Hôm nay Lâm Miểu nằm bẹp dí trên giường.
Được Hoắc Dữ Xuyên đút cháo xong, cậu lại ngủ li bì, trong mơ cũng có cảm giác lắc lư nên lẩm bẩm nói mớ: "Hoắc Dữ Xuyên, đừng làm nữa......"
Hoắc Dữ Xuyên điềm tĩnh đắp chăn cho cậu.
Khi Lâm Miểu tỉnh dậy thì trời đã tối.
Hoắc Dữ Xuyên mặc áo choàng tắm ngồi cạnh giường làm việc trên laptop.
Lâm Miểu chậm chạp chớp mắt nhìn hắn, đầu óc dần tỉnh táo lại, phát hiện mình vẫn còn ở trong khách sạn.
Cậu vừa cựa quậy thì hai chân mỏi nhừ, muốn nhấc lên cũng không được.
Thấy cậu tỉnh ngủ, Hoắc Dữ Xuyên đứng dậy rót ly nước ấm rồi cho cậu uống mấy hớp.
Cổ họng Lâm Miểu dễ chịu hơn, làu bàu nói: "Tớ phải về thôi, ngày mai còn đi học nữa......"
Hoắc Dữ Xuyên đưa tay vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán cậu: "Lớp phó học tập của chúng ta vẫn chăm học như xưa nhỉ."
Lâm Miểu ngẩn ngơ, tựa như trở lại thời cấp hai.
Cậu ngẩn ra một lát rồi lẩm bẩm phản bác: "Tớ đâu còn nhỏ nữa."
Hoắc Dữ Xuyên cười khẽ: "Vậy xin nghỉ một hôm được không? Ngày mai hẵng về."
Lâm Miểu nghĩ ngợi giây lát rồi nói: "Ừ."
Sau đó cậu lại nhíu mày hỏi: "Nhưng tớ biết lấy lý do gì để xin nghỉ đây?" Cũng đâu thể nói với giáo viên mình dậy không nổi chứ?
Hoắc Dữ Xuyên: "Để tớ xin giùm cậu."
Sau đó hắn gọi cho hiệu trưởng. Hiệu trưởng Vương chẳng hỏi gì mà đồng ý ngay, còn nói sẽ liên hệ với cố vấn của Lâm Miểu, bảo Hoắc Dữ Xuyên cứ yên tâm.
Lâm Miểu thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy hiệu trưởng thật tốt bụng.
Cậu vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy cổ áo choàng tắm của Hoắc Dữ Xuyên hở rộng, nửa lồng ng.ực săn chắc lộ ra trước mặt, phập phồng lên xuống theo nhịp thở, bên dưới là cơ bụng ẩn hiện......
Lâm Miểu ngẩn người, nhớ lại đêm qua trong lúc hỗn loạn hình như mình đã sờ cơ bụng Hoắc Dữ Xuyên, vừa nóng vừa......
Cậu thò tay ra khỏi chăn sờ bụng Hoắc Dữ Xuyên rồi lẩm bẩm: "Cho tớ sờ chút nha......"
Hoắc Dữ Xuyên nắm lấy tay cậu, im lặng nhìn cậu một hồi: "Tối qua sờ chưa đủ à?"
Lâm Miểu đỏ mặt nói bừa: "Quên rồi."
Hoắc Dữ Xuyên cúi đầu hỏi khẽ: "Vậy cậu có muốn nhớ lại không?"
Lâm Miểu rụt cổ lại, hoài nghi hắn không chỉ nói về cơ bụng, yếu ớt hỏi: "Có cho sờ không thì bảo?"
Hoắc Dữ Xuyên: "Chỉ sợ sờ xong sẽ xảy ra chuyện thôi."
Lâm Miểu cũng hơi sợ, chỗ phía sau vẫn còn đau âm ỉ, lỡ Hoắc Dữ Xuyên lại nổi điên thì nguy to, "Thôi khỏi......"
Cậu còn chưa dứt lời thì Hoắc Dữ Xuyên đã nói: "Tớ ráng nhịn chút xíu cũng được, cho cậu nợ đó."
Lâm Miểu: "......"
Sao từ lúc hẹn hò tới giờ toàn thiếu nợ không vậy? Mới hôn xong sáu trăm lần lại nợ tiếp sao?
Lâm Miểu cảm thấy không ổn nên do dự nói: "Không cần đâu."
Hoắc Dữ Xuyên đưa tay cởi áo choàng tắm ra.
Lâm Miểu: "......"
Cơ bụng săn chắc ở ngay trước mắt Lâm Miểu.
Hoắc Dữ Xuyên: "Có sờ không?"
Lâm Miểu cắn răng chịu đựng --- Sao người này lại thế chứ? Thật đáng ghét mà!
Hoắc Dữ Xuyên nắm tay cậu áp vào bụng mình.
Trong đầu Lâm Miểu ong ong, tự nhủ chỉ sờ chút xíu thôi, chút xíu là được rồi......
Nửa tiếng sau, Lâm Miểu nợ như Chúa Chổm hậm hực chửi thầm tay mình - Sao lại sờ lâu thế hả?!
Đúng là bàn tay dâm dê mà!
Thứ Hai, Hoắc Minh Triết gọi điện tới nói ông Hoắc tức giận không chịu ăn uống gì, bảo Hoắc Dữ Xuyên muốn chọc mình tức chết, la lối đòi tuyệt thực.
Hoắc Dữ Xuyên thản nhiên nói: "Một ngày không hút thuốc ông ấy đã chịu không nổi thì tuyệt thực kiểu gì?"
"Ông ấy chỉ muốn em cúi đầu thôi," Hoắc Minh Triết nói, "Hay là em về xin lỗi ông ấy đi?"
Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy tôi sẽ mở họp báo."
Hoắc Minh Triết khó hiểu. "Mở họp báo làm gì?"
Hoắc Dữ Xuyên: "Cầu hôn anh."
Hoắc Minh Triết lập tức cúp máy.
Nghe nói hôm đó Hoắc Thiệu Nguyên ăn hai tô cơm đầy, nói phải ăn no mới có sức đánh Hoắc Dữ Xuyên, còn hung tợn cảnh cáo nếu hắn dám mở họp báo cầu hôn làm mất mặt nhà họ Hoắc thì sẽ vác xe lăn đập chết hắn.
Lâm Miểu hoàn toàn không biết gì về vở tuồng của nhà họ Hoắc. Khi cậu tỉnh dậy đã là giữa trưa, nghe thấy Hoắc Dữ Xuyên gọi điện cho Tiểu Trịnh, bảo hắn đặt vé máy bay để chiều nay về.
Lâm Miểu tưởng mình sẽ về trước nên hỏi hắn: "Vậy chừng nào cậu về?"
Hoắc Dữ Xuyên bế cậu xuống giường rửa mặt. "Chiều nay tớ về với cậu luôn."
Lâm Miểu chóng mặt dựa vào vai hắn: "Vậy chuyện này...... tính sao đây?"
Hoắc Dữ Xuyên chẳng hề quan tâm, "Hoắc Minh Triết sẽ giải quyết."
"Anh cả của cậu ấy à?" Lâm Miểu tò mò hỏi: "Anh ấy tốt với cậu lắm sao?" Lần trước gặp mặt, người kia có vẻ rất tốt.
"Có qua có lại thôi," Hoắc Dữ Xuyên nói, "Thật ra bây giờ phần lớn tài sản nhà họ Hoắc đều nằm trong tay Hoắc Minh Triết rồi."
"Bao năm nay tớ đã giúp anh ta không ít, điều kiện duy nhất là công ty ở thành phố A."
Lâm Miểu im lặng một lát rồi hỏi: "Có phải vì tớ học đại học ở thành phố A nên cậu mới đến đó không?"
Hoắc Dữ Xuyên không phủ nhận mà chỉ nói: "Công ty kia cũng khá có lãi."
Lâm Miểu rúc vào cổ hắn dụi dụi: "Tớ cũng sẽ kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền."
"Ừ," Hoắc Dữ Xuyên nói, "Chờ cậu nuôi tớ."
Lâm Miểu nhớ đến ngôi biệt thự xa hoa của hắn, dàn siêu xe thay như thay áo, những bộ vest được đặt may riêng......
Nuôi không nổi, biết đâu đến lúc đó chỉ kiếm được ba ngàn rưỡi một tháng cũng nên.
Cậu âm thầm gác lại hoài bão của mình, "...... Ừm, chúng ta tự lực cánh sinh vẫn hơn đúng không?"
Hoắc Dữ Xuyên cười lau mặt cho cậu.
Buổi chiều trước khi về, Hoắc Dữ Xuyên ra ngoài một lát.
Lâm Miểu ở khách sạn chờ hắn, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cậu hé cửa nhìn ra, trông thấy Hoắc Thành Đống đứng bên ngoài.
Hoắc Thành Đống thấy Lâm Miểu cũng hơi kinh ngạc, nhưng hắn không nói gì mà chỉ hỏi: "Hoắc Dữ Xuyên đâu?"
Lâm Miểu mở cửa ra: "Cậu ấy đi công chuyện rồi."
Hoắc Thành Đống bực bội vò tóc rồi đưa cho cậu một tập hồ sơ, "Anh cả bảo đưa cái này cho anh ta."
Giọng hắn khàn như vịt đực, Lâm Miểu sực nhớ ra hắn đã mắng Hoắc Dữ Xuyên ba trăm câu, chắc vì vậy nên giọng mới khàn.
Đáng đời, Lâm Miểu nghĩ thầm, mắng Hoắc Dữ Xuyên nên bị nghiệp quật chứ gì?
Cậu tức giận nói: "Sau này không được mắng Hoắc Dữ Xuyên nữa."
"Tôi đâu dám mắng anh ta," Hoắc Thành Đống oan ức nói: "Anh ta lật tung cả nhà lên, tôi làm gì có gan chọc anh ta chứ?!"
Lâm Miểu không tin: "Cậu không mắng cậu ấy mà sao giọng khàn vậy?"
"Ai biết anh ta mắc chứng gì!" Hoắc Thành Đống căm giận nói: "Hôm đó anh ta khăng khăng bắt tôi nói ba trăm câu, nói không đủ thì sẽ treo tôi lên quất! Tôi nói nhiều như vậy dễ dàng lắm sao?! Xém tí sủa tiếng chó luôn rồi!"
Lâm Miểu: "......"