới định tìm bản đầy đủ nên mới bấm lung tung đấy, em giấu nội dung phần sau ở đâu rồi?"
Quý Thiên chỉ cần liếc qua đã nhớ rõ nội dung trước sau: "Đây là toàn bộ nội dung mà, đã là bản đầy đủ rồi."
Chu Đỉnh Nguyên chậc một tiếng: "Làm sao có thể, rõ ràng đoạn giữa thiếu một đoạn, chưa làm gì cả mà đã đến sáng hôm sau rồi?"
Quý Thiên bật cười, vòng tay qua cánh tay Chu Đỉnh Nguyên mở trang web nơi y đăng tải tiểu thuyết rồi đưa ra nội dung đã cập nhật để đối chiếu: "Anh xem đi, coi có giống hệt không? Nếu anh vẫn nghĩ em lừa anh thì xem bình luận đi, có người cũng hỏi y hệt anh này."
Chu Đỉnh Nguyên lặp đi lặp lại so sánh một lần nữa, nội dung quả thật giống nhau, rồi nhìn xuống phần bình luận dưới, những độc giả đều giống hắn vậy, trong phần bình luận kêu la om sòm.
Có phải thiếu một đoạn không?
Xe đâu? Không có xe thì làm sao tính là ABO?
(*) Xe là mấy chuyện bậy bạ á.Quý Thiên nhẹ nhàng chọc vào thái dương của Chu Đỉnh Nguyên, "Anh đang nghĩ gì vậy, sao em có thể viết cuộc sống riêng tư của chúng ta ra cho người khác xem chứ."
Chu Đỉnh Nguyên cũng không thể lý giải tại sao, hắn cười cười, không nhịn được mà cứ cọ tới cọ lui trên người Quý Thiên, "Em không viết cho người khác xem, thì viết cho anh xem đi."
Quý Thiên tiện thể xem qua phần bình luận hôm nay, y không ngẩng đầu lên mà đáp, "Vậy anh đi tắm đi."
Chu Đỉnh Nguyên tin thật, hắn vội vã lấy đồ thay rồi chạy vào phòng tắm, lúc đóng cửa mà không quên nhắc nhở Quý Thiên một câu, "Tắm xong anh ra là xem ngay, em viết liền liền đi."
Mặc dù nhân vật chính mang tên của mình và Quý Thiên hơi ngượng một chút, nhưng lại cảm thấy rất kích thích, vừa nghĩ đến chuyện đó thôi máu trong người Chu Đỉnh Nguyên bắt đầu lưu thông nhanh hơn, huyết mạch căng tràn, tốc độ tắm cũng nhanh hơn hẳn bình thường.
Khi bước ra từ phòng tắm, Quý Thiên đã dựa vào đầu giường xem điện thoại, laptop đặt bên cạnh.
Chu Đỉnh Nguyên trần như nhộng bước tới, hắn cười híp mắt nói: "Viết xong chưa?"
Quý Thiên vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ra hiệu cho Chu Đỉnh Nguyên ngồi xuống, hắn vừa ngồi xuống liền bị một lực mạnh kéo ngã xuống giường, trên người bỗng nặng trĩu, Quý Thiên đã ngồi lên hông của hắn rồi.
"Làm gì thế? Em nói anh xem xong rồi mới làm mà." Chu Đỉnh Nguyên vẫn còn để tâm đến cuốn tiểu thuyết.
Quý Thiên nói thật, "Em chưa viết."
"Em không viết mà sao không nói tiếng nào hết, làm anh chờ nửa ngày trời." Chu Đỉnh Nguyên lật người ấn Quý Thiên trở lại giường, dép bị hắn đá bay, hắn giơ tay ra vẻ đại nhân đại lượng, "Chưa viết thì thôi, đừng viết nữa."
Quý Thiên mặc cho Chu Đỉnh Nguyên kéo quần của mình xuống, "Anh muốn xem thế à?"
"Muốn xem chứ."
Quý Thiên không biết đang nghĩ gì trong đầu mà lại đồng ý, "Lần sau đi, lần sau em viết cho anh xem."
*
Trời ơi chương này chọt trúng manh điểm, thích công ngồi lên người thụ lắm lắm.