Cậu Ấy Xinh Đẹp Nhưng Hơi Ngốc

Chương 10

Hôm sau, thời tiết thoáng đãng, ánh nắng xán lạn chiếu rọi tiểu viện nhà họ Giang.

Tri Nhạc mặc áo thun trắng, quần bò bạc màu, giày thể thao đen, xách theo hai cái túi đen, trông như một cậu sinh viên tràn đầy hơi thở thanh xuân, tinh thần phấn chấn sáng lóa.

Lão Lưu tài xế đánh xe đến trước cửa, dọn hành lý lên.

Thẩm Trình mặc đồ chỉnh tề, một tay tùy ý cài khuy trên tay áo, đi xuống nhà.

Thẩm Thái Viễn thân thiết hỏi han cháu trai: “Chuẩn bị xong hết rồi chứ?”

Thẩm Trình đi đến bên cạnh Thẩm Thái Viễn, hừ một tiếng nhỏ khó nghe rõ.

“Anh!”

Tri Nhạc lập tức tới cạnh Thẩm Trình, quả nhiên “Ngày mai lại nói” của Thẩm Trình nghĩa là đồng ý, nhìn đi, thế này là đưa cậu cùng đi rồi. Tri Nhạc nói với Thẩm Trình: “Có phải rất xa, không ạ. Em, thấy hơi, căng thẳng.”

Thẩm Trình liếc Tri Nhạc một cái, gương mặt kia đang nở nụ cười tươi sáng ngời, nhìn không ra chút căng thẳng nào.

“Nếu như, đi vệ sinh, thì phải làm sao ạ.” Tri Nhạc có vẻ lo lắng vấn đề này.

“Nhịn.” Thẩm Trình mặt lạnh tanh nói.

“Ơ?” Tri Nhạc do dự nói: “Không nhịn được, thì sao ạ?”

Thẩm Trình tiếp tục mặt vô biểu tình nói: “Cố mà nhịn.”

Tri Nhạc nhất thời lo lắng sốt ruột.

Tài xế đứng cạnh nghe không nổi nữa: “Tri Nhạc đừng nghe lời Tiểu Thẩm tiên sinh nói, trên đường có trạm dừng chân, lúc nào cũng có thể dừng lại đi toilet, đừng lo.”

Lão Lưu nhìn Thẩm Trình một cái, sao bỗng nhiên Tiểu Thẩm tiên sinh lại có chút ấu trĩ nhỉ. 

Tri Nhạc hiểu ra Thẩm Trình đang trêu mình, cười hì hì: “Ca ca, hư nha.”

Giang Thiện Nguyên cùng Thẩm Thái Viễn ra khỏi nhà, vì tránh lằng nhằng dây dưa, Giang Thiện Nguyên sẽ tiễn Tri Nhạc đi trước, hai hôm nữa ông lại lên đường, đến gặp Thẩm Thái Viễn ở bệnh viện, tiếp nhận trị liệu.

Những thứ ông nói với Tri Nhạc mấy ngày nay và cả tối qua đã được dặn đi dặn lại mấy lần, Giang Thiện Nguyên quan sát Thẩm Trình, Thẩm Trình ở trước mặt trưởng bối không mất lễ nghi, luôn khẽ gật đầu, thấy Giang Thiện Nguyên có điều muốn nói thì sẽ không mở miệng, kiên nhẫn chờ.

Có lẽ cậu ta nên chủ động nói gì đó để Giang Thiện Nguyên yên tâm, nhưng đồng ý đưa người về đã là sự nhượng bộ lớn nhất rồi, không có tình cảm chân thật, cần gì phải làm bộ săn sóc, ra vẻ hứa hẹn.

Dối trá.

Giang Thiện Nguyên nhìn thanh niên trước mặt, thân hình cao lớn, thân thẳng như ngọc, tiến lùi đúng mực, khiêm tốn nho nhã, nói thật thì đúng là tuấn tú lịch sự, khi hắn đứng sóng vai với Tri Nhạc, ngoại hình và khí chất đều xứng đôi, khiến người khác sáng chói mắt. Giang Thiện Nguyên vẫn khá vừa lòng với Thẩm Trình, hiểu biết mấy ngày nay tuy không đủ nhưng từ những cử chỉ hàng ngày cũng có thể thấy được chút ít, đứa trẻ này tuy hơi kiêu ngạo, hơi lạnh lùng, nhưng trong mắt lại có độ ấm.

“Thẩm Trình, Tri Nhạc mấy ngày tới đành nhờ cậu.” Giang Thiện Nguyên nói.

Thẩm Trình gật gật đầu, không nhiều lời.

“Tri Nhạc có chút bóng ma với người lạ, hơi sợ người lạ, gặp người lạ, đến nơi lạ, ban đầu cố gắng đừng để nó ở một mình.” Giang Thiện Nguyên nói: “Cũng không cần bầu bạn mọi lúc mọi nơi, chính nó cũng đang cố gắng khắc phục, chỉ là ban đầu cần chú ý nhiều hơn một chút là được.”

Thẩm Trình nhìn Tri Nhạc một cái, Tri Nhạc xoa xoa chóp mũi: “Em…không sợ mà.”

Giang Thiện Nguyên cười cười, môi cong lên, nghĩ xem muốn nói thêm gì, nhưng cuối cùng cũng chẳng nói gì nữa. Chuyện phải dặn dò rất nhiều, ví dụ như ẩm thực, thói quen sinh hoạt, bệnh vặt, tính tình vân vân, nhưng giống như gả con gái nhỏ đi vậy, ông có chút luyến tiếc, lại không an tâm, dù sao cũng không thể theo cậu cả đời, chính cậu vẫn phải tự sống cuộc sống của mình.

“Lão Giang, có gì cần chú ý, dặn dò thì ông cứ việc nói.” Thẩm Thái Viễn đứng cạnh nói.

Giang Thiện Nguyên lắc đầu, cười nói: “Còn lại thì để chúng tự tìm hiểu lẫn nhau đi. Cũng không có gì cần đặc biệt lưu ý.”

Rõ ràng mối quan hệ làng xóm láng giềng của Giang gia không tệ, biết hôm nay Tri Nhạc sẽ xuất phát, sau bữa sáng, bà con hàng xóm liên tục ghé qua, tiễn Tri Nhạc đi.

Sân vườn nho nhỏ của Giang gia gần như chật kín người.

Thẩm Trình thân là một nhân vật chính cũng đứng trong đó, hắn và Tri Nhạc cùng bị mọi người vây quanh, có cảm giác như cưới vợ thành thân vậy. Các trường hợp xã giao lớn nhỏ hắn đều có thể ứng phó một cách tự nhiên, nhưng cái trường hợp trước mắt này lại không giống vậy.

“Tri Nhạc sắp tới thành phố lớn đấy, có vui không?”

“Đối tượng đẹp trai như vậy, vui không?”

Tri Nhạc cười tủm tỉm gật đầu, gật đầu liên tục.

“Tri Nhạc à, ở bên ngoài không giống trong thôn, phải chăm sóc mình thật tốt, hiểu không?” 

“Đến nhà người khác, phải hiểu chuyện, ở chung với Thẩm Trình ca ca cho tốt.”

“Đợi đến khi hai đứa thực sự kết hôn, nhớ phải về báo cho chúng ta biết, tổ chức tiệc rượu cho các con.”

Đính hôn là cách nói truyền thống của thế hệ trước, lần gặp mặt này tương đương với một lần “xem mắt”, hai bên có ý, trước hết gặp mặt tìm hiểu, tổ chức đính hôn mới là đính hôn thực sự. Hiện tại rất ít người có bước đính hôn này, cho nên cứ dùng đính hôn để đặt tên cho mối quan hệ này.

Người trong một thôn, hiển nhiên biết bệnh tình của Giang Thiện Nguyên, mà không ai đề cập đến nó trước mặt Tri Nhạc, chỉ cười thật tươi dặn dò cậu chút việc gia đình nhỏ.

Mấy dì kéo tay Tri Nhạc, sờ sờ tay cậu, nắn nắn bắp tay, xoa đầu cậu, “Tri Nhạc trưởng thành rồi. Tri Nhạc phải sống tốt nhé.”

Tri Nhạc tùy ý để các dì lôi kéo, trên mặt vẫn cười tươi, giang rộng hai tay, ôm từng dì một: “Mọi người, cũng phải sống thật tốt.”

“Tiểu Thẩm tiên sinh, đứa nhỏ Tri Nhạc này, đành nhờ cậu vậy.”

Tầm mắt của mọi người dừng trên người Thẩm Trình

Thẩm Trình đứng sóng vai cùng Tri Nhạc, ánh mặt trời vẩy đầy đầu tóc bả vai của họ, nhìn như một đôi mới cưới, trong mắt Thẩm Trình, gương mặt không giản dị chìm trong ánh mặt trời giờ tràn đầy hương vị ấm áp. 

Thẩm Trình im lặng trong chốc lát, sau đó gật đầu: “Tôi sẽ cố hết sức.”

Lũ trẻ còn chưa hiểu buổi chia tay này có ý nghĩa gì, còn đang vô tư đuổi bắt nhau trong sân, thấy đã đến giờ bèn chạy tới tạm biệt Tri Nhạc, ríu ra ríu rít như chim sẻ.

Bỗng có một bé trai chạy tới, xuyên qua đám người, đứng trước mặt Tri Nhạc thở hồng hộc.

“Anh Tri Nhạc! Anh Nhị Cẩu nhờ em chuyển lời đến anh.”

Bé trai hô lên.

“Anh Nhị Cẩu à!” mắt Tri Nhạc sáng lên: “Chuyện gì thế?”

“Vốn anh Nhị Cẩu định chạy gấp về, nhưng không kịp. Vừa nãy ảnh gọi điện về, bảo em nhắn với anh một câu.”

“Anh Nhị Cẩu nói, nếu có người đối xử với anh không tốt, bắt nạt anh, anh nói với ảnh, dù có phải trèo đèo lội suối, núi đao biển lửa thì ảnh cũng sẽ giúp anh xử lý những người đó.” Bé trai nắm tay, nói một tràng, nói xong lại nghĩ nghĩ, xác nhận lại lần nữa: “Đúng thế, như vậy đó, nguyên văn của anh Nhị Cẩu, ảnh dặn nhất định phải lớn tiếng, nói cho anh không sót chữ nào. Anh Tri Nhạc, anh nhớ kỹ chưa?”

Mọi người đều cười rộ lên, “Tên Nhị Cẩu này……”

Tri Nhạc cũng cười rộ lên, gật đầu, tỏ vẻ đã nhớ kỹ.

Trước mắt bao người, sắc mặt Thẩm Trình vẫn như thường, mọi người đều đang cười, hắn lễ phép cong khóe môi lên.

Nhị Cẩu? Mới hai ngày ngắn ngủi, Thẩm Trình đã nghe thấy cái tên này hai lần rồi. Người ngày để bé trai truyền lời, ngoài mặt thì nói cho Tri Nhạc nghe, thực tế là đang cảnh cáo Thẩm Trình, Tri Nhạc không nghe ra được con dao trong lời nọ, Thẩm Trình sao lại không nhận ra chứ.

Hay lắm.

Bên kia, Thẩm Thái Viễn cũng đang nói chuyện với thôn dân, Giang Thiện Nguyên nhìn thời gian, trao đổi ánh mắt với Thẩm Thái Viễn, Thẩm Thái Viễn gật đầu, bảo lão Lưu: “Chuẩn bị xuất phát đi.” 

Lão Lưu lên xe trước, khởi động xe, tiếng động cơ ô tô ầm ầm vang lên.

Tiếng vang này vừa xuất hiện, tiếng nói chuyện trong sân liền lặng đi, bọn trẻ đang đùa giỡn cũng dừng lại, cả sân chìm trong yên lặng.

Ánh mặt trời chiếu xuống từ không trung, bao lấy mỗi một người trong viện, che trời lấp đất, chim chóc bay qua trên không, sải cánh, bay thật xa.

Tri Nhạc vẫn rất vui vẻ, đến lúc này cuối cùng cũng cảm nhận rõ được cảm xúc lúc biệt ly.

Tri Nhạc ngơ ngác nhìn mọi người, môi giật giật, lại như không biết nên nói gì, cuối cùng cậu không nói gì cả.

“Lên xe đi, Tri Nhạc.” Thẩm Thái Viễn nhẹ giọng nói.

Thẩm Trình đứng cạnh Tri Nhạc, chần chừ chốc lát, duỗi tay, tháo balo Tri Nhạc đang đeo xuống, cầm trong tay, tiện đà mở cửa xe, nhìn Tri Nhạc, ý bảo cậu lên xe trước đi.

“Vậy, con đi đây ạ.” Tri Nhạc nói một câu như vậy.

Cậu chậm rãi đi đến trước cửa xe, lại dừng chân, quay ra nhìn về phía Giang Thiện Nguyên.

Giang Thiện Nguyên đi tới, vỗ vai Tri Nhạc: “Đi đi.”

Mọi người nhìn hai ông cháu, bọn họ đều là người chứng kiến cuộc sống nương tựa lẫn nhau của hai ông cháu, tận mắt thấy một người sinh ra lớn lên, một người dần dần già đi, hiện giờ lại chứng kiến họ đối mặt với một bước rẽ trong cuộc đời, cũng có lẽ là chia xa mãi mãi.

Tri Nhạc nhẹ giọng nói: “Về sau, mỗi ngày đều gọi điện thoại nhé.”

Giang Thiện Nguyên: “Ừ, được thôi.”

Tri Nhạc: “Ông mà khỏe lên, phải đến tìm con ngay, đón con về.”

Giang Thiện Nguyên: “Được.”

Tri Nhạc: “Còn có……”

Giang Thiện Nguyên: “Rồi rồi, sao nói nhiều thế, đi thôi đi thôi, mọi người đang chờ đây. Những cái khác nói qua điện thoại đi.”

“Vâng.” Tri Nhạc liền xoay người, chuẩn bị lên xe.

“Tri Nhạc!” cơ mặt Giang Thiện Nguyên hơi chuyển động, bờ môi khô khốc rung động, ông cố nín nhịn, biết bao nhiêu lời muốn nói đều đè xuống đáy lòng, nói: “Con phải sống thật tốt nhé.”

Tri Nhạc gật gật đầu: “Ông nội, cũng phải sống thật tốt nhé.”

Tri Nhạc ngồi vào trong xe, Thẩm Trình gật đầu với mọi người, theo sau cậu, lên xe, đóng cửa lại.

Thẩm Thái Viễn ngồi ghế phụ ở phía trước, vẫy tay lần cuối, xe khởi động, mọi người lui sang hai bên, nhìn theo chiếc xe chậm rãi lăn bánh rời đi.
Bình Luận (0)
Comment