Câu Chuyện Phù Sinh

Chương 92

Cô nhặt cuốn sổ lên, chạy tới bên cạnh con thỏ xám, hỏi:

– Này thỏ, anh không sao chứ? Đến nói cũng không nói nổi nữa à?

Thỏ xám khẽ xoay đôi tai mượt như bông, yếu ớt trả lời:

– Viên đạn huyết ngân thật đáng ghét. Để tôi nghỉ ngơi thêm một tiếng nữa. Nếu cô thấy nhàm chán, hãy xem thứ mà ông ta đưa cho cô. Có lẽ câu hỏi trong lòng cô sẽ có được lời giải đáp.

Được thôi, Lục A Tàng thừa nhận, trong lòng cô sớm đã móc đầy dấu hỏi. Từ khi cô nhìn thấy gian phòng thí nghiệm sâu dưới lòng đất, cô đã hiểu ra, mục đích cuối cùng của vụ án bắt cóc này căn bản không phải là bắt cóc.

Cô bế con thỏ xám lên sô pha, còn mình thì ngồi sang một bên, lật giở cuốn sổ đã bị thời gian nhuộm màu vàng ố.

Là một cuốn nhật ký, trên trang bìa lót có viết một cái tên – Sean.

Lục A Tàng có thể đọc được tất cả các ngôn ngữ. Nhưng nét chữ trong cuốn sổ này là những dòng chữ tiếng Pháp đẹp nhất mà cô từng nhìn thấy.

Ngày 1 tháng 3, trời đẹp.

Tôi nghe thấy chim chóc trên mái nhà bàn tán, ngày mai trời sẽ mưa. Tôi nói với mẹ, mẹ bảo trẻ con không được nói dối, chim chóc không biết nói. Nhưng tôi đã nghe thấy.

Ngay từ ngày đầu tiên khi tôi chào đời, tôi đã nghe thấy tiếng thét chói tai của y tá, nghe thấy bọn họ thì thào, mẹ tôi đã sinh ra một quái thai.

Khi đó, tôi nằm trên giường sơ sinh, vô cùng buồn chán. Giường của tôi nằm ở góc trong cùng trong phòng sơ sinh. Những đứa trẻ khác hàng ngày đều được rất nhiều người thân tới thăm nom, còn tôi thì không, ngoại trừ bố mẹ.

Hai con kiến bò lên đầu giường của tôi, tôi nhìn thấy chúng biến thành hai cô gái mặc váy hoa, thật là thú vị. Họ trò chuyện với tôi, nói rằng tôi là đứa bé duy nhất có thể nhìn thấy họ, nghe thấy họ nói. Họ bảo, tôi thật tài giỏi.

Tôi vui lắm, tôi không còn thấy buồn chán nữa. Hai cô kiến hàng ngày đều tới thăm tôi, còn mang tới cho tôi thứ mứt quả ngon ngọt. Nhưng sáng sớm hôm đó, chỉ có một cô kiến tới, chẳng nhẽ cô kiến kia còn đang ngủ nướng? Thì ra, bạn của cô ấy bị người ta giẫm chết.

Cô nói, gia tộc nhà kiến sống rất khổ cực, rất thận trọng, bởi vì họ quá bé nhỏ, quá yếu ớt. Một động tác nhỏ của con người đã là đòn trí mạng đối với họ. Tôi nói với cô ấy, tôi sẽ không làm hại các bạn.

Ngày hôm sau, mẹ bế tôi về nhà. Tôi không còn gặp lại cô kiến đó nữa.

Ngày 13 tháng 9, trời mưa.

Bố mẹ cãi nhau với chủ tịch thị trấn, vì ông ta không phê chuẩn cho tôi tới trường. Năm nay tôi đã mười tuổi rồi, những đứa trẻ bằng tuổi tôi hàng ngày đều khoác ba lô, chuyện trò rôm rả đi qua trước cửa nhà tôi.

Nghe nói, trường học là nơi có thể học được rất nhiều thứ, được làm quen với rất nhiều người, nhận được rất nhiều niềm vui. Tôi muốn đi học.

Hôm qua, tôi nói với David nhà hàng xóm, tôi muốn cùng cậu ấy tới trường, chỉ nhìn thôi cũng được. David đồng ý. Tôi rất vui.

David là người bạn duy nhất của tôi. Tuy rằng cậu ấy thi thoảng cũng đùa ác với tôi.

Ngày 14 tháng 9, trời mưa.

Tôi bị David đẩy tới bãi đất trống phía sau trường học, cậu ấy xô tôi từ trên xe lăn xuống đất, rồi kéo xe lăn xuống rãnh nước.

Bọn trẻ trong trường ném đá vào tôi. Bọn chúng cười đùa ầm ĩ, nói rằng thi xem ai ném chuẩn hơn. Tôi nghe thấy có người hét toáng lên:

– Đánh chết con quái vật này đi!

Đúng, bọn chúng là những kỵ sĩ dũng cảm, còn tôi là con quái vật xấu xí, hai chiến tuyến rất rõ ràng. Mẹ rơi nước mắt mang tôi lúc đó toàn thân dập nát về nhà.

Sau đó, tôi không còn nói với họ rằng tôi muốn đi học nữa.

Quái vật trong truyện cổ tích sẽ ăn thịt người, nhưng tôi không ăn thịt người. Như thế cũng là quái vật ư? Tôi có phần không hiểu.

Ngày 8 tháng 1, trời âm u.

David kết hôn, cô dâu rất xinh đẹp. Bọn họ chuyển tới Paris.

Căn nhà bên cạnh có chủ nhân mới. Tôi nhìn thấy một ông già tóc bạc, theo sau là một cô gái thân hình nhỏ nhắn, mái tóc xoăn màu vàng kim, xách chiếc vali du lịch nhẹ nhõm, khuôn mặt như một quả táo chín đỏ lúc vào thu.

Tôi nấp sau rèm cửa sổ, len lén nhìn.

Ngày 19 tháng 1, trời đẹp.

Clare làm bánh táo cho tôi.

Cô ấy là cô gái duy nhất nhìn thấy tôi mà không hét lên kinh hãi. Cô ấy nói, cô ấy nghe thấy tiếng đàn của tôi. Đó là thứ âm thanh tuyệt vời nhất mà cô ấy từng nghe thấy.

Đúng vậy, tôi có một chiếc đàn dương cầm secondhand, được tôi mua bằng tiền công viết thuê luận văn, viết bản thảo cho người ta.

Tôi chưa từng đi học, bố mẹ dạy tôi học chữ. Thế nhưng, khi tôi nhìn thấy tất cả những đề toán, đề vật lý, đề hóa học khó nhằn, khiến người khác phải đau đầu nhức óc, thì tôi có thể viết ra đáp án một cách dễ dàng. Luận văn tốt nghiệp tôi viết hộ một người học chuyên ngành vật lý đã gây chấn động toàn trường. Bọn họ nói đó không phải là thứ một sinh viên tốt nghiệp đại học có thể viết ra được. Đích xác là không phải, bởi vì tôi chưa từng tới trường dù chỉ một ngày.

Kiếm được tiền, tôi rất vui. Kỳ thực là tôi không thích lắm việc giúp người ta viết ra những thứ kia, tôi thích chơi đàn. Bản “Dạ khúc” của Chopin, tôi chỉ nghe một lần đã say mê.

Không có bản nhạc, không có quy tắc ngón, tôi đàn hết lần này tới lần khác trên cây đàn secondhand của tôi. Clare nói, cô ấy thích dáng điệu chơi đàn của tôi, toàn thân như bừng lên ánh hào quang rạng rỡ.

Ngày 27 tháng 3, trời mưa.

Clare bị ông nội cô ấy nhốt trên gác xép.

Chơi với tôi là một điều cấm kỵ. Một cô gái ngoan không nên chơi với một con quái vật.

Tôi đẩy cây đàn tới chỗ gần cửa sổ nhất.

Từ tinh mơ tới hoàng hôn, tôi đàn bản “Dạ khúc” hết lần này tới lần khác.

Tôi biết, cô ấy đang ở nơi gần tôi nhất.

Khúc nhạc của tôi chỉ đàn dành riêng cho cô ấy.

Ngày 26 tháng 4, trời âm u.

Căn nhà kế bên đã bỏ trống.

Clare đã bị bắt buộc theo ông nội cô ấy đến Ba Lan. Nghe nói, bên đó có một người đàn ông giàu có lại điển trai đang chờ đợi cô dâu của hắn.

Trong tay tôi, nắm chặt một chiếc đồng hồ quả quýt. Đây là món quà sinh nhật Clare đã tặng cho tôi. Cô ấy nói, mỗi lần nghe tôi chơi đàn, thời gian như ngưng đọng.

Tôi ngủ gục trên cây đàn. Nước mắt từ mắt tôi chảy vào các kẽ phím.

Ngày 28 tháng 6, trời đẹp.

Mẹ cãi nhau với chủ tịch thị trấn. Lý do vẫn là vì tôi.

Chủ tịch thị trấn “kiến nghị” chúng tôi nên chuyển khỏi thị trấn. Ông ta nói, tất cả cư dân đều bày tỏ rằng, không muốn trong thị trấn “hòa bình yên ả” này lại có một con “quái vật” bất cứ lúc nào cũng có thể khiến trẻ con khóc thét.

Mẹ không chịu.

Buổi tối, một đám người xông vào nhà tôi. Rất nhiều đồ đạc trong nhà bị đập phá tan tành, trong đó có cả cây đàn dương cầm của tôi.

– Con quái vật như mày cũng xứng để chơi đàn dương cầm à? – Lúc họ bỏ đi, có một gã đàn ông mắt ti hí ném về tôi một cái nhìn khinh bỉ. Tôi ngồi trên xe lăn, nhìn bọn họ ngạo nghễ bước ra khỏi cửa.

Trái tim tôi nguội lạnh từng chút, từng chút một.

Ngày 2 tháng 8, trời mưa to sấm chớp.

Trong thị trấn bùng phát một căn bệnh lạ, giống như bệnh dịch. Rất nhiều người đã thoi thóp.

Bà bói trong thị trấn nói rằng, chính sự tồn tại của tôi đã khiến điều bất hạnh giáng xuống. Bọn họ phải dùng đến luật pháp riêng, thiêu chết tôi. Thị trấn này rất hẻo lánh, nhiều thêm một người hay bớt đi một người, người ngoài sẽ không biết được.

Bố lần đầu tiên cầm lên cây súng săn, khạc đạn về phía những kẻ đang tiến lại phía nhà tôi.

Mẹ ôm chặt lấy tôi, chuẩn bị liều mạng với bất cứ kẻ nào tới gần tôi.

Bọn họ dùng dây xích sắt khóa chặt cửa nhà tôi, tưới xăng lên, châm lửa.

Khói dày đặc sặc sụa. Bố và mẹ ngã gục trong ánh lửa hung tàn.

Tôi ngỡ rằng tôi sẽ chết. Thế nhưng, con thỏ xám đã cứu tôi. Nó lôi tôi tới nơi sâu thẳm trong rừng. Tôi nhìn thấy rất nhiều động vật khác, gấu, chuột chũi, lợn lòi.

Bọn chúng nói, bọn chúng là yêu tinh.

Ngày 25 tháng 12, trời tuyết.

Tôi không nhớ rõ lắm đây là lễ Giáng sinh thứ bao nhiêu trong cuộc đời.

Vừa nãy, tôi tặng cho lũ yêu tinh lợn lòi một món quà – lõi gia tốc tôi mới nghiên cứu thành công. Có những thứ này, tốc độ của chúng có thể sánh ngang với tốc độ ánh sáng.

Tôi phải cảm ơn bọn chúng. Chỉ có sức mạnh của chúng mới có thể giúp tôi xây dựng nên một vương quốc dưới lòng đất trong một thời gian ngắn ngủi nhường này. Bao nhiêu năm nay, chúng đã quen với sự lãnh đạo của tôi. Gã yêu tinh lợn lòi từng đại diện cho tất cả những yêu quái đồng bọn nói một câu: “Ngài còn thông minh hơn chúng tôi”.

Đúng, tôi thông minh hơn bất cứ kẻ nào. Cho nên, tôi có khả năng thay đổi thế giới này. Tôi căm ghét bản thân tôi trong quá khứ, căm ghét bị kẻ khác đè đầu cưỡi cổ.

Ngày 3 tháng 5, trời đẹp.

Mười người bọn chúng, nhất định phải trả giá bởi hành động năm xưa.

Sao Hải Vương, cuối cùng sẽ là món quà tuyệt vời nhất tặng cho bọn chúng, tặng cho những con người khinh thường kẻ yếu. Tôi sẽ sáng lập ra một thế giới.

Tôi chính là thánh thần.

“Roạt”

Lục A Tàng gập mạnh cuốn sổ lại, trong lòng đủ thứ dư vị lộn nhào.

Thỏ xám mở mắt ra, hơi thở đã đều đặn hơn nhiều so với vừa nãy.

– Cha mẹ của mười đứa trẻ bị bắt cóc, do Luc Bellour đứng đầu, năm xưa cùng góp vốn hợp tác, mang về một khối tinh thể từ ngôi sao Hải Vương xa xôi, nhằm mục đích tiến hành thí nghiệm về việc cải tạo trí tuệ của con người. Tinh thể khoáng màu xanh lam ở nơi sâu nhất trên sao Hải Vương, nghe nói có thể cải tạo dung lượng não bộ sinh vật, tăng cường protein hoạt tính trong phút chốc. Nói một cách đơn giản, có thể biến một thằng ngốc trở thành thiên tài trong một thời gian ngắn. – Con thỏ xám chầm chậm nhảy tới bên cạnh Lục A Tàng, kể tiếp – Bọn họ gọi khối tinh thể này là Sao Hải Vương. Sau khi Sao Hải Vương được mang về trái đất, họ cần một nhóm đối tượng thí nghiệm. Những kẻ này đã bí mật tìm ra tư liệu về mười thai phụ trên đất Pháp, lấy danh nghĩa một tổ chức sức khỏe nào đó để cung cấp dịch vụ kiểm tra tiền sản miễn phí, đưa những bà mẹ tương lai này tới Paris. Sau khi kiểm tra xong, bọn họ rất nhiệt tình dẫn những người phụ nữ quê mùa phần lớn tới từ những thị trấn hẻo lánh xa xôi kia đi tham quan cung điện Louvre. Ngày hôm ấy, hệ thống điều hòa của khu Denon đã bị động chạm, được đặt vào thứ dung dịch nguyên chất được lấy từ Sao Hải Vương. Dung dịch nguyên chất bốc hơi trong không khí, theo cửa thông gió phát tán ra ngoài. Những người đang tham quan không hề phát giác ra điều gì khác lạ.

– Cuộc thí nghiệm chắc là không được thành công cho lắm! – Lục A Tàng cười nhạt – Hơn nữa, trong mười thai phụ đó, có một người chính là mẹ của Sean.

– Trong mười thai phụ, có ba người không được trở thành mẹ. Vài người còn lại, sinh con ra đứa thì tàn tật, đưa thì u não. Còn lại, chính là Sean. – Thỏ xám thở dài – Bọn người kia đúng là coi mạng người như cỏ rác. Cái thứ gọi là Sao Hải Vương kia, nâng cao trí tuệ cho con người là giả, làm rối loạn DNA, phá hoại tế bào thần kinh mới là thật. Không biết cái đám người lắm tiền kia nghe được từ đâu cái luận điệu hoang đường rằng Sao Hải Vương có thể khiến người ta trở nên thông minh. Bọn họ kỳ vọng thí nghiệm thành công, kỳ vọng thu được lợi nhuận khổng lồ từ Sao Hải Vương, thậm chí còn khát khao dùng Sao Hải Vương để khiến cho bản thân bọn họ trở nên thông minh hơn hiện tại.

– Bọn họ đã là những kẻ vô cùng may mắn, thế mà vẫn không hài lòng với bản thân! – Lục A Tàng xoa tay lên cuốn nhật ký của Sean – Khả năng trò chuyện với yêu quái của Sean, chắc là bẩm sinh đã có, đúng không?

– Đúng! Tôi không biết năng lực này của ông ấy có liên quan gì tới Sao Hải Vương hay không, nhưng đúng là ông ấy bẩm sinh đã có khả năng trò chuyện với các loài yêu quái. Hơn nữa, tất cả các yêu quái đều tình nguyện nghe theo lời ông ta, bởi ông ta đích thực quá thông minh. – Thỏ xám chớp chớp mắt – Bao gồm cả tôi, cũng sùng bái ông ấy. Năm đó, tôi bị dính bẫy của thợ săn, chân bị thương, chính Sean lúc đó đang tản bộ trong rừng nghe thấy tiếng kêu cứu của tôi, đã thả tôi ra. Có thể tình tiết này sẽ khiến cô cảm thấy rất lỗi thời, nhưng sự thực chính là như vậy, tôi rất cảm kích ông ấy, sau đó luôn ở bên cạnh ông ấy. Khi Sean suýt chút nữa bị thiêu chết, tôi đã dùng tất cả sức bình sinh, kéo ông ấy ra khỏi biển lửa.

Lục A Tàng bước tới trước bức tường, hỏi:

– Phòng thí nghiệm ở bên ngoài, toàn bộ đều là kiệt tác của Sean?

– Đúng! – Thỏ xám gật đầu – Đầu óc của Sean hoàn toàn không nằm trong phạm vi của người bình thường . trí tuệ của ông ấy vượt ra ngoài sự tưởng tượng của tôi và cô. Ông ấy đã triệu tập rất nhiều yêu quái, xây dựng một khu thí nghiệm dưới lòng đất Paris. Đám yêu quái này tuy chẳng mấy tài cán, nhưng tập hợp sức mạnh của chúng lại, thì không thể coi thường. Bọn họ làm theo chỉ thị của Sean, thu được nguồn vốn khổng lồ, thậm chí còn thu hút được một đám nhà khoa học là con người tới nơi này. Tất cả tài nguyên, tất cả sức mạnh đều để phục vụ cho kế hoạch của Sean. – Thỏ xám ngừng lại một lát, lại nói – Sean muốn dùng Sao Hải Vương để thay đổi thế giới.

– Gượm đã… Không phải là anh muốn nói… Sean sẽ phân giải Sao Hải Vương, dùng máy gia tốc hạt của ông ta, phát huy sức mạnh của Sao Hải Vương tới mức tối đa, sau đó vận chuyển tới điểm cao nhất của trái đất, cho nó nổ tung, khiến tác dụng của tinh thể này lan rộng tới toàn bộ trái đất giống như cách thức của một vụ nổ hố đen? – Lục A Tàng đột nhiên phát giác ra sự thật khủng khiếp.

– Một khi gia tốc thành công… – Thỏ xám ngẩng đầu lên, đôi mắt màu hồng ngọc nhìn vào một nơi nào đó giữa hư không – sức mạnh của Sao Hải Vương sẽ khiến tất cả loài người trên trái đất biến thành những quái vật mang đủ mọi khuyết tật trên mình, có thể là không còn trí tuệ, có thể là tứ chi tàn tật. Tóm lại… một cuộc thay đổi triệt để, và tai họa.

– Khi tất cả mọi người đều biến thành “quái vật” tàn phế, thì thế giới này sẽ biến thành một thế giới mới công bằng tuyệt đối mà Sean kỳ vọng? – Lục A Tàng đã bắt đầu hiểu ra mong muốn thực sự của ông ta là gì.

– Đứng vậy! Không có kỳ thị, không có áp bức. – Trên mặt thỏ xám không có lấy một mảy may xúc cảm – Ông ấy bắt cóc con cái của mười tay cự phú kia, một phần là muốn báo thù, để cho bọn họ cũng phải nếm trải nỗi đau đớn máu thịt chia lìa. Năm xưa, nếu không phải do bọn họ làm càn, ông ấy có lẽ đã là một đứa trẻ khỏe mạnh, cha mẹ cũng sẽ không chết vì ông ấy. Thế nhưng, cuối cùng, khi ông ấy yêu cầu bọn họ mang thứ mà họ cho là quý giá nhất tới bảo tàng Louvre, ông ấy nói với tôi rằng, chỉ cần một kẻ trong bọn họ nói rằng, thứ quý giá nhất của tôi chính là đứa con đã bị ông bắt cóc, ông ấy sẽ lập tức từ bỏ kế hoạch này. Thế nhưng, không một kẻ nào nói như vậy. Thứ quý giá nhất đối với họ là kim cương, là séc ngân hàng, là lợi nhuận.

– Anh không muốn kế hoạch của ông ta thành công, đúng không? – Lục A Tàng bước tới trước mặt thỏ xám, đột ngột hỏi.

Cái mõm xẻ đôi của thỏ xám chỉ mấp máy, hồi lâu sau mới nói:

– Tôi lấy lý do giám sát mức độ tiến triển của đám cảnh sát loài người đối với vụ bắt cóc này, tạm thời rời khỏi Sean, và thuê cô đóng vai Charlotte Bellour, không vì mục đích nào khác, bởi vì muốn lấy được Sao Hảo Vương, cần phải trực tiếp lấy mẫu DNA của mười tên cự phú ấy, và trong vòng một giờ đồng hồ, trộn lẫn tất cả các mẫu DNA, kết hợp với vân tay và thông tin võng mạc của Charlotte Bellour, mới có thể mở được khối lập phương được thiết kế đặc biệt kia. Charlotte Bellour thật đã được tôi an trí ở một nơi khác. Cô ta là một người cực kỳ nhát gan. Tôi sợ rằng nếu tìm Charlotte Bellour thật sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch của tôi, cho nên tôi mới thuê cô, hy vọng cô có thể hợp tác hoàn hỏa với tôi.

– Anh định âm thầm đánh tráo Sao Hải Vương? – Lục A Tàng hồi tưởng lại tất cả các hành động của anh trước căn nhà hoang vừa nãy.

– Tôi vốn dĩ muốn cô và tôi diễn kịch tới cùng, lừa Sean, để ông ấy đặt Sao Hải Vương giả vào trong cỗ máy. – Thỏ xám thở dài – Đáng tiếc, Sean vẫn quá thông minh, mánh khóe của tôi đã bị ông ấy phát hiện.

– Cho dù ông ta có tin đó chính là Sao Hải Vương thật, thì sau khi sử dụng, chắc chắn ông ta sẽ biết đó là đồ giả. Đến lúc đó, ông ta vẫn có thể đi tìm Sao Hải Vương thật, tiếp tục kế hoạch của ông ta. – Lục A Tàng cảm thấy kế hoạch của thỏ xám có vẻ rất không hoàn hảo.

– Ông ta không có cơ hội đó đâu! – Thỏ xám lắc đầu – Sức khỏe của Sean mỗi ngày một suy yếu. Suốt nhiều năm làm việc đầu óc quá tải, lại thêm cơ thể vốn đã tàn phế, chắc chắn ông ấy không còn sống được bao lâu nữa. Thế nhưng, cô có tin rằng một người có thể thông minh tới mức phán đoán chuẩn xác được ngày chết của mình dựa vào việc tính toán thông tin chức năng của các bộ phận trong cơ thể hay không? Sean có thể làm được điều đó! – Thỏ xám nhảy xuống ghế sô pha – Không giờ đêm nay.

Thỏ xám bước tới bên cạnh cây đàn dương cầm, chật vật nhảy lên trên, nói:

– Cô không thể không khâm phục một thiên tài như ông ấy. Tất cả mọi thứ đều nằm trong tầm khống chế của ông ấy, chuẩn xác như một chiếc đồng hồ. Lừa con cái của lũ cự phú kia tới Paris, khiến đám cự phú buộc phải tập hợp lại một chỗ, để tôi trích lấy DNA của chúng, dẫn Charlotte Bellour đi lấy Sao Hải Vương. Vào thời điểm nào xảy ra việc gì, đều nằm trong sự sắp đặt của ông ấy, không nhanh không chậm lấy một phút. Tôi từng nghĩ cách phá hoại, song cô cũng thấy rồi đấy, tôi đã thất bại.

– Nếu ông ta đã không thể sống qua lúc không giờ, tại sao anh lại không trực tiếp mang Sao Hải Vương cao chạy xa bay? Nếu anh không quay lại với ông ấy, thì bây giờ anh đã không rơi vào tình cảnh này, đúng là tự chuốc phiền phức vào thân! – Lục A Tàng lấy làm khó hiểu.

– Tôi không muốn để ông ấy chết trong tiếc nuối. Nguyện vọng lớn nhất của ông ấy chính là nhìn thấy Sao Hải Vương được phát tán. Lừa dối ông ấy cũng tốt. – Thỏ xám lắc lư cái đầu.

Lục A Tàng thở dài, ngón tay lướt trên những phím đàn, hỏi:

– Tại sao anh muốn phá hoại kế hoạch của ông ta? Anh và ông ta đáng ra phải cùng về một phe chứ? Sự sống chết của loài người, chẳng hề liên quan gì tới anh.

Thỏ xám trầm ngâm một hồi lâu, rồi hỏi cô:

– Cô còn nhớ cậu bé lấy trộm thức ăn trong nhà mang cho chó ăn, còn nhớ viên cảnh sát nóng nảy Andre dùng thân mình che chắn trước mặt chúng ta không?

Cô gật đầu.

– Tôi chỉ không muốn khiến những con người tương tự như hai người đó bị Sao Hải Vương làm hại. – Thỏ xám thở dài sườn sượt, dường như muốn trút ra hết những muộn phiền – Nếu như cái mà Sean theo đuổi là sự công bằng tuyệt đối, thì bản thân sự việc mà ông ta đang làm lại chính là một việc bất công cực độ. Trong loài người, không chỉ có những kẻ như Luc Bellour, mà còn có nhiều những người giống như cậu bé mù và Andre.

– Anh quả là một con thỏ vĩ đại! – Lục A Tàng cười nói.

Thỏ xám buồn bã nằm phục xuống đất, nói:

– Sức mạnh của tôi vẫn quá nhỏ bé. Tôi đã dốc hết sức rồi, nhưng vẫn không thể nào ngăn cản nổi Sean. Sao Hải Vương đã được gia tốc thành công, đúng vào lúc không giờ, ông ấy sẽ mang nó tới điểm cao nhất trên thế giới. Lúc đó, ngoài những người trong phòng thí nghiệm, còn tất cả loài người trên trái đất, sáng mai tỉnh dậy sẽ phát hiện ra mình đã…

Những ngón tay của Lục A Tàng vụng về nhảy trên những phím đàn, chiếc dương cầm phát ra những âm thanh rời rạc.

– Tôi luôn cảm thấy cái câu “cứu vớt toàn thể nhân loại” thật quê mùa! – Cô chợt cười vang – Anh nói xem, nếu tôi có thể cứu bọn họ, phải chăng tôi cũng sẽ trở thành một con Vô Tướng vĩ đại?

– Cô không thể nào làm được! – Thỏ xám cảm thấy cô đang nói mơ – Máy gia tốc hạt đã vận hành, trình tự thiết lập của nó một khi bắt đầu thì không bao giờ dừng lại. Trừ phi có người chui vào bên trong, phá hỏng dây điện nguồn của nó. Nhưng cô biết không, cho dù có người có thể thu nhỏ cơ thể bằng con chuột, con gián, chui vào theo lỗ đường dây của cỗ máy, cũng không thể nào chịu đựng nổi nhiệt độ cao và bức xạ mạnh bên trong, còn chưa kịp tiếp cận với dây điện nguồn, đã biến thành một vệt hơi nước. Hơn nữa, những dây điện nguồn được chế tạo từ thứ hợp kim cứng rắn nhất, không thể bị bất cứ thứ gì cắt đứt.

– Ồ… – Lục A Tàng lại ngẫm nghĩ một lúc, rồi duyên dáng mỉm cười với thỏ xám:

– Anh có thể giúp tôi làm một việc không?

Thỏ xám ngẩn người.
Bình Luận (0)
Comment