Chương 9: Vẽ tranh – Chỉ cần ai nhìn thêm một chút là mặt cô lại đỏ bừng
*
Anh vừa cất tiếng, lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người.
Tô Đình cũng nhìn sang, thấy Chương Tuyết Dương chỉ vào món vừa được bưng lên , món da đậu hũ cuộn nhum biển: “Trước khi bưng ra, có ai trong các người nếm thử chưa?”
Câu hỏi nhắm vào nhóm bếp sau, Lương Trung vội đáp: “Có thử rồi, tôi với anh Kiên đều nếm qua.”
Nhưng khi ấy anh ta cũng có góp vài ý, chỉ là chẳng ai để tâm.
Sắc mặt Chương Tuyết Dương không mấy dễ coi.
Món ăn có lớp lớp, có độ phồng, nhưng da đậu hũ vốn phải mềm mỏng, cắn vào nên giòn như bánh ống mới đúng. Vậy mà món này chiên cứng quá, rõ ràng là hi sinh hương vị để lấy dáng vẻ, hoa mỹ mà vô dụng.
Anh lại chỉ sang một đĩa khác: “Còn món này thì sao? Có ai nói thử xem có vấn đề gì không?”
Tô Đình nhìn theo, là món bồ câu tiềm bong bóng cá dán lên trước đó.
Cô còn nhớ rất rõ, vì trong bụng bồ câu có bong bóng cá, khi cắt ra nước súp tràn ra, trông vừa thơm vừa đẹp mắt.
Mọi người do dự chưa nói, Chương Tuyết Dương đã trực tiếp chỉ ra lỗi.
Bên ngoài bồ câu rắc quá nhiều bột trần bì, hơn nữa thịt bồ câu bị chiên khô teo lại, chẳng còn chút thơm ngon nào, nguội đi còn thoang thoảng mùi tanh.
“Còn cái bong bóng cá này, hai loại nguyên liệu này ghép lại như vậy à? Cả món này làm ra chỉ để cho đẹp lúc cắt ra sao?”
Bọn họ là nhà hàng chuyên làm tiệc bàn tròn, chứ không phải quán ăn kiểu mạng xã hội, không cần mấy trò màu mè. Mà đã gọi là đổi mới thì cũng phải giữ đúng căn bản, làm ra thứ kiểu này chẳng khác nào tự làm bẩn bảng hiệu, còn bị đồng nghiệp cười cho.
Không khí trên bàn im phăng phắc.
Đới Ngọc Lan lại gắp thử miếng bồ câu kia: “Đúng là có mùi tanh và lạnh, lúc nãy ăn chưa để ý lắm.”
Chị nhanh chóng lên tiếng, quay sang nói với Lương Trung: “Nếu tay nghề chưa đạt, thà bỏ không làm còn hơn.”
Lương Trung lập tức gật đầu lia lịa: “Được được, tôi ghi lại rồi.”
Chương Tuyết Dương chợt hỏi: “Bếp trưởng của các anh đâu?”
“Anh Kiên… hôm nay có sự kiện phải tham dự.”
Lương Trung trả lời ấp úng.
Thử món mới mà bếp trưởng lại vắng mặt, Chương Tuyết Dương chau mày nhìn Đới Ngọc Lan: “Sự kiện gì? Của nhà hàng hay riêng tư? Chị Lan biết không?”
“Ờ… để chị hỏi lại anh ta xem.”
Đới Ngọc Lan lúng túng mà bất lực. Tuy là quản lý cửa hàng, nhưng bếp sau vốn chẳng nghe lời chị bao nhiêu; vị tổng bếp kia lúc nào cũng hếch mũi nhìn người, dựa vào việc mình có cổ phần trong tiệm cũ nên thường tỏ vẻ bề trên.
Ngừng một chút, chị lại hỏi dò: “Vậy mấy món khác thì sao, sếp Tuyết Dương thấy thế nào? Là không đạt hết, hay…”
“Những món khác còn tạm, tính toán lại chi phí và giá thành cho hợp lý, còn chất lượng thì nhất định phải đảm bảo.”
Nói xong, Chương Tuyết Dương đứng dậy rời khỏi phòng riêng.
Đới Ngọc Lan thở phào một hơi dài. Thiếu gia nhà họ Chương tuy kén miệng, khó chiều, nhưng chỗ nào đáng khen anh vẫn sẽ gật đầu.
Buổi họp kết thúc, mọi người tản ra, ai về vị trí nấy.
Tô Đình ra ngoài lấy nước, vừa trở lại thì nhận được tin nhắn của Tiền Tú Quân hỏi cách tổ chức tiệc sinh nhật ở chi nhánh cũ.
Tô Đình đang tổng hợp danh sách sinh nhật, tiện tay tìm lại quy trình cũ gửi qua cho chị.
Tiền Tú Quân xem xong: [Tháng chẵn lẻ à? Vậy chẳng phải sắp đến lượt các em rồi sao?]
Tô Đình gõ lại: [Đúng rồi, chị Tú Quân có muốn tới dự không? Hoan nghênh chị nha.]
[Được chứ! Chị tới học hỏi một chút~]
Tiền Tú Quân gửi kèm một biểu cảm nghịch ngợm.
Đang nói chuyện, Đới Ngọc Lan bước vào văn phòng.
“A Đình, trong quy định chấm công, quy trình nghỉ bù là thế nào?”
Bị hỏi bất ngờ, Tô Đình vội đáp: “Phải xin trước ít nhất một ngày, nếu là việc gấp thì báo cấp trên trước, sau đó bổ sung giấy tờ.”
Đới Ngọc Lan trầm ngâm một lát: “Em mở lại bản quy định chấm công xem có chỗ nào cần sửa không, chỉnh lại rồi in ra một bản mới, công khai lại.”
“Vâng.”
Tô Đình ghi chép cẩn thận.
Quy định này đã thực thi khá lâu, giữa chừng cũng có vài điều chỉnh hoặc thêm bớt, nhưng toàn truyền miệng, hoặc nhân viên chỉ ghi chú bên lề, nên việc rà soát khá tốn thời gian.
Để chỉnh lý lại hết, Tô Đình mất đến hai ngày.
Khi cuối cùng làm xong, cô định in ra cho Đới Ngọc Lan xem, thì giữa chừng máy in lại hết giấy.
Máy in đặt ở bàn của Đường San, giấy dự phòng cũng để trên kệ chỗ cô ta. Tô Đình vừa định lấy, Đường San liền giật lấy trước: “Cái này lát tôi còn dùng, cô tự đi xin giấy khác đi.”
Rất vô lý, rất ngang ngược.
Đến lúc ăn cơm, cách một bàn, lại nghe cô ta nói chuyện với người khác, giọng điệu vừa châm chọc vừa lạ lùng: “Người ta là trợ lý cửa hàng đó nha, trợ lý của quản lý luôn đó, còn tôi chỉ là nhân viên ghi sổ thôi, làm sao mà so được?”
Tô Đình không nói gì, Phùng Ninh liếc sang bên đó một cái, hạ giọng chửi khẽ: “Đồ thần kinh.”
Hôm nay cô ấy vừa từ quê trở về, tiệc mừng em gái đậu đại học đã tổ chức xong, cả người vẫn còn vương chút niềm vui chưa tan.
Ăn cơm xong, cô ấy kéo Tô Đình đi mua trà sữa, tiện kể chuyện trong nhà.
“A Đình, con người thật sự rất hay nhìn mặt mà đối xử. Trước kia bao nhiêu họ hàng coi thường nhà mình, nói ba mẹ mình sinh hai đứa con gái vô dụng, mà giờ nghe tin em mình được sang Hồng Kông học đại học, ai nấy đều thay đổi thái độ, đổ xô mang đồ tới nhà.”
Một lũ rác rưởi, chỉ biết khinh người nghèo hèn.
Phùng Ninh thấy hả dạ vô cùng, lại kể về em gái: “Nó không chịu nhận vòng vàng mình mua, nói để mình đeo đi, rồi còn nhận dạy kèm mấy đứa học sinh cấp hai, bảo muốn tự kiếm tiền học phí.”
“Giỏi quá.” Tô Đình cũng mừng thay cho cô ấy, “Em gái cậu đúng là rất có chí.”
“Phải đó, giờ ba mẹ mình cũng ngẩng đầu được rồi.” Phùng Ninh hút hai ngụm trà sữa, rồi sực nhớ chuyện ban nãy: “Còn con nhỏ Đường San kia, cậuy có đắc tội gì với cô ta không?”
“Mình với cô ta hiếm khi nói chuyện mà.”
“Vậy cô ta lên cơn thần kinh gì thế?”
Tô Đình lắc đầu, không tiếp tục đề tài này nữa.
Thật ra cô cũng đoán được phần nào, chỉ là không tiện nói ra.
Cầm trà sữa quay về, đi ngang bãi đỗ xe thì thấy Chương Tuyết Dương đang đứng cùng anh Trung bên bếp sau.
Hai người không biết đang nói chuyện gì, nhưng Chương Tuyết Dương liên tục liếc xuống chân bị trẹo của anh Trung, cổ hơi nghiêng, thần thái ung dung.
Có lẽ ánh nắng đã làm dịu đi vẻ lạnh lùng nơi anh, hôm nay Chương Tuyết Dương trông ôn hòa hơn hẳn, không còn giống dáng vẻ hôm thử món, cái ngày mà đầu lưỡi anh như được mạ vàng, bén đến kinh người.
Về lại văn phòng, Tô Đình nhận được bản quy định chấm công có chữ ký phê duyệt của Đới Ngọc Lan.
“Em dán thông báo ra trước đi, sáng mai trong cuộc họp, để quản lý các bộ phận ký tên xác nhận.”
“Vâng.” Tô Đình nhận lấy.
“A Đình, em là người phụ trách chấm công, chuyện này cô phải theo sát.” Sắc mặt Đới Ngọc Lan nghiêm túc: “Giờ khác trước rồi, thái độ của sếp Tuyết Dương em cũng thấy rồi đó. Có quy định thì phải thực thi, không thì giấy trắng cũng chẳng có nghĩa gì.”
Tô Đình gật đầu: “Vâng, em hiểu.”
Ghế vang lên tiếng “két” khẽ, là Đường San đứng dậy định đi ra ngoài.
Đới Ngọc Lan liếc cô ta một cái, rồi quay sang dặn Tô Đình thêm một câu: “Chỉ cần là người nhận lương ở đây, ai cũng phải tuân theo quy định, kể cả tôi, không ai là ngoại lệ.”
Câu cuối cùng đầy ẩn ý.
Mơ hồ, Tô Đình cảm thấy có điều chẳng lành đang đến gần.
Sau khi bản quy định chấm công được dán lên, bảng thông báo lúc nào cũng có người đứng xem.
Sáng hôm sau, buổi họp đông đủ hơn thường lệ.
Bếp trưởng tên là Ngô Lý Kiên, d** tai dày to, tóc xoăn tít, búi trên đầu trông như đầu tượng Phật.
Trong việc đặt biệt danh, người bếp sau ai cũng công bằng, bề ngoài cung kính với anh ta, nhưng sau lưng chẳng ít lần gọi là “Kiên Mỡ” hay “Heo Kiên”.
Buổi họp không dài, nhưng Ngô Lý Kiên ngồi không yên, cứ cử động mãi, nói chưa hết chuyện đã đứng lên: “Không có gì liên quan đến bếp nữa chứ? Không thì tôi đi trước.”
Đới Ngọc Lan nhíu mày: “A Đình, mang bản quy định chấm công ra, cho anh Kiên ký tên.”
Tô Đình vội vàng tìm tài liệu, mang đến cho anh ký.
Ngô Lý Kiên nhấc mí mắt nhìn cô: “Cô tên gì?”
“Tô Đình.”
“Dân ngoài tỉnh à?”
“Cô ấy là người Bắc Lưỡng Quảng (*).” Có người thay Tô Đình trả lời, “Là đồng hương với trưởng bộ phận thu ngân, Phùng Ninh.”
Ngô Lý Kiên nhướng mày, nhìn cô từ trên xuống dưới, tay lật tập quy định soàn soạt, chỉ liếc qua vài dòng là lật sang, rõ ràng chẳng để tâm.
Ký mấy chữ rồng bay phượng múa xong, anh ta mở mã QR WeChat, quăng điện thoại về phía Tô Đình: “Cô thêm WeChat của tôi đi, lát nữa gửi bản scan qua cho tôi.”
“Vâng.” Quả thật đây là việc công, nên Tô Đình lấy điện thoại ra thêm anh ta.
Sau cuộc họp, Tô Đình bận rộn suốt cả buổi sáng.
Chủ yếu là chuyện tổ chức sinh nhật cho nhân viên, cô phải thống kê danh sách sinh nhật, rồi chuẩn bị mua vật liệu cần thiết.
Thời gian khá gấp, nhưng Đới Ngọc Lan nói rằng hy vọng sau này buổi sinh nhật có thể ngày càng có điểm riêng, nên lần này đành bắt đầu từ việc trang trí khung cảnh.
Địa điểm tổ chức là sảnh tiệc tầng hai. Tô Đình tìm thước dây cùng giấy bút, định lên đo diện tích, sau đó thiết kế vài tấm bảng KT để trang trí.
Đi đến chân cầu thang, cô nhìn thấy Chương Tuyết Dương ở trên đó.
Cùng anh còn có một cô gái trẻ, tóc ngắn ngang tai, mặc áo ba lỗ và váy bò ngắn, dáng người mảnh mai mà mạnh mẽ.
Hai người hình như đang giận dỗi. Cô gái đi theo sau Chương Tuyết Dương, cầm điện thoại đâm nhẹ vào lưng anh mấy lần ở chỗ rẽ. Chương Tuyết Dương quay lại, nắm lấy điện thoại cô, khiến cô tức giận giơ chân đá anh.
Váy bò có đường xẻ phía sau, cô vừa đá, đôi chân trắng thon liền lộ ra.
Chương Tuyết Dương lập tức xoay người, túm lấy cổ áo cô, kéo đi lên tầng, vừa đi vừa trêu đùa, cãi cọ.
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng khi đứng dưới cầu thang, Tô Đình nghe loáng thoáng cô gái kia mắng anh một câu: “Đồ khốn nạn!”
Kỳ lạ là Chương Tuyết Dương chẳng hề tức giận, chỉ khẽ vỗ lên sau đầu cô gái ấy, lực đạo nhẹ nhàng, mang chút cưng chiều.
Tô Đình đứng yên một lát, đợi đến khi hai người khuất bóng mới bước lên cầu thang.
–
Hơn một tuần sau đó, cô tập trung lo việc sinh nhật nhân viên.
Những hoạt động như vậy hồi còn đi học cô đã tham gia nhiều, thời làm giáo viên mầm non cũng không ít lần tổ chức sự kiện, nên lần này cô rất hứng thú, muốn xem buổi sinh nhật của nhà hàng sẽ ra sao.
Bữa tiệc được tổ chức vào buổi tối, sau khi đóng cửa, ban ngày ai làm việc nấy.
Hôm đó, Tô Đình kiểm tra lại kịch bản và vật liệu, đến trưa thì lên tầng trên xác nhận lần cuối cùng về địa điểm tổ chức.
Đèn sảnh tiệc bật sáng, Chương Tuyết Dương đang cùng Đới Ngọc Lan xem xét bố cục. Anh có một người bạn học vừa sinh con, định đặt tiệc đầy tháng ở đây.
“Chị Lan, sếp Tuyết Dương.” Tô Đình bước tới chào.
“A Đình.” Đới Ngọc Lan gọi cô lại, chỉ vào tấm bảng KT ở cửa nói: “Chị và sếp Tuyết Dương vừa xem, đang đoán cái này đây.”
Đó là tấm phông nền để chụp hình. Tô Đình đáp: “Là cửa hàng của mình đó ạ.”
“Em thuê người vẽ à?”
“Em tự vẽ.”
“Cô biết vẽ à?” Chương Tuyết Dương liếc cô một cái.
Tô Đình nói: “Lúc bọn tôi học… phải thi môn mỹ thuật mà.”
“À đúng rồi, con bé học sư phạm mầm non.” Đới Ngọc Lan chợt nhớ ra, rồi lại hỏi: “Vậy chắc hát múa cũng biết chút ít hả?”
“Tạm xem như biết một chút ạ…”
“Vậy lần sau có được coi em biểu diễn không đây?” Đới Ngọc Lan nhân cơ hội trêu chọc.
Tô Đình đỏ bừng mặt.
Đới Ngọc Lan nói đùa thôi, bảo không ép, rồi chỉ tay về phía bức tường chụp ảnh:
“Nhưng mà bức này vẽ hay lắm đó, sau này có ý tưởng kiểu này thì làm thêm, thú vị ghê.” Nói rồi chị lại huých Chương Tuyết Dương một cái: “Ông chủ thấy sao? Nhân viên nhà mình cũng có tay nghề lắm chứ?”
Quả thật bức vẽ rất ổn, Chương Tuyết Dương gật đầu: “Sinh nhật thì có những mục gì? Chỉ thổi nến thôi à?”
“Còn có trao giải nhân viên xuất sắc trong tháng nữa.” Đới Ngọc Lan tiện thể mời:
“Tối nay tới luôn đi, hát bài chúc mừng sinh nhật, ăn miếng bánh cho vui?”
Chương Tuyết Dương không mấy hứng thú, liếc đồng hồ: “Tối em có hẹn người đến ăn ở đây, chọn cho em căn phòng nào dễ thấy một chút.”
Nói xong, anh cầm điện thoại bước ra ngoài.
Cuộc gọi là cho Phạm Á Hào, hỏi về mảnh đất ở Khoa Hội.
Phạm Á Hào đang ở Ma Cao, bên đầu dây kia vang lên tiếng xúc xắc và tiếng hô “đặt cửa,” nghe như anh ta đang giẫm lên thảm dày, hít vào cái mùi đặc trưng của sòng bài – thứ mùi khiến người ta hưng phấn đến quên cả mệt.
“Bớt chơi lại đi, kẻo lát nữa thua đến rách quần lại phải để ba cậu chuộc.” Chương Tuyết Dương nhắc.
“Hôm nay tay đỏ lắm, đừng có xui xẻo rủa tôi! Chúc cậu tối nay làm chú rể nha!” Phạm Á Hào bên kia gào lên, giọng đã ngà ngà say.
Cúp máy rồi, Chương Tuyết Dương định ra ngoài một chuyến.
Xuống đến tầng trệt, anh thấy ở hành lang phòng rửa chén, Tô Đình đang giúp mấy dì thay bảng tên.
Trong đó có một người hình như cài không được, cô liền chủ động lại giúp, cúi đầu gài xong còn tiện tay kéo thẳng áo đồng phục cho họ, vừa nói vừa cười, trông nhiệt tình lắm.
Đôi mắt cô thật sự rất có thần, đặc biệt là khi cười, mí mắt gấp thành mấy nếp, cả gương mặt đều sáng bừng lên.
Chỉ là lúc này trông cô tự nhiên, hoạt bát là thế, nhưng hễ đông người lại như biến thành người vô hình, chậm chạp, cứng đờ, toát ra cái vẻ ngây ngô của một sinh viên mới ra trường, đến mức chỉ cần ai nhìn thêm một chút là mặt cô lại đỏ bừng.
Chú thích:
Lưỡng Quảng hay Nhị Quảng, là tên một vùng đất nằm ở phía nam Trung Quốc, tương ứng hai tỉnh Quảng Tây và Quảng Đông ngày nay.