Chương 11: Cô gái ngốc – Gã trai sành điệu
*
Tô Đình tỉnh lại thì đã là trưa hôm sau.
Ánh nắng trên tủ chiếu vào thật đẹp, vàng rực rỡ. Cô nằm trên giường ngây ra một lúc, nhớ lại tối qua bị mọi người hò hét bắt uống rượu, sau đó bị gọi đi pha trà, cuối cùng ngồi xe của Chương Tuyết Dương về, rồi được Phùng Ninh đưa tới nhà.
À đúng rồi, hôm nay Phùng Ninh làm ca sáng.
Tô Đình cầm điện thoại lên, nhắn mấy câu với Phùng Ninh. Phùng Ninh hỏi cô có thấy khó chịu không, dặn cô ngủ thêm chút nữa, nói rằng Đới Ngọc Lan bảo hôm nay chỉ cần làm nửa ngày.
Đúng là được ưu ái đặc biệt.
Tô Đình không nằm thêm, dậy rửa mặt, ăn qua loa vài miếng rồi che dù đi làm.
Khi cô tới tửu lâu thì vừa hay Đường San được chồng đưa tới cổng.
Thấy Tô Đình, cô ta liếc qua, giọng giả lả: “Nghe nói tối qua cô say rượu à?”
“Không có, chỉ hơi khó chịu chút thôi.” Tô Đình thu dù lại, cẩn thận gấp gọn.
Đường San hừ nhẹ một tiếng, bộ dạng khinh khỉnh: “Có thế mà yếu ớt vậy sao?”
Vào đến quầy tiếp tân, có nhân viên chào hỏi: “Chị San, lại đổi túi mới hả?”
“Phải đó, chồng tôi mua cho, nói là quà Thất Tịch tặng sớm.” Đường San cầm chiếc túi tròn LV, khẽ vỗ hai cái.
“Chồng chị tốt thật đó.”
“Cũng tạm thôi.”
Miệng thì niềm nở, nhưng Đường San đối với ai cũng cảnh giác. Mới vào văn phòng, cô ta đã khóa ngay túi vào ngăn kéo, chìa khóa không rời khỏi người.
Tô Đình mở máy tính, tập trung làm việc của mình.
Mấy người nghỉ việc, cô gọi điện báo họ đến làm thủ tục, rồi soạn giấy tờ, đặt lên bàn Đới Ngọc Lan chờ ký duyệt.
Vì tối có tiệc chiêu đãi, nên mãi hơn bốn giờ, Đới Ngọc Lan mới tới.
Chị vẫn nhớ chuyện tối qua, chỉ Tô Đình mà nói: “Đúng là cô gái ngốc, người ta bảo uống là uống thật à?”
“Lần sau em không uống nữa.” Tô Đình nhỏ giọng đáp. Cô không phải chưa từng uống, cũng không phải không uống được, nhưng rượu tối qua hình như nặng độ quá.
Cô lại nhớ tới việc Đới Ngọc Lan giúp cô giải vây, bèn nói: “Tối qua cảm ơn chị Lan nhiều.”
“Cảm ơn gì, nhưng em phải nhớ kỹ, con gái dính đến rượu, thà yếu đuối còn hơn tỏ ra mạnh mẽ.”
“Dạ.” Tô Đình ngoan ngoãn như đang tiếp thu lời dạy bảo.
Đới Ngọc Lan gật đầu. Chị thật lòng thích Tô Đình, bởi cô gái này vụng về nhưng ngoan ngoãn, lại chăm chỉ, không như mấy người đầu óc chẳng phân minh.
Nên vừa rồi những lời đó, Đới Ngọc Lan cố ý nói trước mặt Đường San. Lý lẽ rất đơn giản – người của chị, chị sẽ dạy, cũng sẽ che chở.
Ai kính chị, chị che cho người đó.
Xử lý xong công việc trên bàn, Đới Ngọc Lan ra ngoài kiểm tra sảnh, trong văn phòng chỉ còn lại Đường San và Tô Đình.
Đường San vừa chơi điện thoại vừa cười nói, tay còn cầm ly trà sữa mới mang đến, chỉ chờ đến giờ tan ca.
Một lúc lâu, trong phòng chỉ còn tiếng Tô Đình gõ bàn phím lách cách.
Còn nửa tiếng nữa là hết giờ, Đường San nhận được một cuộc gọi, chuẩn bị ra ngoài thì cửa văn phòng bị gõ: “Xin lỗi, có thể mượn máy in ở đây không?”
“Anh là ai?”
“Tôi ở tầng ba, máy in bên tôi hỏng rồi.” Người kia giải thích.
Đường San lười để ý, quay đầu chỉ tay: “Tìm cô ta đi.”
Tô Đình ngẩng đầu nhìn lên — áo sơ mi phối quần tây, tóc vuốt gọn ra sau, là một chàng trai trông rất sáng sủa, sạch sẽ.
“Xin chào.” Anh ta cầm điện thoại, mỉm cười với cô: “Tôi cần in vài thứ, wifi của máy in này phải kết nối vào mạng nào vậy?”
Tô Đình đứng dậy: “Anh cứ dùng máy tính đánh luôn đi, cái này phải cài trình điều khiển, điện thoại không thao tác được đâu.”
Máy in trong tửu lâu là loại khá cũ, không hỗ trợ kết nối không dây, nên cũng chẳng có nhiều chức năng.
“Ồ, được rồi…” Chàng trai đẩy gọng kính, ngồi xuống chỗ của Tô Đình: “Có lẽ tôi cần đăng nhập WeChat một chút.”
“Không sao, cứ thoát tài khoản của tôi là được.”
Tô Đình kéo ngăn giấy ra, sợ anh ta in nhiều, tiện tay nạp thêm giấy vào.
Chàng trai làm việc rất nhanh, khoảng mười phút sau đã in xong.
“Cảm ơn cô nhiều.” Anh ta đứng dậy nói.
“Không có gì.”
Cửa văn phòng khép lại, Tô Đình quay về chỗ ngồi. WeChat mà chàng trai vừa thoát vẫn còn ở trên giao diện, ảnh đại diện là chính anh ta, ngồi dưới đất, trong lòng ôm một con mèo chân ngắn.
Cô tiếp tục làm việc thì bất ngờ nhận được điện thoại của Tiết Nhân Nhân: “Tan làm chưa?”
“Sắp rồi.”
“Vậy ra đây đi, mình đang ở ngoài nhà hàng của cậu nè.”
“Hả? Ờ được, đợi mình chút.”
Tô Đình nhanh chóng xử lý nốt công việc, đến giờ thì thu dọn đồ rồi ra khỏi văn phòng.
Bên ngoài đã bắt đầu đón khách, trong đại sảnh lác đác vài bàn, trong đó có bàn của cấp quản lý — quản lý cửa hàng Đới Ngọc Lan, tổng bếp trưởng Ngô Lý Kiên, và cả Chương Tuyết Dương.
Tô Đình không bị mất trí nhớ, nên chuyện gì cần nhớ cô đều nhớ. Lúc rời khỏi phòng riêng tối qua, những lời Ngô Lý Kiên nói cô nghe rõ mồn một, rõ ràng là đang tỏ ý không phục ông chủ trẻ Chương Tuyết Dương.
Thế nhưng bây giờ hai người lại ngồi cùng một bàn, không khí hòa hợp đến lạ. Đặc biệt là Chương Tuyết Dương, cả người anh thả lỏng, như thể chuyện tối qua chưa từng xảy ra, còn nhận lấy miếng ngọc Ngô Lý Kiên đưa qua để xem.
Vậy là tối qua anh thật sự không nghe thấy, hay là không để tâm?
Tô Đình không hiểu rõ, chỉ lẳng lặng đi ra bãi đỗ xe, thấy Tiết Nhân Nhân đang vẫy tay gọi.
Tiết Nhân Nhân mới mua xe, một chiếc SUV màu trắng: “Thế nào, xe mình ổn chứ?”
“Đẹp lắm, tầm nhìn cũng tốt.” Tô Đình ngồi lên ghế phụ: “Sao lại ghé qua vậy?”
“Vừa nhận xe, tới tìm cậu ăn mừng chứ sao.” Tiết Nhân Nhân nắm vô lăng: “Nghe nói tối qua cậu bị người ta chuốc rượu à? Là thằng nào vậy, cái thằng làm thịt xá xíu đó hả?”
Tô Đình liếc nhìn vào trong. Từ ô cửa xe, cô thấy rõ bàn của Chương Tuyết Dương và Ngô Lý Kiên trong sảnh.
Tiết Nhân Nhân nhìn chằm chằm Ngô Lý Kiên vài giây — người vừa béo vừa hói: “Đồ đàn ông thối tha, ngu si hết chỗ nói.” Rồi cô ấy hỏi: “Hay là cậu đừng làm ở đây nữa? Qua công ty mình, mình che chở cho, bảo đảm chẳng ai dám bắt cậu uống rượu.”
“Không sao đâu, mình có người che chở rồi.”
Tô Đình cầm ly trà sữa cô ấy mua, mở ống hút c*m v**: “Quản lý của mình tốt lắm, luôn giúp mình.”
“Thật hả?”
“Thật mà.”
Phùng Ninh còn chưa tan ca, hai người ngồi trong xe đợi.
Tiết Nhân Nhân lên cơn thèm thuốc, hạ cửa kính xuống, châm lửa hút, thì đúng lúc chủ chiếc xe bên cạnh bước ra, liếc nhìn họ một cái.
Là chàng trai vừa nãy đến mượn máy in, anh ta nhận ra Tô Đình, tự nhiên chào hỏi: “Tan làm rồi à?”
Tô Đình gật đầu: “Ừ, tan rồi.”
Trao đổi đôi câu xã giao, Tiết Nhân Nhân hỏi: “Ai vậy?”
“Đồng nghiệp công ty tầng trên.”
“Gã trai sành điệu ha.” Tiết Nhân Nhân phả khói ra, nhìn theo xe anh ta chạy đi, nói thêm: “Mình vốn định mua cùng mẫu xe với anh ta đó.”
“Sao không mua?”
“Không đủ tiền, bớt ra mua cái túi rồi.” Tiết Nhân Nhân đưa tay chỉ ra phía sau.
Tô Đình ngoảnh lại, thấy chiếc túi bị cô ấy vứt hờ hững ở ghế sau — túi xách Chanel dây xích, chắc chắn còn đắt hơn cái LV của Đường San.
Nghĩ đến Đường San, cô liếc qua ô cửa thì thấy người đó xuất hiện, còn ngồi cùng bàn với nhóm quản lý, trông như có vị thế đặc biệt.
Hai mươi phút sau, Phùng Ninh cuối cùng cũng tan làm.
“Ghê nha, bà chủ Tiết có xe riêng rồi.”
“Bớt nói nhảm, mau lên xe, đi ăn nào!”
Ba người ngồi chen chúc trong chiếc xe mới mua của Tiết Nhân Nhân, chạy đến Thực Doanh ăn súp vi cá trong chén.
Quán này là thương hiệu lâu đời từ Hồng Kông mở chi nhánh sang, nước súp trong và ngọt thanh, bên trong có sò điệp khô, sò Bắc Cực cùng đủ loại nguyên liệu, húp vào vừa trơn vừa ngọt.
Sau khi ăn xong, họ lại lái xe đến cầu Liệt Đức, từ bên này sông có thể nhìn thấy tháp Quảng Châu.
Đèn đêm trên tháp Quảng Châu rực rỡ sắc cầu vồng, phần kim thu lôi trên đỉnh sáng lấp lánh, như viên pha lê trong suốt.
Gió sông Châu Giang thổi mát rượi, ba người vừa chụp ảnh vừa chuyện trò. Nhắc đến em gái của Phùng Ninh, Tiết Nhân Nhân bật ngón tay cái: “Con bé giỏi ghê, tương lai là nhân tài xuất chúng đó nha!”
“Cũng bình thường thôi, còn nhiều người giỏi hơn nó lắm. Nó còn nói sau này muốn đi du học, thi cao học, rồi làm tiến sĩ cơ.” Phùng Ninh khiêm tốn thay cho em gái.
Gió đêm làm tóc mấy người rối tung. Tiết Nhân Nhân cười cười, rồi chợt nói: “Hồi xưa mình cũng từng muốn sang Hồng Kông học, rồi đi nước ngoài du học nữa đó.”
Tựa người vào lan can cầu, Tô Đình và Phùng Ninh đều im lặng một lát.
Thật ra, thành tích học tập của Tiết Nhân Nhân từng rất tốt, luôn nằm trong top đầu khối. Nhưng người nhà lại thiển cận, lấy lý do hai người anh trai còn chưa cưới vợ, bắt cô ấy nghỉ học để tiết kiệm tiền. Sau đó, ban giám hiệu từng đến nhà khuyên, cha mẹ Tiết cũng có chút lay động, nhưng tính cô ấy cứng cỏi, tự mình cầm chứng minh thư, bắt xe đến Quảng Châu. Từ đó đến nay, mấy năm rồi chưa từng về nhà.
Chuyện cũ mang chút nặng nề, Tiết Nhân Nhân khẽ hắng giọng: “Nhưng giờ bà đây cũng đâu có tệ nha!”
Không học đại học, cô ấy vẫn kiếm tiền được, vẫn tự mình sống tự do, phong lưu, vui vẻ.
“Tổng giám đốc Tiết của tụi mình sao lại ‘tệ’ được, giỏi muốn chết thì có!”
Tô Đình và Phùng Ninh bật cười, dựa vào lan can bật đèn flash giúp cô chụp hình, phối hợp hết mức.
“Đồ nịnh hót!” Tiết Nhân Nhân cười, kéo Tô Đình lại: “Mình hỏi nè, hồi học đại học có yêu đương gì không?”
Tô Đình còn chưa kịp trả lời, đã nghe cô ấy hỏi thẳng luôn: “Ngủ với đàn ông chưa?”
Tô Đình đỏ mặt bừng bừng.
“Chậc chậc,” Tiết Nhân Nhân nhíu mày: “Tuổi xuân tươi đẹp vậy, đầy trai trẻ chạy ngoài kia, không tranh thủ mà ‘nếm thử’ vài đứa, cậu không thấy uổng à?”
Cô nàng ngoan ngoãn này đúng là ngoan đến cứng nhắc, mãi vẫn chưa nở hoa tình cảm. Hồi cấp ba, bao người đã lén yêu đương, chỉ có cô là ngây ngô nhất. Có lần nhận thư tình, cô cứ tròn mắt nhìn cậu bạn kia một hồi, khiến người ta đỏ bừng cả mặt, sợ cô quay lại tố cáo với giáo viên.
“Cậu đúng là ngốc thật.” Tiết Nhân Nhân búng nhẹ trán Tô Đình: “Tuổi xuân tươi đẹp không yêu, định để sau này yêu mấy ông già à? Mình nói cho cậu biết nha, mấy ông già mồ hôi thì hôi, trứng thì đen thui!”
Càng nói càng tục, thấy Tô Đình lúng túng đến nỗi chẳng biết trốn đâu, Phùng Ninh vội qua hòa giải. Ba người cứ thế vừa cười vừa trêu nhau giữa đường phố Quảng Châu, giống như hồi tan học buổi tối xưa kia, rủ nhau ra sau trường ăn vặt.
Bên kia sông, những tòa cao ốc sáng rực, ánh đèn phản chiếu xuống mặt nước tạo nên bóng neon lung linh huyền ảo.
Đêm sông của Hoa Đô, quả thật rất đẹp.
Sau khi đùa giỡn chán, họ định quay về. Đi ngang bến tàu, đúng lúc có một cặp nam nữ từ du thuyền bước xuống.
Người đàn ông rất chu đáo, đứng phía đón gió để che cho cô gái, còn giúp cô vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối, trông như hình mẫu của “người đàn ông tốt.”
Tô Đình đã từng thấy người này — chính là người từng ngồi cùng sofa với Chương Tuyết Dương trong quán bar hôm đó. Nhưng người anh ta đang nắm tay, miệng gọi “bé cưng”, lại không phải cô gái từng hôn anh ta hôm ấy.
Không hẳn là tò mò, nhưng quả thật cô đã nhìn thêm vài lần.
Vài ánh nhìn ấy thôi cũng đủ khiến Phạm Á Hào dựng cả tóc gáy.
Bạn gái ngồi cạnh anh ta cũng nhận ra, quay đầu liếc Tô Đình một cái: “Biết cô ta hả?”
Phạm Á Hào vội vàng lắc đầu: “Không quen.”
“Không quen mà người ta nhìn anh kiểu đó à?”
“Đàn ông đẹp trai thì biết làm sao được? Ra đường bao nhiêu người nhìn, chẳng lẽ anh đi bịt mắt người ta hết?” Phạm Á Hào giơ tay thề: “Không tin em hỏi cô ta xem, cô ta gọi nổi tên anh không?”
Cô bạn gái liếc anh ta, cười mà như không.
Chỉ một cái liếc thôi cũng khiến Phạm Á Hào đổ mồ hôi lạnh nửa người, tối đó phải gắng sức hầu hạ như trai bao.
Sáng hôm sau ngồi uống trà sớm, anh ta vẫn còn sợ hãi chưa hoàn hồn.
“May mà lúc trước không tán cô ta, chứ không chắc tôi bị lột da mất.”
Trong phòng riêng, cả nhóm người đều cười ầm lên: “Cậu đúng là có tật giật mình, không chịu tự kiểm điểm đi à? Lăng nhăng nhiều rồi sớm muộn cũng có ngày lật thuyền.”
Rồi quay sang hỏi Chương Tuyết Dương: “Cô gái đó làm ở cửa hàng nào vậy? Làm cậu Phạm của chúng ta sợ đến thế cơ à?”
Chương Tuyết Dương cố ý dọa Phạm Á Hào: “Ngay ở cửa hàng này đó, cẩn thận lát nữa lại gặp cô ta bây giờ.”
“Má, thiệt hả?” Mặt Phạm Á Hào tái mét. Anh ta sắp đính hôn rồi, tính sau lễ sẽ thu mình lại, lần trước chẳng qua là một trận điên cuồng cuối cùng thôi.
“Cậu nhắc cô ta một tiếng, đừng có nhiều chuyện nói bậy nói bạ.” Phạm Á Hào giơ tay gõ gõ trước mặt Chương Tuyết Dương.
Chương Tuyết Dương nhướng mày, chẳng tỏ thái độ gì.