Câu Chuyện Tình Yêu Quảng Phủ

Chương 13

Chương 13: Bánh đúc – Thông báo phê bình

*

Giọng chất vấn kia khiến tất cả mọi người đều sững lại, bao gồm cả Tô Đình.

Cô đứng ngoài cửa, nhìn cô gái tóc ngắn bước đến trước mặt một người trong bếp, tay chỉ thẳng: “Là anh hả?”

Bên trong lập tức náo loạn, có người quản lý phản ứng nhanh chạy vào xử lý, cũng có người đứng ngoài giữ trật tự: “Đừng xem, đừng xem nữa, ai làm việc nấy đi.”

Nhân viên phục vụ bị đuổi tản ra, Tô Đình cũng không tiện đứng lại xem, đeo ba lô lên rồi rời đi.

Khi băng qua cầu vượt, cô thấy một bà cụ địa phương đang bán bánh đúc, tuổi đã cao, lưng còng nặng.

Bánh kiểu cũ, làm theo cách truyền thống, đựng trong chén đất nhỏ, cỡ bằng chiếc bánh trứng nướng; dùng tăm khía quanh viền là có thể tách bánh ra khỏi khuôn.

Có mấy vị, Tô Đình thích nhất là nhân trứng muối, bên trong là một lòng đỏ trứng muối nguyên vẹn, mềm, bùi, có chút hạt lạo xạo.

Cô ăn hết một cái ngay trên cầu vượt, rồi mua nốt phần còn lại mang về nhà, cất hộp bánh vào tủ lạnh, định mai mang chia cho đồng nghiệp.

Trời nóng nực, Tô Đình vào phòng tắm dội nước cho mát. Vừa bước ra thì nhận được điện thoại từ nhà: “Con gái, khi nào con về?”

“Chắc là ngày kia, tan làm xong con về liền.”

“Vậy để ba qua đón con nha?”

“Không cần đâu, con tự về được mà.” Tô Đình nằm dài trên sofa, chỉnh điều hòa xuống thấp hơn một chút.

Dù đã đi làm xa nhà, cha mẹ vẫn xem cô như đứa trẻ, lo không hết chuyện, nhưng đồng thời cũng tôn trọng cô, thấy cô kiên quyết muốn tự về, họ cũng không nhắc lại chuyện qua đón nữa.

Nói chuyện xong thì trời đã tối, Tô Đình thu dọn hành lý đơn giản, rồi ra ban công giặt đồ.

Chẳng bao lâu sau, Phùng Ninh tan ca, gọi điện thoại thoại đến, hào hứng kể cho cô nghe diễn biến tiếp theo của “vụ huýt sáo”.

Tóm lại là đám du côn trong bếp chạm nhầm người khó xơi, cuối cùng bị ép xin lỗi, trông yếu xìu hẳn.

“Một đám mù, không biết là ai mà cũng dám trêu.” Phùng Ninh nói mà hả giận không thôi.

Tô Đình vẫn chưa hiểu lắm, vừa mở vòi nước vừa hỏi: “Là… ai vậy?”

“À quên mất, chắc trước đây cậu chưa gặp, là con gái của chú Minh, tính nóng lắm.” Phùng Ninh lại hỏi: “Có biết chú Minh là ai không?”

Chú Minh…

Tô Đình cầm bánh xà phòng chà lên áo lót, chợt nhớ hình như đó là cổ đông thứ hai của tiệm Chương Ký — cũng chính là chú ruột của Chương Tuyết Dương.

Ra là… cô gái đó là em họ của Chương Tuyết Dương.

Bảo sao lại thân thiết đến vậy.

Sáng hôm sau đi làm, trong cuộc họp đầu giờ lại nhắc đến chuyện này lần nữa.

Tổng bếp trưởng Ngô Lý Kiên hôm qua không có mặt, giờ cũng chẳng thấy việc gì khó, phất tay mập ú lên: “Đuổi nó đi là xong, còn nói gì nữa?”

Lại là kiểu xử lý thô bạo ấy, Đới Ngọc Lan cau mày: “Sợ là không phải cứ đuổi người là xong đâu. Hơn nữa, chỉ dựa vào việc này mà sa thải người ta, đến lúc bị kiện lên Cục Lao động thì chắc chắn thua đấy.”

“Kiện gì mà kiện?” Ngô Lý Kiên nghe như gặp chuyện buồn cười: “Có gì phức tạp đâu, tưởng ai cũng như mấy người à? Quản người mà còn sợ tới sợ lui. Tôi nói cho mà biết, bếp và tầng ngoài không chung đường đâu. Tôi có cách của tôi để dạy người, cũng có thủ đoạn của tôi.”

Thủ đoạn gì?

Chửi bới, cô lập, đe dọa, ép người ta tự xin nghỉ?

Đới Ngọc Lan cố nén giận: “Trước đây cũng có nhân viên nữ phản ánh bị huýt sáo, mà hôm qua lúc xảy ra chuyện, trong đó còn không ít người cười cợt hùa theo. Cho nên, anh Kiên, liệu có nên xem lại xem kỷ luật của bếp có phải quá lỏng lẻo rồi không?”

Quản lý thiếu trách nhiệm mới là vấn đề cốt lõi.

Nhưng vừa nhắc đến kỷ luật của bộ phận bếp, Ngô Lý Kiên liền cau mày: “Giờ ý chị là gì? Là nói tôi không biết quản người hả?”

“Tôi chỉ cảm thấy qua chuyện này, đúng là trong công tác quản lý vẫn có chỗ cần phải cải thiện.”

Đới Ngọc Lan nói rất nghiêm túc.

“Vậy chị xử lý đi! Mấy người toàn dân trí thức, ai cũng rành luật lao động hết, còn tôi chỉ là thằng thô kệch, ngoài nấu ăn ra chẳng biết gì khác,” Ngô Lý Kiên đột ngột đứng phắt dậy, giọng lớn tiếng: “Xem ra cái bếp này tôi không quản nổi rồi, mấy người quản đi, nào, mấy người quản đi!”

Nói xong, anh ta quay người rời khỏi phòng họp.

Lúc nào cũng thế, cứ như một ông trời con, ai nói cũng không lọt tai; kiêu ngạo, nóng nảy, dễ bốc như thuốc súng.

Đới Ngọc Lan sa sầm mặt, sau cuộc họp liền gọi Tô Đình ở lại, bảo cô soạn một bản thông báo phê bình, và phải xong ngay.

“Vâng.”

Tô Đình gật đầu nhận việc.

Đới Ngọc Lan bị bực đến không chịu nổi, đi loanh quanh cho hạ hỏa, vừa vặn thấy Chương Tuyết Dương đang đến làm, liền chặn lại để than thở: “Chị nói chuyện đàng hoàng, anh ta lại giở thái độ. Cậu nói xem như vậy thì còn giao tiếp kiểu gì được?”

Chị nói một tràng không ngừng, còn Chương Tuyết Dương chỉ yên lặng đứng nghe, sắc mặt bình thản, chẳng tỏ ra chút phản ứng nào.

Khi Tô Đình đến nơi, cô nghe thấy Đới Ngọc Lan đang hỏi: “Cậu nói gì đi chứ, sếp?”

“Nói gì được?” Chương Tuyết Dương đáp, “Chị cũng đang giở thái độ đấy thôi, giao tiếp kiểu gì?”

“Chị đâu có thái độ.”

“Đã không có thái độ, thì than phiền gì nữa?”

Đới Ngọc Lan nghẹn lời.

Chương Tuyết Dương liếc sang Tô Đình: “Có chuyện gì?”

Tô Đình bước tới: “Chị Lan, em đã thảo xong bản thông báo, chị xem qua nhé.”

“Nhanh vậy à?”

Đới Ngọc Lan hơi bất ngờ, nhận lấy tập hồ sơ xem, lại càng ngạc nhiên hơn.

Chị vốn tưởng Tô Đình sẽ lúng túng, không biết nên viết thế nào, ai dè cô làm cực nhanh, như thể đã soạn sẵn bản nháp trong đầu, nội dung vừa thể hiện rõ hình thức xử lý, lại trích dẫn đúng ý cuộc họp, chỉ ra các vấn đề tồn tại trong bộ phận bếp.

Chương Tuyết Dương cao hơn hẳn, cúi đầu xuống là có thể xem hết cả trang. Không có một chữ thừa, mạch lạc, dễ hiểu, rõ ràng, có thể thấy năng lực diễn đạt bằng văn bản của cô rất tốt.

“Thấy chưa? Làm việc cứ công bằng lý trí là được, cần gì nhiều cảm xúc.” Anh tháo kính râm, treo tùy tiện ở cổ áo, rồi hỏi Đới Ngọc Lan: “Chị giận dữ như vậy, là vì người ta không chịu nói chuyện với chị, hay là vì chị thấy đối phương không tôn trọng mình?”

Trong công việc, lý trí và khách quan luôn quan trọng hơn hết, còn cảm xúc chỉ là thứ hao tổn vô ích. Người để bản thân bị cảm xúc chi phối, ở đâu cũng sẽ vướng mắc.

Chương Tuyết Dương đứng đó đã lâu, trước khi lên lầu, anh nói thản nhiên một câu: “Chị Lan, chị là quản lý toàn cửa hàng, là người cầm trịch, chị sợ gì chứ?”

Đới Ngọc Lan khựng lại.

Một lát sau, Tô Đình nhẹ giọng nói: “Chị Lan, thật ra em thấy… sếp Tuyết Dương vẫn luôn ủng hộ chị mà.”

Đới Ngọc Lan ngẩn ra, cúi đầu nhìn lại bản thông báo.

Đúng vậy, sợ gì chứ?

Cũng xem như bản này đã qua được con mắt của thiếu đông gia rồi. Chị trầm ngâm một lúc: “Thêm vào một dòng — ‘Bộ phận quản lý chính của bếp có sơ suất trong công việc, phải chịu trách nhiệm liên đới, sẽ được phản ánh trong đợt đánh giá tháng này.’

Sửa xong, thông báo được niêm yết toàn cửa hàng.

Đây có lẽ là lần đầu tiên tổng bếp trưởng bị nêu tên trong bản phê bình, và cũng là lần đầu tiên Đới Ngọc Lan cứng rắn đến vậy.

Giờ cơm trưa, có rất đông người đứng trước bảng thông báo xem, thậm chí còn chụp ảnh bàn tán.

Hôm nay Tô Đình bận đến mức chẳng có thời gian nghỉ trưa, tranh thủ giúp tầng ba in thêm vài tài liệu, rồi nhắn tin cho Vương Tư Kiều.

Khi Vương Tư Kiều xuống, anh ta mang theo một túi đồ ăn.

Anh ta đưa cho Tô Đình, cô ngẩn ra một thoáng: “Anh khách sáo quá.”

“Cầm lấy đi, dạo này thật sự làm phiền cô nhiều quá rồi. Đây là ý của mọi người trong nhóm, ai cũng nói nên cảm ơn cô một chút.”

Hôm nay Vương Tư Kiều ăn mặc càng giống kiểu “gã trai sành điệu” như Tiết Nhân Nhân từng nói: áo nỉ xám nhạt phối cùng mũ len, nụ cười tươi sáng, cả người toát lên vẻ phóng khoáng.

Tô Đình hơi lúng túng, đúng lúc bên cạnh có hộp bánh đúc, bèn lấy một hộp đưa anh ta, coi như đáp lễ.

Vương Tư Kiều cầm hộp bánh trở lại tầng trên, chia cho đồng nghiệp cùng ăn, rồi bước vào văn phòng Chương Tuyết Dương: “Anh Dương, ăn một miếng không?”

Chương Tuyết Dương chọn một cái vị nguyên bản.

Bánh không quá ngọt, thơm mùi gạo, dẻo nhưng không dính răng, là loại bánh gạo thật sự chắc tay, có độ dai vừa đủ.

Bên ngoài có người trêu: “Ủa dạo này cậu sao vậy, Tư Kiều? Thấy cậu xuống tầng dưới hơi thường nha, đã thế còn qua lại tặng đồ ăn, có chuyện gì mờ ám hả?”

“Ăn nhiều vào, nói ít lại, coi chừng nghẹn đó.” Vương Tư Kiều đáp.

“Bọn này chẳng sợ nghẹn đâu, ăn còn chưa đủ ấy chứ. Hay cậu xuống dưới nhờ giúp xin thêm ít bánh? Tôi thấy cô bé đó cũng dễ nói chuyện mà, nói là bọn tôi đông người, chia không đủ, nhờ cô ấy cho thêm một hai cái nếm thử?”

Không khí bên ngoài rất vui, dù gì phần lớn mọi người đều thích hóng chuyện.

Chương Tuyết Dương ngẩng đầu nhìn ra ngoài, Vương Tư Kiều đang đứng ở chỗ làm việc, vừa nói vừa cười, dáng vẻ tràn đầy sức sống.

Cậu thanh niên mới tốt nghiệp, cả người rạng rỡ, tươi trẻ như ánh ban mai.

Bình Luận (0)
Comment