Câu Chuyện Phù Sinh

Chương 178

Thời gian thấm thoắt, loáng cái mười mấy ngày đã vùn vụt trôi qua. Ngoài năng lực đặc biệt, toàn bộ các chức năng trên cơ thể Đường Trạch đều đã hồi phục như trước.

Hôm nay, anh âm thầm rời khỏi cái đám “King Kong” đang ngồi quây tròn ăn uống nhồm nhoàm kia. Anh thầm gọi bọn chúng như vậy, bởi anh luôn cảm thấy rằng, chỉ có con đười ươi sức mạnh siêu việt trong bộ phim đó mới có thể sánh kịp với đám người nguyên thủy này.

Chống cây gậy gỗ thô sơ, anh tập tễnh đi ra bờ biển, nơi anh đã tỉnh lại, đăm chiêu nhìn ánh mặt trời rực rỡ tỏa xuống mặt sóng dập dờn.

Núi Ngọa Hư, biết được nơi này là núi Ngọa Hư cũng có ích gì?! Đại dương mênh mông, nơi này chỉ là một hòn đảo đơn độc, cách tuyệt với đời.

Muốn trở về thế giới của mình, thế nhưng, nơi đâu mới là đường về?

Đằng sau vẳng lại những tiếng lạo xạo rõ mồn một, có người đang giẫm lên lá khô tiến về phía anh.

Đường Trạch không quay đầu lại, chỉ thất thần nhìn vào cái khoảng mênh mông trời biển một màu.

Sống lưng anh bị chọc mạnh một cái.

Đường Trạch quay mặt lại, nhìn thấy Niệm đứng ở sau lưng, khuôn mặt ngây ngô, biểu cảm cũng ngây ngô.

Những ngày này, Niệm luôn ở bên anh, một số công việc tay chân nặng nhọc cần tới sức khỏe đều do một tay Niệm đảm đương. Đường Trạch nên cảm ơn nó. Không có Niệm, có lẽ anh đã vùi thây bụng cá từ lâu.

Anh mỉm cười với Niệm, cũng không cần biết nó có hiểu được không, chỉ về phương xa, hỏi:

– Niệm, cậu có biết thế giới bên ngoài không?

Niệm lắc đầu, ánh mắt ngẩn ngơ.

– Đó là nơi hoàn toàn khác với núi Ngọa Hư. Nhà cao san sát, xe cộ như mắc cửi, nơi nơi sực nức mùi nước hoa, còn có thế giới cổ phiếu, ha ha. – Đường Trạch bật cười, bao chuyện đã qua vụt hiện trước mắt.

Niệm vẫn ngơ ngác như thế.

– Bỏ đi, có nói cậu cũng không hiểu được. – Đường Trạch vỗ vỗ lên vai Niệm – Tìm tôi có việc gì?

Lúc này, Niệm mới kéo lấy tay anh, lôi anh đi về phía trái núi.

– Sao thế? – Đường Trạch không thể không bước đi nhanh hơn để theo kịp tốc độ của Niệm.

Họ cứ thế đi thẳng tới chân núi cách hang động nơi họ ở rất xa. Một khoảnh đất rộng rãi hình lục giác được quây xung quanh bằng những tảng đá xanh to lớn hiện ra trước mắt. Còn chưa lại gần, Đường Trạch đã cảm nhận được một không khí trang nghiêm khác hẳn với thường ngày.

Lũ “King Kong” của núi Ngọa Hư đã được huy động toàn thể, ngồi quây thành một mảng đen sì sì bên trong khoảnh đất. Trên tảng đá lớn màu đỏ thẫm đã được đánh bóng nằm chính giữa khoảnh đất, ngồi chễm chệ một tên “King Kong” thân hình còn to lớn hơn nữa, đỉnh đầu phơ phất nhúm lông đỏ rực như ngọn lửa. Bộ lông thú màu vàng kim quấn quanh người hắn và chuỗi hạt kếch xù đeo trên cổ, tất tần tật đều thể hiện được địa vị cao quý của hắn.

Một tiếng hú lớn chấn động đến tận trời bật ra từ miệng gã khổng lồ, khí thế long trời lở đất.

Tiếng hú vừa vang lên, đám người bên dưới nhất loạt khom lưng cúi đầu, hai tay đan chéo thành hình chữ thập trước ngực, vẻ cực kỳ cung kính.

Niệm kéo Đường Trạch ngồi vào trong đám.

Lúc này, mấy gã ngồi ở hàng đầu tiên lần lượt bước lên, xếp thành một hàng ngay ngắn trước mặt “tóc đỏ”, rồi lần lượt từng người tiến lên xì xà xì xồ một tràng dài với hắn giống như báo cáo công việc.

Tóc Đỏ khẽ gật đầu, ánh mắt uy nghiêm chốc chốc lại quét qua đám thần dân phía dưới.

Đột nhiên, hắn gạt tên thuộc hạ chắn trước tầm mắt ra, chỉ cái móng tay dài ngoằng sắc nhọn vào Đường Trạch đang ngồi bên mé phải, miệng bô lô ba la gì đó, vẻ như đang hỏi thuộc hạ tại sao núi Ngọa Hư lại có thêm một kẻ lạ mặt.

Đường Trạch vô cùng căng thẳng.

Thế là bọn thuộc hạ vội vội vàng vàng ghé tai rì rầm với Tóc Đỏ, thậm chí còn có kẻ không biết mò ở đâu ra một miếng thịt hươu nướng còn bốc khói đặt xuống trước mặt hắn, rồi chỉ vào Đường Trạch quàng quạc một thôi một hồi.

Tóc Đỏ bán tín bán nghi nhét miếng thịt vào miệng.

Chốc lát, khuôn mặt xấu xí của hắn vụt hiện sắc xuân.

Đường Trạch thở phào một cái, cảm giác căng thẳng đã giãn ra.

Tóc Đỏ ăn một mạch hết bay cả tảng thịt hươu, liếm liếm mép ra chiều thòm thèm, rồi chỉ vào Đường Trạch, tỏ ý bảo anh lại gần.

Niệm đẩy vào anh, muốn anh mau mau bước lên.

Đường Trạch do dự một thoáng, rồi đi tới trước mặt Tóc Đỏ.

Tóc Đỏ quan sát anh kỹ lưỡng từ đầu tới chân, sau đó chỉ vào ngực anh, hỏi tên thuộc hạ đứng bên cạnh.

Đường Trạch không hiểu ý của Tóc Đỏ.

Sau khi nghe thuộc hạ trả lời, Tóc Đỏ ngẫm nghĩ một lát, rồi rút ra vài hạt từ chuỗi vòng cổ kếch xù trên cổ, nhét vào tay Đường Trạch, rồi chỉ chỉ lên cổ anh, lại xì xồ mấy tiếng, hình như muốn bảo anh đeo chúng lên cổ.

Không biết Niệm đã xuất hiện bên cạnh anh từ lúc nào, mừng rỡ đón lấy những viên ngọc từ tay Đường Trạch, rồi rút ra một sợi dây thừng nhỏ ở trước bụng, lần lượt xỏ vào từng hạt, đeo lên cổ Đường Trạch.

Đây là phần thưởng do anh đã thay đổi cuộc sống của bọn họ ư?

Đường Trạch nhìn mấy cái hạt màu trắng không nhỏ hơn quả trứng gà là mấy trước ngực mình, viên nào viên nấy sáng bóng trong suốt, giống như có dòng nước chảy quanh bên trong, trông đẹp tuyệt vời.

Hóa ra, núi Ngọa Hư cũng phải mở cuộc “hội nghị toàn dân” cơ đấy.

Quay về chỗ ở, Đường Trạch hồi tưởng lại phen hoảng vía vừa rồi.

Trong những ngày này, anh luôn ở trong cùng một hang với Niệm, dù bản thân anh cho rằng vết thương đã lành hẳn, nhưng hàng ngày Niệm vẫn mang về cỏ thuốc tươi, tiếp tục đắp lên vết thương cho anh, và còn kiếm cho anh một tấm lông thú mới tinh, để anh có thể ngủ ngon giấc trong hang đá lạnh lẽo.

Đường Trạch nghĩ, nếu có cơ hội, anh nhất định sẽ báo đáp tận tình.

Nằm trên đệm cỏ, Đường Trạch đang suy nghĩ lan man, bỗng một con chuột nghênh ngang chui ra từ khe nứt trong lòng hang, chạy vụt qua phía sau gáy anh.

Đường Trạch quơ tay theo phản xạ, chẳng kịp để ý thứ nằm trong tay chỉ là một nắm cỏ khô, ném thẳng về phía con chuột.

Con chuột đương nhiên chẳng sợ gì thứ ám khi mềm oặt ấy, chớp mắt đã biến mất tăm.

Thế nhưng, ở chỗ vừa giật nắm cỏ khô, tay Đường Trạch lại chạm phải một vật không cứng không mềm.

Anh xoay người qua, bới gạt mấy cái, một cuốn sách bìa da màu xanh gáy đóng chỉ trông có vẻ cổ xưa đã nằm trong tay anh.

Ở cái nơi man dại này, sao lại có sách được?

Đường Trạch ngồi bật dậy, nhờ vào bó đuốc trên đỉnh đầu, mở cuốn sách ra.

Sau khi mở ra, anh mới phát hiện, cuốn sổ ố vàng ẩm mốc này hoàn toàn không thể gọi là sách, mà chỉ là một cuốn sổ tay viết đầy những dòng chữ bằng bút lông.

Cũng may, nét chữ tuy cổ xưa, nhưng vẫn tạm coi là ngay ngắn rõ ràng.

“Lạc vào núi Ngọa Hư đã hơn một tháng, ngày nào mới được trở về?”

Đường Trạch đọc lần lượt từng dòng chữ.

“Ăn không ngon, ngủ không yên, ngóng về quê nhà, nhớ tới vợ ta. Kiếp trước gây nghiệp chướng gì, kiếp này lại chịu quả báo? Sinh ra làm người, cả ngày lại bạn cùng giống thú, ăn thịt sống uống máu tanh, uổng phí bao năm đọc sách thánh hiền, đáng tiếc, đáng tiếc!”

Càng đọc, Đường Trạch càng cảm thấy sự tình kỳ quặc.

“Lấy vợ như thế, không ra người, không ra thú, phúc chăng? Họa chăng? Không có người vợ này, hẳn đã sớm tan thây dưới vuốt sắc. Có vợ thế này, sớm tối đối mặt, sao mà chịu nổi.”

“May sao bé Niệm không giống mẹ nó, cũng an ủi ít nhiều. Bế đứa con bé bỏng, nhìn biển sâu mênh mông, bao giờ mới được trở về? Bao giờ mới được trở về?”

“Hôm nay trời yên gió lặng, là thời điểm tốt để ra biển. Lúc này không đi, còn đợi khi nào? Chỉ không nỡ rời bé Niệm…”

Đường Trạch gấp cuốn sổ lại.

Với vào trí thông minh của anh, chẳng hề khó để liên kết những lời lẽ rời rạc trong cuốn sổ này thành một câu chuyện hoàn chỉnh.

Nhìn khắp vùng núi Ngọa Hư, làm gì có ai có thể viết ra được những dòng nhật ký nửa cổ nửa kim lưu loát đến nhường này? Chủ nhân của cuốn nhật ký, lời nào cũng nhắc tới bé Niệm, lại suy ngẫm chi tiết về những mô tả trong đó, thì có đến tám chín phần là nhiều năm về trước, có một người đàn ông vô tình lưu lạc tới núi Ngọa Hư, không những không bị ăn thịt, mà còn lấy một con cái trong đám “King Kong” làm vợ, còn sinh ra Niệm.

“Không giống mẹ nó…” – Đường Trạch chợt hiểu ra, lẩm bẩm:

– Chẳng trách hình dáng khác hẳn với những kẻ khác.

Nhìn ra bên ngoài, bình thường giờ này Niệm đã trở về, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng.

Đường Trạch chột dạ, nhét cuốn sổ tay vào túi áo, tập tễnh đi ra ngoài hang.

Thời tiết đêm nay rất đẹp. Phóng mắt nhìn ra xa, màn sương mù trắng mờ luôn che phủ đỉnh núi suốt ngày đêm cũng đã nhạt đi không ít. Trên bầu trời cũng không còn là mảnh trăng lưỡi liềm e ấp, một mặt trăng tròn vành vạnh đang mãn nguyện và hào phóng dãi ánh bạc tràn trề mặt đất.

Trong những hang đá khác, vẳng ra từng hồi tiếng ngáy như sấm dậy.

Mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì ngủ, về điểm này, lũ quái vật ở núi Ngọa Hư dường như cũng có chút hình bóng con người, giữ được phương thức sinh hoạt chất phác nhất chỉ thấy ở nhân loại.

Đường Trạch men theo con đường mòn, đi về phía cánh rừng đối diện với hang đá.

Trong rừng có một đầm nước tự nhiên, trong đó chứa đựng nguồn nước ngọt hiếm hoi, chưa bao giờ khô cạn. Toàn bộ núi Ngọa Hư đều dựa vào nó để duy trì nguồn nước uống hàng ngày. Niệm có vẻ rất yêu thích nơi này. Rất nhiều lần, Đường Trạch nhìn thấy nó thẫn thờ ngồi một mình bên đầm nước.

Có lẽ nó lại tới chỗ đó.

Đường Trạch đoán vậy, rồi đi về phía đầm nước.

Quả nhiên, còn chưa lại gần, anh đã nghe thấy tiếng nước rào rào, âm thanh rất lớn, giống như có người đang khuấy động.

Bên bờ đầm, một thân hình mảnh mai đang đứng đấy, trong tay nắm chặt một chiếc xiên nhọn được đẽo từ cành cây, lao vun vút xuống mặt nước, khiến bọt nước bắn tung lên từng mảng.

Đường Trạch bước thật khẽ khàng, đi tới đằng sau một gốc cây lớn ở gần đầm nước nhất.

Bóng người kia đúng là Niệm, nó đang xiên cá.

Đường Trạch nhìn thấy nó gỡ từ chiếc xiên xuống một con cá lớn đang quẫy đành đạch không ngừng, vảy cá trắng bạc lấp loáng ánh nước dưới trăng.

Nhìn con cá đang quẫy mình, Đường Trạch sực nhớ ra mấy hôm trước mình có nói bâng quơ rằng lâu lắm chưa được ăn cá nước ngọt.

Cái tên Niệm này, thế mà lại nhớ được lời than thở thoáng qua của mình, đêm hôm khuya khoắt chạy tới đầm nước bắt cá.

Nhìn cái bóng hình bé nhỏ đang bận bịu dưới ánh trăng, trong lòng Đường Trạch bỗng thoáng qua một cảm giác khác lạ.

Anh bước ra khỏi gốc cây, cố ý tạo ra tiếng động.

Niệm đang sung sướng cầm lấy con cá to, đột ngột nghe thấy tiếng bước chân, trượt tay một cái, con cá rơi tõm luôn xuống nước. Niệm hoảng hốt, hẫng chân một cái, toàn thân bỗng mất thăng bằng, giống như con cá vừa trốn thoát, ngã bổ chửng xuống nước.

– Niệm!

Đường Trạch vội vàng “chạy” tới, cái chân què khiến anh suýt chút nữa ngã nhào.

– Đưa tay cho tôi! – Anh bò rạp bên bờ đầm, vươn tay về phía Niệm chỉ còn ngoi được cái đầu lên khỏi mặt nước.

Niệm ngẩng lên nhìn anh, nhưng không đưa tay ra, mà tự bơi vào bờ, thoăn thoắt trèo lên.

Niệm toàn thân ướt sũng, liên tục vẩy bộ tóc giống như một con cún con, khiến vụn nước bắn đầy lên mặt Đường Trạch.

Có lẽ những giọt nước trên tóc nhỏ liên hồi xuống mặt khiến Niệm khó chịu, nó đưa tay xoa lấy xoa để trên mặt.

Đường Trạch nhìn Niệm, nỗi kinh ngạc mỗi lúc một dâng đầy trong mắt.

Niệm, té ra là một cô gái.

Cho dù cô có đôi tai nhọn hoắt như tai sói, nhưng trên khuôn mặt đã được nước gột sạch cáu ghét, là một làn da trắng mịn chỉ có ở người con gái, cùng với đôi mắt to tròn, sống mũi thanh thanh thẳng tắp, và đôi môi hồng ửng từ bên trong ra.

“Quần áo” mà Niệm mặc vốn chẳng dày dặn gì, bị nước thấm ướt, toàn bộ lớp lông thú bình thường luôn lồng phồng giờ dính bết vào da, toàn bộ những đặc trưng nữ tính dễ dàng lộ ra dưới ánh trăng trong vắt.

– Cậu… – Đường Trạch cảm thấy đầu óc mình chắc chắn là hỏng hóc mất rồi, ở cùng nhau suốt bao nhiêu ngày qua, mà chẳng hề phát hiện ra cái gã nhỏ con sức khỏe vô biên này là một cô gái.

Niệm hình như chẳng hề có chút vẻ xấu hổ như những cô gái bình thường trước bộ dạng của mình lúc này. Cô thản nhiên bước sang một bên, nhấc chiếc túi da dưới đất lên, đưa vào tay Đường Trạch.

Mấy con cá tươi vẫn đang bật tanh tách trong túi.

– Niệm… – Đường Trạch nhìn cô, nhất thời không biết phải nói gì, chỉ nhìn thấy những giọt nước khẽ rung rinh trên hàng mi dài của cô.

– Cá… ăn… – Niệm nghiêng đầu chỉ vào chiếc túi da, miệng phát ra những từ đơn ngọng nghịu. Gần đây, Đường Trạch hễ có thời gian rảnh liền dạy cô học nói. Niệm học rất chăm chỉ, tuy thành quả không mấy rõ rệt.

Túi da rơi phịch xuống đất. Đường Trạch đột ngột kéo Niệm vào lòng, ôm chặt lấy cô.

Có một thứ cảm giác đã mất đi quá nhiều năm, anh gần như quên bẵng.

Hồi còn bé xíu, anh bị ốm nặng, muốn ăn canh cá. Mẹ anh đã bán đi chiếc nhẫn mà bà yêu quý nhất, chạy tới một nơi rất xa xôi, mua cá tươi về nấu canh cho anh.

Thật tươi ngon quá đỗi, cả đời anh cũng không thể quên được hương vị đó.

Sau khi mẹ anh đột ngột lâm bệnh qua đời, Đường Trạch bị chủ nhà tống cổ ra đường, từ đó lưu lạc khắp nơi, nếm đủ mọi khổ nhục. Đừng nói là canh cá, đến xương cá cũng chẳng có phần anh.

Sau khi trở thành pháp sư trừ yêu cho tập đoàn Đồ Môn, chuyện đánh nhau tới vỡ đầu chảy máu với người ta chỉ vì một bát cơm thừa đã trở thành lịch sử tuyệt đối. Anh bảo người giúp việc mua về loại cá đắt tiền nhất, mời đến đầu bếp hàng đầu nấu thành canh cho anh ăn. Nhưng dù đầu bếp có cố gắng bao nhiêu, cũng không thể giúp anh tìm lại được hương vị của bát canh cá năm nào.

Điều này đã trở thành mối hoài nghi, và cũng là nỗi hối tiếc lớn nhất trong lòng Đường Trạch.

Thế nhưng vừa nãy, từ cái túi da sặc sụa mùi cá tanh, anh đã ngửi thấy thứ hương vị đã biến mất, cũng là thứ hương vị mà bản thân đã khao khát tìm lại bấy nhiêu năm qua.

Là hương vị gì? Canh cá, hay là thứ gì khác? Ngay cả bản thân Đường Trạch cũng không thể lý giải được.

Niệm ở trong vòng tay anh, cảm xúc trên nét mặt không có sự thay đổi lớn, chỉ có điều cặp mắt lúc nào cũng mở tròn, giờ đây hơi khép lại, hàng mi dài phủ rợp, che khuất ánh mắt của cô.

Một lúc lâu sau, Đường Trạch buông cô ra, kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình.

Lúc này đêm đã về khuya, song Đường Trạch không hề buồn ngủ, chỉ muốn trò chuyện với người ở bên mình.

– Niệm, cô có biết tôi làm nghề gì không? – Anh ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng vẫn sáng trong như cũ, bên khóe miệng hiện lên một nụ cười mỉa mai – Tôi nhận tiền, giết yêu quái thuê cho người ta, sau đó cướp lấy nguyên đan của chúng. Trên thanh kiếm của tôi, đều là máu của yêu quái.

Niệm ngồi sát vào anh, cùng anh ngửa mặt ngắm trăng, dường như chẳng hề nghe anh nói.

Đường Trạch khẽ cười, cũng chẳng bận tâm xem cô có hiểu hay không, đem tất cả mọi chuyện chất chứa trong lòng, lần lượt kể ra.

Một người con gái không biết nói năng, không biết phụ họa, có lẽ là người nghe tốt nhất.

Cuối cùng, anh kéo tay Niệm, hỏi:

– Muốn cùng tôi đi xem thế giới bên ngoài không? Cùng tôi rời khỏi núi Ngọa Hư!

Niệm quay mặt sang, nhìn vào mắt anh.

– Niệm, cô là con gái của con người. Cô giống như tôi, đều không thuộc về nơi này. Chúng ta cùng nhau rời khỏi đây, được không? – Đường Trạch xoay nghiêng người qua, chỉ về phía biển sâu xa xăm – Nhìn thấy chưa, đầu bên kia của biển mới là thế giới của tôi và cô.

Bàn tay của Niệm, rút khỏi tay anh.

– Niệm… – Anh thoáng ngạc nhiên.

Niệm đứng lên, bỏ anh lại, đi ra khỏi rừng.

Đường Trạch nhìn theo bóng cô, ngỡ ngàng không hiểu…

Những ngày tháng sống trên núi Ngọa Hư, đơn điệu và bình lặng. Bất giác, Đường Trạch lại đã trải qua hơn mười ngày đêm nữa.

Còn Niệm, dường như không còn gần gũi với anh như trước. Hàng ngày, cô ra ngoài từ sáng sớm, tối mịt mới về, không biết đang bận việc gì.

Đường Trạch không chỉ quan tâm Niệm đang nghĩ gì, mà điều anh quan tâm hơn nữa, chính là làm thế nào để rời khỏi hòn đảo cô quạnh này.

Phía bên kia bờ biển, còn có một lễ cưới vào ngày Giáng sinh đang chờ anh.

Sự việc trọng đại này, anh đã chờ đợi rất lâu rồi.

Nhưng, Đường Trạch vô thức sờ lên bên chân què của mình. Anh lúc này, còn có thể phong lưu đĩnh đạc đứng trước mặt cô như trước, ôm lấy cô cùng khiêu vũ trong điệu Waltz mà bản thân chẳng hề thích thú nữa không?

Hít sâu một hơi, Đường Trạch chán chường ngửa người nằm xuống mặt đất mềm chi chít cỏ thấp, hoang mang nhìn những con hải âu thi thoảng vụt qua bầu trời.

Sau gốc cây cổ thụ cách đó không xa, một cái đầu nhỏ xíu len lén rụt trở vào, rồi im lặng bước đi.
Bình Luận (0)
Comment