Tuần sau... Hà Thanh Nhu sửng sốt, trong lòng càng thêm chua chát, chát đến ngay đến một chữ 'À' cũng nói không ra, nàng cựa tay ra, rũ mi mắt xuống, không muốn đối mặt với Lâm Nại.
Nói cho cùng, vẫn là luyến tiếc, Lâm Nại tựa như bão tố mà xông vào sinh hoạt bình yên của nàng, khiến sóng lòng tĩnh mịch của nàng nổi gió, gió đến bất chợt, khiến người khác trở tay không kịp, đợi đến khi nàng tiếp nhập, quen thuộc, người này lại muốn rời đi.
Ngoài kinh ngạc, phản ứng không kịp, còn khó có thể mở lời giữ người. Trước đó nàng còn hối thúc Lâm Nại nhanh chóng dọn đi, lúc này thật sự rất là không muốn người ta đi, suy nghĩ thật sự thay đổi quá nhanh.
Thấy nàng lạc lõng như vậy, nhất thời Lâm Nại không có tâm trạng đùa với nàng nữa.
"Trước khi đi nhớ nói một tiếng." Hà Thanh Nhu rầu rĩ lên tiếng, đầu hơi chôn vào trong chăn, càng rúc càng sâu.
Một tay của Lâm Nại ôm chặt lấy eo nàng, không cho nàng nằm cách quá xa, thân mật lại gần khuôn mặt của đối phương, trấn an mà vuốt ve lòng bàn tay trắng nõn của nàng, Hà Thanh Nhu cảm thấy nhột, cố gắng cứng rắn với bản thân.
"Đừng phá," Nàng khẽ mắng, bên eo giống như bị vuốt ve đến nhột nhột, ngay cả trong xương cũng cảm thấy nhộn nhạo, "Chị muốn ngủ."
Thật ra thì cũng không buồn ngủ, chỉ là không biết nên nói gì.
Người này chính là lúc nào cũng thiếu tự nhiên như vậy, có chuyện nói không ra, liền không dám đối mặt.
Nhưng hết lần này đến lần khác, Lâm Nại liền yêu cái tính mất tự nhiên này của nàng, cô hôn lên khóe môi của Hà Thanh Nhu, bức ép đối phương đối mặt với mình: "Nhưng có dọn hay không thì vẫn chưa xác định."
Hà Thanh Nhu nghẹn một cái: "Ah."
Lâm Nại nói: "Còn chưa hỏi qua ý kiến của chị mà, chị đó, có muốn ở cùng em hay không?"
Hà Thanh Nhu ngơ ngẩn, nháy mắt mấy cái.
"Bên này thật bất tiện, cách chỗ làm quá xa, mình dời qua khu Đông thành đi," Lâm Nại vuốt ve cằm của nàng, kề sát mặt vào nhỏ giọng hỏi:, "Hửm?"
Ở khu Lão thành này, giao thông, công trình xây dựng, tất cả các phương diện đều kém hơn so với những khu khác, đi mua thức ăn cũng phải lái xe mấy chục phút, hơn nữa là ngày nào cũng ùn tắc, cuối tháng tám cô đã nghĩ đến vấn đề này, nhưng do có quá nhiều chuyện trên tay, ngày hôm nay vừa online nhìn qua một lần, cũng rút ra được đánh giá sơ bộ, thế nhưng cụ thể thì vẫn còn phải hỏi qua ý kiến của Hà Thanh Nhu, xem chị ấy có muốn hay không, nếu như Hà Thanh Nhu không muốn, thì ngôi nhà nhỏ này cũng rất ấm áp.
"Hoặc là chọn những nơi khác cũng được," Cô nói tiếp, "Em không hiểu rõ khu Nam thành, có muốn đi hay không còn do chị quyết đó?"
Hôm nay Hà Thanh Nhu có nhắc tới khu Đông thành, cô liền chỉ tìm nhà khu Đông thành, thế nhưng bên đó muốn mua thức ăn cũng không quá thuận tiện, về sau hai người ở chung, thì nhất định phải hỏi qua ý kiến của đối phương trước.
Hà Thanh Nhu căng tròn mắt, mới nhận ra là người này lại trêu ghẹo mình, nhất thời liền giận lên, may là tính khí của nàng tốt, không 'hạ cẳng chân' với cái tên vô lại này, nhưng giận thì vẫn giận, giọng trách cứ: "Em cách xa chị một tí, chị muốn ngủ, mai còn phải đi làm."
Lâm Nại giả vờ như không nghe thấy, ôm lấy eo của nàng không chịu buông, chôn mặt vào hõm cổ trắng nõn của người ta, hiển nhiên không biết 'da mặt dày' là như thế nào.
"Còn chưa đến mười giờ, nhất định là ngủ không được nhỉ." Cô áp chế lấy Hà Thanh Nhu, bắt lấy tay của đối phương, không có ý định tỏ vẻ ngoan ngoãn nghe lời tí nào, còn hôn một cái lên ngón tay của nàng.
Mát lạnh trên đầu ngón tay khiến Hà Thanh Nhu run một cái, nàng muốn rút tay về, nhưng người nào đó nhất quyết không buông, cách đối phó với tên vô lại này chỉ có một, nàng nằm thẳng xuống.
"Không có tiền mua nhà, " Nàng nói, "Không đi."
Nhà ở thông thường nàng còn mua không nổi, đừng nói đến loại biệt thự cỡ nhỏ kia, hơn nữa số tiền đầu tư vào nhập lá trà vẫn chưa thu hồi đủ vốn, tiền đâu ra mà mua nhà.
Mặc dù nói là khi yêu nhau đừng nên tính toán quá nhiều, nhưng mua nhà chuyện lớn như vậy, càng phải thận trọng hơn, nàng không muốn chỉ hoàn toàn dựa vào Lâm Nại, thế nhưng bản thân lại không đủ năng lực, mấu chốt nhất, chính là quan hệ vừa ổn định liền đi mua nhà sao, hình như phát triển hơi nhanh.
"Chị không đi vậy em cũng không đi, chờ khi kiếm được tiền lại mua." Lâm Nại nói, trước khi cô xem nhà cũng đã nghĩ đến vấn đề tiền bạc, chắc chắn Hà Thanh Nhu sẽ không thích một mình cô chi trả hết toàn bộ, vốn dĩ định sau khi trả đủ phần tiền đặt cọc, hai người sẽ cùng nhau góp tiền trả định kỳ, tính cả phần Năm Lạng, cô hai phần, Hà Thanh Nhu một phần, nhưng nhất thời tính sót, quên mất cửa tiệm online.
Hà Thanh Nhu không để ý tới cô, vẫn cảm thấy giận.
Thật quá đáng, từ xế chiều đến giờ Hà Thanh Nhu luôn lo lắng chuyện này, thế mà còn bị trêu chọc một phen, trước đó trong lòng chua chát như thế nào đều bộc lộ hết ra, hiện nay còn góp thêm một phần lửa giận vào, vẫn là tự giận bản thân, vì cái chuyện này, đáng giá sao, cũng gần bước sang nhóm tuổi ba mươi rồi, làm như vậy có vẻ hơi đỏng đảnh quá nhỉ.
Lâm Nại trán đẩy đẩy trán của nàng, bắt đầu dụ dỗ.
Cô không dám làm gì nhiều, chỉ ôm 'thân thiện', nhỏ nhẹ, dịu dàng mà dỗ dành lấy Hà Thanh Nhu, không một chút khí thế của Tổng giám, Hà Thanh Nhu nhịn không được cong môi cười cười.
Thấy nàng cười, lúc này Lâm Nại mới đứng đắn được một chút.
"Mai là sinh nhật em." Cô nói, trong giọng còn mơ hồ mang theo vẻ mong chờ.
Hà Thanh Nhu đáp: "Chị biết."
Lâm Nại cười cười, mặc dù không biết Hà Thanh Nhu sẽ chuẩn bị cái gì, thế nhưng có chị ấy cùng mình qua sinh nhật, nghĩ thôi cũng thấy thỏa mãn.
"Em tránh ra, đè chị rồi." Hà Thanh Nhu đẩy đẩy cô, bị đè lâu như vậy thật sự là chịu không nổi.
Lâm Nại nghe vậy, vội vàng né người qua bên cạnh.
"Đừng để đụng đến vết thương." Hà Thanh Nhu nhắc nhở.
"Kết vảy rồi, không có gì đâu." Lâm Nại trả lời, vừa đặt lưng xuống, lại đưa tay qua vòng lấy Hà Thanh Nhu, là duỗi tay phải.
Hà Thanh Nhu sợ vết thương bị rách, liền không dám ngọ nguậy cử động.
Trong khoảng thời gian Lâm Nại bị thương ở tay phải, ngoại trừ chuyện gì đó không được hài hòa, mọi thứ khác đều hài hòa vô cùng, ví dụ như chuyện được đi ngủ sớm chẳng hạn, đêm nay Hà Thanh Nhu ngủ ngon vô cùng, còn Lâm Nại thì sao, đại khái là chuyện 'phóng hỏa' lúc sáng, hiện nay toàn thân cũng nhẹ nhàng đi rất nhiều, đêm nay cô ngủ cũng không tệ.
Hừng đông, vừa mở mắt lên, Hà Thanh Nhu đã rời giường từ sớm, đang ở trong phòng bếp nấu mỳ cùng trứng gà.
Ngày sinh nhật ăn mỳ cùng trứng gà là một phong tục của thành phố H.
"Sinh nhật vui vẻ." Hà Thanh Nhu vừa cởi tạp dề vừa nói.
Trên bàn, trong bát, mỳ tươi ngon tắm mình trong nước canh sóng sánh, mặt trên còn được tô điểm bằng màu xanh của hành hoa thái nhuyễn, không có thịt, đơn giản vô cùng.
Tháo tạp dề xong, nàng chủ động đi tới ôm lấy Lâm Nại, bởi vì vừa ngủ dậy, đối phương còn mang theo hơi ấm từ trong chăn nệm. Lâm Nại ôm nàng: "Cảm ơn chị."
Hà Thanh Nhu ôm sát hông của cô, đầu áp lên vai nàng, cứ như vậy, lặng yên hưởng thụ cái ôm này.
"Nhanh vào rửa mặt, xong còn ra ăn mỳ nữa."
Lâm Nại ậm ừ, hôn một cái lên vành tai của nàng.
Rửa mặt xong, ăn điểm tâm, sau đó xách túi đi làm, một buổi sáng trôi qua bình thường vô cùng, chỉ như mọi ngày.
Lãnh đạo cấp cao trong công ty đều biết hôm nay là sinh nhật của Lâm Nại, sáng sớm người người đều viện lý do lý cớ tặng quà cho cô, đến sáu giờ, tan tầm, trên bàn làm việc của cô đã chất đầy quà tặng.
Bởi vì không tiện mang về hết một lượt, Lâm Nại chỉ chọn vài món nhỏ mang về.
Trên đường đi Hà Thanh Nhu không nói gì, nhưng khóe miệng vẫn luôn cong cong, hiển nhiên tâm tình không tệ.
"Có chuyện vui vẻ sao?" Lâm Nại hỏi, bị nàng ảnh hưởng, khóe miệng của cô cũng cong cong lên.
Hà Thanh Nhu lắc đầu không chịu nói.
.
Về đến nhà, Hà Thanh Nhu vội vàng làm cơm, thức ăn đã mua từ sớm, nàng còn online tìm kiếm vài món ăn gia đình của Bắc Kinh, dự định tối nay sẽ nấu cho Lâm Nại ăn. Sinh nhật mà, nên có hương vị quê nhà.
"Em ra ngoài chờ đi, một mình chị làm được, đừng dính nước." Nàng vừa cắt rau vừa nói, Lâm Nại đứng một bên làm phụ bếp, nhưng nàng lại lo người này không cẩn thận sẽ đụng phải vết thương.
"Em sẽ không dính tới nước," Lâm Nại không định đi ra ngoài, nếu như chỉ ngồi ở phòng khách, hai bên đầu vắng ngắt, cô không thích, "Em đứng ở đây cầm chén giúp chị, chị muốn lấy gì cứ nói với em, em lấy cho chị."
Hà Thanh Nhu buồn cười, tùy cô.
Bởi vì chưa quen thuộc trong cách nấu, động tác của nàng có chút chậm, mặc dù là làm dựa trên công thức, nhưng thành phẩm so với món chính thống vẫn hơi khác biệt.
Nàng xào xong món ăn cuối cùng, gắp một đũa cho Lâm Nại nếm thử: "Thấy sao?"
Lâm Nại há miệng ăn nhanh, còn chưa nếm hương vị gì, liền nói: "Ngon lắm."
Hà Thanh Nhu không tin, tự mình nếm thử ----- hơi nhạt, cần nêm thêm gia vị, nàng xoay người, không nhịn được, bật cười một tiếng.
Nêm nếm còn chưa đủ, vậy mà cũng nói ngon...
.
Món quà Hà Thanh Nhu chuẩn bị cho Lâm Nại, là một sợi dây chuyền, kiểu dáng không khác bao nhiêu so với sợi dây chuyền của Lâm Nại, nhưng giá cả thì khác nhau một trời một vực, chỉ hơn mười nghìn, con số này đối với người có tiền mà nói nhất định không đáng bao nhiêu, thế nhưng đó đã tiêu hao hết một tháng lương của nàng.
Từ sau khi ở Cát Tiên Sơn về, nàng liền suy nghĩ đến quà sinh nhật của Lâm Nại, càng nghĩ càng không biết nên tặng gì mới là tốt nhất, may là lần trước đi dạo phố cùng Trì Gia Nghi, nhìn thấy sợi dây chuyền này trong tủ kính, liền quyết định món quà sinh nhật này.
Miễn cưỡng cũng có thể gộp thành kiểu tình nhân.
Sợi dây chuyền Lâm Nại tặng, nàng vẫn luôn mang, từ sau khi Lâm Nại đeo lên cho nàng thì chưa từng tháo xuống.
Hôm nay, nàng sẽ đeo lên cho đối phương.
Không hiểu sao có cảm giác như đang trao đổi tín vật cùng nhau vậy.
"Em cúi thấp xuống một chút đi." Nàng nói, vòng tay lên vai cô, Lâm Nại quá cao, nàng không với tới.
"Được."
Lâm Nại hơi cúi cúi người xuống.
Hai người đều vừa tắm xong, Hà Thanh Nhu khoát tay lên, hương sữa tắm bay thẳng vào mũi cô, thanh đạm, thật hợp lòng người.
Tối nay Hà Thanh Nhu mặc khá 'mỏng', đồ ngủ tơ lụa, lộ đùi, trắng nõn, trong phòng có trải thảm, nàng chỉ đi chân trần, không mang giày, bàn chân nhỏ nhắn, đầu ngón chân nhỏ nhắn dễ thương.
Lâm Nại cúi người xuống, nàng giơ tay lên, áo ngủ tơ lụa để lộ phong cảnh, nhìn không bỏ sót, đường nét nhu mỹ, vô thanh dụ hoặc. Ánh mắt của Lâm Nại tối sầm xuống, mí mắt khẽ híp, động tác của Hà Thanh Nhu rất chậm, đầu khóa dây chuyền quá nhỏ, nàng phải nhón chân lên, thoáng ôm lấy cổ Lâm Nại.
Bị kéo thấy xuống như vậy, càng nhìn càng rõ.
Lâm Nại nhắm mắt, còn đang tặng quà mà, có tâm tư 'đỏ hồng' gì cũng phải nhịn xuống trước.
"A Nại..." Bỗng nhiên Hà Thanh Nhu gọi.
Lúc nói chuyện, khí tức của Hà Thanh Nhu phả lên tai Lâm Nại. Mí mắt Lâm Nại run run, vành tai nhột nhột khiến cô run một cái.
Cô không nói gì.
Dây chuyền còn chưa cài chắc. hai tay của Hà Thanh Nhu giơ cao lên vòng lấy cổ cô, mấy ngón tay ước chừng sắp chạm vào da thịt đối phương, lại cố ý tách ra, chỉ có các đầu ngón tay thỉnh thoảng vô ý chạm nhẹ ở phía sau.
Đồ ngủ này của nàng hơi rộng, phần vai lỏng lẻo, tay giơ quá lâu, phần vai áo rơi xuống, đầu vai trắng tròn lộ ra trong nháy mắt.
Lâm Nại vừa đúng lúc cúi xuống ngay đầu vai nàng.
Rất hiếm thấy, Lâm Nại cầm lấy vai áo của nàng kéo lên vị trí cũ.
Hà Thanh Nhu giật mình.
"Cài chắc chưa?" Lâm Nại hỏi.
"Xong ngay." Nàng trả lời, lòng bàn tay nắm chặt, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Rèm cửa sổ đóng chặt, ngăn cách đêm tối ở bên ngoài.
"Được rồi." Nàng nói, lùi ra nửa bước.
Áo ngủ giãn ra, Lâm Nại nhướng mày lên cao, nhìn không chớp mắt, trong miệng hơi khô, cô định rót ly nước uống, thế nhưng chưa bước hết một bước, chợt có phần mềm mềm dán lên lưng.
Hết chương 76.
---------------
Cliffhanger ∠( ᐛ 」∠)_