Câu Chuyện Tình Yêu Quảng Phủ

Chương 14

Chương 14: Gian gian mà ngoan ngoãn — “Cô rất phấn khích à?”

*

Tô Đình hoãn kỳ nghỉ dài đã định sẵn.

Phùng Ninh hỏi, cô nói rằng cảm thấy nghỉ ba ngày vẫn hơi ngắn, chi bằng dời sang tháng sau để có thể nghỉ liền bốn ngày, ở nhà lâu hơn một chút. Thật ra nguyên nhân thật sự lại khó nói, có vài chuyện là cảm giác trực giác, không thể giải thích rõ ràng.

Nhưng chẳng bao lâu, linh cảm ấy đã được chứng thực.

Tổng bếp trưởng Ngô Lý Kiên dẫn mấy người bạn đến quán ăn, sau khi uống say liền gây gổ với người bên nhà hàng khác, còn ầm ĩ tới tận đồn công an.

Ngày hôm sau, nhà hàng ra thông báo, xác định anh ta vi phạm kỷ luật nghiêm trọng.

Sự việc mang tính chất khá nghiêm trọng, đến các chi nhánh khác cũng đều biết, Ngô Lý Kiên cảm thấy mất mặt, bèn xông vào văn phòng mắng chửi Đới Ngọc Lan, thậm chí còn tức giận bỏ đi mấy ngày liền.

Lần này thì không chỉ Tô Đình, mà cả nhà hàng đều cảm thấy sắp có chuyện xảy ra.

Phùng Ninh than thở: “Ông Kiên này có vấn đề à, thật sự coi mình là ông vua con hả, chẳng xem chị Lan và sếp Tuyết Dương ra gì luôn?”

Nhắc tới Chương Tuyết Dương, Tô Đình đã quan sát qua, vẻ ngoài dường như chẳng có gì thay đổi, tất nhiên cũng vì anh thường giữ mặt lạnh, nên khó mà nhìn ra khác biệt.

Cứ thế qua vài ngày, bỗng một buổi sáng Đường San bị gọi đi, khi trở về thì thần hồn phảng phất như bay mất. Hôm đó tan làm, Tô Đình cũng bị Đới Ngọc Lan gọi lại: “A Đình, ngày mai em đến sớm một chút nhé.”

“Vâng.”

Sáng hôm sau, Tô Đình đến làm sớm hơn thường lệ.

Vừa bước vào bãi đỗ xe, Chương Tuyết Dương đã thấy cô đi từ bên kia qua, mặc chiếc váy xòe bằng lụa, bước chân nhẹ tênh, còn vui vẻ chào hỏi với bảo vệ.

Đỗ xe xong, cô gặp anh ở cửa: “Sếp Tuyết Dương, chào buổi sáng ạ.”

Tô Đình vẫn lễ phép như mọi khi.

Ánh mắt Chương Tuyết Dương dừng lại nơi tay cô.

Tô Đình nhận ra, liền khẽ nâng chiếc hộp giữ nhiệt lên: “Anh đã ăn sáng chưa?”

“Chưa.”

“Vậy… có cần tôi gọi giúp anh một phần không?”

“Được.”

Chương Tuyết Dương rất hiếm khi ăn sáng, nhưng có lẽ hôm nay dậy quá sớm, dạ dày không thoải mái.

Anh lên văn phòng tầng ba, kéo cửa sổ đứng một lúc, nhìn thấy Tô Đình sau khi mua đồ ăn sáng thì quay lại nhà hàng, đang nói gì đó với chú hậu cần ca sớm. 

Ánh nắng rọi lên gương mặt cô, sáng rực rỡ.

Đến khi cô bước vào phòng làm việc của anh, nụ cười vẫn còn chưa tắt hẳn.

“Sếp Tuyết Dương, anh xem mấy món này được chứ?”

Tô Đình mua sandwich với cà phê, sợ anh ăn không đủ nên còn gọi thêm một chiếc bánh bao hấp lớn.

Chương Tuyết Dương nhìn cô, bỗng hỏi: “Cô rất phấn khích à?”

“Dạ?” Tô Đình vội lắc đầu: “Không có!”

Phản ứng phủ nhận quá nhanh, nhưng trong đôi mắt trong veo ấy lại ẩn chứa một luồng sức mạnh đang cố kìm nén, sâu trong đáy mắt còn ánh lên tia sáng mờ mịt.

Chương Tuyết Dương cầm ly cà phê nhấp một ngụm: “Được rồi, cảm ơn.”

“Không có gì.”

Rời khỏi văn phòng anh, vẻ mặt Tô Đình đã được kiểm soát rất tốt.

Chẳng bao lâu, điện thoại cô nhận được khoản chuyển khoản, số tiền nhiều hơn hẳn phần ăn sáng ấy. Tô Đình chần chừ, định chuyển lại phần dư, nhưng nghĩ đến gương mặt còn vương chút cau có vì buổi sáng của anh, cô lại thôi.

Số tiền dư ấy coi như phí chạy việc vặt đi, dù sao ông chủ cũng chẳng thiếu chừng đó.

Cô mở hộp giữ nhiệt, bên trong là cháo khoai lang cô tự nấu, thêm chút dưa cải ô liu ăn kèm, hôm nay hương vị đặc biệt ngon.

Đường San đến rất muộn, viền mắt đỏ hoe, rõ ràng có gì đó không ổn.

Mà người vốn luôn cười mỉm như Đới Ngọc Lan, hôm nay lại đặc biệt nghiêm nghị.

Chị giao cho Tô Đình một số công việc, bảo cô sắp xếp lại hồ sơ vi phạm của tổng bếp trưởng cùng bảng chấm công trong năm nay.

Nói thẳng thừng, cũng không hề tránh mặt Đường San.

Khi chị đứng dậy định đi, Đường San gọi khẽ một tiếng: “Chị Lan…”, giọng ngập ngừng, ấp úng.

Đới Ngọc Lan treo bộ đàm lên thắt lưng: “Những gì nên nói tôi đều nói rồi, cô tự suy nghĩ đi.”

Giọng lạnh nhạt, nói xong liền quay người rời đi.

Đường San liếc nhìn Tô Đình, nhưng Tô Đình cúi đầu làm việc, giả như không hề nhận ra sự khác thường của cô ta.

Tầm mười một giờ, Tô Đình sắp xếp xong tài liệu, lúc ấy Đới Ngọc Lan đang tiếp khách ở quầy lễ tân, nói: “Trước hết mang lên lầu cho sếp Tuyết Dương xem.”

“Vâng.”

Cô chạy lên tầng ba, đúng lúc công ty chuỗi cung ứng vừa họp xong.

Hôm nay đội của họ có vẻ đến đông đủ, một nhóm người rầm rì đi ra từ phòng họp, vừa đi vừa bàn luận chuyện gì đó.

Trong số ấy, Tô Đình chỉ quen mỗi Vương Tư Kiều.

Anh ta chủ động bước đến hỏi: “Tìm anh Dương à?”

“Vâng.”

“Anh ấy ở trong đó.” Vương Tư Kiều chỉ về phía phòng họp: “Nhưng giờ còn người đang nói chuyện với anh ấy, cô có lẽ phải chờ một lát.”

Rèm phòng họp không kéo, qua lớp kính có thể thấy Chương Tuyết Dương vẫn ngồi trong, có người đang mở máy tính nói chuyện cùng anh.

“Ồ… được, vậy tôi đợi một chút.” 

Tô Đình mấy lần lên tầng ba đều cảm thấy chỗ này ít sinh khí, ai cũng thờ ơ, chẳng khác mấy so với vẻ lạnh lùng của Chương Tuyết Dương.

Nhưng có lẽ vì hôm nay mọi người đều ở đông đủ, nên không khí rộn ràng hơn, lại có vài ánh mắt liếc sang cô, ánh nhìn khẽ khàng mà tinh quái khiến cô thấy không mấy dễ chịu.

“Máy in của các anh sửa xong chưa?” Tô Đình tìm chuyện nói cho đỡ gượng.

“Sửa rồi, giờ dùng bình thường.” Vương Tư Kiều nhận ra vẻ lúng túng của cô, mỉm cười chỉ chỗ ngồi: “Cô ngồi tạm ở đây…”

“Ê, người đẹp.” Từ phòng họp có người bước ra: “Sếp Tuyết Dương gọi cô vào.”

“Vâng vâng, cảm ơn.”

Trong phòng họp, Chương Tuyết Dương ngồi ở ghế chủ vị, tay áo xắn lên một đoạn, đang uống nước, yết hầu nổi bật lên theo từng nhịp nuốt.

“Sếp Tuyết Dương.” Tô Đình bước tới.

“Tài liệu chuẩn bị xong rồi à?”

“Vâng.” Tô Đình đưa tập hồ sơ: “Chị Lan đang bận tiếp khách, bảo tôi mang lên cho anh xem trước.”

Chương Tuyết Dương mở tập hồ sơ, ánh mắt lướt nhanh từng dòng, được vài trang thì đột nhiên dừng lại: “Những cái này là gì?”

“Là các bản ghi phỏng vấn những nhân viên bếp đã nghỉ việc trong hai năm gần đây.”

Chương Tuyết Dương lại lật thêm mấy trang: “Còn những cái này?”

“Là hồ sơ tham gia bảo hiểm của người nhà Tổng bếp trưởng Ngô.”

Tô Đình nói: “Tôi tra qua rồi, việc mượn danh nghĩa để treo bảo hiểm là vi phạm pháp luật, sẽ khiến công ty gặp rủi ro lớn.”

Giọng cô nghiêm túc, khiến Chương Tuyết Dương phải liếc cô thêm mấy lần.

Sau đó anh dời ánh nhìn, ngả người tựa vào lưng ghế: “Nghe nói cô vốn định nghỉ dài ngày, nhưng lại dời sang sau?”

Tiếng lật trang vang khẽ, Tô Đình khẽ gật đầu.

“Sao lại dời lịch?”

“Trong nhà có bậc trưởng bối sinh nhật tháng sau, tôi muốn nghỉ lúc đó.”

“Vậy à, tôi còn tưởng cô biết chuyện của Ngô Lý Kiên, nên cố tình ở lại xem sao?”

Giọng Chương Tuyết Dương nhẹ như gió thoảng.

Tô Đình bỗng thấy đầu óc trống rỗng trong thoáng chốc.

Chương Tuyết Dương lại ngước mắt nhìn cô, ánh nhìn như có thể xuyên thấu con người ta, nhưng chẳng thể đoán ra được cảm xúc ẩn trong đó: “Cô đi làm việc đi.”

“Vâng.”

Tô Đình xoay người bước ra ngoài, Chương Tuyết Dương dõi theo bóng lưng cô, đầu mày khẽ nhướng lên.

Không lâu sau, Đới Ngọc Lan cũng lên tầng. Chương Tuyết Dương đưa tài liệu cho chị xem: “Trợ lý của các chị, rất có đầu óc.”

Cách dùng từ của anh hơi lạ, khiến Đới Ngọc Lan còn tưởng Tô Đình làm sai sót gì, liền vội ngồi xuống xem.

Tài liệu dày bất thường, Đới Ngọc Lan lật xem một lúc lâu, thoạt tiên sững sờ, rồi bật cười đến mức phải đưa tay ôm đầu: “Được lắm A Đình, đúng là nhân tài, thật sự là nhân tài!”

Vốn dĩ chỉ bảo cô sắp xếp bảng chấm công và hồ sơ kỷ luật, thế mà phía sau lại có thêm một đống thứ không biết cô tìm ở đâu ra.

Chẳng hạn như các bản phỏng vấn nhân viên đã nghỉ việc, trong đó nhắc đến tình trạng tổng bếp trưởng vắng mặt, quản lý bếp hỗn loạn cùng hàng loạt chi tiết vận hành lộn xộn; ngoài ra còn có thống kê ngày công của đại ca Kiên, thậm chí cả năm ngoái cô cũng tra ra được, thêm vào đó là một danh sách dài các hồ sơ bảo hiểm, tất cả đều rõ ràng, rành rọt.

“Những cái này chị hoàn toàn chưa từng nhắc qua.” Đới Ngọc Lan bật cười không dứt, phát hiện cô trợ lý này thật thú vị, bình thường thì lặng lẽ chẳng nói gì, nhưng đến lúc then chốt lại bộc phát khí thế, như thể khi người khác ra tay giết địch, cô sẽ âm thầm đưa đạn giúp vậy.

Có chút gian gian mà ngoan ngoãn.

Hơn nữa, nhiều tài liệu đến thế, chắc chắn không thể làm trong vài tiếng đồng hồ, e rằng cô đã chuẩn bị từ trước.

Thì ra người ngoài nhìn tưởng nhẫn nhịn, thật ra chỉ là đang âm thầm chờ thời cơ.

Đới Ngọc Lan cười mãi không ngừng: “Vậy là đủ rồi, có mớ này trong tay, đại ca Kiên chắc chẳng còn gì để nói nữa. Biết điều thì nên tự xin nghỉ, khỏi để cuối cùng mất hết thể diện.”

“Chưa chắc đâu.”

Chương Tuyết Dương tựa lưng ra ghế, đầu bút chạm khẽ lên mặt giấy, nhưng khi nghĩ đến hành động của Tô Đình, khoé môi anh cũng vô thức cong lên.

Nhìn thì có vẻ dễ bị bắt nạt, thế mà thật ra cũng có chút khí phách riêng.

Chỉ là từ sáng đã thấy cô thấp thoáng vui mừng, đúng là còn trẻ, vài tâm tư nhỏ chưa giấu được hết.

Mỉm cười, Chương Tuyết Dương từ tốn ngồi thẳng dậy: “Gọi người lên đi, dứt điểm nhanh gọn.”

Bình Luận (0)
Comment