Câu Chuyện Phù Sinh

Chương 93

Kim đồng hồ nhích từng nấc lại gần điểm không giờ.

Sean ngả người trên xe lăn, hai mắt khép hờ. Tay phải ông ta đặt lên ngực trái, trong lòng bàn tay nắm chặt chiếc đồng hồ quả quýt đã ngừng chạy.

Cơ thể ông ta đã suy yếu quá độ, nhưng ông ta vẫn luôn gắng gượng, chỉ để đợi ngày này. Những đứa trẻ bị ông ta bắt cóc đã được thả ra.

Ngày mai, bọn chúng sẽ cùng cha mẹ mình tận hưởng một cuộc sống hoàn toàn mới.

Ông ta mỉm cười, tiếp đó ho sặc sụa. Ông ta giơ tay lên, nhìn chiếc đồng hồ quả quýt mà Clare đã tặng, mặt đồng hồ sáng bóng phản chiếu khuôn mặt của ông – xấu xí, méo mó, hệt như một con yêu quái đích thực.

Ông ta buông thõng tay, hít sâu một hơi, lẩm bẩm:

– Đã sắp kết thúc rồi! Về sau, sẽ không còn ai khinh miệt khuyết tật của mày nữa, bởi vì tất cả mọi người đều giống nhau, ha ha…

Kim đồng hồ tích tắc. Toàn bộ thế giới, chỉ còn nghe thấy một âm thanh này.
Bình Luận (0)
Comment