Câu Chuyện Tình Yêu Quảng Phủ

Chương 31

Chương 31: Hôn chưa – Cất người đẹp trong tòa nhà vàng

*

Mấy ngày sau đó, Tô Đình vẫn đang bận rộn lo chuyện dọn nhà.

Chủ nhà thái độ cũng khá tốt, biết trong nhà từng xảy ra chuyện nên sau khi báo cảnh sát còn hỏi han cô có an toàn không, nhưng tiền phạt hợp đồng thì vẫn bị trừ, chỉ trả lại cho cô phần tiền thuê còn lại của tháng đó.

Đồ đạc không nhiều, nhưng đến chuyến cuối cùng trong ngày chuyển nhà, cô lại chạm mặt người đàn ông có quầng thâm ở tầng dưới.

Người đàn ông đó đang nghe điện thoại, thấy họ khuân từng thùng đồ ra thì thoáng sững lại, rồi cắn điếu thuốc trong miệng nói gì đó, ánh mắt liếc lên liếc xuống mấy người, mang theo vẻ khinh khỉnh pha chút đắc ý.

“Má, ánh mắt của anh ta là sao vậy chứ?” Tiết Nhân Nhân vốn nhạy cảm, lập tức đoán ra được suy nghĩ của đối phương.

Phùng Ninh cũng đang phụ dọn, nghe vậy liền cau mày: “Đừng để ý anh ta, đừng chấp loại người đó.”

Mọi người không ai nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng ai nấy đều thấy rất khó chịu.

Đến khi về nhà mới, Tô Đình gọi một bàn đầy món ăn giao tận nơi.

“Xin lỗi, nhà hơi bừa bộn, sau này dọn gọn rồi mình mời mọi người tới ăn bữa đàng hoàng nhé.” Tô Đình phát bát đũa cho từng người, “Cảm ơn mọi người nhiều nha.”

Bạn trai của Phùng Ninh vẫn như mọi khi, chu đáo chăm sóc cô suốt từ đầu đến cuối. Cả nhóm nói nói cười cười, không ai nhắc lại chuyện lúc nãy nữa.

Toàn là người trẻ, mỗi lần tụ tập là chuyện trò rôm rả. Biết được Vương Tư Kiều là đồng hương, Tiết Nhân Nhân liền đùa nhiều hơn: “Vậy lần sau về quê có thể rủ nhau đi chung rồi, A Đình nhà mình cũng thường về lắm, chắc qua Trung thu này lại về chứ hả?”

Tô Đình gật đầu: “Mình xin nghỉ phép xong rồi, làm xong tiệc sinh nhật là về.”

Tiết Nhân Nhân nhìn sang Vương Tư Kiều, anh mỉm cười: “Tôi cũng lâu rồi chưa về, định Trung thu này về thăm ông bà nội.”

Những lời ấy, chỉ cần thêm một câu tỏ tình nữa là thành chuyện yêu đương rồi. Cả nhóm đều ngầm hiểu, cười với nhau, khiến Tô Đình chỉ biết cúi đầu uống nước.

Ăn xong tan tiệc, Tô Đình tiễn Vương Tư Kiều xuống dưới lầu.

Khu chung cư mới rất rộng, cây xanh được chăm sóc tốt, ban ngày cắt cỏ xong còn vương mùi đất ẩm dễ chịu.

Có mấy đứa nhỏ chơi trượt patin lướt qua, Vương Tư Kiều vốn định kéo Tô Đình né đi, nhưng cô tinh mắt, tự lùi lại nhường đường cho bọn trẻ.

Vương Tư Kiều liếc nhìn cô một cái, chợt nhớ đến lời Tiết Nhân Nhân nói khi ăn cơm, rằng cô vẫn chưa từng yêu ai.

Nghĩ thêm về việc hai người từng chỉ gặp riêng nhau đúng một lần, anh suy nghĩ một chút, sợ mình tiến quá nhanh sẽ dọa cô, nên cũng hiểu được, có lẽ cô muốn chậm rãi một chút.

Hai người một trước một sau, chậm rãi đi đến cổng lớn.

Vương Tư Kiều nói: “Vậy tôi đi đây, có gì thì gọi điện nhé.”

Tô Đình gật đầu: “Tạm biệt.”

Lúc quay lại tầng trên, cô liền bị Tiết Nhân Nhân ôm lấy, hỏi ngay: “Hôn chưa?”

“Chưa.” Tô Đình giãy ra: “Mình đi tắm đây, người toàn mồ hôi.”

“Vậy nắm tay chưa?”

“Cũng chưa.”

“Không thể nào, sao anh chàng đó chậm như rùa thế?” Tiết Nhân Nhân ngẫm mãi không ra: “Chẳng lẽ anh ta cũng chưa từng yêu ai à?”

Chẳng lẽ hai người thuần khiết đến mức giống đôi tình nhân học trò, sau này thấy nhau tr*n tr**ng còn phải ngượng ba phút để tỏ lòng tôn trọng?

“Chắc là từng yêu rồi…” Tô Đình nhớ đến câu nói đùa của người bạn cùng bàn với anh hôm trước, tám phần là có.

Tiết Nhân Nhân gật đầu: “Mình cũng đoán vậy. Nếu chưa từng thì lúc người ta trêu, anh ta đâu có bình tĩnh như thế, nói chuyện cũng tự nhiên, trông đâu giống trai tơ.”

Có người yêu cũ cũng chẳng sao, chỉ là miệng lắm mấy lời đường mật cũ kỹ, nhưng nghĩ kỹ thì cũng có lợi, ít ra là có kinh nghiệm.

“Người trước trồng cây, người sau hưởng bóng mát, cũng chẳng thiệt gì.” Cô ấy lấy tay khều cằm Tô Đình, nói: “Mình nói cho cậu biết, đàn ông không có kinh nghiệm thì kỹ thuật chắc chắn tệ, lại chẳng có ý thức phục vụ gì hết, toàn lo sướng cho bản thân trước thôi.”

Tô Đình bó tay, nghĩ chắc nên giới thiệu Chương Như cho cô bạn quen, hai người đó nói chuyện bậy thì một chín một mười.

“Đi tắm mau đi, mai còn phải đi làm.” Tô Đình đẩy Tiết Nhân Nhân vào phòng tắm.

“Ngồi tám thêm chút nữa đi mà, cậu cứ đẩy mình làm gì thế? Nóng ruột muốn nói chuyện với Vương Tư Kiều à?” Tiết Nhân Nhân vẩy ít nước lên mặt cô, hai người cười đùa, trêu nhau ầm ĩ.

Đổi sang chỗ ở mới, cảm giác bị người ta chỉ vào mặt mắng mỏ mấy hôm trước cũng tan biến hết.

Cười giỡn xong, Tô Đình liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường, cũng muộn rồi.

Cô ngáp một cái, thấy buồn ngủ.

Nhưng vào lúc 11 giờ đêm, lũ “sinh vật về đêm” mới chỉ vừa bắt đầu hoạt động.

Từ một quán bar náo nhiệt nhất khu Hoa Thành Hội bước ra, bọn họ rẽ vào quán yên tĩnh gần đó, trốn khỏi những màn rap dồn dập như súng liên thanh, chui vào giai điệu trữ tình của jazz và blues, cảm giác như vừa nhảy vọt từ tuổi hai mươi lên tuổi bốn mươi, lệch hẳn về độ tuổi và nhịp sống.

Lục Côn gọi một ly cocktail đặc chế, ngồi xuống khoác vai Chương Tuyết Dương: “Nghe nói cậu hỏi Simon mượn một căn hộ à?”

“Căn hộ gì?” Những người bạn khác nghe thấy liền quay sang hóng: “Sếp Tuyết Dương sao thế, định cất người đẹp trong tòa nhà vàng à?”

Lục Côn cười: “Cũng có khả năng lắm chứ, dù sao căn hộ đó của Simon nằm ngay gần cửa hàng cũ của họ, tiện biết bao.” Rồi lại trêu: “Lát nữa đi làm vài con hàu cho anh bổ sung dương khí nha?”

Đàn ông đúng là chẳng có phẩm hạnh, mấy thằng bạn xấu lại càng tệ hơn, tụ tập với nhau là không tránh khỏi mấy trò đùa tục tĩu. May mà Chương Tuyết Dương miệng cay nghiệt: “Nghe nói MR đổi nhà cung ứng rồi hả, nhà máy của cậu coi như tiêu? Còn vụ thầu với Hoa Bác cũng trượt rồi phải không?”

Lục Côn bực tức chửi thề: “Mẹ cậu chứ…”

Chuyên chọc đúng chỗ đau người khác.

Nhưng Chương Tuyết Dương không chỉ chọc trúng chỗ đau, mà còn mỉa mai thêm: “Đến cả đơn hàng của khách lâu năm cũng làm hỏng, lần này định lại đổ lỗi cho ba cậu không ủng hộ à?” Rồi anh nhàn nhã buông thêm câu: “Nếu tôi là ba cậu, tôi cũng chẳng ủng hộ đâu.”

Lục Côn tức bật cười: “Hôm nay miệng cậu sao độc thế, gặp chuyện gì không vui à? Nói ra cho anh em vui lây nào?” Đúng lúc Chương Như đi ngang, anh ta liền gọi: “A Như, lại đây, lại đây nào.”

“Có chuyện gì vậy, anh Côn?” Chương Như tung tăng chạy tới, trên đầu cài một chiếc băng đô tuần lộc phát sáng, người thoang thoảng mùi nước hoa hàng hiệu, đôi hoa tai dài đung đưa, đôi mắt lúng liếng khiến tim Lục Côn khẽ run lên: “A Như lớn rồi nha, còn xinh hơn cả anh trai…”

Hai chữ “đáng yêu” còn chưa kịp thốt ra, Chương Như đã đưa tay gõ nhẹ vào trán anh ta: “Chà, anh Côn, anh dầu mỡ quá rồi đó!” Cô ấy chìa đầu ngón tay ra cho anh ta xem, còn ánh lên chút phản quang: “Chậc chậc, đàn ông mà bóng loáng vậy là không ổn đâu nha.”

Cô làm điệu bộ chê bai, lắc đầu: “Âm khí nặng quá đó, uống thêm chút trà mát đi.”

Lục Côn lúng túng, quên mất miệng lưỡi nhà họ Chương lợi hại đến thế, đành cười gượng vài tiếng, rồi chợt nhớ ra chuyện chính: “Anh trai em xin Simon một căn hộ để ở, em có biết không? Nghe nói chìa khóa là giao cho em hả?”

“Biết chứ, anh ấy giúp bạn đồng nghiệp của em xin đó. Bạn em tìm hoài không ra chỗ ở, nên anh ấy giúp một tay thôi mà.” Chương Như vừa nói vừa hồ hởi, tùy tiện đội chiếc băng đô tuần lộc lên đầu anh trai mình, còn đứng nghiêm giơ tay chào kiểu nhà binh: “Đẹp trai quá trời luôn, ngầu lòi!” Nói xong thì chạy về quầy bar gọi thêm rượu.

“Ồ, thì ra cậu Dương của chúng ta tốt bụng vậy sao?” Lục Côn biết rõ nhưng giả vờ không nói, cùng là đàn ông, anh ta cười nhếch miệng nhìn Chương Tuyết Dương: “Chắc là cô gái xinh lắm hả? Tính phát triển mối tình nội bộ à?”

Lục Côn nghĩ lại, quán đó anh ta cũng đến không ít lần, chẳng nhớ có cô nhân viên nào đặc biệt nổi bật: “Hay là em tiếp tân mới tuyển?”

Vậy thì hôm nào anh ta phải đến xem cho biết, xem cô gái xinh đến mức nào mới khiến vị “thần mặt lạnh” này ra tay giúp đỡ.

“Nào, chúc cậu sớm ôm được người đẹp trong lòng.” Lục Côn nâng ly chúc mừng.

Chương Tuyết Dương ném chiếc băng đô tuần lộc lên bàn, cụng ly với anh ta: “Chúc cậu sớm thoát lỗ, trả hết nợ ngân hàng.”

Thôi, chọc không lại thì tránh xa cho lành, Lục Côn uống cạn ly rồi chạy sang bàn bên cạnh.

Chương Tuyết Dương đứng dậy, ra ngoài hút một điếu thuốc, hút xong vứt xuống đất, dùng mũi giày dập tắt, sau đó gọi điện cho Chương Như: “Ra ngoài đi, về thôi.”

Đi chơi mà gặp anh trai thì chẳng có kết cục tốt đẹp gì, Chương Như quen rồi, ngoan ngoãn lên xe: “Em không có uống đâu nha, một giọt cũng chưa.”

Cùng lắm chỉ nửa ly, coi như rất kiềm chế rồi.

Chương Tuyết Dương chuyên tâm lái xe, mắt nhìn thẳng phía trước, không biết đang nghĩ gì.

Chương Như ngồi bên cạnh chơi điện thoại, chê nhạc anh mở dở rồi đổi sang bài của mình, ngồi lại gõ tin nhắn, thỉnh thoảng lại bật cười khúc khích, trông chẳng khác gì một cô tiểu thư nhỏ.

“Nhà của anh Simon đẹp ghê, bồn tắm chọn cũng chuẩn ghê.”

“Dọn vào rồi hả?” Đúng lúc đèn đỏ, Chương Tuyết Dương liếc sang cô hỏi.

“Dọn rồi.” Chương Như đưa điện thoại cho anh xem: “Nè, đang dọn dẹp đấy, Đình Đình của chúng ta siêng lắm luôn.”

Có mấy tấm ảnh, trượt qua xem lần lượt thấy sàn nhà sạch bóng, trên kệ tivi đặt hai chậu cây xanh, cạnh đó là vài món đồ thủ công, chắc là cô tự làm, sắp xếp ngay ngắn, đâu ra đấy, toát lên vẻ khéo léo của con gái.

Trên sofa có thêm mấy chiếc gối ôm màu sắc rực rỡ, bên cạnh là đống quần áo chưa kịp gấp, trong đó có cả áo ngực. Chương Tuyết Dương trả lại điện thoại cho Chương Như: “Bảo cô ấy chuyển tiền thuê cho em là được, Simon nói cậu ấy sẽ trả.”

“Thế không hay lắm đâu? Em giữ hộ anh Simon đi, đợi anh ấy về rồi đưa lại.” Dù tham tiền, Chương Như vẫn có nguyên tắc: “Còn nếu là của anh thì em nhận ngay rồi đó.”

“Tùy em.” Chương Tuyết Dương khởi động xe.

Đường Đại Quan có vụ va chạm, tắc một đoạn, anh để chế độ lái chậm, từ tốn lướt đi.

Trong xe đang phát bài Samba của nhóm Grasshopper, hết bài lại chuyển sang Con khỉ vui vẻ của Lưu Đức Hoa, mà “con khỉ” ngồi bên cạnh anh thì ngả ghế thấp xuống, lười biếng nằm vắt vẻo ở ghế phụ.

Có lẽ vô tình chạm vào thanh ghi âm, giọng của Tô Đình đột ngột vang lên trong xe: “Bạn vừa đi, chị dọn nốt chỗ này rồi đi ngủ… Em vẫn còn ở ngoài à?” Nghe như cô đang ở trong phòng tắm, bên kia vang lên tiếng nước róc rách, chắc đang rửa thứ gì đó.

Chương Như lập tức ngắt Bluetooth, rồi nhắn lại cho Tô Đình: “Em đang chuẩn bị về nè, bị yêu quái bắt đi rồi.”

“Yêu quái” bên cạnh vẫn lặng lẽ lái xe, nét mặt thản nhiên.

Đêm nay gió mạnh, sau khi đưa Chương Như về, Chương Tuyết Dương hạ cửa kính một khe nhỏ, để gió mát ùa vào, thong thả lái xe về Lệ Loan.

Qua gầm cầu, anh bẻ lái rẽ xuống con đường cũ, ngang qua khu chung cư Tô Đình vừa dọn đi, chẳng mấy chốc đã tới tiệm sửa xe.

Tiệm miễn cưỡng lắm mới coi là có ba gian mặt tiền, bên trong dán vài tấm poster người mẫu xe hơi, đồ nghề sửa chữa vương vãi khắp nơi, bên ngoài đậu mấy chiếc xe.

Thấy khu sàn trống, Chương Tuyết Dương lái xe thẳng vào.

Trương Lễ đang ngồi uống trà, vừa uống vừa tán dóc với cậu thợ đang rửa tay, khoe rằng đã dọa hai cô gái tầng trên sợ đến mức dọn đi trong đêm. Giữa lúc ấy, một chiếc GLE bất ngờ lái thẳng vào mà chẳng chào hỏi gì.

Gã sững người, đôi mắt thâm quầng nặng trĩu, bước lại gần: “Rửa xe à?”

Cửa kính hạ xuống, Chương Tuyết Dương đặt tay lên khung cửa, gân tay nổi rõ, duỗi nhẹ một cái, ánh mắt hướng về phía Trương Lễ: “Anh là chủ ở đây?”

Bình Luận (0)
Comment