Câu Chuyện Tình Yêu Quảng Phủ

Chương 8

Chương 8: Ông chủ trẻ – Không biết dỗ con gái

*

Cô mặc chiếc váy vest màu xám nhạt, phần eo được cắt ôm gọn, gương mặt lại mang vẻ như vừa trông thấy ma.

Chương Tuyết Dương nhìn Tô Đình, ánh mắt anh khiến cô lúng túng đến mức chào cũng lắp bắp: “Chào… chào buổi sáng.”

Ánh mắt anh hạ xuống, liếc qua đôi giày bệt của cô. Người đã thấp mà còn chẳng mang giày có gót, đi lại thì khẽ khàng chẳng nghe thấy tiếng, cứ như hồn ma lướt qua.

Anh thu ánh nhìn về: “Buổi trưa thử món ở đâu?”

“Hả?” Tô Đình ngẩn ra:“Hình như… đặt ở phòng 108.”

“Hình như?” Giọng điệu Chương Tuyết Dương không hài lòng với kiểu trả lời mơ hồ ấy.

Tô Đình lập tức sửa lại: “Để tôi xác nhận lại rồi nhắn WeChat cho anh sau, được không?”

Chương Tuyết Dương khẽ gật đầu, nhấc chân đi.

Anh trông có vẻ không vui, nhưng bản thân Tô Đình cũng mơ hồ chẳng hiểu sao.

Cuộc điện thoại riêng tư đến thế, sao anh lại không tránh đi mà nghe?

Trong cơn ngượng ngập xen lẫn bối rối, cô bước đến kho hàng.

Có đồng nghiệp đang nhận nguyên liệu, thấy cô thì chào: “A Đình.”

Là Lương Trung, phó bếp của quán, mọi người gọi thân là Anh Trung.

Anh Trung là người được quản lý Đới Ngọc Lan đề bạt, tuy trên danh nghĩa là phó bếp, nhưng thật ra không có bao nhiêu uy tín hay thực quyền. Các đầu bếp chính ở từng khu chỉ nghe lệnh tổng bếp trưởng.

Dẫu địa vị hơi lưng chừng, nhưng anh Trung tính tình cởi mở, cũng chẳng ham quyền lực. Trừ khi trong bếp có mâu thuẫn hoặc điều phối không ổn, anh mới đứng ra giải quyết, còn thường ngày chỉ ở đúng vị trí của mình, lặng lẽ làm việc.

Hơn nữa, Anh Trung có tâm hồn nghệ sĩ, biết đàn guitar và cũng biết hát. Bề ngoài, vì lông tóc khá rậm, anh để hai túm tóc mai rậm ở hai bên, nhìn có chút giống kiểu tóc “công chúa cắt mái ngang.”

Người trong bếp miệng lưỡi độc, thích đặt biệt danh cho người khác, nên đôi khi, anh còn bị trêu là “Công chúa Trung.”

“Anh Trung.” Tô Đình bước tới, đưa phiếu cho thủ kho.

Lương Trung hỏi cô: “Lấy nhiều không, có cần anh giúp không?”

“Không cần đâu, em chỉ lấy ít giấy dán nhãn thôi, nhẹ lắm.” Vừa nói, Tô Đình vừa để ý thấy anh đi hơi tập tễnh: “Chân anh bị thương à?”

“Không sao.” Lương Trung cười: “Hôm qua lỡ bị trật thôi, xoa thuốc rồi, đỡ nhiều rồi.”

Tô Đình hơi nghi hoặc. Mới trật chân hôm qua, mà hôm nay đã lê chân đi làm, nhìn qua thì rõ là vẫn còn đau chứ đâu phải “không sao.”

Nhận xong nguyên liệu chẳng bao lâu thì đến giờ họp sáng.

Phần hậu cần trong buổi họp là do Tô Đình phụ trách. Cô xem lại bảng phân ca và bảng điểm danh, lúc này mới hiểu vì sao Lương Trung lại đi làm dù bị thương.

Theo ca ban đầu, hôm nay đúng ra là ngày anh được nghỉ, nhưng vì tổng bếp trưởng vắng mặt, nên anh phải lên thay ca.

Sau khi họp xong, Tô Đình thu dọn đồ, thấy Đới Ngọc Lan cầm bút và sổ đi lên tầng trên.

“Chị Lan, chị lên tầng ba à?” Cô hỏi.

Đới Ngọc Lan gật đầu: “Đúng rồi, chị đi gặp sếp Tuyết Dương.”

Vậy thì tiện quá, Tô Đình vội nhờ: “Sếp Tuyết Dương lúc nãy hỏi em buổi trưa thử món ở đâu, em nói xác nhận xong sẽ trả lời, chị có thể giúp em nói lại với anh ấy được không?”

“Được.”

Chuyện nhỏ thôi, Đới Ngọc Lan nhận lời ngay.

Lên đến tầng ba, Chương Tuyết Dương vừa họp xong với đội chuỗi cung ứng.

Thấy Đới Ngọc Lan đến, anh gật đầu: “Chị Lan.”

Hai người tuy là cấp trên cấp dưới, nhưng khi Đới Ngọc Lan vào làm ở nhà hàng Chương Ký, Chương Tuyết Dương vẫn còn học trung học, nên về vai vế, anh vẫn là hậu bối của chị. Gọi một tiếng “chị Lan” là chuyện đương nhiên.

Đó vừa là sự tôn trọng, vừa là một thói quen trong những nhà hàng lâu năm — chút tình người ẩn dưới những cấp bậc cứng nhắc.

Vào văn phòng, Đới Ngọc Lan báo lại việc đi chi nhánh Việt Tú.

Nói đến cuối, chị nửa đùa nửa thật: “Lần này coi như mượn thêm viện trợ bên ngoài, không biết sếp Tuyết Dương có gì muốn dặn dò không?”

“Chị đoán được rồi.” Chương Tuyết Dương chẳng lấy làm ngạc nhiên.

Dù sao thì, nhìn qua tài liệu họ nộp, anh cũng đã biết — gần như y hệt định dạng của chi nhánh Việt Tú.

“Là chị tự muốn đi à?” Anh hỏi.

Đới Ngọc Lan khẽ ừ một tiếng: “Chị cũng có ý đó, vừa hay A Đình cũng đề nghị, hai người coi như ý nghĩ trùng nhau, nên cùng đi.”

“Em còn tưởng chị không chịu hạ mình cơ.” Chương Tuyết Dương liếc chị một cái, giọng nói thẳng thắn không vòng vo.

Đới Ngọc Lan bất đắc dĩ cười:“Thì biết sao được? Cái lưng này dù có già, đến lúc cần cúi vẫn phải cúi thôi, không thì sao giao phó nổi với ông chủ trẻ như cậu?”

Câu “hạ mình” Chương Tuyết Dương nói, chị hiểu rất rõ là có ý gì.

Là chi nhánh đầu tiên của hệ thống Chương Ký, trong lòng rất nhiều thực khách, nơi đây vẫn được gọi là “chi nhánh trung tâm.”

“Chi nhánh trung tâm” ấy đại diện cho điều gì?

Có lẽ là chất lượng cao nhất, cũng có thể là dịch vụ ổn định nhất.

Bởi vậy, cửa hàng lâu năm nào cũng có chút kiêu ngạo của riêng mình. Dẫu sao họ chính là bộ mặt của Chương Ký, nhìn những chi nhánh khác, trong lòng vẫn luôn có phần xem thường và tâm thế của một “chị cả.”

Đó chính là gánh nặng, là tư thế, cũng là cái “kiêu” của họ.

Lần này đến chi nhánh Việt Tú, không chỉ vì áp lực chỉnh đốn mà Chương Tuyết Dương mang tới, mà quan trọng hơn là Đới Ngọc Lan cũng hiểu rõ: ngành ẩm thực đã bước vào thời đại mới, muốn tồn tại thì phải theo kịp, không thể mãi giậm chân tại chỗ.

Thế nên dù thâm niên có lâu đến đâu, chị cũng phải bỏ cái “tư thế” ấy xuống, chủ động học hỏi đồng nghiệp.

“Chị Lan, chị là người có chí hướng, chắc chị cũng không muốn để con đường của chi nhánh trung tâm ngày càng hẹp lại chứ?”

Chương Tuyết Dương ngả người ra ghế, cầm cây bút máy xoay qua xoay lại giữa các ngón tay, rồi dừng lại, cái bút được anh đón bằng ngón cái.

Bây giờ cạnh tranh trong ngành ăn uống khốc liệt như vậy, nếu không chịu thay đổi, sớm muộn cũng bị người khác nuốt chửng.

Cửa hàng lâu năm tuy có ưu thế, nhưng khuyết điểm cũng không ít. Ví như những bản báo cáo mà anh đã xem qua, chỉ cần lướt mắt qua dữ liệu là thấy vấn đề chồng chất.
Chưa nói đến chuyện khác, riêng cơ chế đánh giá hiệu suất đã như một vũng nước đọng, chẳng còn tác dụng khích lệ nào.

Đới Ngọc Lan bị anh nói đến mức chỉ biết gãi nhẹ khóe mắt: “Vâng vâng, ông chủ trẻ, vì vậy chị mới đến xin ý kiến cậu, xem cậu muốn mọi người sửa theo hướng nào?”

Không ngờ Chương Tuyết Dương lại mỉm cười: “Chị Lan, cửa hàng của chị, chị hiểu rõ nhất. Nếu chuyện gì cũng phải đợi em can thiệp thì chức cửa hàng trưởng này của chị chẳng phải mất mặt lắm sao?” Nói rồi anh ngừng tay, giọng nhạt đi đôi chút: “Em hy vọng chị đừng chờ em, hãy tự kiểm tra một lượt, cái gì sửa được thì sửa ngay.”

Lời nói không quá khách khí, nhưng Đới Ngọc Lan hiểu cả, càng hiểu rõ anh đang xem xét địa điểm để mở chi nhánh mới.

Tài nguyên trong một công ty luôn có hạn. Cửa hàng mới chắc chắn sẽ được đầu tư với tiêu chuẩn cao hơn, trang trí hoành tráng hơn, ngân sách mạnh tay hơn. Nếu vận hành tốt, ngay cả đội ngũ nhân sự cũng sẽ được ưu tiên điều sang bên đó.

Nguồn khách bị chia sẻ, thành tích giảm sút — áp lực của cửa hàng cũ, rõ ràng là thấy được.

Khi đã đụng tới lợi ích kinh doanh, nhiều chuyện chẳng thể nói bằng tình cảm.

Thật ra, không cần đợi Chương Tuyết Dương nhắc, Đới Ngọc Lan cũng đã muốn thay đổi phong khí lỏng lẻo của cửa hàng cũ từ lâu. Chị hy vọng có thể dẫn dắt cả đội cùng tiến bộ, không làm những con ếch ngâm trong nước ấm mãi chẳng chịu nhảy ra.

Vì vậy chị nửa đùa nửa thật: “Cậu chưa cần ra tay, nhưng chỉ điểm cho chút cũng được chứ?”

“Tất nhiên là được.” Chương Tuyết Dương ngồi thẳng dậy, đi ngay vào chủ đề.

Hai người bàn đến chất lượng món ăn và dịch vụ, chi phí và marketing, rồi nói sang cơ chế khích lệ nhân viên, cách làm sao để kích hoạt sức sống của đội ngũ. Đến khi mọi thứ bàn gần xong, bên dưới đã bắt đầu mở cửa đón khách.

Đới Ngọc Lan xem đồng hồ: “Đi thôi, vừa hay đến giờ thử món.”

Ngày thường lượng khách ít hơn, nhưng đang là kỳ nghỉ hè, nên sảnh gần như kín bàn.

Hai người cùng đi về phía phòng riêng.

Đới Ngọc Lan chợt nhớ ra chuyện gì đó: “Nghe dì Quỳnh nói, mấy hôm trước cậu đi xem mắt à?”

Chương Tuyết Dương không tránh né: “Ừ, có đi.”

“Sao, thế nào?”

“Không thế nào cả.”

“Không thế nào”

Nghĩa là không vừa ý, không thành. Còn vì sao không thành, nhìn cái vẻ mặt như nuốt phải thuốc súng kia, Đới Ngọc Lan cũng có thể đoán ra tám, chín phần rồi.

“Cậu nhóc à, tới tuổi dựng vợ rồi đó.” Đới Ngọc Lan đổi giọng thành bề trên, vừa cười vừa nói: “Gặp được cô nào hợp thì nên tiếp xúc nhiều hơn. Cái mặt này của cậu, lúc nên cười thì cười, gặp dịp cũng nên nói vài lời dễ nghe. Đàn ông mà không biết dỗ con gái, cẩn thận cả đời ở giá đó nha.”

Phía trước có nhân viên phục vụ đang bưng món đi ngang, Chương Tuyết Dương nghiêng người tránh sang một bên: “Những lời này chị để dành dạy con trai mình đi.”

“Tôi khỏi dạy, thằng nhỏ nhà tôi thông minh, EQ lẫn IQ đều cao, tự biết yêu đương rồi.”

“Vậy thì chúc mừng. Có điều, coi chừng đến trung niên là có cháu bồng, ba đời sum vầy đó.”

Cái thằng trời đánh này!

Đới Ngọc Lan vừa buồn cười vừa bực, trong đầu chợt thoáng qua một câu miêu tả quá chuẩn về anh: Trẻ, đẹp trai, nhưng mặt lạnh và miệng cứng.

Đến phòng 108, hai người gõ cửa bước vào.

Người ngồi đối diện cửa đột nhiên đứng bật dậy.

Đới Ngọc Lan bật cười: “Đừng căng thẳng, cậu ấy tới ăn chứ không phải tới ăn người đâu.”

Rồi liếc sang Chương Tuyết Dương, nửa trêu nửa thật: “Cậu xem, dọa A Đình của chúng tôi sợ đến mức nào rồi kìa.”

Vừa rồi chỉ là phản xạ tự nhiên, mà hai bên má Tô Đình đã đỏ bừng: “Em… là anh Trung bảo em đến.”

“Không sao, ngồi đi.” Đới Ngọc Lan khẽ đưa tay ra hiệu: “Thử món càng đông người càng tốt, sau này rảnh thì cứ đến.”

Các món lần lượt được bưng lên, mọi người vừa ăn vừa nhận xét, mỗi món đều có ý kiến riêng — vì chỉ có qua miệng họ, món ăn mới có thể được ghi vào thực đơn, mới có thể ra mắt thực khách.

Lần thử món này chủ yếu là các món sáng tạo.

Tô Đình ăn một món mới tên “chả cua bọc nhân hạnh”, bên ngoài phủ một lớp nhân hạnh giòn thơm, cắn vào giòn tan, hương vị béo bùi quyện cùng thịt cua tươi, ngon đến mức khiến người ta phải thỏa mãn.

Những người ngồi quanh bàn đều là quản lý, và hầu hết đều là người Lưỡng Quảng, nên ai cũng nói tiếng Quảng Đông, chỉ có Tô Đình im lặng ngồi ăn, vừa nghe vừa học.

Giữa chừng, nhân viên bưng lên món “cá vàng hấp sốt Chao Phổ Ninh”. Tô Đình cố tình đợi đến khi không ai động đũa mới định múc, nào ngờ đúng lúc ấy, Chương Tuyết Dương cũng vươn tay cầm muôi — ngón cái của hai người khẽ chạm nhau.

Cô giật mình rụt tay lại.

Vội vàng uống ngụm trà để che lấp, định đợi anh múc xong rồi mới tiếp tục, nhưng Chương Tuyết Dương gắp một miếng cá, liếc cô một cái: “Chén.”

Tô Đình cuống quýt đưa bát ra: “Cảm ơn anh.”

Chương Tuyết Dương không nói gì, gắp xong cho cô, lại thuận tay gắp thêm một miếng cho Đới Ngọc Lan bên cạnh.

Ông chủ trẻ lạnh mặt ấy mà cũng biết quan tâm người khác, khiến Tô Đình vừa bất ngờ vừa bối rối.

Cô cầm đũa, bắt đầu ăn miếng cá vàng ấy.

Món mới tiếp tục được mang lên, một vị quản lý bên bàn gọi cô: “A Đình, mấy món này em thấy sao?”

“Ngon lắm ạ.” Cô thật sự không biết nói chỗ nào dở, cảm thấy món nào cũng vừa miệng.

“Ngon chỗ nào? Tươi hay là hơi cũ? Mặn hay nhạt? Thử món là phải nói rõ phản hồi chứ. Trăm người trăm vị, cô thấy chỗ nào chưa ổn phải nói ngay, để khách chê là trễ rồi.”

Vị quản lý nói với cô, giọng điệu thật ra khá ôn hòa, chỉ là muốn cô mạnh dạn phát biểu, đưa ra ý kiến.

Gần như toàn bộ ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía cô, Tô Đình đành lấy hết can đảm nhận xét: “Lửa rất vừa, thịt cá mềm, cắn một miếng là nước ngọt tràn ra… Còn bí đỏ này, khi thấm sốt Chao Phổ Ninh thì vị đậu lên rõ, mùi cũng tươi hơn.”

“Có chỗ nào chưa được không? Cũng nói thử cho tụi anh nghe.” Lương Trung cười hòa: “Cho dưới bếp tụi anh làm tham khảo.”

“Đúng đó, đừng chỉ nói điểm tốt, cũng nên góp ý cho đầu bếp. Ví dụ cá thì ổn, còn canh thì sao? Tôm xốt dấm chua thì thấy thế nào?”

Vài người cùng lên tiếng, Tô Đình còn đang do dự chưa biết nên trả lời ra sao, thì bên cạnh vang lên giọng nói lạnh tanh của Chương Tuyết Dương: “Không được.”

Bình Luận (0)
Comment