Đuôi mắt Lâm Nại nhảy lên nét thận trọng, suy nghĩ một lúc, hỏi ngược lại: "Còn chị?"
Trong lòng của Hà Thanh Nhu cũng không có được một đáp án xác định, sau khi rời khỏi H thành, nơi chôn rau cắt rốn, nàng vẫn luôn dừng chân tại Nam Thành, sớm đã có thói quen ở lại nơi này. Sinh hoạt ở một chỗ quá lâu, dễ dàng cắm rễ, đến khi đổi sang một thành phố mới, hoang mang, khó thích ứng.
Còn bây giờ, đặt trước mặt nàng chính là một cơ hội nghìn năm có một, có giữ lấy hay không, vừa có cái lợi nhưng cũng lại có cái hại, nàng vẫn chưa nắm được tình huống hiện nay, vậy nên thật sự là không biết phải quyết định như thế nào.
"Không biết." Nàng nói đúng sự thật.
Lâm Nại im lặng trong chốc lát, quay trở lại, giơ tay lên vòng qua lưng nàng, ôm nàng vào lồng ngực mình, nhẹ giọng trấn an nàng: "Đừng gấp, chị cứ suy nghĩ thật tốt, nghĩ xong thì nói em biết."
Hà Thanh Nhu xúc động, vòng lấy eo của cô.
Lâm Nại hôn một cái lên tóc nàng.
Ôm được một lúc, Năm Lạng bị ép ở giữa liền khoa tay múa chân, đánh đánh tay mèo lên vai Hà Thanh Nhu, cắt đứt phút giây ôn tồn của hai người, nó mở to con ngươi lung linh phiếm nước của mình, đầu áp sát lên cánh tay của Lâm Nại, ngoan ngoãn nhìn chằm chằm vào Hà Thanh Nhu.
Hà Thanh Nhu mỉm cười, nắm lấy cái tay mèo ú nần, bóp nhẹ.
"Được rồi, nhanh đưa Năm Lạng đến thú y đi, tôi nấu cơm."
"Ừm." Lâm Nại thu tay về, ôn Năm Lạng ra khỏi cửa.
Vừa ra tới cửa, Năm Lạng kêu nhẹ Hà Thanh Nhu 'Meo – meo', Hà Thanh Nhu đứng ở cửa nhìn một người một mèo, Lâm Nại đóng cửa lại, cuối cùng nàng chỉ còn nhìn thấy cái đuôi lắc lư của Năm Lạng.
Nàng đứng một lúc, mới vào phòng bếp nấu cơm.
Hôm nay mua xương sườn, thịt heo cùng một vài món rau củ, dự định hầm một nồi canh bắp với xương sườn, thịt luộc[1] cùng rau xào, hầm canh là tốn nhiều thời gian nhất, trước tiên phải làm món này trước.
Nồi nước sôi ùng ục, thịt cùng bắp đều bỏ vào, thời gian cũng gần tám giờ rưỡi, nàng tranh thủ gọi điện thoại cho Hà Kiệt.
Hà Kiệt vừa ăn cơm tối xong, đang trên đường về phòng, vừa nhận được điện thoại liền lên tiếng trước, Hà Thanh Nhu hỏi thăm cậu hôm nay như thế nào.
"Cũng tạm được, chỉ là quá nóng, phơi nắng phơi đến chóng cả mặt." Cậu nói.
"Uống nhiều nước, quân huấn ngày mai nếu chịu không nổi thì nhất định phải nói với Huấn luyện viên, đừng ráng chống đỡ." Hà Thanh Nhu hơi lo lắng mà nhắc nhở, mùa hè tháng tám oi bức, quân huấn rất dễ xảy ra chuyện, quân huấn thời đại học của nàng có người bị sốc nhiệt đến mất mạng, vài hôm trước còn có cơn mưa rào giúp giảm nhiệt, thế nhưng hai hôm nay nhiệt độ lại bắt đầu tăng cao.
Đại học Điện Tử vì để huấn luyện tân sinh viên, đặc biệt lựa chọn khu thao trường không mái che làm địa điểm huấn luyện, xung quanh thao trường muốn kiếm một tán cây che nắng cũng khó, ngày qua ngày chỉ sợ nóng đến phỏng cả chân.
"Biết rồi, tỷ, chị đừng lo." Hà Kiệt cười cười.
Nồi canh sôi lên, ùng ục ùng ục, Hà Thanh Nhu đậy hờ nắp nồi, chừa lại một khe hở nhỏ để giảm nhiệt.
"Thứ sáu chị tan ca sẽ qua tìm em, em đứng trước cổng trường đợi chị." Hai ngày nay nàng không rảnh, còn khá nhiều công việc cần làm.
"Ah được, sáu giờ rưỡi là quân huấn kết thúc ạ."
Hà Thanh Nhu ậm ừ: "Nghỉ ngơi sớm một chút, đừng chơi đến quá muộn."
Hà Kiệt lên tiếng trả lời, hai chị em tán gẫu thêm vài phút, Hà Thanh Nhu mới tắt máy.
Đợi nồi canh hầm gần được, liền bắt tay vào món mặn, Lâm Nại không ăn được quá cay, nàng giảm lượng ớt lại, có điều hương vị chính của món ăn này là vị cay nồng, nếu giảm độ cay thì độ ngon của món này nhất định cũng sẽ giảm theo.
Trong phòng yên tĩnh, Phòng mạch thú y cũng không quá xa, thấy Lâm Nại đi lâu như vậy còn chưa về đến, nàng nhìn nhìn đồng hồ, nàng định bắt chảo dầu lên rồi đi gọi điện thoại cho Lâm Nại.
Bởi vì chuyện thăng chức, cả đêm nàng đều có chút thất thần, đến khi bắt chảo làm nóng dầu lúc đó liền bị dầu nóng bắn phải vào mu bàn tay mình, nàng bị đau, vội vàng tắt chảo dầu, đặt lại cái chảo lên bếp, phản ứng đầu tiên chính là rửa vết bỏng dưới vòi nước.
Phần da bị dầu nóng bắn phải chuyển sang màu đỏ, nóng hừng hực, còn khá là đau.
Nàng hít vào một hơi.
Nhưng không bận tâm, rửa vết thương xong liền tiếp tục xào rau. Vừa xào vừa gọi điện cho Lâm Nại, điện thoại chuyển máy, nhưng lại bị đối phương tắt mất.
Nàng thắc mắc, định gọi thêm lần nữa.
"Về đến rồi."
Chẳng biết Lâm Nại đã vào nhà từ khi nào.
Hà Thanh Nhu xoay người lại nhìn cô một cái, cầm cái sạn đảo đảo: "Mang mấy món này lên bàn đi, ăn cơm được rồi."
Lâm Nại gật đầu nghe theo.
Rau xào đảo vài cái liền xong, Hà Thanh Nhu đổ ra một cái đĩa, đem ra ngoài phòng khách.
Lúc đặt xuống, Lâm Nại liếc nhìn thấy phần mu bàn tay ửng đỏ của nàng.
"Làm sao vậy, bị bỏng à?" Lâm Nại bắt lấy cổ tay của nàng.
Nàng giãy giãy: "Không có gì đâu, dầu bắn trúng mà thôi."
Lâm Nại cau mày: "Em có thuốc mỡ, chị chờ một chút." Cô buông tay ra, vào phòng ngủ chính lục lọi trong túi hành lý, cầm một tuýp thuốc mỡ màu vàng trắng ra, kéo Hà Thanh Nhu ngồi xuống, đổ một ít thuốc mỡ ra, nhẹ nhàng thoa lên vết bỏng.
Cô cúi đầu, chân mày cau lại vẫn chưa thả lỏng. Mí mắt Hà Thanh Nhu run run: "Cũng không đau, không cần thoa thuốc đâu."
"Thoa nhanh thôi." Cô nói.
"Ngược lại thì vài ngày cũng lành ngay." Hà Thanh Nhu buồn cười, vết đỏ nhỏ như vậy, nói không chừng đến mai liền biến mất, chỉ cần nó không bị phồng nước, thông thường đều không có vấn đề gì.
Lâm Nại mím môi không nói, nắm chặt tay nàng, từ từ thoa, từng lớp thuốc mỡ không ngừng được thoa đè lên, dần dần lan rộng.
Mu bàn tay cũng nóng dần lên, nhiệt độ như chảy vào tĩnh mạch, len lỏi, Hà Thanh Nhu ngây người, một lúc, mới rút tay về: "Nồi canh trong phòng bếp còn chưa tắt lửa, chắc là được rồi, để tôi đi lấy."
Nói xong, nàng đứng dậy đi vào phòng bếp.
Đến khi vào trong, nàng dừng một chút, sờ sờ lên vết bỏng trên mu bàn tay, bỏng nhẹ mà thôi, thật sự không đau.
.
Ăn cơm xong Lâm Nại đến rửa chén, Hà Thanh Nhu đi tắm trước, tắm xong đợi Lâm Nại thay quần áo xong, bỏ vào máy giặt, rồi mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Nàng ôm laptop ngồi ở đầu giường, cửa tiệm online hôm nay có năm đơn hàng, trong đó có hai đơn của khách lạ.
Khách hàng của cửa tiệm online cơ bản đều là khách quen, đơn của khách lạ rất dễ nhận ra, những đơn hàng thấp hơn một nghìn đồng chính là của khách lạ, Tống Trung Thiên cùng khách hàng mà ông giới thiệu thông thường đều mua hơn mấy chục nghìn, hơn nữa là chỉ chọn mua những loại trà cao cấp nhất, còn đóng gói như để biếu tặng.
Nhưng một ngày nhận được hai đơn hàng từ khách lạ, vẫn là không tệ.
Hà Thanh Nhu xử lý tốt các đơn đặt hàng, đóng máy lại.
Lâm Nại tắm rửa đi vào phòng, ngồi xuống bên cạnh nàng: "Ngủ chưa?"
Cũng gần mười một giờ rồi, thời gian qua cũng nhanh thật.
Hà Thanh Nhu tự tay tắt đèn, nằm xuống, nàng xoay người hướng về phía Lâm Nại, tối đêm, chỉ có thể phảng phất nhìn thấy nét mặt của đối phương.
Tay của Lâm Nại đặt lên thắt lưng của nàng.
Nàng động động, điều chỉnh cánh tay của ai đó, rồi nhìn Lâm Nại một lúc lâu.
"Muốn nói chuyện gì?" Lâm Nại hơi đến gần, nói nhỏ.
Hà Thanh Nhu mím mím môi, hạ giọng thật nhỏ mới nói: "Cảm giác thấy ở lại Nam Thành vẫn là tốt nhất."
Lâm Nại gật gù.
"Tôi muốn đợi bên này ổn định rồi mới suy nghĩ đến những chuyện khác." Nàng nói, hiện tay cửa tiệm online vừa khởi sắc, nàng tuyển người cùng nhận đơn đều là ở Nam Thành, chính là muốn thuận tiện nhất có thể, nếu như đến Bắc Kinh, chỉ sẽ càng thêm bất tiện, mặt khác, lần thăng chức này thật sự là quá đột ngột, chỉ sợ miếng bánh lớn này thật sự chỉ là một cái mồi câu cá.
Ở công ty chi nhánh này, có Dương Thuận Thành chỉ sử dụng vài chiêu ngáng chân là cùng, còn đến Tổng công ty, không biết sẽ gặp phải những gì.
Điều quan trọng hơn nữa là cửa tiệm online, số tiền kiếm được mặc dù chưa đủ hoàn vốn, nhưng nếu dựa theo xu hướng này đào sâu vào, trong vòng một đến hai năm nhất định sẽ có lãi, đến lúc đó, số tiền bán hàng trong một tháng có lẽ còn cao hơn cả tiền lương nửa năm cộng gộp.
Bên nào nặng, bên nào nhẹ, đã quá rõ ràng.
Đương nhiên, hết thảy những chuyện này cũng chỉ là giả thiết, mà điều kiện tiên quyết là phát triển thuận lợi.
"Vậy thì ở lại Nam Thành thôi." Lâm Nại nói, cách lớp áo, tay đặt lên bụng của nàng, xoa xoa.
Cô sẽ luôn ủng hộ quyết định của Hà Thanh Nhu, ở Nam Thành hay Bắc Kinh, đối với cô cũng không có khác biệt gì quá lớn, có hơn chỉ là Nam Thành sẽ càng thêm tự do, xét về ý kiến cá nhân, cô càng muốn Hà Thanh Nhu ở lại Nam Thành, hao tâm tốn sức dọn vào đây, cũng chỉ là muốn được ở cùng nhau, nếu đến Bắc Kinh, còn có thể ở cùng nhau hay không cũng là một vấn đề lớn.
Đây là trọng điểm thứ nhất.
Còn thứ hai, lúc Hà Thanh Nhu hỏi cô có muốn về Bắc Kinh hay không khi đó, ít nhiều gì cô cũng đoán ra, là chuyện này có liên quan đến ai.
Ngoại trừ Lâm cha, thì còn ai có quyền thế cùng tâm tư đi đề bạt một nhân viên phổ thông như vậy cơ chứ?
Chuyện giữa cô cùng Hà Thanh Nhu, khẳng định là Lâm cha đã nắm được hết cả rồi.
Lâm Nại không một chút lo lắng, cô đã chuẩn bị tất cả, chỉ còn chờ một ngày này.
Chạm mặt, sớm muộn cũng sẽ xảy ra, nếu Hà Thanh Nhu muốn đến Bắc Kinh, cô sẽ trở về Bắc Kinh, còn như Lâm cha, cô sẽ ra mặt, là gió hay mưa, phong ba bão táp, cô cũng sẽ chống đỡ lấy.
Người là của cô, tự nhiên sẽ do cô bảo vệ.
Dù cho con đường có gập ghềnh như thế nào đi nữa, cô cũng phải đem người mang vào nhà.
"Em ngoan ngoãn một chút," Bỗng nhiên Hà Thanh Nhu bắt lấy cổ tay của cô, "Nhột..."
Cô rúc người vào trong chăn, cố ý chèn ép qua: "Còn đau hay không?"
Hôm nay đã tốt hơn nhiều, vố dĩ nàng cũng không phải là thể chất bị hành kinh, ngày hôm qua khó chịu nửa ngày liền không sao.
"Không đau."
Lâm Nại đổi một tư thế, đổi thành nằm nghiêng, muốn giúp Hà Thanh Nhu ủ ấm, thế nhưng phát hiện tay mình luôn lạnh, nhất là đầu ngón tay, cô ma sát ma sát, đợi tay ấm lên rồi, mới đụng vào Hà Thanh Nhu.
Hà Thanh Nhu da mặt mỏng, lại sợ nhột, vội ngăn lại, định quay lưng qua.
"Đừng nhúc nhích," Lâm Nại kéo cánh tay của nàng, áp nàng dưới thân mình, đặt tay lên, "Nếu không... ngày mai sẽ đau."
Hà Thanh Nhu không được tự nhiên.
"Thật sự là không còn đau nữa."
"Vậy cũng phải che thật kỹ vào." Lâm Nại kiên nhẫn nói.
Bị hành kinh không phải là chỉ giữ ấm là có thể không đau. Thế nhưng Hà Thanh Nhu cũng không tránh né nữa, yên lặng nằm thẳng, nhắm mắt lại.
"Ngày mai em nấu trà gừng đường đỏ cho chị, uống nhiều một chút." Lâm Nại nói.
Uống nữa sao... Nghĩ đến cái vị ngọt đến gắt cổ họng kia, Hà Thanh Nhu vội mở to hai mắt.
"Bỏ ít đường đỏ một chút, nửa muôi là đủ rồi."
Lâm Nại lên tiếng trả lời, cúi đầu, hôn một cái lên khóe môi của nàng.
.
Sáng sớm ngày thứ hai, công ty.
Diêu Vân Anh nhướng mày, xác định thêm một lần nữa: "Em nghĩ xong rồi? Thật sự không đi?"
Hà Thanh Nhu đứng thẳng lưng, phát âm từng chữ thật rõ: "Đã nghĩ rõ, làm phiền Diêu tỷ giúp em báo lên cấp trên."
Diêu vân Anh muốn nói lại thôi, nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính, nửa ngày trời vẫn không xuống tay được.
"Em đừng quyết định trong lúc xung động," Bà khuyên nhủ, "Chị sẽ cho em thêm nửa ngày, chiều nay em hãy cho tôi một câu trả lời thuyết phục."
Cơ hội tốt như vậy, người khác cầu còn cầu không được, sơ sẩy quyết định, bà cũng cảm thấy đáng tiếc thay.
Hà Thanh Nhu không nhúc nhích, lắc đầu, nghiêm túc nói: "Diêu tỷ, em nghĩ kỹ rồi, không cần phải cân nhắc thêm nữa."
Diêu Vân Anh lộ vẻ mặt không ủng hộ: "Em biết cơ hội lần này khó khăn cỡ nào hay không? Ba, bốn năm nay, Bộ phận thiết kế tổng cộng chỉ có hai người được điều lên, vậy cũng xem như là tốt lắm rồi, Bộ phận Nhân sự một người cũng không có. Công ty chi nhánh khác hơn rất nhiều so với Tổng công ty, là một trời một vực, làm hai năm, còn tốt hơn em ở lại chỗ này cày sáu năm."
Hà Thanh Nhu uyển chuyển nói: "Hiện nay có lẽ là thực lực của em vẫn chưa đủ, muốn ở tại đây rèn luyện thêm vài năm, cơ hội luôn sẽ có."
Diêu Vân Anh không nói chuyện, im lặng một lúc lâu, mới thở dài, nói: "Được rồi, em không hối hận là được."
"Làm phiền chị." Hà Thanh Nhu nói.
Diêu Vân Anh khoát khoát tay, nàng đi ra ngoài.
Bộ thiết kế ồn ào, Vân Hi Ninh thì không ở, cả phòng làm việc thoáng đãng hơn hẳn, ngay cả Dương Thuận Thành hôm nay cũng không có mặt.
Vạn Khoa Doãn cười khổ: "Cuộc sống sau này đầy chông gai rồi đây~."
Dương Thuận Thành vẫn luôn nhìn chòng chòng vào cả nhóm bọn họ, là ghét đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ chờ một ngày phục chức, sợ rằng sẽ khai đao với hai người đầu tiên.
Nhớ lại ngày hôm qua, Vạn Khoa Doản vẫn còn cảm thấy khó tiêu.
Hà Thanh Nhu cố gắng tập trung vào công việc trên tay của mình.
Lo lắng của Vạn Khoa Doãn hiển nhiên chỉ là dư thừa, thẳng đến hôm thứ sáu, vẫn chưa thấy Dương Thuận Thành đến công ty.
Có người quan tâm lén thút hỏi thăm, nhận được tin là Dương Thuận Thành bị ném ra ngoại thành công tác, cả tuần này sẽ không về kịp.
Hiện nay cả Bộ thiết kế đều do Diên Vân Anh quản lý, chỉ còn Phó Giám đốc, thiếu mất vị trí Giám đốc, theo lý thuyết thì Vân Hi Ninh rời chức, sẽ có người lên thay, nhưng lại bị bỏ trống, là do lãnh đạo tầng thượng không có ý định đề bạt.
Không ít người suy đoán, cấp lãnh đạo trong Bộ thiết kế này có phải sẽ cần thay máu hay không.
Nhiều người hớn hở, nhưng cũng không thiếu người lo âu.
Hà Thanh Nhu không quan tâm những thứ này, làm xong nhiệm vụ, còn lại bao nhiêu tâm tư cùng sức lực đều đặt hết lên cửa tiệm online, cửa tiệm online từ sau khi có Thẩm Nghệ Như, nàng cũng thả lỏng hơn trước, dù sao thì kinh nghiệm quản lý cửa tiệm online của Thẩm Nghệ Như cũng phong phú hơn so với nàng, nắm vững được cá cách thức, còn đóng góp khá nhiều ý kiến mở rộng buôn bán cho cửa tiệm, nhưng tạm thời Hà Thanh Nhu vẫn chưa áp dụng.
Không vội, dục tốc sẽ bất đạt.
Tan tầm, Hà Thanh Nhu thông báo cho Lâm Nại biết trước qua di động, lại lái xe đến đón Hà Kiệt.
Lúc nàng đến Đại học Điện Tử, Hà Kiệt còn chưa ra, đợi gần mười phút, mới thấy người. Chỉ vài ngày ngắn ngủi, đã thấy đen hơn rõ rệt, khi đứng kế Hà Thanh Nhu, hoàn toàn thấy rõ sự đối lập giữa hai người.
Hà Thanh Nhu dẫn cậu đến nhà hàng gần đó.
Trong lúc chờ lên món, Hà Kiệt cười cười, lộ cả hàm răng, nói: "Tỷ, chờ em quân huấn xong sẽ lại ghé nhà chị chơi."
Hà Thanh Nhu siết chặt tay, nghĩ đến trong nhà còn có cái người chây ì không chịu dọn nhà kia.
"Quân huấn kết thúc là vào học rồi, cố gắng lo học, khi nào chị rảnh sẽ tìm em, em đừng nên chạy lung tung." Nàng nói.
"Không có gì đâu, khai giảng xong tụi em không có bao nhiêu môn, một tuần chỉ có sáu tiết." Vẻ mặt Hà Kiệt hào hứng, nhìn nhìn nàng.
Hà Thanh Nhu hơi nháy nháy mắt: "Năm nhất phải nắm vững kiến thức, lúc không có lớp thì đọc thêm vài quyển sách."
"Quân huấn xong cũng chưa vào học ngay, chưa có gì để đọc, chị đừng luôn lo lắng cho chuyện học của em, chậm một, hai ngày cũng không có gì, trước khi lên ba đã dặn em phải thường xuyên đến thăm chị, tới khi đó hai chị em mình có thể Video Call về nhà." Hà Kiệt nói. Nhân viên vừa lúc lên món, cậu liền giơ tay lên giúp.
Hà Thanh Nhu tìm không ra lý do từ chối nữa.
"Đúng rồi," Hà Kiệt đặt đĩa đồ ăn xuống, "Ba nhắc em khi nào quân huấn xong thì hẹn Lâm tỷ tỷ ra ăn một bữa, chị ấy giúp em nhiều như vậy, em còn mang vài món đặt sản ra tặng chị ấy, khi nào ăn cơm thì tặng chị ấy luôn."
Hà Thanh Nhu mím môi.
"Cô ấy công việc bề bộn, không cần mời đâu."
"Em đã hẹn xong với chị ấy rồi, chị ấy nói là rảnh mà." Hà Kiệt nói, "Tối hôm qua hẹn, chị ấy còn nói là hẹn luôn chị."
Hà Thanh Nhu: "... "
.
Ăn xong bữa cơm với Hà Kiệt, về đến nhà đã mười giờ.
Lâm Nại về nhà sớm hơn nàng.
Hà Thanh Nhu đổi giày, nhìn hết một vòng phòng khách, không thấy Năm Lạng ----- cuối tuần Lâm Nại luôn đón Năm Lạng từ Phòng mạch thú y về nhà.
Trong phòng ngủ chính có sáng đèn, nàng không để ý, bỏ túi xách, cầm quần áo vào phòng tắm.
Hôm nay nóng nực, ra một thân mồ hôi, thật sự rất không thoải mái.
Trong WC, trên máy giặt quần áo để quần áo vừa thay ra của Lâm Nại, Hà Thanh Nhu thuận tay đóng cửa, cởi quần áo xong cũng đặt lên cùng một chỗ.
Máy giặt cách phòng tắm không quá xa, chỉ một bức tường, tương đối mà nói, phòng tắm cũng được xem là rộng rãi, Hà Thanh Nhu thích sạch sẽ, mỗi ngày đều sẽ dọn dẹp một lần.
Cởi đồ lót, mở vòi nước, tắm.
Thời gian kinh nguyệt của nàng kéo dài hết năm ngày, cuối cùng hôm nay cũng đã sạch sẽ.
Hiệu quả ổn định của máy nước nóng kém, tắm đến phân nửa, nước ấm có hơi chút nóng, nàng vặn vặn, hình như nghe được tiếng mở cửa, nhưng bởi vì tiếng nước chảy ồn ào, nàng lại nghe không được quá rõ.
Nàng giật mình, nhìn ra bên ngoài.
Lâm Nại đi vào.
Nàng đóng cửa, cũng không khóa.
Nàng luống cuống, lấy tay che ngực theo quán tính.
Lâm Nại trực tiếp cởi sạch, trực tiếp đi thẳng vào.
"Em..." Nàng lùi lại, cuống quít nhìn sang hướng khác, "Mau đi ra..."
Lâm Nại tỏ vẻ như không nghe thấy gì, đứng dưới vòi sen, khóa chặt lưng nàng, hoàn toàn ôm nàng vào trong lòng.
Hết chương 66.
---------------
[1] Thịt luộc - 水煮肉片:
( ̄﹃ ̄)