Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn - Trường Yên

Chương 59

Khi Hoắc Dữ Xuyên về khách sạn thì thấy Lâm Miểu ôm gối ngồi trên giường nhìn mình với vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

Hoắc Dữ Xuyên: "...... Sao thế?"

Lâm Miểu nói: "Hôm nay Hoắc Thành Đống tới đây."

Hoắc Dữ Xuyên gật đầu: "Nó có nói gì không?"

"Nó bảo không hề mắng cậu," Lâm Miểu nói, "Mà là cậu bắt nó nói ba trăm câu."

Lâm Miểu cứ tưởng Hoắc Dữ Xuyên sẽ chối, ai ngờ hắn thản nhiên thừa nhận: "Ừ, tớ chỉ muốn kiếm cớ hôn cậu thôi."

Lâm Miểu: "......"

Thấy cậu không nói gì, Hoắc Dữ Xuyên đi tới ngồi cạnh giường hỏi khẽ: "Giận à?"

"Không cần đâu." Lâm Miểu chợt nói.

Hoắc Dữ Xuyên không hiểu: "Hả?"

"Cậu là bạn trai tớ mà," Lâm Miểu ngẩng mặt lên, nghiêm túc nói, "Đâu cần kiếm cớ để hôn tớ."

Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu, thật lâu sau vẫn không nói gì.

Lâm Miểu bị hắn nhìn làm mất tự nhiên, "Sao lại...... nhìn tớ như vậy?"

Hoắc Dữ Xuyên đưa tay vu.ốt ve gò má ấm áp của cậu: "Vì tớ muốn hôn cậu ngay bây giờ."

Vành tai Lâm Miểu đỏ lên, do dự mấy giây rồi đưa tay ôm mặt Hoắc Dữ Xuyên, hôn phớt lên môi hắn một cái.

"Hôn......" Cậu đang định lùi lại thì Hoắc Dữ Xuyên chồm tới, nhưng hắn không hôn nhẹ như cậu mà hôn vừa sâu vừa mạnh, hơi thở bao trùm môi lưỡi Lâm Miểu, quấn quýt không rời.

Mãi đến khi Lâm Miểu ú ớ kêu lên, hắn mới nhả môi cậu ra.

Cậu dựa vào ngực Hoắc Dữ Xuyên thở hổn hển, chợt nhớ đến gì đó nên đứng dậy lấy tập hồ sơ đầu giường, "Hoắc Thành Đống nói anh cả đưa cho cậu đấy."

Hoắc Dữ Xuyên cầm lấy rồi mở ra xem.

Lâm Miểu tò mò hỏi: "Gì vậy?"

"Chuyển nhượng cổ phần," Hoắc Dữ Xuyên nói, "Của công ty ở thành phố A."

Lâm Miểu lập tức hiểu ra: "Anh cả cho cậu công ty kia thật à?"

Hoắc Dữ Xuyên "ừ" một tiếng, "Bọn tớ thỏa thuận điều kiện từ lâu rồi, anh ta chỉ đang thực hiện lời hứa thôi."

Hắn đứng dậy mặc áo khoác cho Lâm Miểu, nắm lấy bàn tay ấm áp của cậu rồi nói: "Về thôi."

Lâm Miểu cười cong mắt: "Ừ."

Buổi chiều họ về thành phố A, gần cuối kỳ thời gian ôn tập của Lâm Miểu rất hạn hẹp nên ít khi làm thêm buổi tối, ngay cả Hà Tòng Sơn cũng chẳng thấy mặt.

Hôm nay cậu tan học sớm nên muốn đến công ty tìm Hoắc Dữ Xuyên.

Cậu rình mò ngoài cổng công ty hồi lâu, không thấy cha mình mới lén lút đi vào.

Ai ngờ chưa đi được mấy bước thì nghe cha mình tằng hắng sau lưng: "Khụ!"

Lâm Miểu dừng chân rồi lúng túng quay đầu lại: "Cha, cổ họng cha khó chịu à? Uống nhiều nước vào, để con lên lầu rót nước cho cha......"

Nói xong cậu định chạy đi, cha cậu lập tức quát to: "Đứng lại!"

Lâm Kiến Hưng ngờ vực hỏi: "Con đi rót nước hay đi gặp Tiểu Hoắc hả?"

Lâm Miểu: "...... Rót nước, nhân tiện gặp Hoắc Dữ Xuyên luôn ạ."

Lâm Kiến Hưng trừng mắt: "Không được đi!"

Lâm Miểu bĩu môi, bất mãn nói: "Chẳng phải trước đây cha khen Hoắc Dữ Xuyên là người tốt à? Sao giờ con hẹn hò với cậu ấy thì cha lại giận? Không lẽ cậu ấy biến thành người xấu hay sao?"

Lâm Kiến Hưng nạt: "Nó là đàn ông!"

"Con biết chứ," Lâm Miểu nói, "Con cũng là đàn ông mà."

"Đúng vậy," Lâm Kiến Hưng nói, "Hai đứa đều là đàn ông thì làm sao ở bên nhau được?"

Lâm Miểu: "Thì cứ ở bên nhau như bây giờ thôi, chẳng phải tốt lắm sao?"

"Nhưng tụi bây đâu thể kết hôn được," Lâm Kiến Hưng phản đối, "Chẳng có gì bảo đảm hết, nó có thể bỏ con bất cứ lúc nào, đến lúc đó con tính sao đây?"

"Nếu cậu ấy thật sự không cần con nữa thì có kết hôn hay không cũng đâu quan trọng," Lâm Miểu nói, "Kết hôn xong vẫn có thể ly hôn mà."

Lâm Kiến Hưng nghẹn họng: "Nhưng dù sao...... Kết hôn đâu nhất định phải ly hôn......"

Lâm Miểu suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Phải kết hôn mới được sao?"

Lâm Kiến Hưng tưởng cậu đã nghĩ thông suốt: "Đúng vậy!"

Lâm Miểu: "Vậy để con bàn với Hoắc Dữ Xuyên rồi ra nước ngoài kết hôn."

Lâm Kiến Hưng: "......"

Lâm Kiến Hưng suýt tức chết: "Ý cha là muốn con tìm người nào thích con, tốt với con, nương tựa nhau sống hạnh phúc hết đời cơ."

Lâm Miểu: "Đây không phải Hoắc Dữ Xuyên sao?"

Lâm Kiến Hưng càng tức hơn: "Cứ phải là nó mới được à?!"

Lâm Miểu im lặng giây lát rồi nói: "Con cũng không biết nữa."

Cậu cụp mắt lẩm bẩm: "Nhưng con không muốn Hoắc Dữ Xuyên cưới người khác, chỉ nghĩ đến thôi đã đau lòng rồi."

"Trước đây con vẫn tưởng mình xem Hoắc Dữ Xuyên như bạn, con dựa dẫm và nhớ nhung cậu ấy chỉ vì cậu ấy là bạn thân nhất của con."

"Nhưng nếu là bạn thân thì sao lại sợ cậu ấy kết hôn với người khác chứ? Thậm chí còn tức giận khi nghĩ đến chuyện cậu ấy ôm hôn người khác nữa......"

"Mãi sau này con mới biết đó là ghen......"

Lâm Miểu ngẩng đầu nhìn cha mình: "Cha, có lẽ con thích Hoắc Dữ Xuyên nhiều hơn mình tưởng nữa, giống như cha thích mẹ con vậy."

Lâm Kiến Hưng sững sờ, những ký ức xa xưa bỗng chốc ùa về làm mắt ông ướt nhòe. Ông quay đi thở dài, "Sau này hối hận thì đừng có khóc với cha đấy."

"Không đâu," Lâm Miểu cười, "Con sẽ không bao giờ hối hận cả."

Đúng lúc này, thang máy gần đó "ting" một tiếng, Hoắc Dữ Xuyên bước ra.

"Hoắc Dữ Xuyên!" Lâm Miểu hớn hở chạy tới.

Hoắc Dữ Xuyên ôm cậu, sau đó nghe thấy Lâm Kiến Hưng bất mãn tằng hắng.

Hoắc Dữ Xuyên đành phải buông cậu ra rồi ngoan ngoãn chào ông, sau đó lấy từ trong túi ra một chùm chìa khóa đưa cho ông.

Lâm Kiến Hưng nheo mắt nhìn kỹ, "Chìa khóa gì đây?"

Hoắc Dữ Xuyên nói: "Ngôi nhà ở quê ạ."

Lâm Miểu sửng sốt. "Chẳng phải bán rồi sao?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Tớ mua lại rồi."

Ngôi nhà kia đã chứa đựng muôn vàn kỷ niệm, dù là với gia đình Lâm Miểu hay với hắn.

Hoắc Dữ Xuyên nhìn sang Lâm Miểu: "Năm nay về đó ăn Tết nhé?"

Lâm Miểu gật đầu cười: "Ừ."

Lâm Kiến Hưng cầm chìa khóa, đôi mắt ươn ướt, lẩm bẩm nói: "Mua lại làm gì...... Bán thì bán......"

Ông quay đầu đi, miễn cưỡng nói: "Không cần, trả lại cho cậu đấy......"

Nhưng tay vẫn nắm chặt chìa khóa.

Ông đập tay mình mấy cái rồi xụ mặt nói: "Tôi về xem một lần rồi trả lại cậu."

"Không cần đâu," Hoắc Dữ Xuyên nói, "Chú cứ giữ đi ạ."

"Ai thèm," Lâm Kiến Hưng mạnh miệng nói, "Tôi chỉ xem một lát thôi."

Lâm Miểu lẩm bẩm: "Còn ngượng cái gì? Chẳng phải lúc nãy đồng ý rồi sao?"

Hoắc Dữ Xuyên hỏi: "Đồng ý gì cơ?"

Lâm Miểu: "Cha bảo tụi mình kết hôn đấy."

Hoắc Dữ Xuyên: "......"

"Ê!" Lâm Kiến Hưng oan ức kêu lên: "Đâu có!"

Mình nói thế lúc nào chứ?!

Bình Luận (0)
Comment