Chương 32: Anh đang nhìn cô
*
“Tôi đây.” Trương Lễ nhíu mày, thấy Chương Tuyết Dương cứ nhìn mình chằm chằm thì cảm giác hơi lạ: “Sao vậy?”
“Thân xe bị rung.” Chương Tuyết Dương vỗ lên phần phía trước: “Chạy trên 80 thì đặc biệt rung mạnh.”
Rung à, xe Mercedes đúng là thường mắc lỗi đó, chỉ là xe xịn như vậy mà không đem đến 4S hay xưởng lớn sửa, lại ghé tiệm nhỏ như của gã? Trương Lễ do dự: “Cái này của anh…”
“Không sửa được hả? Thôi vậy.” Chương Tuyết Dương chuyển số, xe chuẩn bị lùi lại.
“Khoan đã!” Trương Lễ vội gọi với theo, tay phải đặt lên bảng trước, tràng hạt Phật trên cổ tay va nhau phát ra tiếng lách cách: “Để tôi xem qua đã, xem nó rung nặng cỡ nào.”
Chương Tuyết Dương xuống xe, ném chìa khóa cho gã, còn mình thì đứng bên cạnh chờ, tiện thể quan sát quanh xưởng.
Thấy quầy thu ngân có một chồng tờ rơi, anh bước tới xem, là tờ quảng cáo bán đồ chơi văn phòng. Anh tiện tay lấy một tờ, tự nhiên gấp lại.
Chừng mười phút sau, Trương Lễ cùng cậu thợ bước ra từ trong xe: “Ông chủ, xem qua rồi, xe anh đúng là bị rung, có thể là vành bị méo, hoặc thanh kéo bị ngấm nước nên gỉ sét rồi.”
“Ý là vẫn sửa được đúng không?” Chương Tuyết Dương hỏi.
“Sửa thì sửa được…” Trương Lễ lưỡng lự: “Chỉ là thời gian có thể hơi lâu.”
“Mất bao lâu?”
“Nhanh thì bốn ngày, chậm thì một tuần.”
“Bao nhiêu tiền?”
Trương Lễ báo giá.
“Đắt quá, bớt chút đi.” Chương Tuyết Dương bình tĩnh mặc cả.
Trương Lễ gãi đầu, cúi nhìn dưới gầm xe: “Ông chủ à, xe này phải kiểm tra toàn bộ, tốn công lắm, còn phải xem có phải do trục truyền động hay không, nếu phải thay bạc đạn nữa thì… Hay là thế này đi, tôi tặng anh một lần bảo dưỡng mini?”
“Được, nhưng cố làm nhanh giúp tôi, vài hôm nữa tôi còn phải chạy xe.” Nói xong, Chương Tuyết Dương để lại thông tin liên lạc, cầm tờ đơn rồi rời đi.
Trương Lễ và cậu thợ đứng trong tiệm, thấy anh đi thẳng sang quán ăn bình dân đối diện mua đồ mang về.
Cậu thợ cầm chìa khóa xe, hỏi: “Người này ở đâu ra vậy?” Tiệm họ tuy cũng từng sửa mấy chiếc xe xịn, nhưng đa phần là khách quen hay bạn bè giới thiệu, còn người đi ngang tự ghé vào thế này thì thật hiếm.
Lúc đầu Trương Lễ cũng thấy khó hiểu, nhưng giờ thấy Chương Tuyết Dương ngồi ngoài kia, ngậm điếu thuốc, cúi đầu nghịch điện thoại thì nói: “Chắc mua xe cũ đó mà.”
Chỉ là lúc anh bước vào, có cảm giác người này không đơn giản, ánh mắt sắc bén đến mức khiến người ta rợn da gà. Nhưng nếu chỉ là dân mua xe cũ thích khoe mẽ thì cũng chẳng lạ, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm thôi.
Gặp được “mối ngon”, Trương Lễ hào hứng hẳn, cười toe rồi đá cậu thợ một cái: “Đừng có đứng đó ngó nữa, đi gọi người, chuẩn bị dụng cụ, bắt đầu làm việc!”
–
Sắp Trung thu, Quảng Châu liên tiếp mấy ngày sáng nào cũng lất phất mưa, hiếm hoi mới dịu bớt cái nóng.
Tô Đình đón chú cún con nhỏ xíu về nhà, đặt tên là Mạch Mạch.
Mạch Mạch rất ngoan, không sủa bậy cũng chẳng cắn ai, chỉ là lúc mới về hơi sợ, trốn trong góc sofa, bị nhìn một cái là lại rụt người, khẽ rên khe khẽ.
Tô Đình thấy thương, cũng không vội lại gần, mỗi ngày chỉ chuẩn bị thức ăn rồi gọi tên nó một tiếng, để nó quen dần với môi trường và giọng cô. Dần dà, Mạch Mạch cũng thân thiết hơn, hay vô thức cọ cọ vào chân cô; mỗi lần cô đi làm, nó lại nằm trên đôi giày của cô mà ngoan ngoãn chờ đến khi cô về.
Nghe nói Tô Đình nuôi chó, Chương Như liền chạy tới xem ảnh và video của Mạch Mạch.
Trong video, Tô Đình đang mở gói đồ ăn vặt, Mạch Mạch nằm ngoan một bên, yên lặng nhìn, hoàn toàn không có ý định giành ăn.
“Con chó này được đó, ngoan hơn con của anh em nhiều.” Chương Như cảm thán, “Quả nhiên vẫn là chó ta, ý thức quy củ mạnh ghê.”
“A Như, cho chị mượn xe chút.” Thái Thái gõ cửa bước vào: “Chị phải đi giao bánh trung thu cho khách, mà xe hôm nay bị chồng chị lấy đi rồi.”
“Dạ được, chị cứ lấy đi.” Chương Như đưa chìa khóa xe, tiện tay cho chị luôn một địa chỉ, đơn hàng mười hộp nhỏ, nhờ tiện đường giao giúp luôn, đỡ phải chạy một chuyến.
Lúc này đã gần trưa, giao xong chìa khóa, Chương Như nằm gục xuống bàn than đói: “Khi nào mới được ăn đây trời?”
Tô Đình nhìn đồng hồ: “Chắc sắp rồi.” Hôm nay là buổi thử món, món đem đi dự thi, nên trưa ai nấy đều nhịn, bụng rỗng chờ đến giờ.
Đến 12 giờ 10, cuối cùng cũng nhận được tin nhắn, cô và Chương Như cùng đi ra ngoài, như thường lệ cũng nhắn nhắc sếp Tuyết Dương:
“Sếp Tuyết Dương, V88 thử món, anh bận xong thì qua nhé.”
Lên đến tầng trên, trong phòng riêng đã ngồi kín một vòng người, dụng cụ nấu nướng cũng được bày ra, nấu trực tiếp tại chỗ.
Nguyên liệu đều là hàng tươi mới, đã sơ chế sẵn, xếp trên kệ nhiều tầng. Anh Trung và bếp chính chia nhau công việc, người phụ là Lương Đa Thặng thì cả người cứng đơ, hết đưa nhầm lại đưa chậm, còn suýt bưng nhầm đĩa.
Chương Như thắc mắc: “Toàn người trong tiệm với nhau mà, anh căng thẳng gì dữ vậy? Lúc thi gặp bao nhiêu người lạ, chẳng lẽ làm gì cũng run lập cập hả?”
Câu đó vừa dứt, mặt Lương Đa Thặng lập tức đỏ bừng, tay thật sự run lẩy bẩy.
Anh Trung bất đắc dĩ: “A Thặng, cậu đi gọi Tiểu Tạ qua thay đi.”
Lương Đa Thặng cắn môi, cảm thấy mất mặt vô cùng, nhưng cũng chỉ đành chạy đi đổi người.
Tạ Hoài thì khác, không hề sợ sân khấu, tay nhanh mắt lẹ, gần như vừa lúc bếp chính trụng xong nguyên liệu là anh ta đã đưa tiếp món kế. Biểu hiện đáng tin hơn nhiều.
Người đến càng lúc càng đông, đến gần lúc món sắp ra thì Chương Tuyết Dương cũng tới. Anh ngồi đối diện Tô Đình, nét mặt vẫn lạnh nhạt như thường, dáng vẻ điềm nhiên như sau buổi “bãi triều.”
Món đầu tiên là canh, canh bí đao hấp. Bí đao không phải loại lớn thường thấy mà nhỏ xinh như cái chén.
Đới Ngọc Lan vừa thấy món này đã bật cười: “Hồi đó nếu tôi bưng chén canh cỡ này chắc cũng chẳng bị trượt tay đâu.”
Nước canh trong veo, trong đến mức gần như phản chiếu, viền bí được khứa hoa văn tinh tế, cắm quanh một vòng hoa dạ lan, hương hoa dìu dịu khiến món canh thanh mà không ngấy.
Nguyên liệu chính là bào ngư và giăm bông, ăn kèm phần thịt bí được nạo từ thành chén, hương vị đậm đà, tầng tầng phong phú.
“Sếp Tuyết Dương, món canh này thế nào?” Đới Ngọc Lan hỏi.
Chương Tuyết Dương gật đầu: “Cũng được.”
Món tiếp theo là xào nhẹ, bao tử cá quế hoa.
Ở đây “quế hoa” không phải là hoa quế thật, mà là trứng gà đánh tan, rán chậm tay cho đến khi tơi nhỏ như cánh hoa, một món công phu đòi hỏi sự kiên nhẫn tỉ mỉ.
Vừa bưng lên, Chương Tuyết Dương đã nói ngay: “Món này chọn rất đúng.”
Sáng tạo tất nhiên nghe thì hay, nhưng giám khảo đều là những bậc lão làng của ẩm thực Quảng Đông, chỉ có hương vị truyền thống mới đánh thức được vị giác của họ, lưu lại ấn tượng khó quên.
Rất hiếm khi thấy anh chủ động khen trước, mọi người đều lấy làm lạ. Nhưng chẳng bao lâu, Chương Tuyết Dương đã nhận ra có gì đó không ổn: “Bóng cá hình như chưa được vớt qua phải không?”
Nghe anh vừa cất tiếng, anh Trung liền căng thẳng: “Có vớt rồi mà, có vấn đề gì sao, sếp Tuyết Dương?”
“Độ dai chưa đủ, vị cũng quá nhạt.” Lông mày Chương Tuyết Dương khẽ nhíu lại. “Thêm ít sợi giăm bông chắc sẽ khá hơn, hoặc nghĩ thử xem còn cách nào khác để tăng hương vị.”
Tô Đình cũng cúi đầu nếm một miếng, chỉ thấy bóng cá rất dai, trứng lại ngậy và thơm, rau mầm đi kèm thì trắng nõn, cắn vào giòn tan… Cô liếc nhìn Chương Tuyết Dương, thầm nghĩ có lẽ khẩu vị của ông chủ khác cô, tinh tế hơn, cũng khắt khe hơn nhiều.
Chương Tuyết Dương — người có đầu lưỡi tinh tế và kén chọ nhất, vẫn tiếp tục nhận xét. Món tiếp theo là bào ngư nấu yến mạch, anh nhấc đĩa lên nếm thử: “Đĩa nguội à?”
Những món bày trên bàn, nhất là các món thuộc loại bào ngư, hải sâm, vi cá, bóng cá… thì đĩa nhất định phải được hâm nóng trong tủ giữ nhiệt. Đĩa nguội mà mang ra bàn là điều tối kỵ trong nghề.
Chương Như cố gắng xoa dịu: “Anh à, mình ăn nội bộ thôi mà, có gì đâu mà căng thế…”
Tô Đình lập tức kéo áo cô ấy.
Quả nhiên, Chương Tuyết Dương cau mày: “Đây là thi đấu, không có cơ hội sửa sai. Không giống ở nhà hàng, khách thấy món không hợp khẩu vị còn có thể đổi. Cho nên ngay từ khâu chuẩn bị đã phải nghiêm túc, nếm thử cũng phải coi như đang thi thật sự. Ai nói với em cái kiểu ‘không sao đâu’ này?”
Thói quen và thái độ đều hình thành qua từng lần chuẩn bị. Bây giờ qua loa, về sau cũng dễ thành quen mà qua loa.
Anh cúi đầu cắt bào ngư ăn thử, nước sốt không đủ đậm, mà phần bóng cá bên cạnh cũng chỉ ở mức bình thường, chẳng khiến người ta ấn tượng như lần trước ăn ở chỗ Trần Tư Quang.
“Các cô các cậu nghĩ với trình độ thế này có thể đoạt giải sao?” Giọng anh vẫn khắt khe như thường, nay lại càng nghiêm hơn: “Tôi không bắt các người nhất định phải đoạt giải, nhưng ít ra đừng làm mất mặt Chương Ký chứ?”
Nói xong, cả bếp sau đều đổ mồ hôi ròng.
Khi buổi nếm thử kết thúc, Chương Như hướng theo bóng lưng anh trai đánh liền hai chiêu Vịnh Xuân Quyền: “Ác quỷ.”
Còn hừ hừ phụ họa: “Tưởng mình là thần ăn chắc? Nói mấy câu mà muốn khiến người ta bay lên à.”
Tô Đình bật cười khẽ.
Giờ cơm trưa qua đi, bên ngoài đa số nhân viên đã tan ca, chỉ còn vài người trực ca nối trong tiền sảnh và hậu bếp.
Tô Đình vào nhà vệ sinh một lát, khi bước ra bỗng nghe tiếng loảng xoảng chói tai của nồi chảo bên khu bếp.
Cô vội chạy lại, thấy đã có người ở đó, bác bảo vệ đang đỡ lấy Lương Đa Thặng: “Không sao chứ?”
Có chuyện rồi. Anh ta bị bỏng, do bất cẩn bị dầu cháo sôi tạt trúng, lúc này giơ cánh tay phải ra, đau đến nỗi giọng cũng run lên.
“Chuyện gì vậy?” Chương Như lao vào, vừa thấy tình hình liền hốt hoảng: “Chết rồi! Mau đưa đi bệnh viện! A Đình, đi mượn xe đi, mượn xe của anh trai em, xe em bị chị Thái Thải mượn mất rồi!”
“Ừ được, chị đi liền! Em lấy nước lạnh xối cho cậu ấy trước đi!”
Tô Đình quay người chạy lên lầu, vừa chạy đến tầng ba, thở hổn hển xông vào, suýt đụng phải Chương Tuyết Dương.
“Gấp gì thế?” Anh đỡ lấy cô.
“Sếp Tuyết Dương, tôi… tôi muốn mượn xe anh!” Tô Đình th* d*c, khuôn mặt đỏ bừng vì chạy vội. “Trong bếp có một nhân viên bị bỏng tay, phải đưa đi bệnh viện.”
Chương Tuyết Dương đang tiễn mấy vị khách, liền gọi Tôn Văn lại: “Anh đi thay tôi một lát.”
Sau khi nói lời xin lỗi với khách, anh lấy chìa khóa xe cùng Tô Đình xuống tầng.
Người bị thương là Lương Đa Thặng đã được Chương Như đỡ ra bãi xe. Có lẽ do mâu thuẫn hôm trước lúc huýt sáo, hoặc do bị anh chê khi nếm thử món ăn, nên anh ta thấy gượng gạo, ậm ừ không chịu cho Chương Như đưa đi, nhất định phải đợi xe của anh Trung tới.
Anh ta ương bướng lắm, khiến Chương Như nổi nóng, giơ tay vỗ vào đầu anh ta một cái: “Câm miệng! Ngoan ngoãn lên xe cho tôi!”
Rồi cô ấy lấy túi chườm đá ấn mạnh vào tay anh ta, ép ngồi yên trên xe.
Có lẽ bị vẻ dữ dằn của Chương Như dọa cho sợ, suốt dọc đường, Lương Đa Thặng chỉ nhắm mắt rên khe khẽ, không dám nói thêm câu nào.
Chương Tuyết Dương rất quen đường, anh lái xe với tốc độ nhanh nhất đến bệnh viện gần đó. Nhưng bệnh viện vốn đã đông xe, hôm nay rào chắn tự động lại trục trặc, khiến lối vào ùn một hàng dài chờ chỗ.
Anh tháo dây an toàn, liếc nhìn Tô Đình.
Tô Đình lập tức hiểu ý: “Để tôi đỗ xe, anh đưa người vào trước đi.”
Cô phản ứng nhanh, Chương Tuyết Dương mở cửa xe bước xuống: “Trong viện đông người, tìm chỗ đậu xe thì đừng vội, cứ từ từ.”
“Được ạ.”
Tô Đình ngồi vào ghế lái, trên mặt ghế vẫn còn hơi ấm của Chương Tuyết Dương. Cô vừa ngồi xuống, cảm giác như cả người mình chồng lên anh.
Ý nghĩ đó khiến tim cô hẫng mạnh một nhịp, sợ đến mức phải tự trấn tĩnh.
Chương Tuyết Dương nhắc: “Dây an toàn.”
“À, được rồi.”
Tô Đình vội vàng kéo dây cài lại. Thấy cô thắt xong, Chương Tuyết Dương mới thay cô đóng cửa xe, còn mình thì cùng Chương Như và mọi người đưa người bị thương đi cấp cứu.
Tô Đình ngồi trong xe chờ đến hơn mười phút mới đến lượt mình được vào.
Cổng rào đã mở, bác bảo vệ đứng cạnh xe, đưa cho cô một tấm thẻ đậu xe viết tay: “Đừng làm mất nha, lát nữa ra phải dùng tới đó.”
“Vâng, được ạ.”
Tô Đình nhận lấy, mở hộc tỳ tay giữa định đặt vào trong, ai ngờ bên trong lại thấy một sợi dây chuyền quen thuộc.
Một chiếc choker nhung đỏ rượu, bên dưới viền ren, giữa đính một chiếc chuông nhỏ, chính là món cô từng đeo, sau đó tìm mãi không thấy, còn tưởng là đánh rơi ở quán bar rồi.
“Làm gì vậy, cô gái xinh? Phía sau còn xe đó.”
Bác bảo vệ gõ vào cửa kính, Tô Đình giật mình, vội nhét sợi dây chuyền vào túi, rồi lái xe vào trong bệnh viện.
Bãi đậu xe không còn nhiều chỗ trống, cô phải vòng một vòng thật lớn mới tìm được một chỗ ở khu nội trú. Tô Đình lùi xe vào bãi, rồi nhanh chóng mở cửa bước xuống, chạy thẳng đến khoa cấp cứu.
Trong phòng cấp cứu, bác sĩ đang xử lý vết thương cho Lương Đa Thặng. Cánh tay anh ta đã nổi mấy mụn nước, vùng bỏng cũng khá rộng, may mà đến kịp, chưa bôi linh tinh gì lên.
Vết thương trông khá ghê, Lương Đa Thặng đau đến mức cứ hít vào khẽ khàng, khiến Tô Đình và Chương Như nhìn mà rợn cả tóc gáy.
Chương Tuyết Dương chắn trước mặt họ: “Đã liên lạc với anh Trung chưa?”
“Liên lạc rồi, anh Trung nói đang trên đường.” Tô Đình đáp.
Chương Tuyết Dương quay đầu liếc cô: “Nếu sợ thì ra ngoài đợi, ở đây có bác sĩ, y tá, không cần đến các cô.”
“Được được.” Chương Như sợ đến mức hai cằm đều run, kéo tay Tô Đình bước ra ngoài: “Trời đất ơi, sao kinh vậy trời, bếp đúng là chỗ nguy hiểm cao độ, tay anh ta cháy sém như móng giò heo rồi.”
Nghĩ đến cảnh Lương Đa Thặng run cầm cập vừa rồi, cô vẫn thấy rợn người.
Hai người tìm một chỗ ngồi ở hành lang, chếch hướng có thể thấy phòng cấp cứu.
Chương Tuyết Dương đứng trong đó, trên người mặc áo polo màu xám nhạt, vai rộng, dáng đứng vững chãi.
Tô Đình lần đầu gặp chuyện thế này, nghĩ đến việc có thể khai báo tai nạn lao động để được bảo hiểm chi trả, bèn lấy điện thoại ra tra quy trình, sau đó lại đứng dậy đến quầy thu phí hỏi thêm.
Khi cô cầm hóa đơn quay lại, thì Lương Trung cũng vừa tới.
Lương Đa Thặng nãy giờ cắn răng chịu đựng, vừa thấy người quen liền đỏ mắt gọi: “Chú Trung…”
Hai người là đồng hương, mà Lương Trung lại là bếp trưởng của cả bếp sau, nên thân thiết lắm.
“Không nặng lắm chứ?”
Lương Trung vội hỏi tình hình, nghe Tô Đình và Chương Như kể xong, lại nhìn vẻ mặt khổ sở của Lương Đa Thặng, hiếm khi nghiêm mặt: “Có phải lại lén ăn vụng không hả?”
Dầu cháo đặt gần tủ hấp trên, bình thường ai lại tự nhiên đụng vào chỗ đó, lại còn không bật đèn.
“Thằng nhóc chết tiệt, đáng đời.” Anh Trung vốn hiền lành mà lúc này cũng suýt nổi nóng, vừa giận vừa thương cậu đàn em cùng quê. Anh quay sang cảm ơn Chương Tuyết Dương: “Cảm ơn sếp Tuyết Dương, với cả A Đình, A Như nữa.”
Xong xuôi việc ở bệnh viện, cả nhóm lại đưa người bị thương trở về công ty.
Lương Đa Thặng không cần nhập viện, chỉ cần định kỳ đến thay băng. Anh ta đi chung xe với Lương Trung, còn Tô Đình và Chương Như ngồi xe của Chương Tuyết Dương.
Khu nội trú cách khá xa, Tô Đình lấy chìa khóa xe ra: “Để tôi lái xe qua đây nhé, mọi người đợi ở đây.”
Cô vốn có định hướng khá tốt, chẳng mấy chốc đã tìm được chỗ đậu. Cô bước lên xe, khởi động máy, cài dây an toàn.
Phía đối diện cũng có xe đang chuẩn bị rời đi, Tô Đình dừng xe tại chỗ chờ một lát. Bất giác, khi chạm vào sợi dây chuyền trong túi, cô như bị ma xui quỷ khiến, lại mở hộc tỳ tay ra, đặt sợi dây chuyền trở lại bên trong.
Chiếc xe phía đối diện đã chạy đi, cô không sao giải thích nổi hành động lặp lại của mình. Đậy nắp hộc lại, cô lái xe quay về khu cấp cứu.
Hai anh em họ Chương đang đứng trước cửa phòng cấp cứu. Chương Như lắc đầu lia lịa, như đang luyện cơ cổ bằng cách viết chữ trong không khí, lắc hơi mạnh nên người chao đảo, bị Chương Tuyết Dương đỡ lại. Có lẽ bị anh mắng một câu, cô liền bĩu môi, xụ mặt.
“Phía trước nhường đường, nhường đường nào!”
Có một giường bệnh được đẩy qua, người nằm trên đó thân hình khá to, hai y tá đẩy lên dốc có chút chật vật. Chương Tuyết Dương liền bước tới giúp, dùng đầu gối chống một cái, đỡ giường bệnh lên dốc thật vững vàng.
Khi Tô Đình lái xe đến trước cửa, Chương Tuyết Dương cũng vừa quay lại, nhìn về phía ghế lái.
“Sếp Tuyết Dương, anh lên xe đi ạ, để tôi lái là được rồi.”
Không thể lúc nào cũng để ông chủ làm tài xế được, ý thức đó Tô Đình vẫn rất rõ.
Phía sau còn có xe chờ đi, Chương Tuyết Dương cũng không tranh với cô, kéo cửa ngồi vào ghế sau.
Chương Như ngồi ghế phụ, bật chức năng massage ghế: “Thích quá trời luôn!”
Nhưng cổ vẫn thấy nhức: “Đình à, thứ Bảy đi spa không? Em muốn tìm người bấm cổ, vừa mỏi vừa đau, chắc tổn thương gân cơ rồi.”
Nói rồi, cô ấy còn không quên trêu Chương Tuyết Dương: “Cái này cũng là tai nạn lao động đó, sếp Tuyết Dương cho em báo chi phí nha?”
“Em đến tiệm Cố Xuân Đường, tìm chú Bỉnh, ghi vào tài khoản anh.”
“Là chú Bỉnh chuyên chỉnh xương ấy hả?”
“Ừ.”
“Em nghe nói ông ấy khỏe lắm á… hơi sợ đó.” Chương Như chần chừ, tưởng tượng ông cụ chỉ vung tay một cái là có thể hất mình bay ra ngoài, rồi hỏi Tô Đình: “Chị từng chỉnh xương chưa? Có đau không?”
Tô Đình ngẫm nghĩ một chút: “Ba chị hay đi chỉnh xương, nghe ông nói dễ chịu lắm.”
Nói là đau cũng chỉ thoáng qua một cái, chưa kịp phản ứng thì đã hết.
Đèn xanh sáng lên, cô bật xi nhan rẽ, theo thói quen liếc gương sau, và chạm phải ánh mắt của Chương Tuyết Dương.
Anh đang nhìn cô, qua chiếc gương chiếu hậu bên trái.
Tô Đình cảm thấy gần đây ông chủ thật sự rất kỳ lạ. Cô cố gắng làm như không thấy, tập trung lái xe, nhưng trong đầu lại lẩn quẩn nghĩ, sợi dây đó, anh để lại trong xe là quên, hay là cố ý?
Nếu cô mở miệng hỏi, rồi tiện thể xin lại, có phải sẽ tự nhiên hơn không?
Trong lúc những ý nghĩ rối bời ấy quẩn quanh, xe đã về đến tửu lâu, mà cô vẫn không sao mở miệng nổi.
Dừng xe xong, Tô Đình đưa chìa khóa lại cho Chương Tuyết Dương.
Lần này anh không nhìn cô nữa, chỉ nhận lấy rồi quay người bỏ đi.
Tô Đình cũng quay về văn phòng, tiếp tục làm việc.
Buổi chiều khá rảnh, Chương Như ở bàn làm việc xem trộm phim “Tôi có hẹn với cương thi.”
Bộ phim đó Tô Đình cũng từng xem rồi, phim cũ lắm, chiếu trên đài ATV năm ấy, nổi tiếng rầm rộ, từng phần đều hấp dẫn vô cùng.
Cô ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng liếc qua màn hình, phần lớn thời gian vẫn bận rộn chuẩn bị cho buổi tiệc sinh nhật sắp tới.
Chương Như xem đến mỏi mắt, duỗi người một cái thật dài, tình cờ liếc thấy màn hình của Tô Đình: “Chị đang vẽ gì đó?”
“Thẻ nhắc lời.”
In trên giấy đồng dày cỡ bàn tay, tiện để đọc lúc dẫn chương trình.
“Còn cái này?”
“Áp phích hoạt động, là phông nền khi chụp ảnh tập thể và chờ lên sân khấu.”
“Chị tự vẽ à?”
“Ừ.”
“Oa!” Chương Như tròn mắt ngạc nhiên, trượt ghế lại gần, “Em còn không biết chị giỏi như vậy đó nha. Trình độ này làm họa sĩ minh họa được rồi còn gì?”
Trên màn hình là Thường Nga phiên bản chibi, vài chiếc đèn Khổng Minh bay lơ lửng, phía xa là cung Ngọc Hư với bảng hiệu Chương Ký, vừa thú vị lại có cảm giác dễ chịu.
Tô Đình lắc đầu: “Họa sĩ minh họa mới thật sự giỏi, chị chỉ vẽ linh tinh thôi.”
Không có yêu cầu từ khách hàng, cứ tùy hứng nên không áp lực gì cả. Vả lại, cô chỉ vẽ chút đồ chơi, đồng nghiệp ai cũng khen, khiến người ta có cảm giác được cổ vũ thật lớn.
Ngày trước làm cô giáo mầm non, cô luôn là người động viên bọn trẻ, bây giờ được người khác khen lại, hóa ra cảm giác vui sướng thật sự rõ ràng đến vậy.
Chương Như ngồi cạnh, tay quờ quạng nghịch vài tờ giấy, liếc sang bản dẫn chương trình rồi hỏi: “Chị chọn váy dạ hội chưa?”
“Chọn rồi.” Như mọi năm, Tô Đình thuê ở tiệm ảnh gần đây, cô đưa ảnh cho Chương Như xem, “Bộ này, màu tím.”
Chương Như mới nhìn liền nhíu mày: “Quê ghê.”
Cô ấy phóng to tấm hình: “Không có bộ khác hả? Cái này xấu thiệt luôn đó.”
Mấy viên đá giả lấp lánh rẻ tiền, lớp vải lưới cứng đơ, đuôi váy lại kéo dài quá mức, nhìn y như đồ cưới ở quê.
“Cũng ổn mà, mặc một lần thôi.” Tô Đình không quá để tâm, đứng dậy đi lấy nước, Chương Như cũng lẽo đẽo theo sau.
Ly của cô vẫn chưa đổi, trên đó in dòng chữ “Gián Mẹ Thuần Dục – năm đại học, kiêu căng và ngông nghênh”, nhìn vừa ngớ ngẩn vừa buồn cười. Tô Đình cuối cùng cũng nhịn không được mà hỏi: “Sao em lại đặt cái biệt danh đó vậy?”
“Đinh~” Chương Như bật ngón tay gõ vào ly, “Chẳng lẽ chị không thấy tên em nghe cứ như hai chữ ‘con gián’ sao?”
Vì chuyện này cô ấy từng bị chọc cười không biết bao lần, lườm một cái: “Ba em đúng là dốt chữ, làm bài chép mà cũng chép sai.”
Rõ ràng anh trai là Chương Tuyết Dương, sao không đặt cho cô là Chương Tuyết Như cho nó hợp đôi?
Nếu không nói, Tô Đình thật sự chẳng nghĩ tới, nghe cô ấy kể xong mới thấy cũng có lý — Chương Như, con gián, quả là giống nhau kỳ cục, ngẫm lại lại thấy buồn cười: “Thế tên tiếng Anh của em…”
“Sao? Chị định nói gì đó hả?” Chương Như liếc xéo qua, ánh mắt sắc lẹm.
Tô Đình cười khúc khích: “Không, chị chỉ hỏi thôi mà.”
“Hỏi gì? Hỏi xem tên tiếng Anh của em có phải là Gaza không hả? Cái chị này!” – Chương Như hét ầm lên, “Em giết chị bây giờ đó, đồ đáng ghét!”
Tô Đình cười vừa chạy, bị cô ấy đuổi đến tận đầu cầu thang, rồi bị đè xuống, tay Chương Như vừa bấu vừa cù loạn xạ vào eo với cổ, khiến Tô Đình cười đến co rúm người.
Khi Chương Tuyết Dương bước xuống cầu thang, trước mắt anh chính là cảnh hai người đang giỡn như điên: Chương Như xòe tay quấy rối lung tung, còn Tô Đình thì dựa vào lan can, cả người cuộn tròn lại, tóc rối xõa, vài lọn rơi trên gáy, có chút tán loạn.
Cô hẳn là rất sợ bị cù, vừa cười vừa né, hai tay ra sức gạt đi, nụ cười ấy không còn chút công thức nào của kiểu cười xã giao nơi công sở, đôi mắt cong cong, mấy chiếc răng nhỏ lộ ra khẽ phát sáng, trông chẳng khác gì khi cô học trượt ván với Vương Tư Kiều ở Thiên Thể hôm nào.