Câu Chuyện Tình Yêu Quảng Phủ

Chương 12

Chương 12: Một ly đã gục – Sếp Tuyết Dương có bạn gái không

*

Uống xong trà sáng, Chương Tuyết Dương cùng nhóm bạn rủ nhau tới một sân thể thao trong nhà để chơi bóng.

Trong đám bạn có cả vận động viên chuyên nghiệp vừa kết thúc trận đấu tiền mùa giải, lần này hẹn nhau vận động, adrenaline tăng vọt, ai nấy đều chơi đến mồ hôi nhễ nhại, sảng khoái vô cùng.

Chiều muộn quay về tiệm cũ, anh vừa hay gặp được Tô Đình.

“Chào sếp Tuyết Dương.”

Cô đang chụp ảnh tấm quảng cáo tuyển dụng dán ở cửa, giọng nói rất lễ phép.

Chương Tuyết Dương nhớ tới lời của Phạm Á Hào, nghĩ cô chắc không phải kiểu người không biết chừng mực như vậy, nhưng vừa nhớ lại bộ dạng sống dở chết dở của Phạm Á Hào tối qua, anh lại thấy hứng thú: “Tối qua cô đến Liệt Đức à?”

“…Không có.”

Tô Đình mở to đôi mắt trong veo, theo phản xạ nói dối một câu hoàn toàn không cần thiết.

Chương Tuyết Dương nhìn cô: “Tỉnh rượu rồi?”

“Tỉnh rồi, lần trước… cảm ơn sếp Tuyết Dương.”

“Vậy là cô uống một ly là gục?”

Tô Đình ngẩn người: “Không phải.”

“Thế là uống giỏi lắm hả?”

“Ờ… cũng không uống được nhiều lắm.”

Câu trả lời hay đấy.

Chương Tuyết Dương không nói thêm, chỉ khẽ gật đầu rồi rời đi.

Tô Đình chụp xong ảnh, mơ hồ nghe thấy ai đó gọi một tiếng “Anh Tuyết Dương”, cô ngẩng đầu lên thì thấy là Đường San.

Đường San cầm trong tay một tập hồ sơ, có vẻ là đến để bàn giao công việc gì đó với Chương Tuyết Dương, nụ cười niềm nở, thái độ cực kỳ cung kính. Dù cùng là cấp trên, nhưng so với cửa hàng trưởng Đới Ngọc Lan, cô ta lại tỏ ra khách sáo hơn hẳn.

Cách gọi ấy, Phùng Ninh cũng nghe thấy.

Khi ăn trưa, cô ấy bịt mũi, bắt chước Đường San nhỏ giọng ngọt xớt gọi một tiếng “Anh Tuyết Dương~”, còn cố ý kéo dài âm cuối: “Đồ nịnh hót, gặp đại ca thì cười nịnh lấy lòng, còn với tụi mình thì lạnh như tiền, đúng kiểu bồ câu mắt trắng.”

Tô Đình càng thấy buồn cười, nhất là nghĩ đến gương mặt nghiêm túc, lạnh lùng của Chương Tuyết Dương, thật chẳng hiểu nổi Đường San làm sao có thể thốt ra được chữ ‘anh’ đó.

Quả thật gan to thật.

Phùng Ninh cũng có cùng cảm nhận, cô bỗng tò mò: “Không biết sếp Tuyết Dương có bạn gái chưa nhỉ? Người nghiêm túc như anh ấy, không biết khi ở riêng với bạn gái sẽ là kiểu gì ha?”

Tô Đình nhanh chóng nhớ tới cuộc điện thoại của Chương Tuyết Dương, đầu bên này anh nói không thích con gái để tóc ngắn, đầu bên kia lại trêu đùa thân mật với một cô tóc ngắn, trông cực kỳ thân thiết.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô lắc đầu đáp: “Không rõ nữa.”

Ăn xong, hai người cùng ra ngoài mua đồ ăn vặt, lại nhắc đến chuyện buổi tiệc sinh nhật hôm đó và lời lẽ quá trớn của vị bếp trưởng.

“Đại ca Kiên vốn chẳng xem ai ra gì, nhưng nói kiểu đó thì thật tự coi mình là trung tâm vũ trụ, không biết sếp Tuyết Dương nghĩ sao.”

Nhắc tới Ngô Lý Kiên, Phùng Ninh vẫn thấy bực mình.

Bạn trai cô ấy làm ở quầy bánh ngọt, nên đã nghe không ít chuyện về ông tổng bếp trưởng này. Nào là thích nghe nịnh hót, thích người khác mách lẻo, lại còn hay nổi cáu, mắng chửi nhân viên dưới quyền như cơm bữa, chẳng hề để ý tới thể diện của ai.

“Nếu sếp Tuyết Dương có thể trị được anh ta ta thì tốt quá, tụi mình sẽ được yên ổn.”
Phùng Ninh thở dài: “Nhưng chắc khó lắm, hạng như anh Kiên đó, mấy sếp lớn chắc chắn đều biết rõ, thế mà bao năm nay vẫn nhắm mắt làm ngơ, chẳng ai động tới.”

Tô Đình đang cúi người lục trong tủ đông, tìm thấy hai cây kem cá bay, cô rút ra một cây đưa cho Phùng Ninh: “Có lẽ các sếp lớn cũng có điều phải cân nhắc, dù sao họ cùng thế hệ, có quen biết với nhau mà.”

“Ừ, cũng đúng.”

Cô bóc lớp giấy gói, cắn một miếng, lớp chocolate phủ bên ngoài giòn rụm, kem vani bên trong tan ra, hương vị quen thuộc lan tỏa.

“À đúng rồi.” Phùng Ninh chợt nhớ ra: “Cậu từng qua chi nhánh Việt Tú rồi phải không, bên đó thế nào?”

“Tốt lắm, phục vụ tốt, môi trường đẹp, món ăn cũng ngon nữa.”

Cảm giác đồng phục bên đó còn đẹp hơn cả ở đây.

“Ghen tị thật, nếu có mở thêm chi nhánh mới, mình cũng muốn xin sang đó.”

Hai người vừa ăn kem vừa đi về, đến cửa sau, Tô Đình bẻ đôi cây xúc xích vừa mua, đút cho con chó ta nằm lì ở đó. Không biết là của nhà nào, chắc do ngửi được mùi thơm của hàng Chương Ký nên rất thích quanh quẩn ở đây.

Hai người đứng ở cửa sau một lát, khi đi ngang qua khu bếp mở của nhà hàng, bên trong lại có người huýt sáo.

Phùng Ninh thì đã quen, nhưng sợ Tô Đình thấy khó chịu nên định an ủi cô, song Tô Đình chỉ mỉm cười hiền lành: “Chắc họ chán quá thôi, không có ý gì khác đâu.”

“Vậy thì tốt.”

Cô mà thích nghi được thì Phùng Ninh cũng yên tâm.

Nhân viên trong bếp nhìn chung trình độ văn hóa không cao, phẩm chất đúng là chẳng ra gì, nhưng nói họ có tâm địa xấu thì cũng không hẳn, chỉ là rảnh rỗi quá nên hay sinh tật, thích nói năng linh tinh cho vui miệng thôi.

Hai người quay lại chỗ làm việc của mình.

Bên ngoài nắng gắt, đi qua đi lại là đổ mồ hôi, nên vào giờ nghỉ trưa, nếu không về nhà, Tô Đình thường ở văn phòng chợp mắt một lát.

Máy lạnh hơi lạnh, cô đắp tạm chiếc khăn choàng lên chân, mở WeChat ra thì thấy có thông báo đỏ.

Toàn là lượt thả tim cho bài đăng tối qua, bức ảnh chụp cô cùng Tiết Nhân Nhân và Phùng Ninh trên cầu.

Tô Đình phản ứng hơi chậm, vành tai dần nóng lên, nghĩ tới cảnh mình vừa chối bay chối biến trước mặt Chương Tuyết Dương, xóa đi thì không tiện, để đó cũng ngại.

Trong lúc lúng túng, cô tựa đầu lên điện thoại, rồi từ từ thiếp đi.

Không biết ngủ được bao lâu, cô bị tiếng gõ cửa đánh thức. Cửa vừa mở ra, là chàng trai lần trước mượn máy in.

“Xin lỗi nhé, chắc lại phải làm phiền cô lần nữa.” Anh ta bước vào.

“Là cần in à?”

Tô Đình ôm chiếc khăn choàng, mơ màng đứng dậy: “Máy tính tôi đang bật, anh cứ dùng đi.”

Chàng trai cười sáng lạn: “Giờ thì không cần in, tôi giúp anh Dương photo ít tài liệu thôi, nhưng có thể… lát nữa sẽ cần in đấy.”

Tô Đình gật đầu: “Vậy photo thì để tôi giúp anh nhé?”

“Thế thì tốt quá.”

Đối phương cũng không khách sáo, đưa thẳng tập hồ sơ qua.

Tờ đầu tiên là chứng minh nhân dân của Chương Tuyết Dương, còn mới tinh, mặt sau ghi ngày cấp cho thấy vừa mới gia hạn không lâu. Ngũ quan anh rất rõ nét, sống mũi cao mà không gồ, vẻ mặt điềm tĩnh, kiểu người đã quen với việc luôn bình thản dù đối diện với ống kính.

Tô Đình thường phụ trách làm thủ tục nhận việc nên rất quen với việc photo giấy tờ, quen đến mức mép giấy hai bên gần như đều tăm tắp, cực kỳ ngay ngắn.

Cô đứng bên máy thao tác, đến khi tờ giấy được đẩy ra thì phát hiện chàng trai kia vẫn nhìn mình, sau tròng kính nửa gọng ánh mắt như đang cười.

Tô Đình không hiểu, liền đưa tay sờ mặt mình một cái.

Bị bắt gặp đang nhìn, anh ta cũng không né tránh: “Cô tiện cho tôi xin WeChat không?”

Anh ta hỏi thẳng.

Thấy Tô Đình hơi sững lại, anh ta liền giải thích: “Máy bên chỗ tôi chắc chưa sửa xong sớm, nên mấy hôm tới có thể còn phải nhờ cô in tài liệu. Mà cứ chạy xuống đột ngột thế này thì e làm phiền cô làm việc.”

Tô Đình hiểu ra, ý anh ta là muốn gửi file trước cho cô, lúc nào cô rảnh thì in giúp, in xong gọi anh ta xuống lấy.

“Được thôi.” Cô mở điện thoại, hai người vừa mới kết bạn xong thì Chương Tuyết Dương xuất hiện ở cửa: “Xong chưa?”

“Sắp rồi, ngay đây.”

Bên trong, hai người đang trao đổi nốt phần tài liệu còn lại. Chương Tuyết Dương liếc nhìn Tô Đình, cô rõ ràng vừa mới ngủ dậy, nửa bên má phải còn hằn vết đỏ, trông ngơ ngác, đang dụi mắt lười nhác, động tác chậm chạp như cô bé ngốc.

“Anh Dương, đi được rồi.”

“Ừ.”

Chương Tuyết Dương thu lại ánh nhìn, quay người rời đi.

Chàng trai đi theo sau anh, tranh thủ lấy điện thoại nhắn tin cho Tô Đình: 

[Vừa rồi quên giới thiệu, tôi tên là Vương Tư Kiều.]

[Chào anh, tôi là Tô Đình.]

[Sau này chắc phải làm phiền cô rồi.]

[Không có gì đâu.]

Gửi tin xong, Tô Đình lại gục đầu trên bàn làm việc chợp mắt một lát, rồi dậy làm tiếp.

Sắp tới kỳ nghỉ dài, mấy ngày cô không ở nhà hàng, có vài việc cần làm trước, chẳng hạn như tăng giảm danh sách bảo hiểm xã hội, hay in sẵn một số biểu mẫu thường dùng của các bộ phận để dự phòng.

Giữa lúc bận rộn, cô và bên chi nhánh Việt Tú cũng đang đau đầu về chuyện tuyển dụng.

Bên nhà hàng cũ tuy có sinh viên làm thêm hè, nhưng khai giảng xong họ sẽ nghỉ hết, đến lúc đó thiếu người là điều chắc chắn. Là trợ lý cửa hàng, cô và Tiền Tú Quân đều phải tìm cách giải quyết.

[Dịch vụ phái lao động thì đắt, mà lại không quen việc nhanh như mong đợi, chắc vẫn phải tìm qua kênh của trường học thôi.] — Tiền Tú Quân nói.

Tô Đình hỏi: [Còn thưởng giới thiệu nhân viên mới thì bên Việt Tú có hiệu quả không?]

Đó là chính sách khuyến khích chung giữa các chi nhánh: nhân viên giới thiệu bạn bè, người quen vào làm sẽ được thưởng một lần. Những người được tuyển qua kênh này thường ổn định hơn so với nhân viên xã hội bên ngoài.

Nhưng theo thống kê mà Tô Đình làm, tỷ lệ nhân viên nội bộ giới thiệu vẫn khá thấp, có lẽ vì mức thưởng chưa đủ hấp dẫn, có thể cần điều chỉnh lại quy định.

Vừa trò chuyện vừa làm việc, buổi chiều đã trôi qua nhanh chóng.

Tới giờ tan ca, Tô Đình xách túi rời khỏi văn phòng. Cách đó không xa, cô thấy một bóng người từ nhà vệ sinh bước ra.

Là cô gái tóc ngắn từng trêu đùa với Chương Tuyết Dương lần trước: mặc quần ống rộng, áo khoác hồng cánh sen ngắn cũn, màu sắc rực rỡ, cô đang cầm điện thoại nói chuyện qua giọng nói: “Thần kinh à, nói mấy lời như vậy anh không thấy đau bên ngực trái à?”

Giọng điệu thật phóng khoáng, khí thế át người.

Chắc là gót chân ngứa, cô ta vừa đi ngang qua khu bếp thì dừng lại gãi, khẽ cúi người, để lộ làn da trắng muốt nơi eo.

Ngay lúc ấy, từ trong bếp vang lên một tiếng huýt sáo rõ mồn một, ngay cả Tô Đình đi phía sau cũng nghe thấy.

Chắc là khách tới dùng bữa, mà đối với khách thì hành động đó thật sự vô lễ.

Tô Đình khẽ cau mày, thấy cô gái kia bỗng khựng lại, rồi bước thẳng vào trong bếp: “Tiếng huýt sáo đó là ai thổi?”

Bình Luận (0)
Comment