Chương 19: Tôi không say – Cậu b**n th** thật
*
Thấy cô hơi bối rối, mấy giây sau, Chương Tuyết Dương hỏi: “Cô đứng vững không?”
“Tôi được mà, tôi không say.” Tô Đình nhanh chóng xách túi xuống đất, vì phép lịch sự nên mỉm cười với ô cửa kính xe mà anh hạ xuống: “Anh lái chậm chút nhé, cẩn thận bọn đua xe.”
“Tự mình chú ý an toàn.”
Chương Tuyết Dương nhàn nhạt đáp, nhưng lại không rời đi ngay. Anh ngồi trong xe, ánh mắt hờ hững dừng trên bóng dáng mảnh khảnh kia, rất lâu vẫn chưa dời đi.
Mãi đến khi Phạm Á Hào gọi tới, hỏi anh có phải lái nhầm đường, chạy đến Phật Sơn rồi không.
Nghe đầu dây bên kia ồn ào hỗn tạp, Chương Tuyết Dương ép xuống cơn bực bội trong người, đồng thời tắt đèn khẩn cấp, quay đầu xe rời đi.
Khi đến quán bar, Phạm Á Hào đang hát bài Tóc Rối của Trương Học Hữu.
“Xin công bố, anh đã làm sai điều gì đó, khiến mái tóc em rối bời…”
“Đối mặt chẳng còn trật tự, quá đáng thật rồi, cúc áo cũng cài nhầm mất…”
Đó là một quán lounge, quá giờ mở cửa nên chẳng còn bao nhiêu khách. Giữa ông chủ quán ngái ngủ và cô lao công đang quét sàn, Phạm Á Hào ôm mic hát một mình, hưng phấn chẳng khác gì một thằng cố tình giành phần nổi bật.
Chương Tuyết Dương chọn một chỗ ngồi, đợi anh ta hát xong mới thản nhiên hỏi: “Bị người ta chơi à?”
“Mẹ kiếp, cái mồm xui xẻo!”
Phạm Á Hào nhăn mặt, ngồi phịch xuống cạnh anh: “Không ngờ nha, mẹ kiếp, tôi thật không ngờ…”
“Không ngờ mình bị cắm sừng?” Chương Tuyết Dương hỏi.
“Sao cậu biết?” Một tiếng chửi đứt ngang nơi cổ họng: “Đệch!”
Anh ta đột nhiên bật dậy: “Cậu phát hiện sớm mà không nói với tôi à? Mắt trơ trơ nhìn tôi làm thằng mọc sừng? Còn coi tôi là anh em không hả?!”
“Phát hiện gì? Tôi chỉ đoán thôi.” Chương Tuyết Dương nhìn anh ta, mắt anh ta trợn trừng như muốn nổ tung: “Nói đi, bắt gian tại trận hay là đa nghi linh tinh?”
Phạm Á Hào bị hỏi đến đơ người. Rượu ngấm làm đầu óc anh gần như đứt mạch, phải một lúc lâu mới phản ứng lại, nghiến răng đập mạnh xuống bàn: “Tôi mẹ nó tuy trăng hoa, nhưng đã bao giờ cắm sừng ai đâu chứ? Vậy mà lại có đứa ngu nào dám cắm sừng tôi! Để tôi mà tìm ra thằng khốn đó, nhất định chặt tay nó!”
“Hai anh ạ…” Tiếng ồn quá lớn, ông chủ quán ngập ngừng bước lại. Chương Tuyết Dương khẽ gật đầu, rồi kéo gã say mèm Phạm Á Hào ra ngoài.
Ra tới cửa, Chương Tuyết Dương mua cho anh ta một chai nước: “Cậu chưa từng cắm sừng ai thật à?”
“Tôi cắm sừng ai? Tôi cắm sừng cậu chắc?”
Phạm Á Hào đang dội nước lên mặt, không ngờ nước lạnh toát, khiến anh ta rùng mình. Ngay sau đó, anh ta chợt nhớ đến vị hôn thê – Hồ Lộ.
Anh ta đã cắm sừng cô ấy.
Vậy nên, cô ấy cố ý cắm sừng lại anh ta.
Phạm Á Hào nghiến răng, giận đến ném mạnh chai nước xuống đất, nước bắn tung mấy mét.
“Mẹ kiếp!”
Sắc mặt anh ta xám ngoét, muốn chửi mà chẳng thốt nên lời.
Chương Tuyết Dương nhặt chai nước bỏ vào thùng rác, đá anh ta một cước: “Ba phút lên xe, không thì tự về.”
“Gấp cái gì? Sợ chó nhà cậu tè lên giường à?” Miệng mất nết, Phạm Á Hào say khướt lảo đảo theo sau, ngã phịch xuống ghế sau xe.
Cửa xe đóng lại, anh ta ngồi dịch sang giữa, cảm giác có thứ gì bị đè dưới mông: “Cái gì đây?”
Thò tay mò ra, vang lên tiếng leng keng của chuông nhỏ.
“Tổ cha! Cậu b**n th** thật, còn chơi mấy trò SM nữa hả?”
Chương Tuyết Dương quay đầu lại, thấy đó là một sợi choker bằng nhung, phía dưới viền một vòng ren, ở giữa treo chiếc chuông nhỏ.
Trước khi Phạm Á Hào kịp đưa lên mũi ngửi, Chương Tuyết Dương đã nhanh tay giật lấy, nhét thẳng vào hộc chứa đồ: “Về nhà ngủ một giấc đi, tỉnh táo rồi hãy nghĩ xem mình muốn hỏi hay muốn giả ngu. Lời đã nói ra khi say thì không có thuốc hối hận đâu.”
Giả ngu?
Phạm Á Hào liếc gương chiếu hậu, càng nhìn càng thấy mình bị cắm sừng đến sáng choang cả đầu.
–
Hôm sau trời quang, nhưng gió vẫn lớn, kéo dài đến tận chiều.
Tô Đình có giấc ngủ dài nhất kể từ khi đến Quảng Châu. Tỉnh dậy, cô mở mắt, định thần lại, rồi dần nhớ ra chuyện tối qua.
Ấn tượng sâu nhất là ánh mắt của Chương Tuyết Dương trước khi cô xuống xe, ánh nhìn thẳng thắn mà buông thả, chỉ trong khoảnh khắc, cô cảm giác như mình sắp bị ánh mắt ấy thiêu rụi.
Miên man suy nghĩ, Tô Đình đưa tay sờ mặt, trở người lấy điện thoại.
WeChat có mấy tin chưa đọc, cô nửa nhắm nửa mở mắt, chậm rãi trả lời từng cái, kéo xuống thì thấy tin nhắn từ người gửi sớm nhất – Vương Tư Kiều.
Tô Đình chợt nhớ ra, tối qua anh ta có nhắn hỏi cô đã về nhà an toàn chưa, nhưng khi đó cô đã buồn ngủ lắm rồi, cố gắng tắm rửa qua loa, vừa lên giường là ngủ thiếp đi luôn.
Thấy đã cách cả đêm, cô vội gửi tin xin lỗi: “Xin lỗi nha, tôi ngủ quên mất, không thấy tin nhắn.”
Vương Tư Kiều trả lời rất nhanh: “Không sao đâu. Đầu có đau không?”
“Chắc ngủ đủ rồi, giờ chẳng thấy gì hết.” Tô Đình nhắn lại.
Hai người trò chuyện dăm câu, Vương Tư Kiều gửi cho cô một đoạn video, trong đó là khu trượt ván cạnh sân bóng rổ, mấy người đang điều khiển ván lên xuống nhịp nhàng.
“Anh biết chơi trượt ván hả?” – Tô Đình tò mò hỏi.
“Cũng có chút hứng thú, mới tập được vài năm gần đây thôi.”
Sau đó, Vương Tư Kiều lại nhắc đến buổi hòa nhạc ngoài trời ở Hoàng Phố, hỏi cô tối nay có rảnh không, cùng đi.
“Xin lỗi, tối nay tôi mời bạn đến nhà ăn cơm rồi.”
Không phải lời thoái thác, Tô Đình thật sự không có nhiều thời gian, còn phải ghé chợ một chuyến.
–
Chợ, là phần “gốc rễ” của một thành phố, chỉ là bây giờ giao hàng trực tuyến phát triển, nên hiếm người trẻ còn lui tới.
Ngay cổng là dãy sạp bán đồ khô, đa phần là dân Quảng gốc. Trên những chiếc ghế gỗ sẫm màu, mấy ông ngồi thong thả thưởng trà, chậm rãi nâng tách lên nhấp từng ngụm.
Một đứa nhỏ mang dép lỗ đang chơi game, dáng điệu y hệt người lớn, hứng lên thì gác chân chữ ngũ, rồi gãi lòng bàn chân cái xoẹt.
Đi sâu vào bên trong, mấy chủ sạp phe phẩy chiếc quạt in dòng chữ “Khám sức khỏe miễn phí”, vừa quạt cho mình, vừa xua ruồi, lại vừa gọi mời:
“Cô gái xinh đẹp mua gì đây?”
“Tính tiền cải bao nhiêu một cân vậy?”
“Ba đồng rưỡi à.” Chủ sạp vừa nói vừa xé túi ni-lông, đưa qua: “Cải tươi đó, nhà trồng luôn.”
Các loại rau được bày trên những tấm xốp, Tô Đình chọn vài món, rồi cân thêm một cân bò viên Triều Sán. Đi ngang quầy cá, cô tiện thể mua một con cá vược, đến khi quay lại lấy hàng khác thì cá đã được làm sạch, cắt lát sẵn, có thể nấu ngay.
Tô Đình làm việc khá nhanh, về đến nhà thì nồi nước dùng cũng vừa sôi, cô bỏ xương và thuốc bắc vào hầm, rồi rửa rau, cắt thịt. Gần đến giờ, Tiết Tiết Nhân và Phùng Ninh cũng đến.
“Bếp trưởng Tô đây rồi!” Hai người đổi dép, lạch cạch bước vào bếp: “Ôi chao, giỏi dữ, nấu xong hết rồi hả?”
“Cũng gần rồi,” Tô Đình gắp hành cho vào đĩa gia vị, “Đi nào, ăn cơm thôi, mình đói muốn xỉu rồi.”
Nồi lẩu nước trong, ninh với xương heo và vài vị thuốc, cả ba ngồi trên thảm phòng khách, vừa ăn vừa trò chuyện.
Một lon bia Châu Giang được đưa tới, Tô Đình lắc đầu: “Mình không uống.”
Tiết Tiết Nhân hừ hừ: “Với tụi mình thì không uống, còn tối qua với trai lạ thì say bí tỉ.”
“Không có, là uống với đồng nghiệp trong công ty, người ngồi cạnh mình ấy.” Tô Đình giải thích.
“Cô tiểu thư nhà họ Chương hả?”
“Cô ấy tốt lắm.”
“Cậu thấy ai cũng tốt, trong mắt cậu làm gì có người xấu.” Tiết Tiết Nhân thuận miệng đáp, Không phải muốn nói xấu ai, chỉ là cảm thấy Tô Đình quá đơn thuần, chẳng có tâm phòng bị. Mới rời tháp ngà đi làm chưa lâu, họ sợ cô dễ bị người khác lừa thôi.
Nước lẩu sôi quá mạnh, Phùng Ninh vặn nhỏ lửa, chợt nhớ đến Chương Như: “Cái cậu họ Lương ở bếp sau đó, mê miss Chương nhà cậu đến phát sợ luôn, sợ đến mức muốn chết.”
Tô Đình nghĩ lại, hình như đó là cậu phụ bếp hôm trước từng huýt sáo trêu Chương Như. Nhưng với tính Chương Như, cơn giận qua rồi là xong, chắc chẳng nhớ nổi mặt người ta nữa.
“Đây, ăn ít cá đi.” Tiết Tiết Nhân gắp mấy lát cá, chia cho Tô Đình và Phùng Ninh: “Năm nay cậu về nhà bạn trai ăn Tết à?”
“Anh ấy qua nhà mình chứ, sao mình phải qua nhà anh ấy trước?” Phùng Ninh rót thêm chút xì dầu vào chén nước chấm, rồi hỏi ngược lại: “Còn cậu thì sao?”
“Mình gì?” Tiết Tiết Nhân nghiêng đầu cười, đường kẻ mắt tinh tế hơi cong lên, biết rõ người ta hỏi gì mà vẫn giả vờ ngây ngô.
Nụ cười ấy rạng rỡ mà rỗng tuếch.
Phùng Ninh khựng lại.
Năm đó cô ấy bị buộc phải nghỉ học, trong lòng Tiết Tiết Nhân nảy sinh một thứ phản kháng dữ dội với gia đình, thậm chí mang theo oán hận. Phùng Ninh không chắc nỗi hận ấy có nghĩa là quan tâm hay không, nhưng đôi khi nhìn bạn thân cố tỏ ra vô tư, cô lại thấy thương và xót thay.
Phùng Ninh ngập ngừng: “Mình nghe nói sức khỏe của ba cậu dạo này không được tốt… hay là, Tết này cậu về thăm ông một chút đi?”
“Không khỏe hả? Nghiệp tới nhanh ghê.” Tiết Tiết Nhân mỉm cười híp mắt, nhưng giọng điệu bỗng lạnh hẳn: “Mình về làm gì, mình đâu phải bác sĩ, cũng chẳng phải con trai ông ta. Ngay cả tư cách lên mộ mình cũng không có.”
Bầu không khí chùng xuống.
Phùng Ninh hiểu tính cô bạn, cô liếc Tô Đình, cả hai nhìn nhau rồi vờ cười cho qua, không nói thêm.
–
Ăn xong, ba người rủ nhau ra ngoài gội đầu.
Tiết Tiết Nhân vừa ngồi vừa dán mắt vào điện thoại.
Cô có một tài khoản trên Dy, có kha khá người theo dõi, thi thoảng sẽ lên sóng trò chuyện, không bán hàng mà chỉ tâm sự vu vơ thôi.
Lúc sấy tóc, đang cắt tỉa phần đuôi, thợ tóc bỗng kêu lên kinh ngạc: “Trời ơi! Ai mà giàu dữ vậy?”
Mọi người tò mò ghé lại xem. Trên màn hình, đèn hiệu hiện liên tiếp, có người tặng liền mấy lễ hội carnival, cuối cùng còn kết thúc bằng một con rồng vàng bay vòng quanh, hiệu ứng sáng rực cả màn hình.
“Người đẹp, cô nổi rồi đó! Livestream kiếm bộn tiền nha, cô là hotgirl hả?”
Anh tony tranh thủ đề nghị:
“Hay để tôi nhuộm tóc cho cô nha, miễn phí luôn. Nhuộm xong cô đăng một bài, tag tiệm tụi tôi là được.”
Tiết Tiết Nhân nhìn chằm chằm vào ID đứng đầu bảng tặng quà suốt một lúc lâu, rồi quay sang hỏi Phùng Ninh và Tô Đình: “Muốn nhuộm màu gì không? Hay uốn, hay làm xoăn? Mình bao.”
“Đúng đó đúng đó.” Người thợ đang sấy tóc cho Tô Đình cũng phụ họa: “Cô da trắng, nhuộm chút màu nhẹ sẽ sáng hơn, nhìn sang mà còn có thần thái nữa.”
“Tôi… chắc không tiện lắm đâu?” Tô Đình do dự.
“Có gì đâu mà không tiện, các cậu làm văn phòng, đâu cần tiếp khách như tụi mình.” Phùng Ninh cũng hùa vào: “Nhuộm màu tự nhiên là được rồi, kiểu nâu trà ấy, trông tươi tắn hơn nhiều.”
Tô Đình là người mềm lòng, lại đặc biệt dễ bị thuyết phục.
Thế nên sáng hôm sau đi làm, cô xuất hiện trong văn phòng với một mái tóc vừa nhuộm mới. Chương Như nhìn cô hết lần này đến lần khác, tròn mắt kêu lên: “Chị nào đây ạ?”
Quá là khoa trương, Tô Đình chỉ mỉm cười, cúi đầu lau bàn, rồi rót thêm chút nước cho chậu cây xanh.
Chậu cây đó vốn của Chương Như, Chương Tuyết Dương không cho mang về nuôi, cô ấy cũng chẳng nỡ vứt, liền đặt luôn ở bệ sau. Tô Đình thấy tiếc, nên mỗi ngày đều dành chút thời gian chăm sóc.
Hôm nay ở tầng dưới có buổi đào tạo, bận rộn xong, cô cầm bảng điểm danh đã in mang xuống, điều chỉnh lại thiết bị, rồi quay về văn phòng. Vừa vào thì Chương Như lại xán tới: “Màu gì đây vậy? Để lát tôi cũng đi nhuộm giống chị.”
Tên màu hơi rắc rối, cô nói: “Gọi là nâu xám hạt phỉ, nhuộm ở tiệm dưới tầng nhà tôi đó.”
“Được được, màu này trẫm thích.”
“Cô chẳng phải là ‘Aka mẹ gián thuần dục’ sao?” Mỗi lần thấy biệt danh WeChat của cô ấy, Tô Đình đều buồn cười không chịu nổi.
“Làm người không thể có tí lý tưởng hả? Sao tôi không thể là đầu đàn của gián được?” Chương Như tròn mắt, tiếp tục tỉ mỉ nghiên cứu mái tóc cô.
Quả thật rất đẹp, không nặng nề như tóc đen tuyền. Ánh đèn chiếu xuống, lớp màu ánh lên bóng nhẹ, làm da cô trông trong trẻo hơn, cả người cũng trở nên nổi bật.
Điện thoại rung hai cái, là Chương Tuyết Dương lại nhắn đến gây chuyện, nói bảng nguyên liệu có vấn đề, bảo cô ấy lên gặp để “học tập kiểm điểm”.
Chương Như trợn trừng mắt, gõ chữ: “Nhận được nhận được nhận được!”
Hai chữ này thật đúng kiểu “dạ vâng” thời hiện đại, nghe mà như đòi mạng. Cô ấy ôm tập tài liệu, cầm điện thoại, tức tối hô một câu: “Đợi đấy! Nô tỳ tới liền đây!”
Rồi cô ấy lao khỏi văn phòng với khí thế muốn “tru quân diệt chủ”, còn Tô Đình thì nghiêm túc bắt tay vào công việc chuẩn bị cho hội nghị báo cáo.
Trao đổi xong với các quản lý chi nhánh, cơ bản đã có thể ấn định ngày họp, chỉ còn đợi Chương Tuyết Dương phê duyệt.
Nhưng việc khiến Tô Đình đau đầu hơn là làm PPT. Dù sao đây cũng là lần đầu tổ chức hội nghị liên hợp như vậy, ai cũng không đoán được thiếu gia muốn xem nội dung gì.
Cô bàn bạc với bên cửa hàng Việt Tú, Tiền Tú Quân còn hỏi xin cô chút kinh nghiệm, hai người cùng than trời than đất.
“Sếp Tuyết Dương ở ngay trên tầng các em mà, hay là em hỏi thẳng thử xem sếp muốn gì?” Tiền Tú Quân nói.
Tô Đình đang gõ chữ thì Chương Như và Đới Ngọc Lan trở lại văn phòng.
Giọng Chương Như nhanh như súng liên thanh, đang kể xấu Chương Tuyết Dương cho Đới Ngọc Lan nghe. Đới Ngọc Lan chỉ mỉm cười không nói, bước vào rồi hỏi Tô Đình: “Quy trình hội nghị làm xong chưa?”
“Gần xong rồi ạ.” Tô Đình chuyển màn hình sang tài liệu.
“Được, làm xong nhớ đem đối chiếu với sếp Tuyết Dương.”
“Thế thì chị mau lên đó đi nhé,” Chương Như bỗng nhắc, “Nghe nói anh ấy sắp đi công tác mấy ngày, mà hình như đang ăn mặc rất chỉn chu, chắc sắp ra ngoài rồi đó.”
Có hơi đột ngột, lịch họp còn chưa xác định, Tô Đình vội soạn xong bảng quy trình, chạy lên tầng trên thì bị Đới Ngọc Lan gọi lại, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Về phần buổi báo cáo, nếu tiện thì hỏi luôn ý sếp Tuyết Dương xem sao, như vậy mình cũng dễ nắm hướng hơn.”
“Vâng.” Tô Đình đáp gấp, rồi vội vàng ra khỏi phòng.
Nhưng khi cô đến tầng ba, văn phòng đã trống trơn, có vẻ là muộn mất rồi.
Thật sự đến chậm, Tô Đình hơi thất vọng, mà vì thất vọng nên đầu óc cũng lơ đãng. Khi bước ra ngoài, cô suýt nữa đâm sầm vào cánh cửa kính.
Một cánh tay từ trên cao vươn qua, chống lấy cửa, trán cô đập nhẹ vào mu bàn tay người kia, vang lên một tiếng “cộc” trầm đục.
“Đi đứng nhìn đường chứ.” Giọng nói nhàn nhạt vang lên. Cô ngẩng đầu, thấy người đó là Chương Tuyết Dương.
“Người ‘ăn mặc chỉnh tề’” mà Chương Như nói, hôm nay anh mặc âu phục, sơ mi kẻ xanh trắng, thắt cà vạt đen. Dưới bộ trang phục nghiêm túc ấy, khí thế của anh càng thêm mạnh mẽ.
Tô Đình nhớ lại việc chính, cô ôm trán rồi nhanh chóng hỏi: “Sếp Tuyết Dương có rảnh không ạ? Tôi có chút việc muốn gặp anh.”
Chương Tuyết Dương cúi xuống nhìn cô một cái: “Vào đi.”
Tô Đình lập tức theo sau.
Anh đút một tay vào túi quần, sải hai bước dài. Từ phía sau nhìn, lưng anh thẳng tắp, cổ cũng thẳng, tỉ lệ cơ thể thật sự quá hoàn hảo.
Bước vào văn phòng riêng, Tô Đình đặt bảng quy trình đã in ra trước mặt anh: “Anh xem sắp xếp như vầy ổn không ạ?”
Chương Tuyết Dương cụp mắt, lướt từng dòng một.
Tô Đình đứng bên cạnh, yên lặng, không dám giục.
Anh có vẻ sắp đi đến một nơi trang trọng nào đó, trên người phảng phất mùi nước hoa, không nồng, là mùi gỗ trầm ổn, cân bằng, nhưng nếu để ý kỹ lại có sức xuyên thấu rất rõ ràng.
Tầm mắt cô rơi xuống, nhìn theo đường ly quần thẳng tắp của anh.
Chiếc quần ôm sát, căng nhẹ phần vải, bao lấy đôi chân rắn rỏi, mơ hồ có thể thấy được đường nét cơ bắp, toát ra một sức mạnh chân thực.
Nhận ra mình đang… đánh giá thân hình của ông chủ, tim Tô Đình bỗng khựng lại. Ngay lúc ấy, một giọng trầm thấp vang lên: “Cô đang nhìn gì vậy?”