Thời gian tan tầm chạy qua Tây Nhai sẽ tương đối kẹt xe, xe ngang xe dọc, chiếc taxi hoàn toàn bị chìm trong biển xe. Ngồi trong xe, Lâm Nại rất chăm chú, từng trang từng trang lật qua, phong cách nhà tối giản có, phong cách ấm áp có, còn có rất nhiều kiểu nhà khác, Hà Thanh Nhu lén nhìn qua nhiều lần, nhưng đối phương vẫn chưa phát hiện ra.
Khi chạy đến cửa hàng đồ ngọt, nàng lái xe ra, Lâm Nại vẫn còn chăm chú vào cái màn hình di động.
Trên đường lái xe về tiểu khu, cuối cùng Hà Thanh Nhu vẫn nhịn không được, lên tiếng hỏi: "Em muốn mua nhà?"
Nàng cố gắng giữ giọng nói bình thản, không muốn bị lộ tâm tình của bản thân, tỏ vẻ như mình chẳng quan tâm. Nhắc tới cũng thấy lạ, lúc Lâm Nại mặt dày đòi dọn vào nhà nàng khi đó, nàng cảm thấy rất không quen, ngôi nhà trống đột nhiên có thêm một người, mỗi khi về đến nhà nhìn thấy có thêm một đôi giày ở huyền quan luôn có phản ứng bất ngờ, thế nhưng đến lúc người này phải đi, lại cảm thấy khó chịu như bị nghẹn trong lòng vậy, mọi tế bào trong người đều cảm thấy khó chịu.
Có thể là ở một người qua lâu, có một người vô cớ chêm thêm vào cũng phần nào đó khiến ngôi nhà thêm phần sức sống, xua tan sự tĩnh lặng, thật vất vả mới làm quen được, nhưng trong nháy mắt mọi thứ lại quay về nguyên trạng, thật sự là bất chợt đến không thể nào chấp nhập được.
"Ừ," Lâm Nại nói, cúi đầu chăm chú nhìn vào sơ đồ nhà, "Còn đang tìm."
Hà Thanh Nhu cắn cắn môi dưới, ánh mắt nhìn phía trước, tay lái lại siết chặt vô lăng.
Đến cuối cùng, chỉ nhàn nhạt 'Ah' một tiếng.
"Khu Đông thành thì như thế nào?" Lâm Nại hỏi, "Bên đó gần công ty, đi làm cũng chỉ cần mười mấy phút."
Hai ngày nay cô đều chú tâm so sánh, lựa chọn, càng so sánh, vẫn cảm thấy khu Đông thành phù hợp với tiêu chuẩn của mình đặt ra nhất, an ninh cùng cơ sở hạ tầng đều không tệ, có thể mua kiểu biệt thự nhỏ, có thêm phòng càng tốt, thuận tiện nuôi thêm mèo, đón khách các kiểu, có điều là cô vẫn còn đang rất do dự, nhà ở thông thường hình như cũng rất khá, không gian nhỏ nhưng ấm áp, là thế giới nhỏ của hai người, còn rất có không khí sinh hoạt.
Cổ họng của Hà Thanh Nhu như bị nghẹn một cái, trong lòng như có một cơn lửa giận dữ không tên, chạy tán loạn, đến mức khó nhịn.
"Quá xa nội thành, không tiện lắm đâu." Nàng tỏ vẻ không quan tâm mà đánh giá.
Lâm Nại gật đầu đồng ý, vẫn chỉ chăm chú lướt lướt trên màn hình, tìm được một ngôi nhà khác cũng thấy khá hài lòng, lại hỏi: "Ở Trung tâm thành phố thì sao?"
Hà Thanh Nhu lại mím mím môi, luôn cảm thấy mấy câu đối thoại này có chút quen thuộc, nàng im lặng, đánh một vòng vô lăng, một lúc lâu mới đáp: "Liền khu Đông thành đi."
Khu Đông thành giàu có và đông đúc, lại gần công ty, rất thích hợp với Lâm Nại, thật ra thì cánh khu thương mại nội thành xa một chút cũng không sao, dù sao thì em ấy cũng chẳng bao giờ cần đi chợ mua thức ăn, những chuyện đó đều có Dì làm.
Lâm Nại gật đầu, tiếp tục đắm chìm trong thiết bị lắp đặt của nhà ở, cô có chút khó xử, nên tự mình thiết kế hay nên mua những bản vẽ có sẵn, tự mình thiết kế thì sẽ tốn rất nhiều thời gian, còn rất phiền phức, nhưng nếu dùng thiết kế mẫu, lại cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó, giống như thiếu cảm giác hài lòng vậy.
Trái phải so so sánh sánh, suy đi tính lại, hai ngày qua vẫn chưa đưa ra quyết định được, cô muốn hỏi thăm xem ý kiến của Hà Thanh Nhu như thế nào, nhưng đối phương hình như không quan tâm đến chuyện này cho lắm.
Hà Thanh Nhu có tâm sự.
Lâm Nại nhíu nhíu mày.
Thấy đối phương không nói lời nào, cô nàng cũng không lên tiếng nữa, chạy đến dưới lầu tiểu khu, hai người tùy tiện mua chút hoa quả về nhà.
Từ sau khi ở cùng nhau, toàn bộ hoa quả đều đích thân do Lâm Nại rửa cùng cắt, Hà Thanh Nhu chỉ cần phụ trách ăn, tay cô rất đẹp, từng đốt ngón tay thon dài, mỗi khi gọt táo đều giống như đang điêu khắc một tác phẩm nghệ thuật vậy, đến khi gọt xong, sẽ tự cắt một miếng nhỏ tự mình nếm thử, cảm thấy ngọt thì mới đưa cho Hà Thanh Nhu.
Tuần này cửa tiệm online cũng không quá đông khách, thậm chí còn bị tồn hàng, bình quân một ngày một đơn, lượng tiêu thụ cứ giảm đều đều, Hà Thanh Nhu bất giác cảm thấy hơi lo lắng, nàng thiếu kinh nghiệm, không biết phải làm gì để quảng bá cửa tiệm online, nên lượng tiêu thụ mới rớt thê thảm đến như vậy.
Thẩm Nghệ Như phụ trách trả lời khách hàng, có thông báo cho nàng biết là xếp hạng của cửa tiệm tăng quá chậm, rất khó làm lâu dài, nếu muốn ổn định, đầu tiên phải tăng độ nổi tiếng của cửa hàng, còn làm sao tăng độ nổi tiếng, rất đơn giản, chính là bỏ tiền ra làm quảng cáo.
Dùng đúng chỗ, mọi thứ đều sẽ đâu vào đấy.
Chỉ dựa vào người quen sẽ không có khách hàng lâu dài, không thể lúc nào cũng chỉ dựa vào khách quen của Tống Trung Thiên hay Diệp Tầm giới thiệu, tài nguyên đều sẽ có một ngày cạn kiệt.
Hà Thanh Nhu do dự, chỉ vì phí quảng cáo quá đắt, chỉ tìm một người hơi nổi tiếng hoặc một chủ tài khoản có nhiều người theo dõi cũng mất mấy chục nghìn hay cả trăm nghìn hơn, lá trà không giống với mỹ phẩm cùng thực phẩm, kén người mua, làm như vậy cũng chỉ lãng phí tiền, chỉ tính phần tiền cho một lần quảng cáo cũng chưa chắc bán được một đơn hàng.
Nàng không dám hành động tùy tiện, nản thật.
Nàng để phần táo Lâm Nại gọt sang bên cạnh, chuyên tâm kiểm tra máy tính, đa phần lá trà được bán trên mạng đều thuộc dạng công nghiệp hóa, chỉ có mười mấy đến hơn một trăm một cân, so với cửa tiệm online của nàng hầu như đều thiếu một con số không, chỉ nhìn thôi Hà Thanh Nhu cũng thấy nhức đầu, nếu bán như giá đó thật sự còn không đủ vốn nhập hàng.
Đấy chính là sự bất lợi của bán hàng online, thị trường giá cả, và thông thường, người chiến thắng luôn là người bán hàng với mức giá thấp, còn như nàng cùng cửa hàng online của nàng vậy, vừa đắt vừa không có tiếng tăm, hai thứ đó cũng đủ để nàng thua ngay từ vạch xuất phát.
Trước đây nàng là nhất thời nôn nóng, không nghĩ tới những vấn đề này, hiện nay bị tồn một đống hàng lớn không bán được, thật sự phiền phức vô cùng.
"Đang lo lắng chuyện gì sao?" Lâm Nại bắt gặp vẻ mặt sầu thảm của nàng, liền hỏi ngay.
"Lo chuyện cửa hàng online," Hà Thanh Nhu nói đúng sự thật, kéo laptop về phía Lâm Nại, "Lá trà không bán được rồi."
Nàng cũng muốn hỏi xem ý kiến của Lâm Nại như thế nào, Lâm Nại có nhiều phương pháp, có lẽ sẽ tìm ra được một biện pháp giải quyết.
Lâm Nại tùy ý nhìn lướt lướt qua, lại nhấp vào các cửa hàng khác nhìn một phen.
"Có muốn tạo một cái quảng cáo hay không?" Ý tưởng của cô hoàn toàn trùng khớp với Thẩm Nghệ Như.
Hà Thanh Nhu bác bỏ: "Quá đắt, trước đó Thẩm Nghệ Như có thử liên lạc qua với một hot nick, cũng không phải là quá nổi tiếng, vừa mở miệng liền đòi tám mươi nghìn, không lời được."
*80 nghìn ndt khoảng 240.000.000 triệu vnd.
Thật sự là có hơi chút đắt, Lâm Nại cũng tán thành.
"Chỉ quảng cáo không thôi cũng không đủ." Cô vừa lên tiếng liền đánh ngay vào điểm yếu, cửa hàng online có rất nhiều vấn đề khác, chỉ riêng phần giá đã là 'bãi mìn' không tên. Tuy nhiên, nếu lựa chọn cạnh tranh về giá bán hàng, thì điều đó sẽ không có lợi cho sự phát triển lâu dài.
Hà Thanh Nhu gật đầu, gần đây mỗi khi có thời gian nàng đều suy nghĩ đến tìm một phương pháp giải quyết, ý tưởng bây giờ chính là 'dựa hơi' vào một nhóm khách hàng trẻ tuổi, khách hàng trẻ tuổi chủ yếu hoạt động theo nhóm, nhưng phải 'dựa hơi' như thế nào, đổi bao bì phù hợp với xu hướng hiên nay hay những phương thức khác, tạm thời vẫn chưa cho ra quyết định.
Nàng đem mọi ý tưởng đều nói hết cùng Lâm Nại.
Lâm Nại không cho ý kiến, tất cả đều tùy theo nàng, cô chỉ nói bản thân sẽ phụ trách giới thiệu sản phẩm.
Hà Thanh Nhu biết là cô có đầu tư trong lĩnh vực Live Television hay Video Clip gì đó, nên mới hỏi thêm vài câu.
"Ừm, là phần mềm live television." Lâm Nại nói, chỉ trong 15 năm này, ngành Live Television đã bước vào giai đoạn cất cánh của Trung Quốc. Cô cùng hai người bạn đã tìm đối tác để cùng phát triển trong lĩnh vực này. Hiện tại, tiềm năng vẫn còn rất cao, tiền vốn xoay vòng cũng nhanh chóng thu hồi đủ.
Hà Thanh Nhu bất ngờ, mặc dù chưa từng xem qua Live Television, nhưng ít ra nàng cũng đã từng nghe đến.
Nàng quan sát cái người trước mặt này, không biết sao bỗng nhiên trong lòng sinh ra một cảm giác khoảng cách, Lâm Nại vừa ra tay liền có thể đầu tư làm một cái app về Live Television, còn nàng thì...
Đại khái là nhận thấy tâm trạng của nàng thay đổi, Lâm Nại liền nhìn qua.
"Đừng loạn tưởng." Cô ôm lấy Hà Thanh Nhu.
Hà Thanh Nhu không lên tiếng, trong đầu rối bời, một hồi thì nghĩ chuyện cửa tiệm, hồi sau lại nghĩ tới chuyện cô sắp dọn đi, trong lòng có chút bực bội, có điều không để lộ ra bên ngoài.
Lâm Nại xoa xoa mu bàn tay của nàng, hôn một cái lên đôi môi đang mím mím của cô, trán áp trán của nàng: "Bây giờ em không có tiền trong người, còn chờ chị kiếm tiền nuôi em nữa."
Nhà cũng sắp mua rồi mà còn nói không có tiền, đương nhiên là Hà Thanh Nhu không tin mấy lời ba hoa của cô rồi, đẩy cô ra, tiếp tục kiểm tra chuyện cửa tiệm online. Laptop tối hôm qua dùng xong không có sạc, nàng còn đang muốn chat cùng Thẩm Nghệ Như, trên thanh công cụ có pop-up thông báo hết pin.
Nàng nhờ Lâm Nại giúp mình vào phòng cầm dây sạc, Lâm Nại thì ôm nàng không chịu nhúc nhích, liền cầm cái máy tính bảng của mình qua.
Hà Thanh Nhu dặn dò Thẩm Nghệ Như xong, đang nhập vào X bảo, bởi vì không để ý tới tài khoản đăng nhập kia không phải của mình, nàng trực tiếp nhấp vào giao diện giỏ hàng, khi nhìn thấy sản phẩm mua hàng trong giỏ của ai kia, nhất thời cả mặt đỏ bừng lên.
Lâm Nại còn gối trên đùi nàng bấm điện thoại, hoàn toàn không phát hiện ra chuyện gì.
Ánh mắt của Hà Thanh Nhu phức tạp vô cùng, trong chốc lát không biết nên phản ứng như thế nào, một lúc lâu, nàng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đăng xuất khỏi tài khoản, hoàn toàn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Người nào đó vô ý thấy mặt của nàng đỏ, còn tưởng rằng nàng bị nóng, còn đặc biệt tâm lý mà giảm thêm hai độ trên điều hòa.
Hà Thanh Nhu sẽ ghi chú lại chuyện này, ở một phương diện nào đó, nàng vẫn còn rất bảo thủ, mang tư tưởng của thế hệ trước, cảm thấy như vậy không tốt lắm, muốn nhắc nhở Lâm Nại một chút, nhưng lại ngại mở lời.
Cố gắng nhịn đến khi lên giường ngủ, cuối cùng nàng vẫn nhịn không được, nhắc nhở một cách hàm súc: "Đừng luôn làm mấy chuyện không thiết thực."
Lâm Nại không hiểu, hỏi ngược lại: "Chuyện gì mà không thiết thực?"
Hà Thanh Nhu bị nghẹn, xoay người không muốn trả lời cô.
Lâm Nại thì hiếu kỳ vô cùng, kéo nàng lại, đè nàng xuống, ra sức' ép cung' nàng, hỏi: "Nghĩa là sao?"
Hà Thanh Nhu bối rối đến chỉ muốn chôn đầu vào chăn, thế nhưng bị đè lại không ngọ nguậy được, trên người bị cái bóng đen bao phủ, tên vô lại này càng dán càng gần, hô hấp đều phả lên mũi của nàng, giữa hai người chỉ cách nhau một lớp chăn, còn lại bao nhiêu đều cảm nhận được một cách đầy đủ, khuôn mặt của nàng còn đỏ hơn so với cả tôm luộc, may là đèn tắt nhìn không thấy.
"Không," Nàng không muốn trả lời trực tiếp, cố ý xoay mặt sang hướng khác, "Đi ngủ, em mau tránh ra."
Lâm Nại không nghe, nằm rạp người xuống trộm hương trên môi nàng.
Hà Thanh Nhu chợt hóp chặt bụng, muốn lấy tay cản cô lại, nhưng bị Lâm Nại bắt được kéo lên đỉnh đầu.
Lâm Nại đúng thật là bỏ hết mặt mũi, cúi đầu dây dưa, hôn sâu, đến cuối cùng, mới hôn nhẹ lên gò má nóng rực của nàng, không một chút xấu hổ mà đặt câu hỏi: "Có muốn thử hay không?"
Cô đoán chắc là Hà Thanh Nhu đã nhìn thấy sản phẩm trong giỏ hàng. Còn Hà Thanh Nhu thì nàng chỉ cảm thấy bất chợt có một luồng khí nóng chạy lên đỉnh đầu, cuối cùng hơi nóng đó mới truyền tới khuôn mặt, một chữ cũng nói không ra, thật sự là xấu hổ đến mức chỉ muốn chui vào khe rãnh sàn nhà. Lâm Nại sờ sờ lên khuôn mặt nóng rực của nàng, khóe miệng cong cong đầy vẻ tự đắc, thấy giọng hỏi: "Sao luôn dễ xấu hổ như vậy, chị chưa dùng qua à?"
Hà Thanh Nhu mới không thèm để ý cô, trực tiếp nhắm mắt lại.
Tên nào đó còn ở bên tai nàng cười đầy thỏa mãn.
Thừa lúc này nàng tránh thoát hai tay, đánh đánh lên bả vai của Lâm Nại: "Em nằm qua bên cạnh, đè tới chị khó chịu."
Nghe vậy, Lâm Nại liền lăn xuống bên cạnh ôm lấy nàng.
Nàng nằm đó không lên tiếng, Lâm Nại nắm chặt tay nàng, nàng giật mình, chuyện buồn phiền khi sáng vẫn còn quanh quẩn trong lòng, chưa giảm được bao nhiêu, một lúc lâu, xoay người lại nhìn chằm chằm đối phương, bởi vì đêm đen, mặc dù đã dựa đến rất gần, nhưng cũng nhìn không được rõ cho lắm.
Lâm Nại cũng nhìn ngược lại nàng.
Nàng bối bối rối rối một lát, mới hỏi: "Đã tìm được nhà chưa?"
Lâm Nại dùng ngón tay vẽ vẽ lên lòng bàn tay nàng: "Tìm được rồi."
Tan ca còn đang tìm, trước khi ngủ liền tìm được, đúng là 'năng suất cao' thật, cảm xúc lẫn lộn, cảm giác chan chát trong lòng của Hà Thanh Nhu càng lúc càng tăng, nàng 'À' một tiếng, không muốn nhắc tới nữa, nhưng chưa được hai phút, lại hỏi tiếp: "Khi nào thì em dọn?"
Lâm Nại nháy nháy mắt, xem như là nghe hiểu ra hàm ý trong câu hỏi của nàng.
Nội tâm của tên vô lại này đúng là hư hỏng thật, biết rõ đối phương đang ghen, thế nhưng hết lần này tới lần khác vẫn trêu chọc, nói năng mập mờ, còn cố ý châm dầu: "Có thể là tuần sau, hoặc là trước lúc Tiểu Kiệt kết thúc đợt quân huấn."
Hết chương 75.
---------------
Chúc mọi người đầu tuần thuận lợi ∠( ᐛ 」∠)_