Chương 20: Say rất dữ – Dáng anh ấy đẹp lắm
*
“Tôi đang… nhìn sàn nhà.”
“Trên sàn có gì à?”
“Vừa nãy đụng một cái, hơi choáng đầu.” Tô Đình bịa đại một lý do.
“Nhìn sàn là hết choáng sao?”
Anh cứ truy hỏi mãi, Tô Đình không biết phải đáp thế nào, cứng ngắc ngẩng đầu lên:
“Không phải sếp Tuyết Dương đang vội ra ngoài à? Quy trình anh xem xong chưa ạ?”
Còn dám giục anh.
Chương Tuyết Dương nhìn chằm chằm vào gương mặt hơi ửng đỏ của cô, một lúc sau mới thu lại ánh mắt: “Cuộc họp này ai chủ trì?”
Tô Đình sững người: “Không phải… là anh sao?”
“Vậy ý cô là, tôi mở đầu, tôi dẫn dắt, còn phải phụ trách thảo luận?” Chương Tuyết Dương cầm bút sửa ngày họp lùi lại một ngày: “Có cần cắt màn hình cũng để tôi làm luôn không?”
Họp một buổi, ai nấy đều có thể ngồi yên không nhúc nhích, chỉ mỗi anh là bận rộn nhất.
“Còn nữa, họp lâu vậy, giữa chừng không cần nghỉ uống trà sao?”
“Vậy… anh thấy ai chủ trì thì thích hợp hơn?” Tô Đình dè dặt hỏi.
“Cô nói xem?”
Chương Tuyết Dương ném ngược câu hỏi lại.
Giọng anh vẫn bình thản, nhưng Tô Đình lại thấy rõ sự bất mãn thoáng qua trong mắt anh, khiến cô hơi sợ: “…Chị Lan?”
“Chị ấy vốn là một trong những người báo cáo, sắp xếp vậy không thấy kỳ à? Hơn nữa lần này tất cả quản lý cửa hàng đều đến, chị Lan e là lo không xuể đâu.”
Chỉ vài câu, lòng bàn tay Tô Đình đã rịn mồ hôi.
Chương Tuyết Dương nhìn cô một lát, đậy nắp bút: “Cô vào công ty được bao lâu rồi?”
“Tôi ạ?” Tô Đình tính sơ: “Hơn hai tháng.”
“Kế hoạch nghề nghiệp của cô là gì? Làm văn phòng, hay có nghĩ đến khả năng khác?”
Chương Tuyết Dương hơi nghiêng người, nhìn cô: “Trợ lý cửa hàng chỉ là vị trí tạm thời của cô thôi à?”
Ba câu liên tiếp, áp lực như ập xuống đầu.
Tô Đình nhìn thẳng anh, khác hẳn ánh nhìn khiến người ta hoảng loạn đêm qua.
Lúc này anh trầm ổn, nghiêm nghị, khiến mí mắt cô không kìm được mà khẽ run.
Cô cố giữ bình tĩnh, không để mình lắp bắp: “Tất nhiên tôi vẫn muốn học thêm nhiều thứ, để có nhiều cơ hội phát triển hơn.”
“Nếu đã muốn học, có cơ hội rèn luyện sao lại không nhận?”
“Ý anh là… tôi chủ trì à?”
Một sợi dây trong đầu Tô Đình như bật căng. Cô tròn mắt, đứng dưới ánh sáng tự nhiên, mái tóc mới nhuộm càng làm cô trông ngơ ngác hơn.
Chương Tuyết Dương dời tầm mắt: “Chẳng lẽ cô định xác định vị trí của mình là gì? Nhân viên hậu cần, suốt ngày đánh vật với bảng biểu, trốn sau lưng người khác làm mấy việc vặt à?”
Tô Đình chợt nhận ra, ông chủ nhỏ này đúng là đang dạy cô cách làm việc, nhưng đồng thời cũng là đang ném cho cô một nhiệm vụ to tướng.
Tựa như ngay lúc này, cô đã bị hàng chục cặp mắt trong cuộc họp dõi theo. Tô Đình khẽ nuốt nước bọt.
“Đừng thấy áp lực, sau này tất cả trợ lý cửa hàng đều phải làm mấy việc này. ‘Trợ lý’ là để ‘hỗ trợ,’ tôi không muốn các cô tự xem mình là nhân viên văn phòng, nên đến lúc cần lên là phải lên.”
Anh liếc đồng hồ rồi đứng dậy, cài lại nút áo vest, chuẩn bị ra ngoài.
Tô Đình cũng lùi lại hai bước, rồi gọi anh: “Vậy sếp Tuyết Dương, lần này cuộc họp cần chúng tôi báo cáo những phần nào ạ?”
“Không chịu động não đã muốn có câu trả lời sẵn, chị Lan dạy cô kiểu khôn lỏi đó à?”
Chương Tuyết Dương dừng lại, ánh mắt sắc như dao.
Giới nhà hàng, đặc biệt là những nhà hàng lâu năm, quản lý thường không được đào tạo bài bản, từng bậc một đi lên. Nói khó nghe thì, có người mới chỉ học gõ máy tính vài năm nay thôi, nên gặp tiêu chuẩn cao đâm ra lúng túng.
Anh có thể thông cảm, nhưng sẽ không dung túng.
“Báo cáo công việc nửa đầu năm, tôi đã nói rất rõ rồi, ngày tháng cũng định sẵn, các cô tự nghĩ đi.”
Anh muốn xem các quản lý hiểu hoạt động kinh doanh đến đâu. Nếu ngay cả điểm này cũng không tổng kết được, thì làm sao xứng đáng gọi là người phụ trách? Cạnh tranh trong ngành bây giờ khốc liệt thế, không ai được phép mãi trốn trong vùng an toàn.
Bóng anh phủ xuống, Tô Đình khẽ đáp: “Vâng, tôi hiểu rồi.”
Giọng nhỏ nhẹ, gần như không dám thở mạnh.
Chương Tuyết Dương nhìn cô: “Thêm hai mục vào chương trình: lễ trao giải món Quảng Đông do chính quyền tổ chức dịp Quốc khánh, và đợt huấn luyện ở Huệ Châu. Mỗi cửa hàng chọn hai đến ba người tham gia. Ngoài ra nghĩ luôn chỗ tổ chức team building sau họp, đi thử món ở cửa hàng khác hoặc tìm nơi nghỉ ngơi cũng được, cô tự chọn.”
Anh dừng một chút, lại nói thêm: “Hỗ trợ hội nghị gọi Chương Như làm cùng, đừng để con bé trốn việc. Làm không xong, hai người cùng chịu trách nhiệm.”
“Vâng, vâng.”
Tô Đình ôm chặt tập hồ sơ, lòng kính sợ với anh càng dâng cao.
Đợi đến khi bóng dáng Chương Tuyết Dương khuất hẳn, cô mới chậm rãi quay lại, không dám xuống lầu cùng anh.
Về tới văn phòng, Chương Như đang cào tờ vé số hôm nay: “Bị mắng à?”
Cô ấy liếc một cái liền đoán ra.
“Cũng không hẳn…” Tô Đình ngồi xuống chỗ mình, chống cằm tiêu hóa lại mọi chuyện: “Thật ra anh ấy nói cũng đúng, chị làm chưa tốt, nhiều chỗ chưa tính tới.”
Chương Như cào hết lớp bạc, thổi bay bụi bột: “Đừng sợ, em nói cho chị nghe, đừng coi anh ấy như Godzilla. Anh ấy mắng chị thì cứ nhìn thẳng anh ấy, dáng anh ấy đẹp lắm, lên Douyin làm trai đẹp viền ranh giới cũng hợp, ít ra nhìn còn sướng mắt, không thiệt.”
Não bộ vận hành theo kiểu lạ đời, Tô Đình bị chọc cho bật cười.
“Thật đấy, anh ấy rất tự giác, hầu như ngày nào cũng tập thể dục. Hơn nữa không tiêm hormone, không uống mấy loại thuốc hay bột linh tinh gì cả, cơ toàn là tự tập ra, rắn chắc lắm, hơn đứt mấy gã ‘nam Bồ Tát’ kia.” Chương Như đối chiếu dãy số, phát hiện chẳng trúng được gì, bèn “phì” một tiếng: “Tay em đúng là xui xẻo, chẳng có tí vận may nào hết!”
Cô ấy bực bội, còn Tô Đình thì mở tập hồ sơ, nhìn dòng chữ Chương Tuyết Dương viết trên tờ giấy, tâm trí lại trôi dạt đi nơi khác.
“Kế hoạch nghề nghiệp là gì”… Hình như… thật sự cô chưa từng nghĩ kỹ.
Cô khẽ thở dài, rồi lại cắm cúi làm việc.
Đã bị anh dặn không được hỏi, thì ai cũng thôi nghĩ đến chuyện đi đường tắt, mỗi người đều phải tự vắt óc suy tính, tìm hướng cho riêng mình.
Riêng Tô Đình cảm thấy đầu óc mình thật không đủ dùng, vừa phải cùng Đới Ngọc Lan bàn cách trình bày báo cáo, lại vừa phải viết lời mở đầu và lời dẫn cho hội nghị. Chỉ nghĩ đến cảnh phải đứng nói trước mặt tất cả các trưởng cửa hàng, cô đã thấy căng thẳng không chịu nổi.
Nhưng ngoài dự liệu, những công việc kiểu tổ chức sự kiện như vậy lại khiến Chương Như hứng thú lạ thường.
Cô ấy tự mình bao luôn phần trang trí, ngày nào cũng bận rộn cân nhắc: có nên đặt bảng tên hay không, sắp chỗ ngồi thế nào cho hợp lý, có cần treo băng rôn không, xong xuôi rồi có nên bắn pháo giấy, tạo dáng chụp hình kiểu “yeah” hay gì đó… Làm việc hăng say đến đáng nể.
Có cô ấy phụ giúp, Tô Đình cũng nhẹ nhõm đôi chút, chỉ là tăng ca thì vẫn chẳng thể tránh khỏi, nhất là khi ngày họp đang tới gần từng chút một.
Tháng Tám sắp khép lại, cũng là lúc mấy sinh viên làm thêm chuẩn bị về quê. Một nhóm tan ca sớm rủ nhau đi ăn khuya gần đó, tiện thể gọi luôn Tô Đình đang tăng ca cùng đi.
Ngồi chưa được bao lâu, bộ phận quản lý tòa nhà nhắn tin cho cô, nói căn hộ tầng dưới bị thấm nước, hỏi cô có ở nhà không để tiện cử người đến kiểm tra.
“Tôi về ngay, chắc tầm hai mươi phút sẽ tới.” Tô Đình đứng dậy rời đi, qua báo lại với Đới Ngọc Lan, rồi tiện tay thanh toán phần ăn cho mọi người.
Dù sao nhóm sinh viên này sang năm cũng tốt nghiệp, nếu khi đó có thể đến thực tập, hoặc giới thiệu thêm bạn bè tới, thì vẫn là mối quan hệ nên giữ gìn.
Lúc ấy nhà hàng đã ngừng phục vụ khách, sảnh chính không còn ai, chỉ còn vài người trong phòng riêng.
Tô Đình quay lại văn phòng lấy túi, dọc đường nhận thêm cuộc gọi từ nhà.
Khi đi ngang qua nhà vệ sinh, bỗng có người từ trong bước ra, mặt đỏ gay, cổ cũng đỏ, bước chân loạng choạng, nửa vạt áo sơ mi còn chưa nhét vào quần.
Tô Đình giật mình, người kia lại lảo đảo tiến tới gần cô: “Em gái, kết bạn WeChat nhé?”
Gã nhe răng cười, mắt sáng nhưng đục ngầu như nước đọng, rõ ràng là say khướt.
Tô Đình vội lùi mấy bước, đang định gọi người giúp, thì sau lưng cô bất ngờ đụng phải một bức tường thịt, lảo đảo suýt ngã, vai liền bị một bàn tay giữ lấy.
Tô Đình quay đầu lại, thấy là Chương Tuyết Dương. Anh kéo cô ra phía sau, thân người cao lớn vững chãi như núi, chắn nghiêng trước mặt cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn gã say: “Muốn làm gì?”
“Anh là ai? Mắc mớ gì tới anh?” Gã say lè nhè, giọng kéo dài và to đến mức ba mẹ Tô Đình ở đầu dây bên kia cũng nghe thấy rõ.
“Con gái à, có chuyện gì thế?” Hai người ở đầu dây bên kia lo lắng hỏi.
“Không sao đâu ạ, con đang ở trong nhà hàng, có người say rượu, đồng nghiệp con tới rồi.”
Tô Đình hạ giọng trấn an, mắt vẫn dán vào bóng lưng Chương Tuyết Dương phía trước, tim cô cứ treo lơ lửng.
Anh đang đối đầu với gã say, giọng trầm lạnh: “Say thì về mà giải rượu, chỗ này không phải tiệm massage.”
Những chuyện như thế này trong nhà hàng thật ra chẳng hiếm, người uống tệ nhiều lắm, có kẻ say quá đến mức cởi cả quần giữa chỗ đông người cũng từng gặp.
May mà bạn cùng bàn của hắn còn biết điều, nhanh chóng chạy ra, vừa xin lỗi vừa kéo gã say đang lầm bầm chửi bới rời khỏi đó.
Quản lý ca tối cũng vội vàng chạy đến: “Sếp Tuyết Dương!”
“Nhân viên không đủ hay sao?” Chương Tuyết Dương cau mày, “Khách về muộn mà lại còn uống say, rời khỏi phòng riêng lẽ ra phải có người đi theo giám sát chứ?”
“Dạ, dạ, vừa rồi tôi đi ra quầy thu ngân in hóa đơn, lơ là một chút.”
Quản lý cuống quýt giải thích vì mình không theo sát, còn Tô Đình vẫn đứng phía sau Chương Tuyết Dương. Bóng anh cao lớn phủ lên người cô, trong ánh đèn lờ mờ, có thể thấy rõ đường viền gọn gàng nơi cổ áo sơ mi của anh.
Đang mải nhìn, Chương Tuyết Dương quay lại hỏi: “Không sao chứ?”