Cất Giấu Người Đẹp - Lưu Thủy Thủy

Chương 7

"Nhìn cái gì đấy?" Chu Đỉnh Nguyên đói đến mức không buồn dùng đũa, nhanh tay cầm hai chiếc bánh bao nhỏ bỏ vào miệng.

Cảnh tượng ở bồn rửa chén đã đủ khiến Quý Thiên ngán ngẩm, giờ lại thêm việc Chu Đỉnh Nguyên tay không cầm bánh bao ăn, hắn chẳng chút phép tắc trên bàn ăn cả, coi như y đã được mở mang tầm mắt rồi.

"Anh chưa rửa bát, cũng đừng dùng tay không ăn thế, rõ ràng anh có đũa mà."

Chu Đỉnh Nguyên ở một mình đã quen, hắn làm gì để ý những chuyện vặt vãnh này. Bát đũa hắn dùng hôm nào thì hôm đó rửa, không hề bận tâm đến, "Cậu vội gì chứ? Trong nhà thiếu gì đũa đâu, cần gì phải nhiều quy tắc vậy. Có ăn không? Không ăn thì tôi ăn hết."l

Nhìn cảnh nhà của Chu Đỉnh Nguyên lúc có lúc không đồ ăn, Quý Thiên cũng chẳng dám bướng bỉnh từ chối. Y im lặng ngồi xuống bên bàn ăn, chỉnh đũa cho ngay ngắn, sau đó nâng đĩa lên, nhẹ nhàng gắp bánh bao, thưởng thức nó một cách ưu nhã.l

Trong lúc đó, Chu Đỉnh Nguyên đã nhét gần nửa khay bánh bao vào miệng. Hắn tiện tay bật tivi lên, miệng vẫn còn nhồm nhoàm chưa nuốt hết bánh, nói giọng không mấy rõ ràng: "Lát nữa tôi đi đánh bài, cậu trông quán giúp tôi nhé."

Dù sao trong nhà cũng chẳng có gì để trộm, thứ đáng giá nhất cũng chỉ là hai cái máy tính. Quý Thiên mà có bỏ đi thật, hắn cũng được yên tĩnh.

Những thói xấu của Chu Đỉnh Nguyên, Quý Thiên không tài nào sửa hết được. Ycòn chưa kịp bảo Chu Đỉnh Nguyên đừng vừa nhai đồ ăn vừa nói chuyện thì nghe đến từ "đánh bài", lông mày y liền nhíu chặt.

"Anh định khi nào rửa bát?"

Chu Đỉnh Nguyên nghe chuyện rửa bát hai lần từ sáng đến giờ, tai như muốn mọc kén rồi, hắn bực bội đáp: "Cậu đừng cằn nhằn nữa có được không? Cậu đâu phải vợ tôi đâu, suốt ngày lo tôi có rửa bát hay không là sao nữa?"

Quý Thiên bị nghẹn lời, y thật khó tưởng tượng nổi kiểu người nào có thể chấp nhận Chu Đỉnh Nguyên. Người kết hôn với hắn chắc phải có tấm lòng bao dung còn rộng hơn cả biển cả.

"Bát đũa để không rửa dễ sinh ra vi khuẩn." Quý Thiên kiên nhẫn cố gắng giải.

"Ở đâu mà chẳng có vi khuẩn, cậu hít thở cũng có vi khuẩn đấy thôi! Đời không phải ai cũng sinh ra đã hưởng phú quý mà lại mắc bệnh phú quý. Cậu là công chúa hạt đậu tái thế à? Nếu cần rửa thì cậu tự rửa đi, có phải mình tôi ăn đâu."

Quý Thiên bị lời của Chu Đỉnh Nguyên làm nghẹn, thực ra thì bản thân y cũng chưa từng tự tay làm những việc như vậy. Mọi thứ ăn mặc ở đều có trợ lý lo liệu, nhà cửa cũng có người giúp việc chăm nom. Việc rửa bát, y nào có biết làm.

Quý Thiên không nói gì nữa, Chu Đỉnh Nguyên càng là không nhắc tới chuyện rửa bát rửa ơ gì. Hai người ăn sáng xong, Chu Đỉnh Nguyên liền vội vã đi đến quán mạt chược.

Quý Thiên gọi hắn lại, "Tôi cần dùng máy tính."

Chu Đỉnh Nguyên cũng không keo kiệt đôi co, "Cậu dùng đi, máy tính bàn đó đó, trong phòng tôi còn cái laptop, mật khẩu đều là sáu số 8, tôi đi đây."

Chu Đỉnh Nguyên vội vàng như vậy, Quý Thiên cũng không cản hắn, người như Chu Đỉnh Nguyên không đáng tin cậy mấy, con đường phía trước vẫn phải tự mình vạch đường mà đi thôi. Để hiểu rõ hoàn cảnh hiện tại của bản thân y, cách tốt nhất là lên mạng.

Trên bàn máy tính đầy vỏ hạt dưa, vỏ đậu phộng, tàn thuốc trong gạt tàn cũng đã chất đống, tro thuốc bay tứ tung trên bàn phím, thật là bừa bộn. Điều kiện vệ sinh tệ như vậy mà Chu Đỉnh Nguyên còn không chịu dọn dẹp.

Quý Thiên kìm nén cảm giác buồn nôn, lấy khăn giấy lau chỗ mình định dùng đi vài lần, nhìn chiếc bàn đã sạch sẽ hơn chút, cũng có thể coi là tạm ổn.

Quý Thiên nghiên cứu máy tính một lát, nhanh chóng tìm được nút khởi động. Sau một chút chờ đợi, màn hình sáng lên, y nhập mật khẩu, bất thình lình trước mắt hiện ra hình nền cô gái ăn mặc hở hang.

Quý Thiên dừng lại một chút rồi phớt lờ. Y nhìn sơ qua máy tính của Chu Đỉnh Nguyên, trên màn hình gần như chẳng có gì ngoài vài chương trình mặc định, một trình duyệt, một phần mềm trò chuyện, cùng vài thư mục không được đổi tên.

Quý Thiên tiện tay mở một video trong một thư mục, màn hình lập tức hiện lên một cảnh trần trụi, âm lượng loa bật tối đa, tiếng thở dốc của cô gái vang vọng khắp cửa tiệm.

"Thô tục." Quý Thiên không nhịn được mà ác cảm lên tiếng, y vội vã đóng video. Đầu óc của Beta Chu Đỉnh Nguyên chỉ toàn những chuyện chẳng đứng đắn gì, ngoài ăn chơi, đánh bài thì là phụ nữ, hắn còn chẳng thèm để ý đến việc kinh doanh của tiệm.

Quý Thiên không tiếp tục bấm lung tung nữa, sợ làm bẩn mắt mình, y mở trình duyệt tìm kiếm những thông tin cần thiết.

Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng Quý Thiên cũng hiểu đôi chút. Hiện tại, y không còn ở đất nước cũ nữa, đúng hơn là không cùng một chiều không gian. Xã hội này giống với nơi y từng sống, công nghệ phát triển, văn minh con người đạt đến một trình độ cao, nhưng chỉ tồn tại hai giới tính: Nam và nữ.

Làm sao mình lại đến đây? Do tai nạn xe? Làm sao để quay về? Câu hỏi đáng sợ này cứ quanh quẩn trong đầu Quý Thiên: Liệu y còn có thể trở về không?

Nếu không thể quay về, một người không danh tính, không tiền, không quan hệ, không học vấn như y, phải làm sao để sống ở nơi này đây?

Quý Thiên ngẩng đầu nhìn quanh căn tiệm may lụp xụp, chẳng lẽ phải dựa vào cái tiệm này, dựa vào một Chu Đỉnh Nguyên cả ngày chỉ biết đánh bài xem phim?

"Tiểu Chu? Cậu có ở đây không?" Một giọng nói già nua vang lên, một bà cụ tóc bạc, lưng còng run rẩy bước vào, tay bà xách một túi ni lông.

Mắt bà cụ kém nên chỉ cần thấy có người trong tiệm là nghĩ đó là Chu Đỉnh Nguyên. Bà giơ cái túi lên lắc lắc, "Cậu sửa giúp bà cái quần này với, con gái bà không mặc nữa mà bỏ thì tiếc quá, cậu sửa sao để bà mặc được ấy."

Quý Thiên vội đứng dậy giải thích, "Chu Đỉnh Nguyên ra ngoài rồi, lát nữa anh ấy mới về."

Bà cụ nhìn Quý Thiên một lúc lâu mới nhận ra không phải là Chu Đỉnh Nguyên, miệng lẩm bẩm, "Đi rồi à, bà cứ tưởng là cậu ta, thấy cửa vẫn mở mà."

Bà cụ thất vọng quay lưng, bóng lưng run rẩy bước ra ngoài, Quý Thiên thở dài. Cụ già đi lại không tiện, dù không xa cũng chẳng dễ dàng đến một lần, y liền gọi bà lại.

"Bà đợi một chút." Quý Thiên nhìn quanh một vòng rồi lấy tờ giấy bên cạnh, "Bà cứ để cái quần ở đây, nói tôi nghe cách sửa, tôi ghi lại, khi anh ấy về sẽ nói lại, ngày mai bà đến lấy, được không?"

Bà cụ vui vẻ đồng ý, liên tục nói lời cảm ơn.

Thời gian tiếp theo, Quý Thiên vừa lên mạng tìm hiểu thế giới xa lạ này, vừa giúp Chu Đỉnh Nguyên tiếp khách. Đến khi y ngẩng đầu lên, ánh đèn trong tiệm đã nhạt dần, trời cũng tối xuống."

Quý Thiên bóp sống mũi, tạm coi như y đã hiểu được phần nào hoàn cảnh hiện tại. Việc cần làm có lẽ là hai chuyện: Một là tìm cách trở về, hai là kiếm tiền.

Hiện giờ y rất bình tĩnh, có lẽ do Chu Đỉnh Nguyên đã gây cho y quá nhiều ngạc nhiên, thế giới xa lạ này lại có vẻ đã bình thường hơn, đã đến rồi thì cứ ở lại vậy.

Khi Quý Thiên đang nghĩ về việc khi nào Chu Đỉnh Nguyên sẽ quay về thì từ bên ngoài vang lên tiếng hát quen thuộc. Chu Đỉnh Nguyên vừa hé răng cười vừa xách một túi đồ ăn bước vào cửa tiệm.

"Vẫn chưa chạy nhỉ." Chu Đỉnh Nguyên thắng bạc nên tâm trạng đặc biệt phấn khởi, hắn tiện tay đặt túi đồ lên máy may, "Thắng rồi, tối nay thêm món ăn."

Quý Thiên có vẻ không hứng thú lắm với việc hắn thắng tiền, y lấy tờ giấy bị túi đồ đè lên ra, chỉ vào vài bộ quần áo treo trên giá, "Có khách đến tìm anh, tôi đã ghi lại rồi, anh rảnh thì sửa cho họ sớm đi, yêu cầu đều ghi trên giấy."

Chu Đỉnh Nguyên cầm tờ giấy lên xem mà nhìn Quý Thiên với ánh mắt sáng lên, "Ồ, cậu cũng không phải vô dụng, vẫn có thể giúp tôi trông tiệm."

Quý Thiên không cho rằng lời Chu Đỉnh Nguyên là lời khen. Y giúp đỡ hắn cũng là giúp chính mình, thế nên cần nói chuyện rõ ràng với Chu Đỉnh Nguyên.

"Nguồn thu nhập của anh dựa vào tiệm may này."

Trong tủ bát, bát đũa sạch còn lại rất ít, Chu Đỉnh Nguyên lấy hai cái bát lớn dùng tạm, đưa một bộ bát đũa cho Quý Thiên, "Đúng thế."

Quý Thiên nhận bát đũa đặt xuống, cũng không vội ăn nói, "Vậy hôm nay anh đánh bài cả ngày, nếu không có tôi ở đây thì cả ngày chẳng có đồng cắc nào."

"Đúng thế."

"Thế tiền của anh từ đâu ra?"

Chu Đỉnh Nguyên tự tin vỗ vào túi áo, "Tôi thắng mà, thế này không kiếm nhiều hơn một ngày lao động sao?"

"Thua bạc đều bắt đầu từ thắng bạc, lỡ khi anh thua thì làm sao? Anh không thể cứ dựa vào đánh bạc mà sống được chứ?"

Rõ ràng là câu nói có hàm ý, Chu Đỉnh Nguyên tỏ vẻ không kiên nhẫn, "Cậu muốn nói gì?"

"Tôi muốn nói là, anh nên làm việc nghiêm túc."

Chu Đỉnh Nguyên gãi mũi, "Tôi đâu có không nghiêm túc? Có khách thì tôi làm, cậu cũng thấy đây là chỗ nào rồi đấy, có vài khách quen là may lắm rồi. Cậu nghĩ giờ còn như trước đây sao, ai cũng không đến tiệm may để làm đồ nữa, giờ họ toàn lên mạng mua."

"Cách là do con người nghĩ ra. Không có khách thì phải tìm khách, nếu ai cũng như anh, không có khách thì chẳng làm, vậy làm sao mà kinh doanh được?"

Từ khi mẹ qua đời, Chu Đỉnh Nguyên chỉ biết sống tạm bợ qua ngày. Ngoài tiệm may này, hắn gần như không có mối liên hệ nào với thế giới. Một khi con người cảm thấy thế giới này có cũng như không, họ sẽ buông thả chính mình, ngày nào qua được thì qua, lỡ ngày mai chết thì sao?

Chu Đỉnh Nguyên buộc miệng nói, "Sao? Cậu thì có tư cách nói à?"

Quý Thiên nhìn hắn, "Tôi cần một chiếc điện thoại."

Cứ tưởng Quý Thiên sắp nói ra gì hay ho, hóa ra lại định kiếm chác từ mình đây. Chu Đỉnh Nguyên đã quá miễn nhiễm với mấy trò này của Quý Thiên, hắn chẳng buồn nổi giận.

"Cậu đúng là giỏi lắm, còn bày đặt ra vẻ đạo mạo. Tôi tưởng cậu có cao kiến gì, hóa ra chỉ muốn lừa tôi cái điện thoại thôi đúng không?"

Vì thế giới này không khác mấy so với thế giới cũ của mình, nên điện thoại tất nhiên là công cụ quan trọng nhất để giao tiếp và làm việc. Quý Thiên còn thấy Chu Đỉnh Nguyên cầm điện thoại lướt video nữa, điện thoại cũng là phương tiện giải trí quan trọng, tất nhiên là y cũng cần nó.

"Cậu lấy điện thoại làm gì chứ? Cậu liên hệ với ai? Cậu không có chứng minh nhân dân, đến thẻ SIM còn không làm nổi, còn đòi điện thoại. Nhìn tôi giống điện thoại lắm à?"
Bình Luận (0)
Comment