Câu Chuyện Phù Sinh

Chương 177

Da thịt mài lên đá sỏi thô ráp nóng rát và đau xé, Đường Trạch rũ rượi và vô vọng bị đối phương kéo thẳng tới một hang đá.

– U u… Ư ư…

Mặt đất bỗng dưng rung lắc một hồi. Những tiếng gầm gào hỗn loạn từ trong lòng hang bắt đầu tập hợp lại, giống như những đứa trẻ mới tập nói đang bập bẹ những từ đơn lộn xộn, nhưng chất giọng ồm ồm đáng sợ hơn nhiều.

Hai sinh vật có hình thù gần giống như cái kẻ vừa cho anh uống máu hươu, nhưng cơ thể lại to hơn gấp đôi, chạy vọt ra từ trong hang đá, trước ngực cũng đeo một chuỗi “dây chuyền trắng” to tướng gần như tương tự, da đen như than, bên dưới mái tóc bị gió thổi rẽ ra là khuôn mặt xấu xí, dị hợm với ngũ quan vuông vức như dao gọt, đặc biệt là chiếc mũi, to bạnh như củ tỏi, phì phò phả ra những luồng hơi nóng trắng mờ, đang phập phồng phấn khích. Cái miệng rộng ngoác tới tận mang tai, nước dãi chảy thành dòng bên mép, dường như đã đánh hơi thấy mùi của món ăn ngon tuyệt nhất trên đời.

Nhìn vào ánh mắt hung dữ và tham lam của bọn họ, hoặc có thể gọi là bọn chúng, Đường Trạch có ngốc nghếch tới đâu cũng hiểu ra rằng, mục tiêu mà chúng nhắm tới chính là mình.

Trong chớp mắt, những móng tay sắc nhọn như dao đã khua khoắng ngay trước mặt, mỗi một cử động đều thấm đẫm cái khao khát muốn xé xác anh ra. Đường Trạch yếu ớt vung cánh tay lên che chắn.

– Gừ!

Một tiếng gầm trầm đục vang lên bên cạnh.

Kẻ kia vụt xoay người, chụp ngay lấy bàn tay khổng lồ đang vươn tới trước ngực Đường Trạch, hất mạnh ra ngoài. Lập tức, con quái vật to xác kia không kịp kêu lên một tiếng, đã bay vọt về phía sau, đâm sầm vào một tảng đá to khiến nó nứt toác. Còn chưa kịp định thần, kẻ này lại tung người nhảy vọt lên như một con khỉ, hạ xuống đằng sau tên đồng bọn còn lại, cắn luôn vào tai của hắn, giật mạnh một cái, rứt đứt phăng một nửa miếng thịt.

– Ư ư!

Tên bị thương ôm lấy tai, rú lên thảm thiết nhảy sang một bên.

Đường Trạch kinh ngạc nhìn “con người” đang hơi cúi lom khom, chuẩn bị sẵn sàng cho đợt tấn công thứ hai.

Thứ ngôn ngữ không thuộc về con người bật ra từ miệng của “con người” đó, khá dịu dàng nhỏ nhẹ, khác một trời một vực so với tiếng gầm gừ giận dữ vừa rồi. Tuy nhiên, giọng nói dù không lớn, nhưng sự uy nghiêm và ý cảnh cáo trong ngữ khí lại vô cùng rõ rệt.

Hai gã xui xẻo vừa bị trọng thương tiếc rẻ liếc nhìn Đường Trạch thêm một cái, rồi hậm hực bỏ đi.

Đường Trạch vừa thoát khỏi kiếp nạn, ngồi rũ rượi trên mặt đất, nghiêng đầu nhìn vị “ân nhân cứu mạng” của mình, cất giọng khản đặc hỏi thêm một lần nữa:

– Bọn chúng là ai? Nơi này… là nơi nào?! Ngươi có hiểu ta đang nói gì không? Ngươi là ai?

Ân nhân của anh ngồi thụp xuống, nhặt lấy một cành cây nhỏ ở bên cạnh, vụng về nguệch ngoạc trên mặt đất.

Đường Trạch khó nhọc nhích lại gần, nhìn hồi lâu, mới nhận ra cái thứ đối phương vừa vạch trên mặt đất là một chữ “Niệm” méo mó.

Thật cảm tạ trời đất, hóa ra kẻ này nghe hiểu tiếng người.

– Ngươi tên là Niệm? – Anh hỏi với ý thăm dò.

Đối phương khẽ gật đầu, rồi lại tiếp tục nguệch ngoạc.

– Núi Ngọa Hư… Nơi này tên là núi Ngọa Hư? – Đường Trạch quay đầu nhìn ngó xung quanh – Hai kẻ kia… là đồng bạn của ngươi?

Niệm lại gật gật đầu, vứt cành cây đi, rồi lại lôi Đường Trạch dậy, đi tới một hang động ở giữa.

Trong hang nồng nặc thứ mùi ẩm mốc do quanh năm không có ánh nắng chiếu vào, còn sặc sụa một thứ mùi khó ngửi riêng có của chất hữu cơ bị phân hủy, chẳng có đồ đạc gì, chỉ thấy một góc phòng bên trong cửa hang có một đống dày cỏ khô chồng xếp ngay ngắn, được ép rất chặt, bên trên còn hằn rõ vết lõm.

Nơi này là nhà của Niệm?!

Niệm lôi Đường Trạch lên trên đống cỏ, rồi quay người sải bước ra khỏi hang.

Một chốc sau, Niệm đã quay lại, trên vai vác một cái đùi lớn của giống muông thú nào đó, trong tay còn cầm một nắm cỏ xanh nở những bông hoa li ti màu tím.

Niệm quăng cái đùi tới trước mặt Đường Trạch rồi ngồi xuống, nhét nắm cỏ vào miệng, nhai nhóp nhép một hồi, sau đó nhổ phụt vào lòng bàn tay, rồi chẳng nói chẳng rằng, bôi luôn đám cỏ nát nhừ trộn lẫn nước bọt lên chỗ chân cụt của Đường Trạch.

Một cảm giác bỏng rát như thiêu đốt tâm can dội lên từ vết thương, kèm thêm cơn ngứa ngáy kịch liệt.

Đường Trạch cắn chặt răng, cố không kêu lên thành tiếng, mồ hôi túa ra đầy trán, nhỏ xuống tong tỏng.

Niệm đứng bên cạnh, điềm nhiên nhìn Đường Trạch ôm lấy vết thương, đau tới chết đi sống lại.

– Đáng chết…

Đường Trạch ôm lấy bên chân cụt, ngã vật xuống đệm cỏ.

Anh ngỡ rằng mình sẽ đau tới chết, thế nhưng, dần dần, cơn đau đớn thấu tim gan lại có vẻ dịu bớt, trên vết thương dường như cuốn lên một luồng gió mát lạnh, như có một bàn tay nhỏ bé khe khẽ vuốt ve, mỗi lúc càng thêm dễ chịu. Mọi đau đớn, mọi thương tích, đều dần dần tiêu tan trong cái vuốt ve kỳ lạ ấy.

Đường Trạch lau đi mồ hôi trên trán, thở hắt ra một hơi dài, rồi ngồi dậy, nhìn xuống vết thương.

Cái đám máu thịt bầy nhầy trước đó đã được thay thế bằng một lớp da thịt mới mọc ra, tuy nhẵn thín trông rất xấu xí, nhưng sự biến đổi này đủ để khiến Đường Trạch cảm thấy kinh ngạc và sung sướng.

Niệm đưa tay chọc lên vai anh, rồi chỉ vào cái đùi trên mặt đất.

– Ngươi… muốn ta ăn?

Đường Trạch phỏng đoán ý của Niệm.

Niệm gật đầu, bước lên phía trước, lôi lấy một góc trên cái đùi, khẽ rứt một cái đã xé ra được một miếng thịt nạc, quăng vào trong lòng Đường Trạch.

Mùi tanh nồng nặc xộc thẳng vào khứu giác của anh. Dù đang đói cồn cào, nhưng anh thực sự không thể nào bắt chước cái kiểu ăn sống nuốt tươi giống như người nguyên thủy ăn lông ở lỗ được.

Đường Trạch ngẩng lên, bối rối nhìn Niệm.

Lúc này, anh mới nhìn rõ bộ dạng của Niệm. Những đường nét ẩn bên dưới lớp đất bùn cáu bẩn khác biệt quá nhiều so với hai tên đồng loại, đôi mắt không có vẻ tham lam hung hãn như chúng, trong đôi con ngươi trong veo veo, lại có thể nhận ra vẻ vô tri ngây thơ như một đứa trẻ sơ sinh.

Nếu như rửa sạch lớp cáu ghét đen sì ấy đi, có lẽ hắn sẽ là một thiếu niên, hoặc là một thiếu nữ thanh tú!

Đúng vậy, tới tận lúc này, Đường Trạch vẫn không thể xác định được giới tính của Niệm, với thân hình mảnh mai nhỏ nhắn nhưng sức khỏe vô biên.

Niệm dường như không hiểu được ánh mắt của Đường Trạch, ấn ngay miếng thịt nạc đang cầm trên tay vào bên miệng anh.

Thứ chất lỏng mằn mặn tanh nồng chạm vào môi Đường Trạch. Một người đã quen ăn bít tết rượu vang như anh, lúc này lại buồn nôn trước thứ mùi nguyên thủy dã man nhất đời này.

Thấy anh không hề có hứng thú với món thịt, Niệm tỏ vẻ khó hiểu. Có lẽ trong mắt Niệm, đây là món mỹ vị tuyệt vời.

– Các người… thường ngày đều ăn đồ sống nguyên thế này à? – Đường Trạch giơ miếng thịt nạc lên, hỏi.

Niệm nghiêng đầu, tỏ ý xác nhận.

Đường Trạch ngoảnh nhìn xung quanh. Cạnh cửa hang có xếp lù lù một đống cành cây khô và mấy hòn đá nhẵn nhụi.

– Giúp tôi mang cành cây và đá lại đây! – Đường Trạch chỉ về phía đó, thử nói với Niệm.

Niệm quay người, đi về phía tay anh chỉ, liền một lúc ôm tất cả những thứ Đường Trạch yêu cầu quay trở lại, đặt xuống trước mặt anh.

Đường Trạch lết xuống khỏi đệm cỏ. Không còn bị cảm giác đau đớn giày vò, cơ thể anh cảm thấy nhẹ nhõm chưa từng có.

Anh ngồi dưới đất, nhanh chóng kê vài tảng đá xếp thành một cái bếp, bẻ cành cây đặt vào bên trong, sau đó phủi tay rồi chìa ngón trỏ của bàn tay trái ra, chỉ thẳng vào chính giữa đống cành cây khô, nhắm mắt lầm rầm.

Anh hy vọng mình vẫn còn khả năng nhóm được lửa lên, cho dù chỉ là một đốm lửa nhỏ xíu thôi cũng được.

Thế nhưng, hồi lâu vẫn chẳng có động tĩnh gì. Khả năng đặc biệt trong cơ thể anh đã hoàn toàn biến mất trong đòn báo thù liều mạng của quỷ biển.

– Không có lửa… – Đường Trạch cười nhăn nhó, thu tay về.

Niệm không nói không rằng đi ra khỏi hang. Một lát sau, cầm theo hai hòn đá nhỏ màu trắng quay lại.

Cạch! Cạch! Cạch!

Những tiếng va đập liên hồi vang lên từ hai hòn đá trong tay Niệm, tia lửa bắn tứ tung.

Một làn khói xanh ngoằn ngoèo bay lên từ đống cành khô.

Niệm thận trọng thổi khẽ, một ngọn lửa nhỏ bắt đầu bùng lên.

– Ngươi… – Đường Trạch có phần kinh ngạc, rồi lập tức cười nói với Niệm – Ngươi thật tài giỏi!

Niệm không có phản ứng gì, chỉ cẩn thận chăm chút cho ngọn lửa, cho tới khi nó cháy lên rừng rực.

Làm xong xuôi mọi thứ, Niệm đứng sang một bên, im lặng nhìn Đường Trạch.

Đường Trạch cầm lấy một cành cây to và dài hơn hẳn, xuyên vào miếng thịt, sau đó đặt lên ngọn lửa, chầm chậm quay tròn.

Mùi tanh sực dần dần biến mất, miếng thịt tươi non đã nhỏ mỡ xuống đống lửa xèo xèo, hương thơm sực nức rất riêng biệt bắt đầu lan tỏa, tràn ngập trong khắp lòng hang.

Niệm ngồi thụp xuống, ánh lửa hắt lên mặt nó đỏ hồng, cổ họng nó trồi lên thụt xuống, dường như đang nuốt nước bọt.

Đoán là đã chín, Đường Trạch đưa miếng thịt lên mũi, ngửi ngửi, thử cắn một miếng nhỏ. Nước thịt ngon ngọt lập tức bao trùm toàn bộ các gai vị giác trên mặt lưỡi.

Niệm thần người nhìn Đường Trạch, và cả miếng thịt trong tay anh.

Nhìn thấy thần thái của Niệm lúc này, Đường Trạch đành phải dừng việc thưởng thức lại, vừa thổi, vừa xé lấy một nửa miếng thịt, đặt xuống trước mặt Niệm.

– Ăn đi, thịt phải ăn như thế này mới ngon.

Niệm không để tâm đến miếng thịt còn nóng bỏng, chỉ hai miếng đã nuốt gọn miếng thịt trong tay xuống bụng.

Nó liếm mép, quay lại mang nguyên cả tảng đùi còn lại tới, xé thành từng miếng, rồi đặt xuống trước mặt Đường Trạch, chỉ chỉ vào đống lửa.

Đường Trạch lập tức hiểu ý, bèn cười rồi lần lượt xiên que vào từng miếng thịt, đảm đương chức đầu bếp tạm thời.

Ánh lửa rừng rực, mùi thịt nướng sực nức, trong hang đá âm u lạnh lẽo đã có thêm chút hơi hướng khác hẳn.

Niệm ăn rất khỏe. Có lẽ nó nằm mơ cũng chưa từng nghĩ được rằng, chỉ cần thêm một công đoạn, thịt sống đã trở thành mỹ vị.

Trên mặt đất lại dội lên những cơn chấn động nghe có vẻ quen quen.

Đường Trạch cảnh giác nhìn ra phía ngoài.

Vài cái bóng khổng lồ đang ngó ngoáy ngoài cửa hang.

Niệm đứng dậy, chạy ra cửa hang, dùng thứ ngôn ngữ chỉ có bọn họ mới hiểu để trò chuyện với mấy cái bóng kia, chốc chốc lại ngoái nhìn Đường Trạch.

Sau đó, Niệm dẫn theo cả một đám đồng bọn sải bước tới chỗ Đường Trạch.

Tim Đường Trạch chợt thắt lại.

Thế nhưng, nỗi lo sợ của anh đã lập tức được chứng minh là thừa thãi. Lần này, mục tiêu của bọn chúng không phải là anh, mà là miếng thịt đang nướng thơm tưng bừng trên tay anh.

Niệm lấy thịt chín đã được Đường Trạch nướng xong, lần lượt phân phát vào tay đồng bọn, ra hiệu bảo chúng ăn.

Trong hang động chốc lát đã ồn ào những tiếng nhai nhóp nhép.

Sau đó là một khoảng im lặng ngắn ngủi.

Cái đám to xác kẻ nọ đưa mắt nhìn kẻ kia, cuối cùng đều đổ dồn ánh mắt vào Đường Trạch.

Lần này, Đường Trạch đã không còn cảm thấy ý giết chóc.

Cái đám to xác kia chí cha chí chóe bàn tán một hồi, rồi hè nhau chạy ùa ra khỏi hang.

Đường Trạch chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo ra sao, thì mỗi gã đã vác theo một con thú chết đã lột da ồ ạt xông vào.

Nhìn đống thịt sống chất cao như núi trước mặt, và những gã quái thai đang hào hứng nhảy nhót tưng tưng phía sau, Đường Trạch đã hiểu chúng muốn gì.

Anh thở phào, sau đó giống như một đầu bếp chuyên nghiệp, dưới sự hỗ trợ của Niệm, bắt đầu một bữa tiệc xiên nướng thịnh soạn có phần quái đản.

Đường Trạch không phải là kẻ ngốc. Anh hiểu rằng nếu không tuân theo ý muốn của những gã kia, thì bản thân rất có thể một lần nữa lâm vào mối nguy hiểm bị xé tan xác.

Theo quan điểm của anh, giống vật nào thân hình càng to lớn, dáng vẻ càng hung dữ, thì đầu óc lại càng đơn giản. Chọc giận bọn chúng rất dễ dàng, làm vừa lòng bọn chúng cũng rất dễ dàng.

Sau khi trôi dạt tới núi Ngọa Hư, Đường Trạch đã trải qua ngày đầu tiên trong khói xông và lửa táp.

Tuy nhiên, việc anh “bỏ nghiệp võ theo nghiệp đầu bếp” đã mang lại thu hoạch không tồi.

Phi vụ ngoại giao thịt nướng đơn giản đã giúp Đường Trạch có được môi trường sống an toàn tại núi Ngọa Hư, chí ít là “cư dân” nơi này đã không còn ai coi anh là thức ăn nữa, mà coi anh là một nhân tài hữu dụng có thể chế ra các món ăn tuyệt hảo, thái độ đối với anh đã có sự thay đổi về chất.

Tuy Đường Trạch vẫn không hiểu được ngôn ngữ của những gã quái dị nửa người nửa ngợm kia, nhưng nhờ vào cách ra hiệu bằng tay và động tác đơn giản, dần dần anh đã có thể giao tiếp được với chúng, và cũng biết được rằng, trước khi anh tới nơi đây, những kẻ này đã sống cuộc sống chẳng khác gì người nguyên thủy. Bọn chúng tuy biết nhóm lửa, nhưng tác dụng duy nhất của lửa đối với chúng chỉ là để đốt đuốc thắp sáng. Thực là lãng phí của giời.

Thế là, anh dạy chúng cách bắc bếp, cách sử dụng lửa một cách thực sự, cách dùng lửa nấu chín thức ăn. Và vũ khí mà anh coi trọng nhất, thanh trường kiếm, dường như cũng đã quên mất thân phận của chính mình, đảm nhiệm những công việc như chặt cây, chẻ củi.

Những thường thức đơn giản nhất trong cuộc sống đã khiến những kẻ lông lá đen sì kia như giành được báu vật.
Bình Luận (0)
Comment