Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn - Trường Yên

Chương 57

Lâm Miểu ngẩng mặt lên, lưng dựa vào tường, hé môi tiếp nhận nụ hôn cuồng nhiệt của Hoắc Dữ Xuyên.

Hoắc Dữ Xuyên mới tắm xong nên người còn ẩm ướt, áo choàng tắm hở rộng kề sát Lâm Miểu.

Lâm Miểu ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng, dường như mình cũng ướt sũng.

Hoắc Dữ Xuyên ôm eo cậu hôn hồi lâu vẫn chưa buông ra, Lâm Miểu cũng chẳng biết đã hôn mấy lần.

Cậu hơi ngạt thở nên nắm cánh tay Hoắc Dữ Xuyên đẩy ra, người trên thân mới lùi lại chút xíu.

Hoắc Dữ Xuyên nhìn đôi mắt ướt át của cậu, khàn giọng hỏi: "Sao cậu biết tớ ở đây?"

Lâm Miểu thở hổn hển: "Tớ hỏi Tiểu Trịnh."

Hoắc Dữ Xuyên hôn lên khóe môi cậu rồi nói: "Chẳng phải cậu nói ở nhà đợi tớ sao?"

"Tớ sợ cậu buồn mà," Lâm Miểu nói khẽ, "Tớ muốn ở bên cậu."

Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu chăm chú, lại nhịn không được hôn tiếp, thậm chí còn cuồng nhiệt hơn lúc nãy, bế cậu vào trong rồi đè cậu xuống giường êm.

Lâm Miểu ôm cổ hắn, miệng bị hôn tê rần, nhưng Hoắc Dữ Xuyên chẳng có vẻ gì là muốn dừng lại, người hắn càng lúc càng nóng, hơi thở nóng hổi làm Lâm Miểu cũng nóng theo.

"Hoắc Dữ Xuyên," cậu thì thầm đứt quãng, "Miệng tớ sắp sưng lên rồi...... Sáu trăm lần có nhiều quá không vậy?"

Hoắc Dữ Xuyên nhổm dậy nhìn cậu, có thể nghe rõ tiếng thở d.ốc. Hắn đưa tay vu.ốt ve đôi môi đỏ mọng của Lâm Miểu rồi chậm rãi hỏi: "Vậy đổi cái khác nhé?"

Đầu óc Lâm Miểu hỗn loạn, "Đổi gì cơ?"

Hoắc Dữ Xuyên hôn lên cổ cậu, lòng bàn tay lướt dọc sống lưng xuống dưới......

Lâm Miểu rùng mình thở d.ốc.

Hoắc Dữ Xuyên ngẩng đầu hỏi khẽ: "Được không?"

Hơi nước trên người Hoắc Dữ Xuyên như hóa thành khí nóng, Lâm Miểu mơ màng đưa tay sờ sống mũi cao vút của hắn rồi lại sờ từ cằm đến yết hầu nhô cao......

"Hoắc Dữ Xuyên......"

Cậu lẩm bẩm gọi, ngón tay luồn vào vạt áo choàng tắm hở rộng của Hoắc Dữ Xuyên......

Ánh mắt Hoắc Dữ Xuyên tối đi, lập tức kéo chăn sang.

Quần áo vương vãi khắp sàn, những âm thanh vỡ vụn từ từ tràn ra. Lâm Miểu ôm chặt Hoắc Dữ Xuyên dưới chăn, toàn thân run rẩy, vừa khóc vừa cắn vai Hoắc Dữ Xuyên, nhưng cắn xong lại sợ hắn đau......

Sau đó Hoắc Dữ Xuyên càng mạnh bạo hơn.

Lâm Miểu chịu không nổi gọi tên hắn, nhưng Hoắc Dữ Xuyên cứ như không nghe thấy, hôn lên khóe mắt ướt sũng của cậu rồi thì thầm gọi "Miểu Miểu" trong cơn hỗn loạn......

Lâm Miểu không biết mình đã khóc bao lâu, khi Hoắc Dữ Xuyên chịu dừng lại thì cậu mới hơi tỉnh táo, nhưng chẳng còn chút sức lực nào nữa.

Hoắc Dữ Xuyên bế cậu đi tắm, không hiểu sao vào phòng tắm lại khóc thêm một lúc lâu, cuối cùng ngủ thiếp đi, trong lúc mơ màng còn hoảng sợ nghĩ Hoắc Dữ Xuyên điên thật rồi......

Hoắc Dữ Xuyên nghe cậu nói mớ thì cười hôn cậu một cái, sau đó ôm người chui vào chăn.

Hoắc Dữ Xuyên ngủ đến trưa, lúc dậy thấy Lâm Miểu vẫn còn ngủ say nên bảo Tiểu Trịnh mua ít đồ ăn.

Hắn mở điện thoại ra xem, có mấy cuộc gọi nhỡ, còn có tin nhắn của Hoắc Minh Triết.

Hoắc Minh Triết hoảng loạn hiếm thấy, hỏi hắn có phải điên rồi không?

Hoắc Dữ Xuyên trả lời: "Điên thì có sao."

Huyệt thái dương của Hoắc Minh Triết giật mạnh - Hoắc Dữ Xuyên thì hay rồi, vừa bị đuổi đã chạy mất, bỏ lại hắn như tù nhân trong nhà, bị hết người này đến người khác thẩm vấn, hỏi hắn và Hoắc Dữ Xuyên có chuyện gì, là nhân tính vặn vẹo hay đạo đức suy đồi.

Hoắc Minh Triết chỉ có thể nói Hoắc Dữ Xuyên bị điên.

Mẹ Hoắc Minh Triết nghe tin suýt ngất xỉu, luôn miệng hỏi Hoắc Dữ Xuyên đã làm gì hắn chưa, còn giục hắn mau kết hôn với Triệu Gia Âm để Hoắc Dữ Xuyên đừng tơ tưởng nữa.

Căn dặn hắn xong, mẹ hắn lại chạy đến khóc trước mặt cha hắn, cuối cùng còn cầu xin Hoắc Thiệu Nguyên đừng quản Hoắc Dữ Xuyên nữa, chỉ cần hắn không đeo bám Hoắc Minh Triết thì hẹn hò với đàn ông nào cũng được.

Mẹ Hoắc Minh Triết không phải vợ trên danh nghĩa của Hoắc Thiệu Nguyên, trước khi kết hôn ông đã có Hoắc Minh Triết. Hoắc Minh Triết ngoan ngoãn hiểu chuyện từ nhỏ, già dặn hơn các bạn đồng trang lứa. Hoắc Thiệu Nguyên rất hài lòng về hắn nên đón hắn về làm con trưởng.

Mấy năm sau, Hoắc Dữ Xuyên cũng về nhà họ Hoắc. Hoắc Thiệu Nguyên vốn chẳng kỳ vọng gì ở hắn, nhưng Hoắc Dữ Xuyên trưởng thành rất nhanh, dần bộc lộ năng lực ở mọi phương diện, ngay cả công ty sắp phá sản ở thành phố A cũng vực dậy được.

Từ đó trở đi, hắn và Hoắc Minh Triết là hai đứa con Hoắc Thiệu Nguyên ưng ý nhất.

Nhưng Hoắc Thiệu Nguyên không ngờ có ngày mình lại nghe thấy một trong hai đứa con trai này đòi cưới đứa còn lại.

Hôm đó ông sốc đến nỗi suýt bật dậy vác xe lăn nện Hoắc Dữ Xuyên.

Nhưng ông đã quá già nên không đánh nổi Hoắc Dữ Xuyên.

Lữ Hàm Tú hoảng sợ trốn ra ngoài, gọi điện cho Hoắc Dữ Xuyên cả đêm nhưng chẳng ai nghe, qua hôm sau Hoắc Dữ Xuyên mới gọi lại.

"Rốt cuộc mày đang làm gì vậy?!" Lữ Hàm Tú vừa kinh ngạc vừa tức giận: "Sao còn mập mờ với Hoắc Minh Triết nữa? Chẳng phải mày thích thằng Lâm Miểu kia hả?!"

Hoắc Dữ Xuyên nói: "Nhưng mẹ không đồng ý mà?"

"Mẹ......" Lữ Hàm Tú thảng thốt: "Nhưng Hoắc Minh Triết càng không được, nó là anh mày đấy!"

Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy con muốn Lâm Miểu."

Lữ Hàm Tú: "Nó cũng không......"

Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy con sẽ đeo bám Hoắc Minh Triết."

Lữ Hàm Tú: "......"

Lữ Hàm Tú mệt mỏi khuyên nhủ: "Mày không sợ bị cha mày đuổi đi rồi lấy lại công ty à? Nếu vậy mày chẳng còn gì nữa đâu."

Hoắc Dữ Xuyên không phản ứng mà chỉ nói: "Nhà họ Hoắc làm ăn lớn vậy, sao lại không còn gì?"

"Bao năm nay đâu phải con làm không công cho bọn họ."

Hắn hờ hững nói: "Người nên sợ là cha con mới đúng."

Khi Lâm Miểu ngủ dậy đã là xế chiều.

Cậu mơ màng mở mắt ra, trông thấy Hoắc Dữ Xuyên ngồi cạnh giường xoa má cậu, gọi cậu dậy ăn cơm.

Toàn thân Lâm Miểu bủn rủn, hai chân như còn bị Hoắc Dữ Xuyên nắm chặt, vừa nhúc nhích đã đau nhói.

"Dậy không nổi," cậu thều thào nói, "Cứ như bị xe tải cán qua vậy......"

Cậu hờn dỗi liếc Hoắc Dữ Xuyên: "Đều tại cậu hết."

"Ừ," Hoắc Dữ Xuyên thành khẩn nhận lỗi, "Đều tại tớ hết."

Hắn xoa trán Lâm Miểu rồi hỏi cậu có thấy chóng mặt không.

Lâm Miểu gật đầu.

Hoắc Dữ Xuyên nhíu mày, nhưng hình như Lâm Miểu không bị sốt, "Không bị sốt chứ?"

"Không có," Lâm Miểu lẩm bẩm, "Cả người như đang lắc qua lắc lại vậy, hơi chóng mặt chút xíu."

Hoắc Dữ Xuyên không nhịn được cười, lại hôn cậu một cái.

Lâm Miểu hầm hừ cảnh cáo: "Lần sau không được làm mạnh vậy nữa."

Hoắc Dữ Xuyên: "Lần sau là lúc nào?"

Lâm Miểu: "......"

Trọng điểm đâu phải cái này!

Bình Luận (0)
Comment