"Nhưng vẫn muốn xem xét sự lựa chọn của em, văn kiện tự em đọc, có ý kiến gì thì nói ngay, còn không có thì chị liền báo lên cấp trên." Diêu Vân Anh lãnh đạm, đối với vấn đề này, bà thật sự cảm thấy không lường trước được, thật sự là không ngờ đến, người được thăng chức lại chính là Hà Thanh Nhu.
Luận công trạng, rõ ràng có xếp cũng không đến phiên Hà Thanh Nhu, trong Bộ thiết kế, số người ưu tú hơn nàng cũng đầy một nắm, thế nhưng, hết lần này đến lần khác, cấp trên lại chọn trúng nàng, còn đặc biệt trước thời hạn bí mật đề xuất, dù cho trước đây Diêu Vân Anh có thích Hà Thanh Nhu đến mấy đi chăng nữa, lúc này trong lòng vẫn không quá thoải mái.
Vốn dĩ thăng chức cho Dương Thuận Thành là chuyện ván đã đóng thuyền, nhưng ông thời vận không tốt, thành vật hy sinh, không còn Dương Thuận Thành, kế tiếp lẽ ra là Diêu Vân Anh, nhưng bây giờ nửa đường trồi ra một hòn đá cản đường, dù có là ai đi chăng nữa cũng không chịu nổi.
Trước đây, Diêu Vân Anh được Tổng công ty phái xuống Nam Thành, liền chưa từng nghĩ là có thể trở về, mấy năm nay, bà ở cái chi nhánh công ty này tận tâm tận lực, công lao nhiều, khổ lao cũng không thiếu, cũng có thể xem là khai sơn nguyên lão của chi nhánh công ty này, đối với rất nhiều thứ đều không tranh không đoạt, có điều bởi vì hiện nay tuổi cũng lớn, thêm nữa là do khá hài lòng với hoàn cảnh bây giờ, tâm tư tranh đoạt đương nhiên là không quá sâu sắc, thế nhưng, đó không có nghĩa là bà không để tâm, ngay lúc này, bỗng dưng bị một đứa 'vắt mũi chưa sạch' chắn ngang bầu trời như vậy, khó tránh khỏi chuyện bày ra thái độ không tốt.
Hà Thanh Nhu nhận lấy, nhanh chóng lật lật, đầu óc cứ loạn hết cả lên.
Làm sao có thể, không phải như vậy chứ.
Thật ra thì, năm nay nàng nhận hai nhiệm vụ lớn, thế nhưng đồng nghiệp bên ngoài, so ra cũng không ít hơn nàng bao nhiêu, nếu xếp hạng dựa theo thành tích, căn bản là sẽ không đến lượt nàng.
Nàng bình tâm lại, đóng phần văn bản, đặt lại xuống bàn, nói: "Diêu tỷ, em có thể suy nghĩ thêm một chút rồi mới cho chị một câu trả lời thuyết phục có được hay không?"
Diêu Vân Anh liếc nhìn nàng một cái: "Chậm nhất là sáng sớm ngày mai."
Hà Thanh Nhu: "Cảm ơn Diêu tỷ."
Diêu Vân Anh im lặng một lúc, bắt gặp vẻ mặt bối rối do dự kia của nàng, cuối cùng vẫn mềm lòng, để tâm thì để tâm, tình người vẫn phải giữ, bà mím mím môi, nói: "Em suy nghĩ thật kỹ, đừng tùy tiện ứng phó, bỏ lỡ cơ hội lần này, về sau sẽ không còn lần thứ hai."
Bao nhiêu người đều mong chờ có được một cơ hội thăng tiến lên Tổng công ty, nhưng một năm nhiều lắm cũng chỉ có một, hai người, có năm còn không có lấy một ai, nếu bỏ qua lần này, đào đâu ra một cơ hội khác được nữa chứ.
"Em biết rồi," Hà Thanh Nhu nói, "Làm phiền chị, mai sáng em sẽ cho chị, mai sáng em sẽ cho chị câu trả lời thuyết phục."
Trời xanh chỉ có mưa đá, không thể nào có bánh nhân thịt rơi xuống được, việc này bất thường vô cùng, nàng không ngốc, chỉ cần suy nghĩ một chút cũng biết chuyện này rất lạ, mặc dù không hiểu tại sao lại rơi vào tay nàng, thế nhưng khẳng định sẽ không tốt như bề ngoài của nó.
Nàng là thường dân, cùng với tất cả đồng nghiệp trong Bộ phận thiết kế đều giống nhau, trăm phần trăm đều nguyện ý thăng lên Tổng công ty, được thăng chức, có ai mà không thích cho được? Thế nhưng mọi chuyện làm sao mà dễ dàng thế được.
Diêu Vân Anh đè huyệt Thái Dương: "Đi ra ngoài đi."
Hà Thanh Nhu tiếp nhận, đi ra phòng Phó tổng giám, tiện tay đóng cửa lại.
Trở lại chỗ ngồi, Vạn Khoa Doãn thân thiết hỏi: "Làm sao vậy, không có gì chứ?"
"Không có," Hà Thanh Nhu cười trừ một cái, không quá biểu lộ tâm tình gì, "chỉ là vấn đề trong công việc, không có gì."
Vạn Khoa Doãn 'Ah – ah' hai tiếng, lôi kéo nàng nhỏ giọng nói: "Hình như Giám đốc Vân sắp thăng chức về Tổng công ty rồi đó, đang đóng thùng mấy vật gì đó đó, ngược lại là Dương Thuận Thành vui vẻ nhất," Anh dừng dừng, nhìn qua cái vị trí trống đối diện Hà Thanh Nhu, "Chắc là ông ta sắp được phục chức rồi, hai ngày này chị cẩn thận một chút đi."
Anh không nhắc, suýt chút nữa Hà Thanh Nhu quên mất chuyện này.
Từ sau khi ở Cát Tiên Sơn về, Vân Hi Ninh liền rất ít khi có mặt ở công ty, thỉnh thoảng chỉ tới một lúc, nán lại chưa đến nửa giờ lại đi, cô ấy phải về Tổng công ty, hơn phân nửa là nhận lệnh cưỡng chế từ Tổng công ty.
Cô ấy vừa đi, vị trí Giám đốc kia liền trống, Dương Thuận Thành lại đang ở Bộ thiết kế... Nếu như Hà Thanh Nhu lựa chọn ở lại, cuộc sống sau này e là sẽ không yên ổn.
Dù sao thì trước đó Dương Thuận Thành bận đối phó Vân Hi Ninh, không dư hơi đâu mà 'thăm hỏi' lá trà nhà nàng, nếu Vân Hi Ninh không ở đây nữa, sau này không biết sẽ đối xử với nàng ra sao nữa, điều đó ai mà biết được, Hà Thanh Nhu giữa đường chặn ngay cái dự án Bộ phận giảm tốc, ông vẫn còn nhớ đến từng chi tiết, dựa theo tính cách có thù tất báo kia, tính lại nợ cũ cũng không phải là không thể.
Suy nghĩ một lúc, Hà Thanh Nhu có chút đau đầu.
"Chị sẽ," Nàng nói, "Không có gì đâu, không cần lo lắng."
Vạn Khoa Doãn cũng không nói thêm gì, xoay người tiếp tục công việc của mình.
Hà Thanh Nhu dọn dẹp bàn làm việc.
Dương Thuận Thành thảnh thảnh thơi thơi hai tay chống nạnh đi vào, vẻ mặt như đường quan mở rộng, khuôn mặt mâm tươi cười, ông ngồi xuống đối diện, một hồi nhìn vào máy vi tính, một hồi nhấp miếng trà, lúc rảnh rỗi còn đi xung quanh đảo vài vòng, ra vẻ như đã được phục chức rồi vậy.
Nhiều đồng nghiệp trong Bộ thiết kế thấy ông như có tin vui vậy, tất cả đều đoán được, vài người đã nóng lòng tỏ vẻ nịnh hót.
Ông dạo quanh một vòng, quay lại vị trí, cười híp con mắt, nói: "Nghe nói dự án Bộ phận giám tốc kia Tổ trưởng Hà nhận được 68.000 tiền thưởng."
Hà Thanh Nhu không phản ứng đến ông.
"Cộng thêm phần tiền thưởng của Triển lãm xe Tây Nam Sơn kia, ắt hẳn cũng lên đến sáu con số nhỉ." Ông nói, giọng không lớn không nhỏ, vừa đủ để mọi người chung quanh đều có thể nghe ra được.
Ánh mắt Hà Thanh Nhu hơi chút thay đổi.
Đồng nghiệp bên cạnh vừa nghe được là 'sáu con số', nhao nhao nghiêng đầu sang nhìn.
Trong Tập đoàn ô tô Đông Ninh, tiền lương phân chia theo hai hướng, tầng dưới chót một tháng mấy nghìn, tầng trung mười nghìn, hai mươi nghìn, mà với tầng thượng, nhất là tầng quản lý cùng nhân viên kỹ thuật nòng cốt, một tháng tám mươi, một trăm cũng có thể, Hà Thanh Nhu đang đứng giữa từng dưới chót cùng tầng trung, chỉ hai tháng ngắn ngủi liền nhận của người ta một năm tiền lương, khẳng định sẽ nhận người đố kỵ, nàng đã khiêm tốn, cộng thêm tiền lương cùng tiền thưởng của công ty là bảo mật, vì vậy những người khác đều không thể nào biết được con số cụ thể, ngược lại nàng cũng sẽ không quá mức phô trương, bây giờ ông ấy vừa lớn giọng nói to, thu hút sự hiếu kỳ của các đồng nghiệp, trong đó còn kèm theo cả sự đố kỵ.
Nhóm thâm niên kia vừa nghe được, sắc mặt đều thay đổi theo, dự án giảm tốc ban đầu là do bọn họ đảm nhận, tiền thưởng nhận được lại thấp hơn so với Hà Thanh Nhu nhiều.
"Ngài thật sự là nói giỡn rồi, làm sao được nhiều như vậy," Hà Thanh Nhu ngẩng đầu lên nhìn ông, "Triển lãm xe chỉ vừa qua thẩm định, tiền thưởng vẫn chưa xác định."
Dương Thuận Thành cười ha hả, nói: "Đây còn không phải là nghe nói hay sao."
"Tin tức của ngài có phần thiếu chính xác rồi." Hà Thanh Nhu đáp.
Vạn Khoa Doãn một bên nhanh chóng phản ứng, còn hài hước nói: "Đúng vậy, một vài nghìn, bị truyền thành mấy chục nghìn sao mà tin được."
Dương Thuận Thành cố ý tiết lộ, chính là muốn kéo thù hằn cho Hà Thanh Nhu, dù có như thế nào đi chăng nữa Vạn Khoa Doãn cũng sẽ không ngồi xem, huống hồ chi mọi người đều dựa theo Hà Thanh Nhu mà chia phần, là cùng tiến cùng lui.
Dương Thuận Thành trợn mắt ra mà nhìn anh.
Vạn Khoa Doãn phẫn nộ nhếch mép một cái.
"Ai nói đùa vậy, có danh mục hết cả rồi, 68.000, còn thiếu ông bù vào sao..." Bỗng nhiên có người nói một câu.
Lúc này Dương Thuận Thành nhìn qua, nhưng không ai lên tiếng.
Vài đồng nghiệp đã bắt đầu xì xào bàn tán, không biết là nói Hà Thanh Nhu hay nói ông. Nhất thời, Dương Thuận Thành rất không nể mặt, sắc mặt tối sầm xuống. nhiều đồng nghiệp đang nhìn hướng này, thấy ông như vậy, tất cả đều thu hồi ánh nhìn, tiếp tục công việc.
Hà Thanh Nhu không muốn phản ứng đến ông, dọn dẹp trên bàn, mở vi tính ra tiếp tục công việc.
Dương Thuận Thành oán hận nhìn chung quanh một vòng.
.
Ngoài một buổi sáng không thoải mái kia ra, cả ngày thứ hai qua cũng xem như là thuận lợi, tan ca, Hà Thanh Nhu không đợi Lâm Nại cùng về nhà, nàng có hẹn với cô gái xin việc ở một tiệm cà phê trên đại lộ Thiên Tinh.
Cô gái nhỏ kia đã đến trước một tiếng đồng hồ, đơn giản đứng ngay bên ngoài cửa tiệm đợi.
Cô bé hơi tròn, mang kính gọng lớn, nhỏ nhắn, xem ra cao không quá 1m55, mặc một cái quần Jean giặt đến hơi bay màu, cô nhìn thấy Hà Thanh Nhu liền có chút hồi hộp, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp.
Cô gái này họ Thẩm, tên đầy đủ là Thẩm Nghệ Như, ở lão thành khu hẻm Hạc Minh, cách đại lộ Thiên Tinh hai con đường lớn.
Hà Thanh Nhu gọi cho nàng một ly Cappuccino, hỏi một vài vấn đề ngắn gọn, Thẩm Nghệ Như trả lời chi tiết, Hà Thanh Nhu rất hài lòng với cô bé này, quyết định nhận vào, trước thử việc một tuần, sau một tuần liền ký hợp đồng, nếu qua được tuần thử việc, sẽ được cộng vào tiền lương, còn không thì xem như không còn.
Thẩm Nghệ Như bất ngờ: "Như vậy, như vậy là xong rồi ạ?"
"Ừm nếu em thấy tiện, ngày mai có thể bắt đầu ngay." Hà Thanh Nhu gật đầu.
Tối hôm qua nàng đã có quyết định sơ bộ, hôm nay cũng chỉ là muốn gặp mặt người thật mà thôi, nàng có ấn tượng khá tốt với Thẩm Nghệ Như.
Thẩm Nghệ Như kích động vô cùng, liên tục nói 'Cảm ơn', đứng lên, nhanh chóng cúi chào Hà Thanh Nhu. Hà Thanh Nhu vội ngăn cô bé lại, bắt gặp ánh mắt viền đỏ của cô bé.
"Em... em tìm việc hết nửa năm rồi, thật sự là cảm ơn ngài rất nhiều." Nàng lau nước mắt, "Cảm ơn..."
Hà Thanh Nhu rút tờ khăn ăn cho nàng, an ủi: "Sau này cố gắng làm việc."
Thẩm Nghệ Như gật đầu như giã tỏi.
Sắc trời không còn sớm, giảng giải công việc tương quan với cô, Hà Thanh Nhu định mua thức ăn rồi về nhà, thanh toán xong tiền cà phê, liền đi trước.
Ra khỏi tiệm cà phê, bầu trời đã tối, nàng lái xe ra chợ mua thức ăn, trên đường về thì Lâm Nại gọi điện qua cho nàng, nàng bắt máy, mở loa ngoài lên.
"Đến đâu rồi?"
Nàng trả lời: "Sắp vào tiểu khu."
Đầu kia trầm mặc một chút.
"Em không có chìa khóa."
Hà Thanh Nhu giật mình, hình như nàng thật sự quên đem bộ chìa khóa dự bị cho Lâm Nại.
Chiều nay Lâm Nại về nhà đưa Năm Lạng đến Phòng mạch thú y, nhưng do không có chìa khóa, đến nhà cũng không vào được, chỉ biết đứng chờ.
"Em đợi vài phút," Hà Thanh Nhu đáng lái sang tay phải, lái vào cổng chính tiểu khu, "Gần đến rồi."
Lâm Nại ậm ừ.
Hà Thanh Nhu tắt máy, lái vào tiểu khu, đậu xe, lên lầu, vừa ra thang máy liền nhìn thấy Lâm Nại đứng dựa lưng lên tường, cô cúi đầu, tóc có chút loạn, nghe thấy động tĩnh, liền ngẩng đầu lên nhìn.
Trên mặt cô không quá biểu cảm, nhưng men theo hành lang chiếu sáng bởi ánh đèn trắng, không hiểu sao lại thêm phần nhu hòa.
Trong lòng Hà Thanh Nhu khẽ động.
"Chờ bao lâu rồi?" Nàng đi qua.
Lâm Nại đón lấy mấy túi trên tay nàng.
"Lúc gọi điện cho chị vừa đến." Lâm Nại nói.
Hà Thanh Nhu mở rộng cửa, vào phòng, lấy bộ chìa khóa dự bị cho cô: "Chìa khóa em giữ, khi nào dọn thì trả tôi."
Lâm Nại đón lấy. Ngồi nằm ở một góc phòng khách Năm Lạng tỉnh giấc, thấy hai người, nhấc mông chạy tới, nói hào hứng đẩy đẩy chân Hà Thanh Nhu, cái đuôi đung đưa, Hà Thanh Nhu ngồi xổm xuống xoa xoa đầu mèo.
Lâm Nại xách các túi thức ăn vào phòng bếp.
"Em đưa Năm Lạng đi Phòng mạch thú y trước, vừa nãy bọn họ có gọi điện thúc giục." Cô nói, ban đầu hẹn sáng sớm phải đưa mèo qua, thế nhưng do cả hai đều ngủ quên, nên mới lùi lịch sang buổi chiều.
"Ừm được, vậy tôi làm cơm trước." Hà Thanh Nhu nói.
Lâm Nại định ôm Năm Lạng, thế nhưng tên nhóc này cứ nhảy cẫng lên, còn tránh né, trốn thoát ngay trên tay cô, phóng nhanh qua chân Hà Thanh Nhu, dựa sát vào. Hà Thanh Nhu cong cong khóe miệng, ôm mèo, Năm Lạng ưỡng người mặt nhăn mày nhẹ kêu 'meo – meo', hình như phát hiện Lâm Nại sắp đưa nó đi.
"Ngoan," Hà Thanh Nhu xoa xoa lưng Năm Lạng, "Ngày mai lại qua thăm Năm Lạng."
Nó cụp đuôi xuống.
Hà Thanh Nhu ôm nó qua cho Lâm Nại.
Lâm Nại đeo sợi dây dắt mèo lên cho Năm Lạng, cầm chìa khóa xe lên, chuẩn bị đi ra ngoài, vừa đi đến cửa, bỗng nhiên Hà Thanh Nhu gọi cô lại.
Cô thắc mắc, quay đầu lại.
"Em..." Hà Thanh Nhu ngập ngừng như có chuyện muốn hỏi, "Có nghĩ qua sẽ quay về Bắc Kinh hay không?"
Chân mày Lâm Nại nhíu chặt.
"Sao vậy?"
"Không có, chỉ là cảm giác thấy hình như Bắc Kinh cũng không tệ, còn phồn hoa hơn so với Nam Thành." Hà Thanh Nhu nói.
"Nếu chị muốn đi, em có thể đi cùng chị." Lâm Nại nói, không quá để ý.
Hà Thanh Nhu ngẩn ra.
Nàng mím môi, ngập ngừng, một lúc sau, mới hỏi lại: "Em thích Nam Thành, hay là Bắc Kinh?"
Hết chương 65.
---------------
∠( ᐛ 」∠)_