Chương 10: Say rượu – Tiệc sinh nhật
*
Mười một giờ đêm, buổi tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu.
Phần mở màn là một trò chơi khởi động nho nhỏ, sau đó là công bố danh sách nhân viên xuất sắc.
Những người được gọi tên lần lượt lên sân khấu, tay cầm tiền thưởng. Tô Đình ngồi dưới giơ điện thoại chụp ảnh, định sau này dùng làm tư liệu quảng bá.
Dù sao thì cũng đã tổ chức nhiều buổi như thế rồi, kịch bản đều có sẵn, cô chỉ cần theo đúng quy trình mà làm.
Tiền Tú Quân cũng đến dự. Xem xong hai tiết mục, chị ấy không khỏi cảm thán với Tô Đình: “Vẫn là cửa hàng cũ mới có không khí. Chỗ bọn chị cũng cả trăm người, bảo tổ chức mấy tiết mục mà ai nấy đều rụt rè, chẳng ai chịu lên cả.”
Trên sân khấu là mấy sinh viên làm thêm hè đang nhảy múa, đó là bài họ từng biểu diễn trong lễ kỷ niệm trường, động tác đơn giản, ôn lại vài lần là có thể biểu diễn được, nhìn cũng rất ra dáng.
Tô Đình trò chuyện với Tiền Tú Quân vài câu, rồi đi lấy cho chị ấy một ly nước ép dưa hấu, ở quầy buffet thì chạm mặt Lương Trung.
“Anh Trung, chân anh khỏi chưa?” Cô nhìn xuống chân anh ấy.
Lương Trung gật đầu: “Khỏi rồi, là chỗ võ quán mà sếp Tuyết Dương giới thiệu đấy, thầy dạy ở đó tay nghề rất giỏi.”
Võ quán trị liệu cũng xem như một nét đặc sắc của Quảng Đông. Từ xưa đã nói võ y không tách rời, có vài sư phụ vừa dạy quyền cước vừa trị các chấn thương do té ngã.
Ở quê Tô Đình cũng có võ quán như thế. Ba mẹ cô bị đau cổ thường xuyên, hễ khó chịu lại tới võ quán tìm thầy đấm bóp, nắn lại xương cốt.
Cô cầm ly thủy tinh lên, chợt nhớ ra tiết mục kế tiếp: “Anh Trung, lát nữa anh phải lên sân khấu hả?”
“Ừ, hát một bài.” Lương Trung mỉm cười, kéo tấm vải trùm trên cây đàn guitar ở cạnh ghế xuống.
“A Trung!” Có người huỳnh huỵch bước tới, vỗ mạnh vào vai Lương Trung.
Là tổng bếp trưởng Ngô Lý Kiên, chưa tan tiệc đã uống khá nhiều, cả người nồng nặc mùi rượu.
Anh ta khàn giọng hỏi: “Lát nữa cậu hát bài gì?”
“Anh Kiên, tôi hát bài của Beyond.”
“Lại Beyond à? Đổi đi, hát bài của Đàm Vịnh Lân đi!” Ngô Lý Kiên ra vẻ ra lệnh, liếc sang Tô Đình một cái: “Này, nhỏ kia, sao không biết chào người ta hả?”
Tô Đình đành lên tiếng: “Anh Kiên.”
Ngô Lý Kiên chau mày: “Không phải em gái miền Bắc, nói tiếng phổ thông cái gì vậy? Nói tiếng Quảng chứ!”
“Em gái miền Bắc” là cách gọi khinh miệt dành cho các cô gái ngoại tỉnh — th* t*c và đầy miệt thị.
“Tôi… không biết nói.”
“Học đi chứ, cần tôi dạy không?” Người say thường lộ bản chất, lúc này mí mắt anh ta ươn ướt, ánh mắt lại ph*ng đ*ng.
“Cảm ơn anh Kiên, khỏi làm phiền anh đâu.”
Bị anh ta nhìn đến khó chịu, Tô Đình cầm lấy ly nước ép rồi vội quay về quầy thao tác.
Không lâu sau, Lương Trung lên sân khấu, vừa đàn vừa hát bài Đêm mưa lạnh lẽo của Beyond.
Phía dưới có người quay video giúp anh, định gửi về cho vợ con ở nhà.
Hát xong bài đó, anh lại hát thêm Cạm bẫy tình yêu theo yêu cầu của Ngô Lý Kiên.
Trong bếp toàn đàn ông, ai nấy đều uống ít nhiều, ở nơi làm việc mà “xả hơi” thì đặc biệt sung sức.
Nhạc Quảng Đông tiết tấu nhanh, sân khấu đàn hát, phía dưới hòa theo, tiếng ca vang vọng, dội khắp nhà hàng.
Đúng lúc ấy, Chương Tuyết Dương tiễn bạn ra ngoài, nghe thấy tiếng nhạc thì mấy người bên cạnh đều cười: “Nhà hàng của các anh hay ghê, hóa ra biến thành sàn nhảy rồi à? Náo nhiệt quá!”
Đi ngang qua, Chương Tuyết Dương nhìn vào trong.
Người đứng, người ngồi, kẻ qua lại mời rượu, bàn này bàn kia cụng ly, một đám đông chen chúc.
Giữa đám ấy là cô trợ lý nhỏ của nhà hàng, hết chụp hình lại giúp MC chỉnh quần áo, bận bịu trước sau, nghiêm túc tận tâm chẳng khác gì nhân viên hậu trường ở phim trường, bên hông còn đeo cả bộ đàm.
Chỉ là vui thì có vui, nhưng cũng hơi ồn, đến bãi xe cũng nghe loáng thoáng.
Khi anh quay lại sau khi tiễn người xong, hội trường đang vừa hát Happy Birthday.
Chương Tuyết Dương lên tầng ba lấy đồ, xuống lại thì bị Đới Ngọc Lan cùng mấy quản lý sảnh chặn lại, nói phải mời anh uống một ly.
Bên trong vẫn còn tiếng chúc mừng sinh nhật vang lên. Chương Tuyết Dương vốn cũng đã uống đôi chén, thêm vài ly nữa cũng chẳng sao.
Tính anh nghiêm khắc thì nghiêm khắc thật, nhưng trong những dịp riêng thế này, nếu không hòa mình chút thì lại hóa vô tình.
Vừa bước vào hội trường, có hai cô gái đi ngang qua: “Sếp Tuyết Dương.”
Lời chào là do Tiền Tú Quân cất lên, chị ấy đang chuẩn bị ra về, Tô Đình đi tiễn.
Dù từng bị Chương Tuyết Dương quở trách, nhưng Tiền Tú Quân gan dạ hơn Tô Đình, chị ấy cười, tự giới thiệu luôn mục đích: “Tôi qua cửa hàng cũ học hỏi kinh nghiệm, lần sau cửa hàng Việt Tú cũng tổ chức giống vậy.”
Chương Tuyết Dương gật đầu: “Chị cứ trao đổi nhiều vào.”
“Vâng vâng, vậy bọn tôi đi trước nhé.”
Tiền Tú Quân cùng Tô Đình chạy xuống cầu thang.
Khi đi ngang qua nhau, Chương Tuyết Dương quay đầu nhìn hai cô nhân viên, thấy hai người cười cười nói nói, quan hệ có vẻ thân thiết.
Chị nhân viên ở cửa hàng cũ này tuy ít nói, nhưng xem ra cũng biết cách hòa đồng, hoặc có lẽ là vì lợi thế trời sinh, gương mặt ấy nhìn hiền lành, chẳng có chút phòng bị nào.
Anh quay lại, nhận lấy ly rượu mà Đới Ngọc Lan đưa, rồi bước lên phía trước.
Lúc này đã quá nửa đêm, mấy người hậu cần lớn tuổi không trụ nổi, ăn xong bánh kem liền lần lượt ra về.
Hôm nay người đến đông, nên số quản lý đến mời rượu cũng nhiều. Chương Tuyết Dương chỉ uống lấy lệ vài ly, cũng định sớm rời tiệc.
Hai buổi tiệc liền vẫn là uống hơi quá, anh gọi tài xế thuê lái hộ, nhưng chưa đến ngay, bèn tìm một phòng riêng ngồi đợi.
Thấy sắc mặt anh hơi ửng đỏ, Đới Ngọc Lan liền gọi bộ đàm, nhờ Tô Đình mang trà đến.
Vài phút sau, có tiếng gõ cửa, người mang trà vào là Tô Đình.
Nhưng gương mặt cô cũng đỏ bừng, ngay cả d** tai cũng đỏ.
“Em uống rượu à?” Đới Ngọc Lan hỏi.
Tô Đình khẽ gật đầu, đặt hai ly trà lên bàn. Cả người cô phả ra hơi nóng, tay còn run run, trông rõ ràng là đã say.
“Uống bao nhiêu vậy?” Đới Ngọc Lan kéo cô ngồi xuống, vừa lúc thấy Phùng Ninh đi theo phía sau liền gọi lại: “Sao lại uống thành ra thế này?”
“Là lão Kiên bắt cậu ấy uống đó.” Phùng Ninh giơ tay quạt cho Tô Đình, tức tối nói: “Lão Kiên nói mình là cổ đông, A Đình lãnh lương từ tay anh ta, không uống tức là không nể mặt. Nếu không phải vừa rồi chị Lan gọi, chắc còn chưa thoát ra nổi.”
Không phải lần đầu gặp chuyện kiểu này, Đới Ngọc Lan lập tức đoán ra tình hình.
Một tổng bếp trưởng đường hoàng, lại biến thành hạng lưu manh cũ kỹ, cái vẻ hống hách, tục tằn ấy khiến người ta khó chịu.
Chị cau mày nhìn Tô Đình đang toát mồ hôi: “Em về đi, khỏi theo nữa.”
Nghĩ đến chuyện Tô Đình không ở ký túc xá, chị dặn thêm Phùng Ninh: “Gọi bạn trai em tới, hai người cùng đưa em ấy về.”
Giờ này khuya rồi, hai cô gái đi một mình không an toàn, có đàn ông đi cùng sẽ yên tâm hơn.
Nhưng xui là hôm nay bạn trai Phùng Ninh cũng uống say, đã bị đồng nghiệp dìu về ký túc xá từ sớm.
Đới Ngọc Lan mở bộ đàm, đang định gọi một nam đồng nghiệp đáng tin thì bên cạnh, Chương Tuyết Dương vừa nhận xong cuộc điện thoại, trượt nhẹ màn hình, nói: “Đi thôi, ngồi xe tôi.”
Anh đứng dậy, bước ra khỏi phòng riêng. Không xa đó, ở khu chính giữa, Ngô Lý Kiên bị một nhóm người vây quanh, chắc ai cũng tưởng anh ta đã đi rồi.
Lúc này anh ta vươn cổ, oang oang khoác lác với đám đàn em: “Du học thì đã sao? Mấy thằng trẻ biết quái gì về kinh doanh? Lúc tôi vào nghề thì nó còn chưa ra đời! Tôi với cha nó quen biết bao nhiêu năm rồi, hồi Chương Ký khai trương còn phải mời tôi tới cho bằng được đấy!”
Chương Tuyết Dương cho tay vào túi, quay đầu liếc nhìn Tô Đình.
Cô đang được người dìu, đôi mắt vì say mà long lanh, ánh nhìn còn ngây ngây, mang theo vẻ ngốc nghếch, non nớt.
Đúng là ngốc thật, không biết nhà dạy dỗ thế nào, mà là con gái lại chẳng hiểu nổi chút tự bảo vệ bản thân. Không biết cách từ chối, lần sau ngồi vào bàn rượu, e rằng chính mình sẽ là món ăn trên bàn.