Câu Chuyện Tình Yêu Quảng Phủ

Chương 18

Chương 18: Nắm ngón tay – Đứng có vững không?

*

Tô Đình hơi thấy mệt.

Nhân lúc phần nhạc chuyển đoạn, cô tranh thủ hít một hơi, vừa đưa tay buộc lại đuôi ngựa thì khóe mắt thoáng liếc sang phải, ánh nhìn chậm rãi trượt đến khóe mắt, bỗng khựng lại.

Gặp ma rồi.

Trong đầu toàn là ba chữ ấy, Tô Đình liếc sang Chương Như, thấy cô ấy đang khoác cả hai tay lên người một gã đàn ông, gần như kề mặt vào nhau, lắc lư rất hăng.

Tô Đình hơi do dự, nhưng nghĩ lại sàn nhảy đông người, đèn mờ tối om, chắc cũng chẳng ai đang nhìn mình. Thế là cô quay lưng lại, rụt cổ chui vào chỗ đông người hơn.

Nhưng rất nhanh, một tin nhắn đã chọc thủng niềm may mắn mong manh ấy: “Mệt rồi thì qua ngồi chút không?”

Là Vương Tư Kiều, anh ta cũng có mặt ở đây.

Cùng lúc đó, chuyện vui của Chương Như cũng bị một cuộc gọi gấp cắt ngang.

Cô ấy vốn không định bắt máy, nhưng điện thoại cứ rung lên như đòi mạng. Vừa nối máy, đầu dây kia đã là giọng của Diêm Vương: “Qua đây, A8.”

Chương Như lập tức tỉnh rượu, liếc nhìn bàn A8, biết chạy cũng chẳng thoát, đành chào bạn, kéo Tô Đình rời khỏi sàn nhảy.

Đây là buổi tụ tập của công ty chuỗi cung ứng, họ bao trọn hai khu ghế lô để chơi.

Dưới ánh mắt lạnh lẽo của Chương Tuyết Dương, Chương Như kéo theo Tô Đình nhẹ nhàng bước vào, giả vờ thản nhiên chào hỏi: “Auv~ Trùng hợp ghê đó.”

Chương Như có sợ Chương Tuyết Dương, nhưng cũng không hẳn là sợ đến mức ấy, ít nhất là trong tình huống bao nhiêu người đang nhìn như thế này thì không.
Cô ấy liền vẫy tay, bảo người phục vụ mang bài tới để chơi.

Cô ấy nhảy nhót đến mức đầu óc choáng váng, y như vừa phê thuốc, khiến Chương Tuyết Dương hơi cau mày. Ánh mắt anh lại liếc sang phía Tô Đình, nhớ tới cảnh cô rõ ràng đã trông thấy anh, vậy mà vẫn vội vàng chui vào đám đông, trốn nhanh như cá lặn.

Bị anh nhìn đến mức ngồi chẳng yên, may mà bài đã được mang tới, Tô Đình có thể nhập cuộc chơi cùng.

Lần trước đi với Tiết Nhân Nhân, cô chỉ ngồi xem biểu diễn và cảm nhận không khí, chứ không ngờ trong quán bar, chỉ một bộ bài tây thôi mà cũng có đủ kiểu chơi khác nhau.

Ví dụ như mỗi người đội một lá bài lên trán, dựa vào sắc mặt người khác mà đoán xem mình có bị “gọi tên” theo luật chơi không; hoặc là trò cắm bài, mỗi người cắm một lá vào khoen mở của lon nước, ai khiến khoen bật ra thì người đó phải uống.

Về sau, họ lại chuyển sang so lớn nhỏ, ai rút được lá bài to nhất hay nhỏ nhất thì uống. Trò này hoàn toàn dựa vào vận may, nhưng uống cũng nhanh, gần như mỗi vòng đều có người say phải đi “xả nước”, trong đó có cả Chương Như và Tô Đình.

Giữa chừng họ đi vệ sinh, Tô Đình ra trước, vừa hay thấy Chương Tuyết Dương đang đứng dưới ánh đèn thoát hiểm màu đỏ sậm, nói chuyện điện thoại.

Bốn mắt chạm nhau, Chương Tuyết Dương vẫn rất tự nhiên, ánh mắt từ xương quai xanh lướt xuống eo, khiến Tô Đình chẳng buồn chào, vội vã bỏ chạy.

Chạy xuống tầng một, cô mới cài lại nút áo, chỉnh lại quần áo, trong lòng đầy chột dạ.

Chương Như phát hiện ra, hỏi cô: “Chị sợ anh ấy hả?” — ý chỉ Chương Tuyết Dương.

Tô Đình theo phản xạ quay đầu nhìn lại, rồi gật nhẹ.

Chương Như bĩu môi một tiếng: “Chúng ta chơi của chúng ta, mặc kệ anh ấy, cái mặt đen thui đó.”

Nói xong, cô ấy lại giúp Tô Đình chỉnh lại vạt áo, còn đội lên đầu cô chiếc băng phát sáng vừa lấy, huýt sáo một cái: “Em gái nhỏ, đừng sợ nha~”

Giọng cố tình nhại theo kiểu Quảng Tây, nghe y hệt chị A Kiều trong Những cô dâu nhà họ Khang hay vung dao trong bếp, khiến Tô Đình bật cười thành tiếng.

Cô chỉnh lại chiếc băng phát sáng, cảm thấy nét rực rỡ phóng khoáng của Chương Như thật đáng yêu, lại rất có sức lan tỏa.

Khi họ quay lại khu ghế lô, bàn bên đã khui được một lá Át bích, pháo giấy nổ “đoàng đoàng”, xô đá phát sáng được đặt giữa bàn, rượu vừa khui liền đổ thẳng xuống sàn, mọi người tranh nhau đưa tay hứng.

Bọt trắng trào lên cuồn cuộn, giữa tiếng cười say sưa của đám đàn ông đàn bà, là một cảnh xa hoa tràn đầy d*c v*ng.

Tô Đình chợt nhớ lại lần trước, vô thức liếc sang Chương Tuyết Dương.

Anh đã quay lại, ngồi đối diện, trò chuyện với đồng nghiệp trong công ty, ánh mắt lại dõi lên sân khấu đang biểu diễn.

“Đồ ngu bị người ta móc túi, cái loại đàn ông thích khoe tiền như vậy, tiền chắc thiêu tới nóng tay rồi.”

Chương Như bĩu môi, cô ấy thường xuyên ra vào hộp đêm, gặp loại người này nhiều rồi nên chẳng thấy lạ: “Cũng dẻo mồm bỏ xừ.”

Tô Đình nhịn không được, bật cười khẽ một tiếng. Trong lúc cười lại vô thức nhìn sang Chương Tuyết Dương, lần này ánh mắt cô bị anh bắt gặp thẳng thừng, tim cô khẽ hẫng một nhịp, hoảng hốt tránh đi.

“Nhìn gì thế?”

Chương Như bắt gặp cảnh ấy, trợn mắt liếc Chương Tuyết Dương một cái, rồi tiện tay lôi ra hai cây kẹo m*t, nhét một cây vào miệng Tô Đình.

Cô ấy thật sự rất thích Tô Đình, cô gái này thông minh lắm, luật chơi nói qua một lần là nhớ, đúng là mầm non triển vọng của giới quán bar, sau này chắc chẳng lo thiếu người mời đi chơi, hoàn hảo!

Thấy Chương Tuyết Dương vẫn nhìn chằm chằm, Chương Như hất cằm lên, như thách thức.

Cô ấy không dám mắng anh, nhưng lại dám giễu cợt: “Bây giờ tụi em đâu phải nhân viên của anh, hết giờ làm rồi, hiểu không hả, ông cảnh sát?” Nói xong còn huých vai Tô Đình một cái: “Ông anh tên Vương Tư Kiều đó có vẻ thích chị đó.”

Giọng điệu là câu khẳng định. Tô Đình đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Không có đâu, đừng nói bậy.”

Đang yên ổn xem người ta biểu diễn, có người đề nghị chơi trò nắm ngón tay.

Mấy trò phải chạm vào nhau kiểu này, hoặc là có kẻ có ý đồ riêng, hoặc là ai đó muốn làm ông tơ bà nguyệt.

Có cô gái gọi: “Anh Dương chơi không?”

“Cô muốn nắm tay anh Dương à? Mơ đẹp quá ha!” Một người huýt gió trêu chọc, cả đám bật cười ngả nghiêng. Bị chọc như thế, mặt Chương Tuyết Dương vẫn lạnh nhạt, không hề tỏ vẻ khó chịu.

Có lẽ do bầu không khí ảnh hưởng, Tô Đình bỗng cảm thấy, khách quan mà nói, ông chủ nhỏ này dường như cũng không lạnh lùng như cô từng nghĩ.

Trò nắm ngón tay, toàn người chưa kết hôn tham gia, trai gái đều cởi mở, khiến bầu không khí trong phòng dần dần lên cao.

Luật chơi đơn giản thôi: oẳn tù tì, ai ra cùng một kiểu thì phải nhanh tay nắm lấy tay người kia, người bị lẻ sẽ phải uống.

Quy tắc vốn đơn giản, nhưng có người cố tình gây chuyện, chỉ cho phép hai người cùng nắm, những vòng đầu thì còn ổn, Chương Như và Tô Đình mỗi người uống một ly, cũng từng nắm tay vài cô gái khác, nhưng đến một vòng, rõ ràng có ba người ra kéo, vậy mà Vương Tư Kiều chẳng nghĩ ngợi gì, lập tức nắm lấy tay Tô Đình.

Cả đám lại hò hét ầm ĩ, giữa tiếng cười trêu chọc và huýt sáo, Chương Tuyết Dương ngẩng lên liếc qua, thấy mặt Tô Đình đỏ đến tận mang tai, còn Vương Tư Kiều cũng biết chừng mực, vẫy tay ra hiệu mọi người đừng làm quá.

Thu hồi ánh nhìn, Chương Tuyết Dương nhận một cuộc gọi, đầu dây bên kia là tiếng Phạm Á Hào: “Ra đây uống rượu đi.”

“Dạ dày không khỏe, tôi cai rồi.”

“Xạo quá, chỗ cậu ồn muốn chết, chắc lại đang lang thang đâu đó, qua đây đi, tôi ở gần tiệm cũ của các cậu.”

“Công ty tổ chức team building.”

“Đồ bỏ…” Phạm Á Hào kéo dài giọng, nghe như sắp ngủ tới nơi: “Vậy cậu xây đi, tôi tìm người khác uống.”

Cúp máy xong, đúng lúc ảo thuật gia của quán bar đến tương tác, lôi mấy cô gái trong bàn ra biểu diễn.

Toàn là mấy trò ở Nhật Nguyệt Hoàn kiểu đó, cũ rích nhưng đèn rọi sáng lên, chiếu lên mấy cô gái, ai nấy đều tròn mắt ngạc nhiên, hò reo thích thú.

Người trợ diễn cầm mã QR theo sau, Chương Tuyết Dương mở WeChat, gửi một khoản tiền thưởng.

Chơi xong rời đi, đã là rạng sáng.

Mưa từ lâu đã tạnh, bữa tối ăn cũng tiêu hóa gần hết, cả nhóm rồng rắn kéo nhau đi ăn khuya.

Chương Như uống rượu nên không thể lái, trong lúc đợi tài xế thuê thì nhắn tin cho gã trai quen được trong sàn nhảy, Tô Đình cũng đứng bên cạnh, miệng vẫn ngậm cây kẹo m*t cuối cùng.

Chương Tuyết Dương bước ngang qua, có lẽ chỉ liếc họ một cái, Tô Đình liền lặng lẽ kéo vạt áo sơ mi xuống.

Chủ yếu là gió ngoài đường lạnh thật, chịu không nổi.

Khoảng bốn mươi phút sau, họ dừng xe ở khu chợ cầu thành phố.

Băng qua mấy dãy nhà làng, cả nhóm cuối cùng cũng tìm được một quán cháo ngon nhất vùng.

Quán không lớn, nằm dưới gốc cây đa to, thân cây xù xì dày cộm, vừa nhìn đã biết có tuổi đời lâu năm; không xa đó là một ngôi từ đường, khung cảnh hoà cùng hơi thở náo nhiệt của quán ăn đêm, tạo thành một cảm giác lạ mà ấm.

Tô Đình theo Chương Như ngồi xuống, bên cạnh tự nhiên chừa lại một chỗ trống.

Vương Tư Kiều đến trễ hơn một chút, Tôn Văn – người tinh khôn nhất trong đám, cũng là người lớn tuổi nhất bên chuỗi cung ứng, chủ động làm mai: “Tư Kiều, ngồi đây nè, còn chỗ.”

Vương Tư Kiều ngồi xuống chiếc ghế nhựa đỏ, chìa tay về phía Tô Đình: “Cái này của cô à?”

Một chiếc khuyên tai quen thuộc nằm trong lòng bàn tay anh ta. Tô Đình đưa tay sờ hai bên tai, quả nhiên bên phải trống trơn.

“À… anh tìm thấy ở đâu vậy?” Tô Đình chợt nhận ra.

“Trên ghế sofa.” Vương Tư Kiều đặt khuyên tai vào tay cô, mấy ánh mắt mờ ám xung quanh liếc tới, anh ta khẽ nói: “Đừng để ý bọn họ, rảnh rỗi quá thôi.”

Tô Đình đón lấy, khẽ nói cảm ơn, rồi nhìn anh ta thêm một cái: “Anh uống hơi nhiều rồi phải không?”

Tối nay trong trò chơi anh ta thua khá nhiều, lại còn thay cô uống hai ly, giờ cổ đã ửng lên một màu rượu nhàn nhạt.

“Không sao, tôi chịu được.” Vương Tư Kiều tháo kính xuống, tửu lượng của anh ta đúng là không cao, rất dễ đỏ mặt.

Tô Đình hơi nghiêng đầu, đeo lại khuyên tai, xong thì ngón tay khẽ vén lọn tóc rơi bên má, để lộ làn cổ trắng nõn.

Ánh mắt Vương Tư Kiều khẽ động đậy, định hỏi xem ngày mai cô có được nghỉ không, nhưng lại sợ khiến người khác trên bàn trêu chọc khiến cô ngượng, nghĩ một lát, chỉ đành rót đầy chén trà trước mặt cô: “Cô cũng uống nhiều rồi, uống chút trà cho tỉnh.”

Anh ta là kiểu người rất dịu dàng, đến mức dù có chậm hiểu thế nào, Tô Đình cũng cảm nhận được đôi chút.

Các món ăn lần lượt được bưng ra: nào là món thịt kho nước tương kiểu Triều Châu, rau muống xào tương chao với ớt sợi, đậu hũ nhồi thịt kiểu khách gia, và cả món hủ tiếu xào bò kinh điển.

Bánh hủ tiếu khô vừa tới, thịt bò hơi cháy cạnh, cải rổ xanh thẫm ánh dầu, mang mùi khói đặc trưng của chảo gang, chỉ riêng đĩa này thôi cũng đủ thấy tay nghề của đầu bếp.

“Quán này cũ lắm rồi, hồi nhỏ tôi đã tới ăn rồi đó.” Chương Như cuối cùng cũng chịu cất điện thoại, vừa ăn vừa bình luận: “Giờ người cầm chảo là con trai của ông chủ cũ, mùi vị so với trước vẫn kém một chút.”

Nói rồi cô ấy gắp cho Tô Đình một miếng ớt nhồi thịt.

Tô Đình cúi đầu ăn, vừa hay thấy Chương Tuyết Dương đang gắp thịt tôm bóc sẵn bỏ vào bát của Chương Như.

Hai anh em tuy ngày nào cũng đấu võ miệng, nhưng rõ ràng rất thân thiết. Chương Như vừa cười vừa nói cảm ơn, còn ngả đầu lên vai anh trai, bị Chương Tuyết Dương dùng một ngón tay đẩy ra, mặt lạnh tanh.

Cô ấy chẳng hề để tâm, chỉ liếc anh một cái đầy điệu bộ, rồi quay sang nói chuyện với đám người bên này, vui vẻ hết sức.

Tô Đình ăn xong miếng đậu hũ kho, đứng dậy múc cho mình một bát cháo trong nồi đất. Múc xong, thấy Chương Tuyết Dương cũng đang nhìn về phía này, cô hơi khựng lại, rồi hỏi: “Sếp Tuyết Dương có muốn ăn không?”

Chương Tuyết Dương đưa bát qua.

Đó là cháo bồ câu nấu với mực khô và củ cải mặn, hương vị rất đậm đà.

Tô Đình cũng biết điều, đặc biệt múc thêm cho vị thiếu gia hai miếng thịt bồ câu, đưa bát trả lại. Chương Tuyết Dương gật đầu: “Cảm ơn.”

Bồ câu non chỉ tầm mười lăm ngày tuổi, thịt chắc và ngọt. Tô Đình uống một ngụm cháo, vừa cắn miếng thịt thì Chương Tuyết Dương đẩy về phía cô một đĩa tương đậu, không nói lời nào, chỉ dùng hành động ra hiệu.

Tô Đình chấm miếng thịt vào tương, quả nhiên vị mặn béo vừa khéo làm nổi bật độ tươi ngọt của thịt chim.

Một lát sau, Chương Như quay lại, trên tay cầm mấy lon bia dứa Quảng Đông đào được từ tủ lạnh nhà ông chủ.

Lon dài, vỏ vàng nhãn đỏ. Tô Đình hồi nhỏ từng lén uống loại này, nhưng khi đó là chai thủy tinh. Loại bia nhẹ này không gây đầy hơi như các loại khác, giờ hình như không còn thấy bán nữa.

“Uống không?”

Chương Như bật nắp, hào phóng rót cho Tô Đình nửa lon.

Bia dứa ướp lạnh uống vào sảng khoái lạ thường, lại gặm thêm cái cánh gà chiên tương chao giòn giòn, gió đêm dưới gốc đa thổi qua, người cô lâng lâng say.

Mọi người ăn cũng gần xong, Chương Tuyết Dương từ nhà vệ sinh trở lại, vừa hay nhận được một cuộc gọi.

Phạm Á Hào đã say khướt, là say một mình, lại nhất quyết gọi anh tới, giọng lè nhè chẳng rõ đang làm gì ầm ĩ.

Giữa lúc nói chuyện, Chương Tuyết Dương khẽ liếc về phía bàn bên kia. Có người vừa kể chuyện cười, Chương Như cười đến mức cổ họng cũng hiện ra, còn Tô Đình chỉ cười nhẹ, khóe môi và gò má cùng mở ra một vẻ tươi sáng, mang sức sống rạng rỡ hệt như Vương Tư Kiều ngồi cạnh.

“Chương… à… Tuyết Dương huynh… bro… cậu qua đây hớ…”

Trong điện thoại, Phạm Á Hào kéo dài giọng, nghe như vừa mới uống say đến quên trời đất.

“Đợi đi.”

Đoán được tám chín phần, Chương Tuyết Dương dứt cuộc gọi.

Khi quay lại, đúng lúc Tôn Văn lên tiếng đề nghị: “Cũng muộn rồi, tan đi chứ?”

“Tan, tan, tan, sắp không mở nổi mắt nữa rồi.”

Mọi người ồn ào phụ họa, vịn bàn hoặc ghế, bắt đầu bàn xem ai đi đường nào về nhà.

Tôn Văn làm vai trò đàn anh, chỉ huy chia người ra từng tốp. Đến lượt Vương Tư Kiều thì anh ta chỉ biết thở dài, thằng nhóc này vận khí kém, gái ngồi ngay bên mà lại uống đến đỏ mặt.

Giờ thì hay rồi, đừng nói là đưa người ta về, còn phải nhờ người khác đưa về nữa.

Anh ta liếc sang Chương Tuyết Dương, anh đang uống ngụm trà chuẩn bị rời đi, Tôn Văn vội gọi: “Sếp Tuyết Dương, anh về Hải Châu à?”

“Đi Lệ Loan.”

“Ê, vậy tiện quá rồi!” Chương Như chỉ sang Tô Đình: “Anh đưa cô ấy về đi, em khỏi vòng qua hướng đó, em gọi bạn đến đón.”

Chương Tuyết Dương quay đầu nhìn cô ấy: “Bạn nào, người trong sàn nhảy hả?”

“…Em nói nhầm, là tài xế thuê.”

“Gọi liền đi, anh đợi tài xế đến rồi mới đi.”

“…”

Mười phút sau, Chương Như ngoan ngoãn lên xe cùng tài xế. Trước khi đi, cô ấy vẫn không quên hạ kính xe, vẫy tay với Tô Đình: “Về tới nhà nhớ nhắn cho tôi nha, nhất định đó!”

“Ừ, cô về đi, bye bye.”

Tô Đình vẫy tay tạm biệt, rồi quay lại tìm Chương Tuyết Dương.

Anh nổi bật giữa đám đông: cao gầy, dáng người thẳng, anh bước đến gần, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt như nhìn một hạt đậu nhỏ đang nhảy: “Lên xe đi.”

Thành phố Quảng Châu về khuya, có những đoạn đường chẳng yên tĩnh như người ta tưởng. Trên đường Đông Hoàn, có nhóm người đang đua xe, tiếng động cơ ầm ầm khiến đầu óc ong ong. Tô Đình ngồi ghế sau, nghe tiếng động hỗn loạn ngoài cửa kính mà thấy không yên.

Xe họ thực ra còn có một đồng nghiệp nữa, nhưng người đó xuống ở Nam Nguyên, giờ chỉ còn lại Chương Tuyết Dương và cô.

Một người ngồi trước, một người ngồi sau, lúc đầu chẳng ai nói gì. Sắp đến nơi thì điện thoại của Chương Tuyết Dương liên tục reo, anh bận nghe máy, giọng không kiên nhẫn lắm, nói bên kia đừng giục nữa, không thì anh quay xe về.

Tô Đình thì thấy càng nhẹ nhõm, ngồi yên như một con chim cút ngoan ngoãn.

Chỉ là, có vẻ hôm nay vận may của cô đã tiêu hết vào tấm vé cào trúng thưởng kia. Vì lúc xuống xe, dù đã nói lời cảm ơn, cô vẫn loay hoay mãi không tìm ra tay nắm cửa của chiếc xe mới.

Đang lúng túng, Chương Tuyết Dương nghiêng người về phía sau, đưa tay ấn một cái gần tay cô, “cạch” một tiếng, cửa mở ra.

“Cầm đồ cho kỹ.”

Anh bật đèn trong xe, cất điện thoại, nhìn về phía Tô Đình đang ngẩn người.

Cô uống rượu rồi, nhưng đôi mắt lại không hề đục như người khác. Trái lại, càng sáng trong hơn, trong veo như thú nhỏ trong rừng.

Hình như từ trước đến nay, Chương Tuyết Dương chưa từng thấy đôi mắt nào như thế.
Nói chính xác hơn, là chưa từng thấy ánh nhìn nào sáng rõ đến vậy.

Anh từng thấy nhiều ánh mắt biết phát sáng, tự tin phóng khoáng của người phương Tây, sự chuyên chú khi nghệ sĩ đắm mình trong sáng tạo, hay ánh nhìn quyến rũ của những người phụ nữ biết rõ vẻ đẹp của mình. Nhưng những ánh sáng đó, quá dùng sức, nên mang theo chút giả tạo.

Còn cô thì rất tự nhiên, hơi ngây ngô, lại trong trẻo mềm mại.

Ánh nhìn anh dần trở nên thẳng thắn, dừng lại giữa sống mũi và đôi môi cô, trong mắt thấp thoáng cảm xúc khó phân biệt, sâu lắng đến mức khiến tim người ta chao đảo.

Tô Đình khẽ cử động, đưa tay chạm vào tay nắm cửa: “Sếp Tuyết Dương, vậy tôi… về đây nhé?”

Bình Luận (0)
Comment