Quý Thiên dù có kiềm chế đến mấy cũng không chịu nổi sự mỉa mai của Chu Đỉnh Nguyên. Y nhìn thẳng vào Chu Đỉnh Nguyên, ánh mắt lộ rõ vẻ khó chịu, nồng độ pheromone trong không khí cũng lập tức tăng lên. Là một Alpha đỉnh cấp như y bị một Beta liên tục xem thường, lòng tự tôn của y tuyệt đối không cho phép điều đó.
"Sao anh dám nói chuyện với tôi như vậy? Anh có biết tôi là ai không?"
Chu Đỉnh Nguyên chỉ coi như Quý Thiên lại lên cơn bệnh, "Cậu là ai chứ? Đến chứng minh nhân dân còn không có, còn gì mà thân phận."
Cái thái độ này còn muốn đòi điện thoại từ mình. Đúng là thằng nhóc họ Quý này vừa đòi lợi vừa muốn giữ thể diện, trên đời này còn có sĩ được như cậu ta chứ.
"Nói gì cũng vô ích." Chu Đỉnh Nguyên ngửi thấy mùi thuốc Bắc đậm đặc nhưng cũng không quá chú tâm vì câu nói của Quý Thiên khiến hắn bực bội vô cùng. "Không mua."
Quả nhiên sống dưới mái nhà người khác thì phải cúi đầu, Quý Thiên đành nén giận, chỉ ăn qua loa vài miếng rồi bỏ lên lầu, khỏi nhìn mặt cho bớt phiền.
Chu Đỉnh Nguyên nhìn bóng lưng của Quý Thiên, thầm nghĩ, **, cậu ta đúng là coi mình là thiếu gia thật. Không theo ý mình thì lại xị mặt ra, có khi nào cậu ta không nhận rõ vị thế của mình không?
Hai người vừa cãi nhau một trận, Chu Đỉnh Nguyên cũng bực, liếc nhìn đống bát đũa trong bồn rửa. Hắn vốn định rửa, nhưng nghĩ đến chuyện Quý Thiên cứ thúc giục thế, hắn lại không muốn chiều theo ý người ta, cố ý để mặc đống bát đũa ở đó.
Không rửa đấy, để cho y tức chết đi, khó chịu thì tự đi mà rửa.
Ăn cơm xong còn sớm, Chu Đỉnh Nguyên quyết định làm nốt mấy việc hôm nay. Mặc dù Quý Thiên phiền phức thật, nhưng lại làm việc khá kỹ lưỡng, ghi chép yêu cầu của khách rõ ràng. Có lẽ y không hiểu rõ khách muốn sửa gì, nhưng ghi lại cẩn thận để hắn chỉ nhìn là rõ phải làm gì.
Chu Đỉnh Nguyên kéo ghế ngồi vào máy may, lẩm bẩm, "Thằng nhóc Quý Thiên viết chữ cũng đẹp ghê."
Sau khi về phòng, Quý Thiên đã bình tĩnh lại. Y nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng càng thêm băn khoăn, trong thế giới chỉ toàn Beta này, y phải làm sao để tự định vị mình? Liệu Chu Đỉnh Nguyên thực sự có thể giúp gì cho y không?
Quý Thiên gần như mang theo hoài nghi mà nặng nề thiếp đi, đến khi tỉnh lại đã là sáng hôm sau. Trời vẫn còn xám xịt, có lẽ còn rất sớm. Y vệ sinh cá nhân rồi đi xuống lầu, vừa đến tầng hai thì nghe tiếng Chu Đỉnh Nguyên nói chuyện với ai đó.
"Mẹ nhóc đâu?"
Tiếng đáp lại là giọng non nớt của một cậu bé, "Mẹ cháu đi làm giúp việc từ sáng sớm rồi, chú Chu ơi, cháu hổng có tiền."
Quý Thiên đi xuống trông thấy một cậu bé khoảng bảy tám tuổi đứng bên cạnh Chu Đỉnh Nguyên, chiếc quần nhóc rách một lỗ lớn, chỗ mông bị gió lạnh thổi đỏ ửng cả lên.
"Mau cởi quần ra." Chu Đỉnh Nguyên nói giọng vẫn như thường, cực kì thiếu kiên nhẫn, "Muốn mặc quần rách thế đến trường à?"
Nghe vậy, cậu bé nhanh chóng cởi quần đưa cho Chu Đỉnh Nguyên rồi nhận lấy chiếc khăn mà hắn đưa để quấn quanh người, trông chẳng khác gì một con cá nhỏ.
Máy may kêu lạch cạch, Chu Đỉnh Nguyên may rất nhanh, chẳng mấy chốc đã xong rồi. Hắn tiện tay ném chiếc quần lên đầu cậu bé, "Mặc vào đi."
Ban đầu cậu bé còn mang vẻ mặt rầu rĩ, nhưng khi thấy quần đã được may lại, nét mặt nhóc lập tức rạng rỡ. Mặc xong quần, nhóc lại sờ vào túi quần rỗng không.
Chu Đỉnh Nguyên biết cậu bé không có tiền, "Không lấy tiền của nhóc đâu, mau đi đi."
Cậu bé nhảy chân sáo chạy ra khỏi tiệm.
Ánh mắt của Quý Thiên lướt qua mấy bộ đồ treo trên giá. Chu Đỉnh Nguyên có thể lười biếng, không có đầu óc làm ăn nhưng quả thật tay nghề của anh thì không có gì phải bàn. Đúng là đáng tiếc.
"Dậy rồi à." Chu Đỉnh Nguyên tuy hay nóng tính nhưng không để bụng. Tối qua vừa cãi nhau với Quý Thiên nhưng ngủ một đêm là hắn quên sạch rồi, giờ lại nói chuyện với Quý Thiên một cách tự nhiên.
Quý Thiên gật đầu, ánh mắt còn dõi theo hướng cậu bé vừa chạy ra. Thấy vậy, Chu Đỉnh Nguyên giải thích: "Thằng nhóc đó ở khu phố này, bố nó mất cách đây vài năm. Mẹ nó đến giờ vẫn chưa tái giá, vừa phải nuôi con, vừa sống cùng mẹ chồng. Không có bố nên cậu nhóc thường bị bắt nạt."
Quý Thiên nghe xong, cơ thể dần thư giãn. Con người Chu Đỉnh Nguyên cứng miệng nhưng lòng lại mềm, y sớm nhận ra điều này, nhưng đôi khi cái miệng khó ưa của Chu Đỉnh Nguyên lại cứ chọc tức y khiến y không thể kìm nén nổi cảm xúc.
Có lẽ Chu Đỉnh Nguyên cũng không hoàn toàn vô vọng.
Chưa kịp để Quý Thiên có chút thay đổi suy nghĩ về hắn, Chu Đỉnh Nguyên lại thở dài một câu đầy tiếc nuối, "Mẹ cậu nhóc đó trông cũng khá xinh đẹp."
Gương mặt Quý Thiên khựng lại, y biết mình không thể đặt quá nhiều hy vọng vào tên Beta chỉ có một tế bào lười biếng chẳng có chí tiến thủ này mà.
"Thái độ gì vậy?"
Ánh mắt Quý Thiên lướt qua bồn rửa bát, quả nhiên bát đũa vẫn còn một ề. Trong lòng y lại âm thầm đánh giá soi xét Chu Đỉnh Nguyên, một Beta như hắn thật sự chẳng khác gì đống bùn nhão không đắp nổi tường.
"Thôi, lười quản cậu." Chu Đỉnh Nguyên túm lấy điện thoại định đi ra ngoài. "Cậu trông giúp tiệm đi. Tôi đi mua chút đồ ăn, lát nữa có người đến lấy đồ, quần áo tôi đã để trong túi bên cạnh máy may, cậu giúp tôi tiếp khách nhá."
Khi Chu Đỉnh Nguyên vừa rời đi, Quý Thiên mở máy tính lên để tiếp tục làm quen với thế giới này. Y theo thói quen mở kênh tin tức, từ trong nước đến quốc tế đều xem qua một chút, hy vọng có thể tìm thấy gì đó quen thuộc, nhưng đáng tiếc là y đã xem hết các tin tức trong mấy ngày gần đây mà vẫn không thấy điều mình muốn.
Beta, toàn là Beta.
Một ý nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu Quý Thiên, vì ở đây chỉ có Beta nên nơi này hoàn toàn không cần đến thuốc ức chế, thuốc ức chế cũng không có tác dụng gì đối với Beta, vậy còn y làm sao bây giờ?
Quý Thiên không chịu từ bỏ, lại tìm kiếm các tin tức về thuốc ức chế trên mạng. Không ngoài dự đoán của y, hoàn toàn không có một bài viết nào về thuốc ức chế cả.
Gần như là y nín thở tiếp tục tìm kiếm về các thành phần chính của thuốc ức chế, những thuật ngữ y học mà y thuộc nằm lòng này lại quá xa lạ với bộ gõ tiếng địa phương. Quý Thiên phải mất rất nhiều công sức mới gõ được những từ này ra, kết quả thì quá rõ ràng, ở đây hoàn toàn không tồn tại những thành phần đó.
Đầu óc Quý Thiên như ù đi. Y phải làm sao đây? Khi vấn đề sinh tồn của bản thân còn chưa được giải quyết, lẽ nào y phải nhắm mắt mà tìm một Beta bất kỳ để giải quyết nhu cầu sinh lý của mình? Hơn nữa, nếu có ngày y trở về, Beta đã phát sinh quan hệ với y làm sao giờ? Mang Beta về cùng?
Đang lúc Quý Thiên bối rối không biết phải làm gì thì tiếng bước chân từ cửa vang lên. Y nghĩ Chu Đỉnh Nguyên sẽ không trở về nhanh đến vậy, chắc hẳn là khách đến lấy đồ. Nhưng khi ngẩng đầu lên, y thấy trước cửa là một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, đeo kính không gọng, nhìn có vài nét giống với Chu Đỉnh Nguyên nhưng phong thái lại có vẻ nho nhã hơn, tay còn xách theo vài thứ.
Ánh mắt người đàn ông tìm kiếm xung quanh tiệm một hồi, có lẽ vì không thấy Chu Đỉnh Nguyên đâu nên cuối cùng dừng lại ở Quý Thiên. "Chu Đỉnh Nguyên không có ở đây sao?"
Người này không có vẻ thô lỗ như Chu Đỉnh Nguyên, nhưng cũng không thể nói là lễ độ. Lời nói và cử chỉ của cậu ta toát lên chút cao ngạo và xa cách, Quý Thiên thậm chí có thể cảm nhận được sự khinh thường ẩn sau thái độ kia.
"Anh ấy đi ra ngoài rồi." Quý Thiên vẫn khách sáo trả lời, "Cậu có thể đợi một lát, chắc anh ấy sẽ về sớm thôi."
Người đàn ông không có ý định vào trong, cậu ta đặt món quà mang theo ở gần cửa, "Không cần đâu, anh nói với anh ấy là Chu Tích đã ghé qua là được."
Chu Tích? Cùng họ? Chắc là người thân của Chu Đỉnh Nguyên?
Chu Tích vừa xoay người đi thì từ đầu con hẻm đã vang lên giọng nói của Chu Đỉnh Nguyên, âm điệu của hắn tràn ngập sự phấn khích, tựa hồ đang rất vui vẻ.
"Quý Thiên! Quý Thiên! Tôi vừa đánh cờ với ông chú trong công viên, thắng được năm mươi tệ..."
Chữ "tệ" cuối cùng như bị ngắt ngang khi Chu Đỉnh Nguyên nhìn thấy Chu Tích, nụ cười trên mặt hắn dần tắt, cười có chút miễn cưỡng, "A, sao cậu lại đến đây?"
Chu Tích nhạt giọng đáp, "Tôi vừa trúng tuyển vào cơ quan ở chỗ này, mẹ bảo tôi đến thăm anh. Giờ gặp cũng gặp rồi, có thể về báo cáo lại với họ."
"Ồ, chúc mừng nhé, vẫn là cậu lợi hại." Chu Đỉnh Nguyên thành thật khen ngợi. Chu Tích là loại người kiệt xuất, kiểu người mà những cuộc thi gian nan như đi qua cầu độc mộc giữa muôn vàn người khác đều không làm khó được cậu ta.
Chu Tích nhìn Chu Đỉnh Nguyên bằng ánh mắt khinh miệt, "Anh vẫn cứ thế, chẳng trách ba ba lại tức giận khi nhắc đến anh. Thôi tôi đi đây."
Nghe thấy hai từ "ba ba", nét mặt Chu Đỉnh Nguyên thoáng hiện vẻ cứng đờ. Cuối cùng, hắn còn phải cố gượng nở nụ cười rồi tiễn Chu Tích bằng vẻ cợt nhả như thường lệ.
"Ngại quá, đến chơi thôi mà còn mang quà cáp làm gì."
Khi Chu Tích đã khuất bóng, cánh tay đang vẫy chào của Chu Đỉnh Nguyên từ từ hạ xuống. Anh ta quay lại, thấy Quý Thiên đang nhìn mình với vẻ mặt vô cảm.
Chu Đỉnh Nguyên gãi đầu, ánh mắt bối rối đảo khắp nơi, cuối cùng đành lên tiếng, "Ha ha, cậu ta... là em trai tôi... là con của bố tôi và người phụ nữ khác."
Cùng họ, trông lại trẻ hơn vài tuổi, Quý Thiên cũng đoán được đây là em trai của Chu Đỉnh Nguyên, nhưng không ngờ lại là em cùng cha khác mẹ.
Trước đây chỉ nghe Chu Đỉnh Nguyên nhắc đến mẹ của hắn, đây là lần đầu tiên Quý Thiên nghe thấy hắn nói về bố.
Chu Đỉnh Nguyên tỏ vẻ bình thản, bắt đầu tháo gói quà của Chu Tích. Bên trong có trái cây, sữa và vài hộp quà khác, hắn tháo từng món, xem qua một lượt.
Quý Thiên không biết bản thân đang có cảm giác gì. Quan hệ giữa những người anh em cùng cha khác mẹ vốn dĩ đã phức tạp, rõ ràng Chu Đỉnh Nguyên thân thiết với mẹ hơn. Y không hiểu vì sao Chu Đỉnh Nguyên lại có thể thoải mái nhận những thứ này, còn hạ thấp bản thân trước mặt Chu Tích.
Rõ ràng lúc trước còn tỏ ra hống hách với y, thế mà lại chấp nhận để người em trai cùng cha khác mẹ tỏ thái độ ngạo mạn như vậy.
"Cậu ăn không?" Chu Đỉnh Nguyên đưa cho Quý Thiên một hộp bánh ngọt, cũng không rõ là đang nói với ai, "Không ăn thì phí."
Quý Thiên đưa tay nhận lấy, không muốn nói gì thêm. Dù sao y cũng chỉ là người ngoài, không tiện can thiệp vào chuyện gia đình của Chu Đỉnh Nguyên.
Chu Đỉnh Nguyên coi như mọi chuyện đã qua, lại vui vẻ kể cho Quý Thiên nghe về chuyện thắng cờ, "Hôm nay ra ngoài xem ngày, quả là gặp vận may, mở đầu thuận lợi rồi. Chiều nay chơi bài chắc chắn tay cũng đỏ lắm. À, tôi đi lúc đó không có khách nào đến sửa đồ chứ?"
Quý Thiên lắc đầu ngồi trở lại máy tính, y không nói thêm gì.
Tác giả có lời muốn nói:
Quý Thiên: Làm chủ một căn nhà đổ nát.