Cậu Ấy Xinh Đẹp Nhưng Hơi Ngốc

Chương 11

Tri Nhạc thường không suy nghĩ được chuyện về lâu về dài trong tương lai, đại đa số thời gian cậu chỉ nhìn thấy chuyện ngay trước mắt thôi. Tuy cậu đã chuẩn bị để đến thành phố C từ sớm, nhưng thẳng đến bây giờ, khi xe khởi động, đưa cậu rời khỏi căn nhà nhỏ quen thuộc, khỏi hàng xóm láng giềng thân quen, cậu mới nhận ra sự chia ly chân chính.

“Ông nội ơi!”

Tri Nhạc bỗng nhiên quay đầu lại, nửa quỳ ghé vào lưng ghế, cố gắng nhìn qua cửa kính phía sau, mắt thấy ông nội và mọi người vẫy tay, càng lúc càng xa, Tri Nhạc lại la lên.

Tất nhiên là bên ngoài không nghe thấy.

“Ông nội ơi! Dì ơi! Chú ơi!”

Tri Nhạc vừa cuống quýt vừa nôn nóng quay ra nhìn tài xế một cái, tựa như muốn bảo tài xế dừng xe, nhưng chỉ trong chớp mắt cậu lại sốt ruột quay về cửa sổ, nhìn về phía mọi người sắp khuất dạng.

“Bọn họ không nghe thấy đâu. Tri Nhạc, ngồi xuống đi cháu, đường phía trước sẽ gồ ghề, cẩn thận bị đụng.” Thẩm Thái Viễn ôn hòa nhắc nhở.

Xe quẹo một cái, ra đến đường lớn, tiểu viện của Giang đã biến mất khỏi tầm mắt, không còn nhìn thấy được nữa. Tri Nhạc vẫn ghé lên ghế, chưa từ bỏ ý định nhìn lại.

Sau một lúc lâu, Tri Nhạc ngồi xuống, ngược lại cậu ghé vào bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Phòng ốc ven đường, đồng ruộng, cây cỏ vân vân đều tụt lại phía sau, nhanh như ánh sáng thoáng qua, khiến Tri Nhạc ý thức được, thôn trang quen thuộc đang dần rời xa cậu.

Nháy mắt, cảm xúc biệt ly bao trùm lấy cậu, Tri Nhạc ngồi bên cửa sổ, mờ mịt mà khổ sở nhìn ra bên ngoài, hô hấp dồn dập, một tay cậu nắm chặt ống quần, trong tiềm thức như muốn nắm lấy cái gì đó, nhưng mà bên người cậu chẳng có gì cả, cậu nghiêng đầu, quơ tay loạn xạ, tóm được một bàn tay bèn nắm lấy thật chặt.

Bàn tay kia giật giật, tựa như muốn tránh ra, Tri Nhạc nắm chặt hơn, bàn tay nọ lại yên tĩnh.

“Tri Nhạc, nếu cháu muốn khóc thì cứ khóc đi, không sao hết.” Thẩm Thái Viễn nhẹ giọng nói: “Ông nội Thẩm của cháu thời trẻ khi lần đầu rời nhà ra nước ngoài, cũng khóc lớn một trận ở sân bay đó thôi.”

Tri Nhạc mím chặt môi, lông mi run rẩy, hốc mắt đỏ lên, trong mắt có nước mắt, lại không chịu rơi xuống.

“Nam nhân đỏ máu, không đổ lệ.” Cậu nghẹn ngào nói.

Lão Lưu tài xế phụt cười, vội nói: “Xin lỗi……Đột nhiên tôi nghĩ tới một câu chuyện cười…”

Thẩm Thái Viễn cũng không nhịn được cười, cười ha hả nói: “Tri Nhạc nói đúng, con trai đổ máu không đổ lệ. Tri Nhạc đừng buồn, về sau con muốn về thì lúc nào cũng có thể về.”

“Vâng.” Tri Nhạc hít hít mũi, vẫn rất đau lòng, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thẩm Trình nghiêng đầu, nhìn Tri Nhạc, từ góc độ của hắn, có thể thấy nửa bên mặt nhìn nghiêng của Tri Nhạc, lông mi run run, người mấy ngày nay luôn cười hì hì, giờ phút này tươi cười trên mặt cậu đã rút sạch, chỉ còn miễn cưỡng, mờ mịt cùng cảm xúc lưu luyến không muốn xa rời với quê hương và người thân.

“Túi của cậu.”

Thẩm Trình nhướng mày, cất tiếng nói. Trên đùi hắn còn đặt hai cái túi của Tri Nhạc.

“Ò.” Tri Nhạc bị rời lực chú ý, quay đầu lấy túi của mình, lúc này mới phát hiện, hóa ra cậu đang nắm tay Thẩm Trình, nói đúng ra thì là cậu đơn phương giữ tay hắn. Lòng bàn tay Thẩm Trình mở ra một cách tự nhiên, không nắm trở lại, cũng không rút tay về.

“……Xin lỗi anh.” Tri Nhạc vội buông tay, lấy balo qua để sang một bên rồi nói: “Cảm ơn.”

Thẩm Trình liếc cậu một cái, dời ánh mắt đi, ngược lại hắn cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh nắng ban ngày chan hòa, bốn bề núi non phập phồng cùng sông nước uốn lượn, trời đất tươi đẹp xán lạn.

Xe tư nhân màu đen dùng tốc độ vững vàng xuyên qua múi, càng lúc càng xa, thôn Cửu Lộc đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn, thay vào đó là phong cảnh và thành thị xa lạ.

“Sắp đến thị trấn rồi, qua cầu là tới. Tri Nhạc có thể chụp bức ảnh, gửi cho ông nội cháu, cho ông ấy biết chúng ta đã đến đâu.” Thẩm Thái Viễn nói.

“Vâng.”

Lời đề nghị này thành công hấp dẫn sự chú ý của Tri Nhạc, cậu lập tức lấy điện thoại ra, nghiêm túc nhắm vào cảnh ngoài cửa sổ.

Cậu khá quen thuộc với thị trấn, khi ông nội rảnh cũng đưa cậu tới đây dạo chơi, cậu thích nhất là cây cầu mang tính biểu tượng vắt ngang qua sông Trường Giang nối liền hai bờ.

Khi thời tiết đẹp, họ sẽ không ngồi xe, cậu sẽ cùng ông nội chậm rãi đi từ đầu cầu này sang bên kia cầu, gió hiu hiu thổi, ánh nắng dịu dàng, sóng nước lấp lánh dưới cầu, thuyền lớn thuyền nhỏ đi qua đi lại, đó là khoảng thời gian vô cùng hạnh phúc.

Tri Nhạc chụp vài tấm ảnh, chọn ra mấy tấm cậu vừa lòng, gửi cho ông nội nhanh, rất nhanh đã nhận được phản hồi của Giang Thiện Nguyên, Giang Thiện Nguyên khen cậu chụp đẹp, cũng dặn cậu sau khi đến nhà họ Thẩm thì cũng chụp mấy bức đẹp đẹp gửi ông.

Tri Nhạc lại vui vẻ đồng ý, kế đó cảm xúc biệt ly cũng nhòa đi, cuối cùng trên mặt Tri Nhạc lại xuất hiện nụ cười tươi.

Lần đầu cậu xa nhà, rất nhanh xe đã rời khỏi thị trấn, lái vào đường cao tốc, từ đây trở đi, hết thảy với cậu mà nói đều là những điều xa lạ.

Tri Nhạc dựa lên cửa sổ, nhìn chằm chằm ra bên ngoài, hai mắt sáng ngời: “Oa, ở đây cũng có con bò này.”

Cậu mừng rỡ quay đầu lại, nói với Thẩm Trình.

Thẩm Trình ngồi nghiêm chỉnh, lưng dựa ra ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Tôi qua hắn ngủ không ngon lắm.

Tri Nhạc thấy Thẩm Trình nhắm hai mắt bèn không nói chuyện nữa, tự mình ngắm nghía cảnh vật bên ngoài.

“Ngắm mệt thì con ngủ một lát đi. Đến thành phố C cảnh còn đẹp hơn.” Thẩm Thái Viễn ngồi ghế trước dặn dò.

“Vâng ạ.”

Hơn một giờ sau, Tri Nhạc ngáp một cái, ánh mắt buồn ngủ.

Tốc độ xe đi trên đường cao tốc rất nhanh, cảnh vật đơn điệu, thực sự không có gì đẹp hết, Tri Nhạc thấy chán, ngồi ngay ngắn, mắt nhắm lại, bắt đầu không cưỡng được cơn buồn ngủ ập đến. 

Trong xe bật nhạc nhẹ du dương, phảng phất như bản nhạc hát ru.

Mí mắt Tri Nhạc nặng trĩu, chậm rãi khép lại, ban đầu cậu còn ngồi thẳng tắp, dần dần không khống chế được, thân thể nghiêng sang một bên, tới gần Thẩm Trình, đầu nghẹo sang một cái, dựa lên vai Thẩm Trình.

Thẩm Trình:……

Sắc mặt Thẩm Trình không được tốt lắm, tối hôm qua hắn không ngủ ngon lắm, bệnh cũ tái phát, mà hôm nay đối mặt với Thẩm Thái Viễn, bộ dáng ông cụ cứ cười tủm tỉm đầy trêu ngươi, càng khiến hắn khó chịu hơn.

Thẩm Trình nghiêng đầu, nhìn phía Tri Nhạc đang ngủ gà ngủ gật, cậu còn ngủ đến là ngon lành.

Thậm chí còn cọ cọ trên vai hắn, rúc vào hõm vai, tìm được tư thế thoải mái hơn.

Thẩm Trình lãnh khốc vô tình giơ tay, giơ ngón trỏ và ngón giữa ra, chống cái đầu màu đen mềm mại của Tri Nhạc, đẩy cậu ra không hề lưu tình.

Tri Nhạc trong cơn mơ không hề phòng bị chút nào, dù lực Thẩm Trình dùng không tính là mạnh, cậu lại mềm nhũn nghiêng người, ngả sang phía cửa sổ, đụng đầu vào cửa sổ xe, phịch một tiếng.

Tri Nhạc choàng tỉnh, xoa trán, ánh mắt mờ mịt.

Ngây người một lát, Tri Nhạc như hiểu ra gì đó, cậu nghiêng đầu nhìn Thẩm Trình, Thẩm Trình khoanh tay, vẻ mặt không vô cảm bốn mắt nhìn nhau với Tri Nhạc, chuẩn bị tốt nghe Tri Nhạc chất vấn, như thế lại tốt, cứ chọc cho cậu tức phát khóc đi, đòi về nhà là tốt nhất. Vừa vặn quay xe, đưa cậu về, xong chuyện.

Ánh mắt Tri Nhạc mang theo ngái ngủ, mông lung, một tay xoa trán, hỏi Thẩm Trình: “Anh ơi, anh qua đây ngồi đi, đừng, ngồi gần cửa sổ, cẩn thận khi buồn ngủ, sẽ bị đụng đầu đó.”

Vừa nói cậu vừa nhường chỗ, ý bảo Thẩm Trình ngồi dịch vào trong.

Khóe mắt Thẩm Trình giật giật, yên lặng nhìn Tri Nhạc, vẻ mặt có chút chết lặng, lúc lâu sau vẫn không nói gì.

Tri Nhạc dặn dò xong, tiếp tục buồn ngủ.

Rất nhanh, cậu lại bất tri bất giác ngả người sang chỗ Thẩm Trình. Thẩm Trình bóp trán, ngón trỏ và ngón giữa vô ý xoa qua lại vào nhau, lúc này đây hắn lại không đẩy cái đầu trên vai ra nữa.

Thẩm Thái Viễn vốn đang nhắm mắt dưỡng thần ở ghế trước lặng lẽ mở to mắt, từ kính chiếu hậu thấy được bóng dáng “gắn bó” của hai người, vừa lòng cười.        

Sau khi xe tiến vào thành phố C cũng không dừng bánh, về thẳng nhà chính của Thẩm gia.

Nhà chính Thẩm gia tọa lạc ở vùng ngoại thành của thành phố C, chiếm diện tích mấy trăm mẫu, cả thành phố C, nhà có tổ trạch như vậy để làm nơi ở cũng chỉ có mỗi Thẩm gia.

“Tri Nhạc, về đến nhà rồi.”

Tri Nhạc bị đánh thức, mơ mơ màng màng xuống xe theo, bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình, trước mắt là một tòa nhà lớn cổ kính, núi giả hồ nước, rường cột chạm trổ, trong vườn còn treo đèn lồng đỏ, tuy bên trong không có thắp nến hay đèn dầu nhưng vẫn khiến người ta sửng sốt, giống như đi ngược thời gian trở về trăm năm trước. 

“Oa ——”

Tri Nhạc nhìn “Thẩm gia” trước mắt, đôi mắt trừng lớn, nói: “Cái nhà này, giống trong TV ấy.”

Thẩm Thái Viễn cười ha hả. Đừng nói Tri Nhạc, người nào đến nhà Thẩm đều sẽ có câu cảm thán đầy kinh ngạc này.

Tri Nhạc đi theo Thẩm Thái Viễn vào vườn, Thẩm Trình đi phía sau, tay cầm balo của Tri Nhac —— Tri Nhạc mơ màng, làm gì nhớ mình còn có mấy cái túi.

Quản gia của nhà họ Thẩm cùng người hầu đã được thông báo trước, đã chờ ở cửa từ sớm. Tri Nhạc thấy người xa lạ, bỗng thấy hơi bất an.

Thật ra ban đầu, với cậu, Thẩm Trình và Thẩm Thái Viễn cũng chỉ là người xa lạ, nhưng vì có thân phận, lại còn trong hoàn cảnh mình quen thuộc, có ông nội ở cạnh, Tri Nhạc cũng không thấy xa lạ, cậu chỉ thấy tò mò cùng mới lạ thôi. Mà những người này với cậu là những người hoàn toàn xa lạ.

“Đây đều là người trong nhà thôi, Tri Nhạc không phải sợ.” Thẩm Thái Viễn nói.

Quản gia và người hầu cũng biết một chút về tình huống của Tri Nhạc, họ cũng được huấn luyện chuyên nghiệp, trước mặt Tri Nhạc họ biểu hiện vô cùng bình thường, đối đãi với Tri Nhạc như với người bình thường, nhiệt tình, lễ phép, nhưng không ân cần quá mức.

Chỉ là trong lòng mọi người đều có chút kinh ngạc, không ngờ lại là một thiếu niên xinh đẹp như vậy.

Tri Nhạc chậm rãi thả lỏng ra.

Cậu cố nhịn cảm xúc không khỏe xuống, nhớ tới lời ông nội nói, không cần sợ, người lạ cũng không đáng sợ, trên đời này vẫn còn người tốt. Không cần phải căng thẳng, khi không biết phải phản ứng thế nào thì cứ mỉm cười là được.

Tri Nhạc nở nụ cười xấu hổ mà không kém phần lễ phép.

Sau khi cất hành lý, xem phòng, ăn cơm xong, Thẩm Thái Viễn tự mình đưa Tri Nhạc đi tham quan quanh nhà, một già một trẻ, chậm rãi tản bộ trong vườn ngắm nghía, thời gian dần trôi. Đến tối, ăn cơm tối xong, Tri Nhạc trở về phòng gọi điện cho ông nội đúng như thời gian đã hẹn trước.

Với cậu, hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt.

Một mình đến một nơi xa lạ, gặp rất nhiều người lạ.

“Ông nội! Nhà họ Thẩm to thật là to!”

Tri Nhạc gọi video, vội vã không chờ nổi kể cho Giang Thiện Nguyên nghe những gì hôm nay mình đã thấy.

Thẩm Thái Viễn đứng sau lưng Tri Nhạc, gật đầu với Giang Thiện Nguyên, ý bảo mọi chuyện đều thuận lợi, sau đó ông nhường thời gian cho hai ông cháu.

Thẩm Thái Viễn nhẹ nhàng đóng cửa lại, chống quải trượng đi xuống lầu, đến chỗ rẽ lại gặp Thẩm Trình đang lên cầu thang. Thẩm Thái Viễn dừng chân, nheo hai mắt lại, cười hòa ái: “Chuẩn bị đi nghỉ à?”

Thẩm Trình cũng dừng chân, vẻ mặt nhạt nhẽo: “Ông thắng rồi.”

Thẩm Thái Viễn cười nói: “Người một nhà, nói chuyện thắng thua cái gì, ha ha ha ha.”

Thẩm Trình nói: “Nhưng ông đừng quá đắc ý. Không có chuyện cháu tiếp nhận cậu ta đâu, tốt nhất là ông nên cầu nguyện cho ông Giang sớm khỏi bệnh, đón cậu ta về đi, nếu không cháu không chắc mình sẽ làm ra chuyện gì với cậu ta đâu.”

Thẩm Thái Viễn: “Cháu định đánh nó, hay mắng nó? Cháu trai của ta cũng không phải loại đánh chửi, bạo lực với người ta một cách vô lý đâu.”

Thẩm Trình lạnh nhạt nói: “Ngoài bạo lực ra thì trên đời này vẫn còn rất nhiều cách để đối phó một người, khiến người đó biết khó mà lui.”

Vậy mi cứ thử dùng mấy cách đấy đi xem nào. Thẩm Thái Viễn híp mắt lại, trong bụng nghĩ như vậy, ngoài miệng lại không nói ra, mấy ngày nay ông đã khiêu chiến điểm mấu chốt của Thẩm Trình mấy lần rồi, không nên tiếp tục chọc giận hắn nữa, không nên nói cho sướng miệng làm gì.

Thẩm Thái Viễn điều chỉnh sắc mặt, nói: “Nói trước bước không qua. Cháu xem, cả hai đều đã lùi một bước, ông cũng chưa cho hai đứa đính hôn chính thức rồi kết hôn ngay. Nếu hiện tại đã đón người về, trước hết cứ sống chung trong hòa thuận xem thế nào. Hơn nữa,”Thẩm Thái Viễn khựng lại một chút: “Đây là sự lựa chọn đến từ hai phía, Tri Nhạc có vừa mắt cháu hay không còn chưa chắc đâu, ha ha ha ha.”

Thẩm Trình nhướng mày đầy nguy hiểm, Thẩm Thái Viễn tiếp lời đúng lúc: “Chuyện tình cảm đúng là không thể cưỡng cầu, ông cũng chỉ làm tới bước này được thôi, cuối cùng chuyện kết hôn có thành hay không, về sau sẽ thế nào, còn phải xem từng đứa. Nếu cuối cùng thực sự là hữu duyên vô phận thì sẽ bàn tiếp. Không còn sớm nữa, cháu đi nghỉ ngơi sớm chút đi.”

Hai người lướt qua nhau, người lên lầu người xuống lầu. Thẩm Trình đi đến cuối hành lang tầng hai, khi đi qua cửa phòng Tri Nhạc, nghe thấy bên trong truyền ra giọng nói nhẹ nhàng của Tri Nhạc.

“Vâng! Tốt lắm ạ! Đối xử với con, vô cùng tốt!”

Thẩm Trình đi tắm rồi vào thư phòng xử lý văn kiện, bất tri bất giác trời đêm đã muộn, Thẩm Trình đứng dậy, tắt đèn đi, về phòng ngủ, đi được một đoạn thì bỗng dừng lại, nhìn về một phía trong hành lang.

Ánh đèn ấm áp, Tri Nhạc đang đứng trên hành lang nhìn xung quanh, vừa nhìn thấy hắn, hai mắt cậu đã sáng lên, chạy ngay tới.

“Anh ơi!”

Tri Nhạc đã tắm xong, mặc bộ đồ ngủ in hình vẽ hoạt hình, tóc cũng mềm mại rủ trước trán, đứng trước mặt Thẩm Trình.

“Em lạc đường rồi……” Tri Nhạc ngượng ngùng gãi đầu, giải thích: “Nơi này, lớn quá, nhiều phòng ghê, cửa nào cũng giống nhau như đúc, em không phân biệt được.” Cậu lại thêm một câu sốt ruột: “Anh, anh có biết, em ở phòng nào không ạ?”

Thẩm Trình không nói gì, nhìn thiếu niên trước mắt.

Từ khi gặp người này, có một số chuyện đã trở nên không thích hợp lắm, bị lệch khỏi quỹ đạo. Vốn đã quyết không đồng ý rồi, đã định không đưa người về… Sau đó thì sao? Tương lai không ai đoán trước được điều gì, theo bản năng, Thẩm Trình lại ngờ ngợ thấy có chút nguy cơ, tên ngốc này như có ma thuật vậy, có thể dễ dàng khiến chuyện bị mất khống chế.

Thẩm Trình rất không thích loại cảm giác này.

Trước mắt hắn hiện lên điệu bộ đắc ý vì chiến thắng của Thẩm Thái Viễn, bên tai lại vang lên câu nói kia của ông “Tri Nhạc có vừa mắt cháu hay không còn chưa chắc đâu.”

Thiếu niên trước mắt còn đang nói chuyện.

“Anh ơi?”

Thẩm Trình híp mắt, trầm mặc.

Tri Nhạc nghĩ đoạn, có lẽ Thẩm Trình cũng không biết, bèn nói: “Em xuống nhà, hỏi ông nội Thẩm vậy.”

Nói xong thì quay người, định đi. Mới đi được hai bước, bỗng nhiên cổ tay bị giữ lại, bị bàn tay to của Thẩm Trình túm lấy, kéo trở lại. Tiếp đó, hắn buông cậu ra, Tri Nhạc không hiểu, lại thấy Thẩm Trình đi về phía trước, cậu vội vàng đuổi theo.

Thẩm Trình đi dép, Tri Nhạc đi theo phía sau hắn, bóng của hai người một cao một thấp, chân đạp lên thảm, lặng yên không một tiếng động, đi đến trước một cánh cửa thì dừng lại.

Tri Nhạc nhanh chân chạy đến mở cửa, nhìn thoáng qua, đúng rồi, chính là căn phòng này. Cậu quay ra nói cảm ơn với Thẩm Trình, Thầm Trình đã quay người đi rồi, đi về phía phòng ở đối diện, vặn then cửa.

“Anh ở phòng kia ạ? Gần thật đấy.” Tri Nhạc vui vẻ nói.

Thẩm Trình đẩy cửa ra, đi vào phòng, Tri Nhạc biết giờ đã muộn, nên đi nghỉ đi thôi, tuy cậu muốn vào phòng Thẩm Trình xem thế nào, nhưng cậu nhịn, nói: “Anh, ngủ ngon nhé, mai gặp.” 

Thẩm Trình xoay người đóng cửa, nhìn Tri Nhạc một cái thật sâu, cũng không nhịn được, hừ một cái.

Rồi hắn đóng cửa lại, biến mất khỏi tầm mắt của Tri Nhạc.

Tri Nhạc không rõ tại sao, cảm thấy cái hừ mũi kia của Thẩm Trình khá thú vị, cậu nhăn mũi lại, học theo “hừ” một tiếng, sau đó cười rộ lên, cũng đẩy cửa về phòng ngủ của mình.

Phòng ngủ lớn lắm, giường cũng to. Lần đầu Tri Nhạc rời nhà, rời khỏi Giang Thiện Nguyên, ban ngày còn đỡ, có người cùng nói nói cười cười, đêm xuống, một mình ngủ ở nơi xa lạ, khó tránh khỏi có chút bất an, nghĩ tới Thẩm Trình ở phòng đối diện, lòng lại thấy an tâm hơn không ít.

Cảm xúc của cậu hôm nay lên xuống phập phồng, đường dài bôn ba, dù sao cũng đã mệt mỏi, Tri Nhạc lên giường, rất mau đã chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau, Thẩm Thái Viễn nói với Tri Nhạc: “Tri Nhạc, tới đây, có chuyện muốn nói với con.”
Bình Luận (0)
Comment